Editor: Peiria
Bùi Thần đứng ở ngoài cửa, có lẽ mọi người còn chưa phản ứng kịp, nhưng Tôn Giai nhìn rất rõ ràng.
Lúc này, cô ta ngây ngẩn cả người, thậm chí cho rằng chính mình đang nằm mơ, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Thần, một câu đều không nói nên lời, thật lâu sau mới cứng ngắc giơ tay lên: “Anh... Xin chào...”
Ánh mắt của Bùi Thần quét qua đám người, rất nhanh đã tìm được Tần Hân, mỉm cười vẫy tay với cô.
Tôn Giai hiểu lầm anh đang chào hỏi cô ta, nhất thời ‘thụ sủng nhược kinh’ (được sủng ái mà lo sợ), kích động vẫy tay với anh: “Học trưởng, em...”
Còn chưa nói xong, Bùi Thần đã lách người qua cô ta đi vào.
Tôn Giai hóa đá, xấu hổ xoay người, thấy Bùi Thần bước tới chỗ Tần Khai Hân, nhất thời các loại cảm xúc kinh ngạc, không cam lòng, xấu hổ trộn lẫn vào nhau, không cần nói sắc mặt có bao nhiêu khó coi.
Cùng lúc đó, người trong phòng bao cũng nhìn rõ Bùi Thần, phần lớn mọi người đều biết anh, trong lòng không khỏi kinh hãi, sao anh lại có thể xuất hiện ở nơi này? Anh tới tìm ai?
Rất nhanh đã có đáp án, Bùi Thần đi đến bên cạnh Tần Khai Hân, nói: “Tiểu Hân, ngại quá, anh đến muộn.”
Hôm nay anh mặc một bộ tay trang vô cùng thân sĩ, quần áo cắt may khéo léo làm nổi bật dáng người vốn đã cao lớn của anh, càng không nói tới khuôn mặt tuấn tú kia.
Những bạn học đang ngồi đó, bất luận là nam hay nữ đều xinh đẹp lại giàu có, nhưng vừa so sánh với anh, tất cả đều mờ nhạt, trở thành phông nền trang trí.
So với mọi người kinh ngạc, giờ phút này Tần Khai Hân lại có chút hoảng hốt, lúng ta lúng túng mở miệng: “Không sao, em cũng mới đến không được bao lâu...”
Vẫn là Trương Tuyết phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nói: “Ôi, người nhà đây sao? Mau, lấy thêm một cái ghế!”
Sau đó, một người rồi một người bên cạnh phản ứng kịp, nhường chỗ cho Bùi Thần.
Tôn Giai đứng ở ngoài cửa do dự hồi lâu, xoắn xuýt có nên mặt dày mày dạn đi vào hay không, chợt thấy chỗ ngồi của mình dần bị chiếm mất, chiếm mất...
Giờ phút này, lực chú ý mọi người đều tập trung trên người Tần Khai Hân và Bùi Thần, còn Tôn Giai giống như người ngoài cuộc, căn bản không có người quan tâm cô ta.
Cô ta hiểu bản thân mình đã hoàn toàn mất mặt, khẽ cắn môi, xoay người, yên lặng rời khỏi.
Bên này, các học sinh đã vây quanh Tần Khai Hân và Bùi Thần rồi.
Trương Tuyết hỏi: “Khai Hân, bạn trai mà cậu nói chính là Bùi Thần? Hai người thật sự ở chung một chỗ rồi sao?”
Tần Khai Hân nhìn Bùi Thần, xấu hổ gật đầu: “Ừm.”
Bùi Thần cũng gật đầu theo: “Đúng, chúng tôi ở chung một chỗ rồi.”
“Trời ạ!” Hàn Nghệ Tâm và Tô Điềm ở bên cạnh kinh hô, “Quả thực là ‘bất khả tư nghị’ (không thể tin nổi), hai người vậy mà ở chung một chỗ, mình lại tin tưởng vào tình yêu rồi!”
Đoạn đối thoại của họ cũng đại biểu cho tiếng lòng của mọi người, mọi người nhao nhao gật đầu phụ họa, bảy miệng tám lời. Nói đến chuyện năm đó, có một bạn học nữ bình thường vui đùa cảm thán: “Sớm biết như vậy, mình cũng theo đuổi nam thần, nói không chừng bây giờ nam thần đã là cha của con trai mình rồi!”
Một trận cười vang lên, Bùi Thần bỗng mở miệng sửa lại: “Thực ra là tôi theo đuổi cô ấy.”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn Bùi Thần.
Ngay cả Tần Khai Hân cũng lấy làm kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn anh.
