Đầu Lưỡi

Mặc dù có cảm giác bị Bùi Thần lừa gạt nhưng Tần Khai Hân vẫn không nhịn được mà đổi đi đổi lại quần áo trong phòng.

Trang trọng, khêu gợi, đáng yêu... Dường như tất cả quần áo trong tủ đều bị cô thử qua mấy lần, tuy nhiên lại không có bộ nào thuận mắt.

Thử xong bộ váy cuối cùng, Tần Khai Hân ngửa mặt nằm trên chiếc giường chất đầy quần áo, nhìn trần nhà yên lặng hỏi trời xanh: Mình liều mạng như vậy vì cái gì đây?

Thôi, không cần quan tâm nữa!

Cô gian nan đứng lên, cầm bộ quần áo thể thao bình thường nhất ở trên tay, trên áo có in một từ Tiếng Anh rất to – fighting!

Không sai, cô chính là chuẩn bị đi chiến đấu.

Đấu tranh với thế lực hung ác là Bùi Thần tới cùng.

Sáu giờ tối, Tần Khai Hân mặc trang phục chiến đấu, à... không, là quần áo thể thao ấn chuông cửa nhà đối diện.

Không cần khẩn trương, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, không có gì phải lo lắng cả.

Cô tự thôi miên bản thân như vậy, bỗng nhiên cửa mở ra, Bùi Thần đeo một chiếc tạp dề màu xám nhạt đứng ở cửa, dẫn cô đi vào, hỏi: “Em muốn uống gì?”

Tần Khai Hân mất tự nhiên: “Nước ấm là được.”

“Được.” Bùi Thần lên tiếng, rót cho cô một ly nước, ly thủy tinh sạch sẽ phản chiếu màu xanh nhạt, lúc đưa cho cô, ngón tay hai người chạm vào nhau, Tần Khai Hân vội vàng nhận lấy, càng lúc càng cảm thấy không được tự nhiên.

“Em ngồi trước đi.” Bùi Thần đến trước bàn ăn kéo ghế dựa giúp cô.

Tần Khai Hân ngồi xuống, khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Còn hai món nữa, sắp xong rồi.” Anh nói rồi đi vào bếp.

Tần Khai Hân nhàm chán đánh giá cách bài trí xung quanh.

Chén đũa đều đã chuẩn bị tốt, là chén sứ tro xương(*) sạch sẽ, khăn trải bàn bằng lanh, trên bàn còn đặt một bình hoa nhỏ cắm một đóa hồng sâm panh (Champagne Rose).

(*) Sứ tro xương (bone china) là một loại đồ sứ được chế tạo từ tro xương động vật trộn với khoáng chất fensfat (còn gọi là Tràng Thạch) và đất sét trắng (cao lanh). Nó được định nghĩa như là đồ gốm có độ thấu quang cao, chứa ít nhất 30% phốt phát chiết xuất từ xương động vật và canxi phốt phát. Loại sứ này do thợ gốm người Anh Josiah Spode sáng chế những năm đầu thập niên 1790, bone china được biết đến với đẳng cấp cao của độ trong và trắng, độ bền cao và chống sứt mẻ.

Tuy rằng tiểu khu này đã có chút tuổi đời, Bùi Thần chuyển vào cũng không sửa chữa quá nhiều, nhưng một vài đồ đạc đơn giản như vậy lại làm cho căn phòng này khác biệt rất lớn so với với căn phòng trước kia, khiến người ta cảm thấy đơn giản mà trang nhã, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của chòm sao Xử Nữ.

Dần dần, trái tim cô cũng an tĩnh trở lại, không còn thấp thỏm như lúc mới bước vào nữa.

Trong phòng bếp truyền ra tiếng động và mùi dầu mỡ, cô rướn cổ tò mò muốn xem, qua ô cửa kính ngăn cách nhìn thấy bóng lưng Bùi Thần đang bận rộn trước bếp ga, không biết anh đang làm món ăn nào nhưng mỗi động tác đều cực kỳ cẩn thận, không nhanh không chậm, tao nhã ung dung.

Khoảnh khắc đó, Tần Khai Hân bỗng có chút hoảng hốt, giống như cho tới bây giờ hai người bọn họ chưa từng tách nhau ra, vẫn còn thân thiết gắn bó như thời đi học, không có gì giấu giếm nhau.