Bùi thần cười cười, thản nhiên nói: “Năm đó trong nhà tôi đã xảy ra chút chuyện, không thể ở chung một chỗ với Tiểu Hân, hiện tại cố gắng thật lâu mới theo đuổi được cô ấy.” Khi nói chuyện, tay anh cực kỳ tự nhiên kéo tay Tần Khai Hân đặt trên đầu gối mình, nắm thật chặt.
Trái tim của cô run lên, cả người đều ấm áp.
“Oa! Vậy cũng quá lãng mạn rồi!”
“Các người có cần ân ái như vậy không?”
“Ngược cẩu, mình còn chưa có đối tượng đây!”
...
Trong tiếng kinh hô của mọi người, chỉ có Tạ Phái Phái giữ được bình tĩnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Khai Hân, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì sao, vì sao số mệnh của cô luôn tốt như vậy?
Lúc còn đi học Tần Khai Hân xấu xí như thế, nhưng có thể ở cạnh Bùi Thần như hình với bóng, khi cả trường đồn thổi chuyện của bọn họ, cô ta vẫn không tin, còn giả vờ hỏi Tần Khai Hân có thích Bùi Thần hay không.
Rõ ràng cô đã nói như đinh đóng cột không thích Bùi thần, vậy mà chưa được mấy ngày, lại chạy đến nói với cô ta, hình như cô đã thích anh rồi.
Đứa con gái dối trá này, không phải là giả vờ giả vịt lừa gạt Bùi Thần tới tay sao? Cô ta mới không tin Bùi Thần sẽ thích loại con gái đó!
Cho nên, cô ta bắt đầu giựt dây Tần Khai Hân thổ lộ với anh, cô ta tin tưởng chỉ cần như vậy, anh nhất định sẽ cự tuyệt còn Tần Khai Hân nhất định sẽ mất hết mặt mũi.
Tạ Phái phái nghĩ như vậy, khuyên bảo nhiều lần, rốt cuộc cũng thành công thuyết phục Tần Khai Hân. Nhìn Tần Khai Hân mất mặt trước đồng học, cô ta âm thầm cao hứng, cho rằng như vậy, Bùi thần sẽ nhìn thấu con người Tần Khai Hân, không để ý đến cô nữa.
Nhưng cô ta thật sự không thể ngờ, Bùi Thần vậy mà lại rời đi, cô ta đau lòng, cô ta không buông tha, cô ta nghĩ có lẽ Tần Khai Hân biết cái gì đó, vì vậy bèn lấy cớ đến nhà Tần Khai Hân thăm bệnh, hỏi thăm tin tức của Bùi Thần.
Bùi thần rời đi khiến cho Tần Khai Hân bệnh nặng một thời gian, dường như cái gì cũng không biết, song Tạ Phái phái lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của anh.
Giây phút nhận được cuộc điện thoại kia, nội tâm Tạ Phái Phái không biết có bao nhiêu kích động, đây là lần thứ hai trong đời cô ta nói chuyện với anh, lần đầu là cô ta chặn Bùi Thần trên con đường trước cửa tiểu khu nhà anh, chìa ra một bức thư tình.
“Bùi Thần, em... em thích anh...”
“Có chuyện gì thì mời đến trường tìm tôi, đừng quấy nhiễu cuộc sống của tôi, cảm ơn.” Ánh mắt lạnh nhạt của anh, cả đời này cô ta đều nhớ rõ.
Dù vậy, cô vẫn điên cuồng si mê anh, nhưng lại không dám nói chuyện với anh, chỉ dám vụng trộm thăm dò cuộc sống của anh, trong lòng coi anh là nam thần không thể xâm phạm.
“Chào học trưởng, em là bạn cùng bàn của Tần Khai Hân, tên là Tạ Phái Phái, anh còn nhớ...”
Anh căn bản không thèm để ý đến cô ta, chỉ vội vàng hỏi thăm: “Tôi tìm Tiểu Hân, xin hỏi cô ấy có ở nhà không?”
Lúc ấy, tâm trạng kích động khi nhận được điện thoại của Tạ Phái Phái đã bị sự ghen ghét khôn cùng thay thế, cô ta hận Tần Khai Hân, hận cô xấu xí, ngu xuẩn như vậy, lại có thể độc chiếm tình yêu Bùi Thần, còn cô ta, yên lặng quan tâm Bùi Thần, lại không có cách nào lọt vào mắt anh.
Nếu đã như vậy, đừng trách cô ta vô tình, nói đi nói lại cũng là vì Bùi Thần rất tốt đẹp, một đứa con gái xảo trá hậu đậu sao có thể xứng đôi với anh? Nếu Tần Khai Hân có thể, dựa vào cái gì mà cô ta không thể?