Đột nhiên sau đó cô tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi có chút thương cảm, lúc này mùi thức ăn theo khe cửa bay ra, kích thích khứu giác của cô.

Là một người ham ăn, trong nháy mắt chút thương cảm kia liền biến mất không còn dấu vết, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tỉ mỉ cảm nhận hương vị khiến người ta thèm ăn này.

Có mùi thịt bò, thịt kho tàu, còn có mùi tỏi, chẳng lẽ là món tôm hấp miến?

Trong đầu Tần Khai Hân bỗng hiện ra hình ảnh con tôm lớn đã lột vỏ, xẻ lưng, xếp ngay ngắn trong đĩa, phía trên rắc đều hành lá và tỏi băm, phía dưới rải một lớp miến, rưới thêm chút nước canh, khi hấp thịt tôm sẽ co lại, biến thành màu đỏ hồng, miến ngâm tôm ngon cộng với hương vị tỏi, sau đó đổ thêm một muỗng dầu nóng,...

Khi Bùi Thần bưng đồ ăn ra, nhìn thấy Tần Khai Hân hai tay chống cằm ngồi trước bàn, đôi mắt cong cong híp lại, chép miệng, say mê tươi cười.

Trong lòng anh mềm nhũn, thậm chí không muốn đi qua vì sợ phá hỏng hình ảnh tốt đẹp này.

Ục ục ục...

Cái bụng không biết tốt xấu kêu lên, Tần Khai Hân mở mắt, xoa bụng, tôm lớn trong đầu còn chưa tan biến, khóe mắt quét qua chạm phải người nào đó đứng ở cửa phòng.


A!

Cô phản xạ có điều kiện ôm mặt, ngũ quan đều sắp nhăn lại cùng một chỗ, ngẫm nghĩ một chút càng cảm thấy mất mặt hơn, vì vậy miễn cưỡng ngẩng đầu, mỉm cười cứng ngắc gọi một tiếng: “Học trưởng.”

Bùi Thần đi tới trước mặt cô, trên tay anh đúng là tôm hấp miến, giống hệt như trong tưởng tượng của cô.

Ngay lập tức, ánh mắt của cô đã bị hấp dẫn, đôi mắt ngập nước sáng lấp lánh như sắp bắn ra tình yêu, mặt mũi gì gì đó, nhất thời đều ném lên chín tầng mây.

“Vừa vặn có thể ăn.” Bùi Thần đặt tôm xuống bàn, cười tít mắt nhìn cô.

Tần Khai Hân nuốt nước bọt, tỏ vẻ trấn định nói: “Anh cứ từ từ, thật ra em cũng chưa đói lắm...”

Ục ục ục...

Vừa nói xong, bụng lại kêu vang, cô lập tức đỏ mặt, giải thích: “Tôm này nhìn qua có vẻ rất ngon, nhìn một chút liền đói bụng rồi, ha ha...”

“Em ăn trước đi, anh đi lấy thịt bò ra.” Bùi Thần xoay người trở lại bếp, lát sau, một tô thịt bò kho tàu thơm ngào ngạt đã được bưng ra.

Miếng thịt bò lớn được ninh mềm, nước thịt ngấm vào cà rốt và khoai tây xắt thành miếng, nước kho phủ ngoài miếng thịt sáng lấp lánh, thêm vào một chút hành lá xanh biếc lại càng có hương vị ngon tuyệt.

Ngoài ra, Bùi Thần còn làm măng tây xào tôm, cánh trứng rong biển, ba mặn một canh đặt trên bàn, nóng hôi hổi, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Tần Khai Hân cảm thấy mình sắp mất đi lý trí, trong mắt đều là thịt! Thịt! Thịt!

Nhưng lý trí còn sót lại nói với cô, rụt rè, nhất định phải rụt rè.

Hu hu, ăn quá ngon!

Khi Tần Khai Hân bỏ con tôm đầu tiên vào miệng thì lý trí đã biến mất, suýt chút nữa rơi nước mắt, nói: “Thật sự là ăn quá ngon!”

“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Bùi Thần mỉm cười nói, anh ăn không nhiều lắm, gần như chỉ nhìn cô ăn, đối với anh mà nói đó chính là mỹ vị nhân gian rồi.

Tần Khai Hân có chút xấu hổ, gắp miếng thịt vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Anh cũng ăn đi, thật sự ăn rất ngon, cực kỳ mềm, anh hầm trong bao lâu vậy?”