Sau khi trở lại trường học, cô ta bắt đầu lén lút bôi nhọ Tần Khai Hân, cố ý truyền cho Tôn Giai thông tin sai lệch, khiến đám người Tôn Giai cô lập Tần Khai Hân.
Cô ta còn gửi bưu phẩm cho Bùi Thần, kể ra rất nhiều khuyết điểm của Tần Khai Hân, ví dụ như ngày hôm qua kiểm tra không tốt, hôm nay cãi nhau với bạn học...
Cô ta nghĩ rằng nếu làm như vậy thì bản thân sẽ thay thế được vị trí của Tần Khai Hân trong lòng Bùi Thần, nhưng mà ba kiện bưu phẩm gửi đi Bùi Thần đều không hồi âm, tiếp tục gửi, lại càng giống như ném một hòn đá vào trong biển, không có tin tức.
Lúc đó, Tạ Phái phái còn có thể an ủi chính mình, cô ta không chiếm được, Tần Khai Hân cũng đừng hòng mơ tưởng, nhưng hiện tại...
Thấy Bùi Thần thâm tình nhìn Tần Khai Hân, trong mắt anh đều là cô, nội tâm Tạ Phái Phái lại bị sự ghen tỵ bao phủ, móng tay bấm vào lòng bàn tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà trên mặt cô ta vẫn mỉm cười, trong lúc các học sinh đều vây quanh Bùi Thần cùng Tần Khai Hân hỏi han, nói xen vào: “Vậy hai người ở chung một chỗ bao lâu rồi?”
Giọng nói của cô ta vô cùng chói tai, Tần Khai Hân không tiện lờ đi thành thật nói: “Không lâu, mới một tháng thôi.”
A, mới một tháng...
Tạ Phái phái định lên tiếng thì Bùi thần lại nói: “Nhưng trái tim tôi vẫn luôn đặt trên người cô ấy.” Thời điểm anh nói lời này, trên mặt nở nụ cười, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn người hỏi, toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trên người Tần Khai Hân.
“Cứu mạng, mình không chịu được nữa rồi!”
“Đúng là ngược cẩu, về nhà mình phải đi xem mắt!”
“Xin hai ngươi đừng ân ân ái ái nữa!”
...
Lại là một trận ồn ào, gương mặt của Tần Khai Hân đỏ ửng, cô kéo tay Bùi Thần, ý tứ là anh đừng nói nữa, em thật sự rất xấu hổ.
Bùi Thần hiểu ý, cũng không nói gì thêm, chỉ có điều ánh mắt cưng chiều vẫn không che giấu được, ở đây nhiều người như vậy, nhưng trong thế giới của anh chỉ có một người duy nhất là cô.
Tạ Phái Phái kìm nén, oán hận ngồi xuống, tạm thời yên lặng.
Còn những bạn học khác, sau khi náo loạn một hồi, cũng ngồi vào chỗ ăn cơm, khó có dịp mọi người tụ tập, giống như Tần Khai Hân đã nói, duyên phận gặp được nhau rất ít, cho dù trước kia xảy ra chuyện gì, giờ phút này cũng chỉ là gió thoảng mây bay, cười trừ cho qua thôi.
Bạn học ở đây đều hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học cũng đã được hai ba năm, nhưng đã có công việc riêng rồi. Người có thành tích tốt vẫn còn đang học thạc sĩ, người tốt nghiệp sớm thì đã kết hôn sinh con, có người đang vất vả mò mẫm lăn lộn, đương nhiên cũng có người đã gây dựng sự nghiệp của mình, tạo ra chút thành tựu.
Trâu Dật coi như là người giỏi nhất trong đám bạn học, tuy thành tích của anh ta không tốt nhưng gia cảnh giàu có, cảm thấy học mấy năm đại học không có ý nghĩa, còn chưa tốt nghiệp đã mượn tiền của gia đình, bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Cha mẹ trong nhà vốn cũng dành dụm một ít tiền, phòng cho con trai có chuyện cần làm, không nghĩ tới anh ta lại có đầu óc buôn bán cực kỳ nhạy bén, tự mình mở một nhà hàng ăn uống, nỗ lực ba năm thu được thành công, bắt đầu lên kế hoạch tạo ra một chuỗi nhà hàng.
Năm nay, Trâu Dật quyết định mở rộng quy mô nhà hàng, lấy việc phát triển nhà hàng cao cấp làm mũi nhọn, nhà hàng “Sâu trong rừng” mà bọn họ đang ăn cơm chính là nhà hàng cao cấp đầu tiên anh ta mở. Hội bạn học lần này, cũng là do anh ta khởi xướng, mượn danh nghĩa bạn học tụ tập, thực ra chủ yếu là vì tuyên truyền cho nhà hàng của mình mà thôi.