“Hơn ba giờ.”

Hơn ba giờ? Vậy chính là sau khi bọn họ chia tay không bao lâu thì anh bắt đầu làm, Tần Khai Hân nhớ lại buổi chiều bọn họ tình cờ gặp nhau trước cửa thang máy, lúc đó anh giống như muốn đi ra ngoài, cho nên sẽ không phải là anh muốn nấu cơm cho cô mới cố ý quay về chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Tần Khai Hân không nhịn được nói: “Học trưởng, anh bận rộn như vậy mà lại để anh tự xuống bếp, thật xấu hổ.”

“Không có gì.” Anh cười cười, “Em thích là được.”

Cô thích là được?

Sắc trời đã tối đen, cô nam quả nữ ở chung một phòng, không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác ái muội.

Tần Khai Hân yên lặng bóc vỏ tôm trong chén, cuối cùng cũng bắt đầu suy xét đến một vấn đến cực kỳ quan trọng, làm sao để mở miệng hỏi Bùi Thần cho rõ ràng.

Một người có tâm sự, hiển nhiên trọng tâm đề tài giữa hai người cũng ít đi.

Nhưng mà bàn mỹ vị này không tệ, khỏi cần phải nói đến Tần Khai Hân bóc vỏ rồi ăn, ăn xong tôm rồi lại ăn thịt bò, ăn xong thịt bò rồi lại trộn nước thịt vào cơm... Tóm lại, ăn ngon đến nỗi không dừng được.

“Muốn ăn nữa không?” Bùi Thần cười hỏi cô, “Trong nồi vẫn còn thịt bò.”

“Không... Không được.” Tần Khai Hân dứt khoát lắc đầu, “Em đã ăn rất nhiều, nếu ăn hết, bụng em sẽ nổ mất.”

Bùi Thần không nói gì, ý cười trên mặt ngày càng đậm.


“Từ trước đến giờ em không ăn nhiều như vậy, đồ anh làm ăn quá ngon.” Cô đỏ mặt giải thích, lấy khăn giấy lau miệng, chà môi thật mạnh.

Bùi Thần không ngại, cười nói: “Vẫn còn rất nhiều, lát nữa em mang một ít về nhé!”

Ánh mắt của Tần Khai Hân sáng lên nhưng cô lập tức lắc đầu: “Sao em có thể không biết xấu hổ, đã ăn còn lấy...”

“Nếu em muốn ăn thì em có thể thường xuyên sang đây.”

“...”

Đầu tiên là ‘Thích là được’, sau đó là ‘Thích thì thường xuyên tới’, câu tiếp theo có phải mời cô ở lại luôn không?

Rốt cuộc Tần Khai Hân không nhịn được, gọi một tiếng: “Học trưởng.”

“Sao vậy?” Bùi Thần nhìn cô, cách một cái bàn nhỏ, khiến cho người sinh ra  ảo giác như ‘gần trong gang tấc’.

“Em đi rửa chén.” Cô vội vàng đứng lên, bưng chén vào trong phòng bếp.

Bùi Thần không đồng ý, nói: “Để đó cho anh.”

“Không sao, lần trước trong tiệm của em, lúc đó chẳng phải là anh rửa chén sao? Đến lượt em làm khách, tất nhiên không thể có ngoại lệ.” Tần Khai Hân nói như vậy, hoàn toàn quên mất mình đã thu của người ta hai trăm năm mươi đồng tiền bánh ngọt.”

“Vậy thì cùng nhau làm đi.” Bùi Thần bưng chén trước mặt mình lên, nói vô cùng tự nhiên.

Hả???

Haizz!!!

Tần Khai Hân cứng ngắc tại chỗ, nhìn Bùi Thần đi vào phòng bếp, lúc này mới bê chén trong tay mình, ngại ngùng theo sau.

Nước ấm đã mở, Bùi Thần xắn tay áo rửa một hồi bị nước bắn tóe lên, anh giống như nghĩ đến cái gì, đứng thẳng người nhìn về phía Tần Khai Hân.

Đã biết! Đã biết!

Tần Khai Hân cam chịu số phận, lấy tạp dề treo bên cạnh, đeo vào giúp anh.

“Cảm ơn.” Anh cúi đầu tiếp tục rửa chén.

Tần Khai Hân nhàn rỗi bèn mang chén đũa xong nồi qua cho anh. Ngọn đèn trong phòng bếp rất sáng, lúc cô đến gần, có thể nhìn rõ nhất cử nhất động khi rửa chén của anh, ngón tay thon dài bị bọt nước bắn vào, càng có vẻ trắng nõn sạch sẽ.

Ngay cả rửa chén nhìn cũng đẹp như vậy!

Tần Khai Hân vừa xấu hổ vừa thẹn thùng muốn rời khỏi lại nghe Bùi Thần gọi một tiếng: “Tiểu Hân.”

“Hả?” Cô xoay người, thấy Bùi Thần nhìn một cái khăn lau treo trên tường, không đợi anh mở miệng, cô đã hiểu ý đưa cho anh. d.đ/l.q;đ

Ăn ý như vậy, không khỏi làm người ta nghĩ đến chút chuyện cũ năm xưa.

Năm ấy thi đấu đại hội thể dục thao, Bùi Thần chạy xong 5000 mét thì sắc mặt bỗng tái nhợt, không nói được câu nào, đám người bên cạnh vừa đưa nước vừa đưa khăn mặt, chỉ có Tần Khai Hân chú ý tới chân anh, hình như là bị thương.

Về sau cô mới biết, trong lúc hỗn loạn anh đã bị vận động viên của lớp bên cạnh hung hăng giẫm một cái, lúc cởi giày, vùng da trên chân rách toạc, trên vớ đều là máu. Song, anh vẫn cố gắng chống đỡ hết chặng đường, hơn nữa còn giành được giải nhất, nếu không phải cô kịp thời phát hiện, có thể anh sẽ đợi các bạn đi hết, rồi một mình lặng lẽ đến phòng y tế.

Anh ẩn nhẫn và cố chấp như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, mà sự ăn ý giữa họ lúc trước, vẫn duy trì đến tận bây giờ.

“Bùi Thần.” Rốt cuộc cô đã mở miệng, “Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”


Anh dừng động tác, nhìn cô: “Em hỏi đi.”

“Năm ấy anh đột nhiên nghỉ học, là vì em thổ lộ với anh sao?” Cô hỏi xong, không dám nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm vào vòi nước, nhìn nước ào ào chảy ra.

“Không phải.”

Anh thẳng thắn trả lời, cô nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Vậy là vì cái gì?”

“Trong nhà xảy ra chút chuyện.” Tay anh cầm chén không nhúc nhích, nước vẫn chảy vào tay anh.

“Chuyện gì?” Cô ngẩng đầu hỏi anh.

Ánh mắt Bùi Thần lóe lên.

Không muốn nói sao? Là có chuyện khó nói? Rất nhanh cô đã hiểu rõ ý nghĩa của ánh mắt này, thấp giọng nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh không cần nói...”

“Cha anh, qua đời.” Anh mở miệng, nói giọng nhàn nhạt.

Trong lòng Tần Khai Hân hung hăng chấn động một phen, ‘bất khả tư nghị’ (không thể tin được) nhìn anh: “Anh nói cái gì?”

“Tai nạn xe cộ, chết ngay tại chỗ, anh cả đêm bay qua, vốn định đưa di thể về nước nhưng mẹ anh không muốn hỏa táng, cho nên an táng ở bên đó luôn.” Anh nói xong, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Tại sao có thể như vậy? Cô từng nhìn thấy cha anh một lần, ông lái xe tới đón anh về nhà, ông rất thân thiện lại còn cho cô quá giang một đoạn, tuy lộ trình chỉ có mười phút ngắn ngủi nhưng quan hệ giữa họ giống như anh em, làm cô lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Một người cha tốt như vậy, nói mất là mất, hiên tại ngay cả cô cũng không tiếp nhận được, càng đừng nói đến năm đó Bùi Thần phải trải qua chuyện này.

“Cha anh đi rồi, thân thể mẹ anh không tốt lắm, anh vẫn ở lại Anh quốc với bà.” Bùi Thần nói đến đây, dừng một chút, “Thật ra anh có gọi điện thoại đến nhà của em.”

Tần Khai Hân ngẩn ra, gần như bật thốt lên: “Lúc nào?” Cô cực kỳ xác định, từ sau khi anh đi khỏi liền không có tin tức, cô cũng không hề nhận được bất kỳ cuộc gọi nào.