Tần Khai Hân và Bùi Thần đang ngồi ăn cơm, Trâu Dật mang theo ly rượu từ bàn bên cạnh đi tới, bộ dạng của anh ta khác xa thời đi học, không còn là học sinh hư hỏng cà lơ phất phơ, biến hóa nhanh chóng trở thành người thành đạt, hơn nữa không biết bắt chước đeo kính ở đâu, thành công che dấu mạnh mẽ trên khuôn mặt, hoàn toàn chính là bộ dạng thanh niên tài tuấn.
Anh ta đi kính rượu mọi người, đến lượt Tần Khai và Bùi Thần, nhìn hai người tay trong tay anh anh em em, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Bạn học Tần Khai Hân, trước kia tôi từng ức hiếp cậu, bây giờ ở nơi này xin lỗi cậu, hi vọng cậu không để trong lòng.” Trâu Dật nâng ly rượu lên.
“Không sao.” Tần Khai Hân vội cầm ly rượu.
Bùi Thần cũng nâng cái ly trong tay.
Trâu Dật đưa mắt, hỏi anh: “Rượu trắng?”
“Nước lọc, lái xe.” Anh trả lời đơn giản.
“Uống một chút đi, nơi này có phòng, dùng miễn phí.”
Bùi Thần từ chối: “Vẫn là không nên làm phiền đến cậu.”
“Đừng khách khí, uống một chút thôi.” Anh ta vẫn kiên trì như cũ.
“Không có biện pháp, Tiểu Hân không cho tôi uống.” Bùi Thần tung sát chiêu.
Chung quanh lại là một mảnh ồn ào, Tần Khai Hân trừng mắt liếc nhìn Bùi Thần, bất đắc di, đành phải giải thích: “Lái xe thì không uống rượu, uống rượu thì không lái xe.”
“Bùi Thần không uống, cậu uống thay đi!” Tạ Phái phái bỗng nhiên thốt ra một câu.
Tất cả mọi người đang vui mừng, hùa theo: “Uống một ly, uống một ly!”
Ngược lại, Trâu Dật ngây ngẩn cả người, xấu hổ cười cười: “Thôi, không cần miễn cưỡng.”
Nhưng bạn học xung quanh không đáp ứng, phản đối để cho Tần Khai Hân uống một ly.
Không còn cách nào khác, Tần Khai Hân đành phải lắc ly rượu đỏ non nửa, đang muốn uống, Bùi Thần bỗng nhiên nhất đoạt lấy, uống vào bụng.
“Không phải nói lái xe thì không uống rượu sao?” Tất cả mọi người đùa giỡn.
Bùi Yhần giao chìa khóa xe cho Tần Khai Hân, bất đắc dĩ nói: “Để em lái vậy.”
Tần Khai Hân trừng mắt nhìn anh: Đại ca, xe anh quý như thế, em không dám lái đâu!
Lại là bốn mắt nhìn nhau thâm tình, trong lòng Trâu Dật có phần không thoải mái, nói: “Anh là một người đàn ông, không thể uống một chút như vậy, nào, cạn ly!”
Đã phá giới, Bùi Thần cũng chỉ có thể uống tiếp, sau đó lại có không ít người lục tục tới kính rượu, tất cả đều là Bùi Thần uống, mấy lượt như vậy, hơn phân nửa bình rượu đỏ đều vào bụng anh rồi.
Tần Khai Hân ở bên cạnh kinh hồn bạt vía, trước cô từng nhìn thấy Bùi Thần uống say, sợ là lần này lại như vậy rồi.
“Anh cảm thấy thế nào, còn uống được không?” Côlén hỏi Bùi thần.
“Không sao.” Anh lắc đầu, rõ ràng đã nói ít đi, vẻ mặt nhìn qua có chút cứng ngắc.
Tần Khai Hân càng không yên lòng: “Nếu không thì chúng ta về đi?”
“Đợi anh vào toilet một lát trước đã.”
“Anh có cần em đi cùng không?” Cô hỏi.
“Em xác định?” Anh cười như không cười nhìn cô, dường như trong ánh mắt cũng mang theo một chút không đứng đắn.
Hai tai của Tần Khai Hân lập tức nóng lên, cô cúi đầu ra sức lột vỏ tôm.
Bùi Thần đứng lên, đi toilet.
Lúc này, trong phòng bao là tiếng người ồn ào, rượu đã mời ba lượt, có người đi ra có người tiến vào là điều rất bình thường, cho nên không ai chú ý tới, sau khi Bùi Thần ra ngoài không lâu, Tạ Phái phái cũng đứng lên, không một tiếng động rời khỏi phòng bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...