“Sau khi đến Anh quốc một tuần, có một bé gái nhận điện thoại.” Bùi Thần dừng một chút, quyết định không nói những lời của Tạ Phái Phái năm đó cho cô biết, “Có thể là lưu nhầm số.”

Anh nói xong, lại tiếp tục rửa chén, tiếng nước chảy ào ào trong phòng bếp yên tĩnh.

Cho nên cứ bỏ lỡ như vậy sao? Đầu cô trống rỗng, có cảm giác không chân thực.

Thật ra ở tình huống đó, anh không nói tiếng nào đã đi cũng bình thường, chỉ là cô không nghĩ tới chân tướng sẽ là như vậy, người thân quan trọng nhất đột ngột qua đời...

Anh phải chịu đả kích lớn biết bao, thậm chí cô cũng không có cách nào tưởng tượng. Về phần cô, nói cho cùng chỉ là thổ lộ mà thôi, anh không chấp nhận, dĩ nhiên cũng không cần cho cô công đạo gì.

“Em không biết nhà anh xảy ra chuyện như vậy...” Cô cúi đầu, cảm thấy hít thở không thông.

“Sinh tử có số, anh đã sớm nghĩ thông suốt rồi.” Bùi Thần dùng khăn lau khô chén đũa vừa rửa rồi xếp chồng lên nhau.

“Nhưng...” Tần Khai Hân còn muốn nói cái gì thì một rổ chén đũa đã được đẩy tới bên cạnh cô.

“Có thể cất giúp anh không?” Anh hỏi.

Tần Khai Hân vội vàng gật đầu, mở tủ bếp, vừa cất vừa nghĩ đến lời của anh, đợi đến khi cất dọn xong xuôi, rốt cuộc cô không nhịn được nữa rồi.

“Thật xin lỗi.” Cô xoay người.

Bùi Thần nhìn về phía cô.

“Khi đó anh không chào mà đi, em thực sự rất tức giận, còn tưởng rằng...” Cô cắn chặt răng, “Tưởng rằng em thổ lộ với anh, anh không tiếp nhận nên mới đi.”

“Anh không ngờ em sẽ nghĩ như vậy.” Anh nói, “Không chào mà đi, quả thật là lỗi của anh, câu xin lỗi này, nên để anh nói với em mới đúng.”

“Không cần, phát sinh loại chuyện này cũng không phải chuyện anh có thể không chế, là do em nghĩ quá nhiều, hiểu lầm anh...”

“Tiểu Hân!” Anh ngắt lời, bàn tay xoa lên trán cô, ngón tay vuốt nhẹ tóc cô.

Cả người Tần Khai Hân đều cứng lại, yên lặng nhìn anh.

“Em không sai, người sai là anh.” Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng nào đó không rõ.

“Em...”


“Thực ra anh vẫn luôn thích em.”

Cô không biết nói gì, khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới quanh cô đều im lặng, một giọt nước cũng không lọt, không khí cứng lại, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.

Nhưng cô có thể nghe thấy rõ tiếng của con tim mình, trong không gian yên lặng, mạnh mẽ đập liên hồi: Thịch thịch thịch...

“Đáp án bị trễ này, em còn chấp nhận không?” Anh hỏi.

Thời gian như quay ngược lại về buổi trưa hôm đó, cô nhìn anh chăm chú, lớn tiếng hỏi: “Học trưởng, vậy anh có thích em hay không?”

“Thực ra anh vẫn luôn thích em.”

Nếu lúc ấy anh nói ra những lời này, có phải mọi thứ sẽ không giống như bây giờ, hai người sẽ ở chung một chỗ, sau đó buộc lòng phải chia tay, bởi vì khoảng cách mà sinh ra ngăn cách, cuối cùng hòa bình chia tay.

Anh không nhớ em, em không oán anh, hồi ức đi qua, chỉ biết thổn thức, hoặc là cười trừ.

Nhưng mà cái gì trên đời cũng có nhân quả luân hồi, bảy năm trước hỏi anh không trả lời, hiện tại mới trả lời, còn có tác dụng sao?

“Anh đi rồi, em thật sự sống không tốt.” Tần Khai Hân nói, “Có tin đồn nói anh bị em dọa sợ, em không dám khẳng định lời họ nói có phải sự thật không, có một thời gian tính tình của em trở nên cực kỳ nóng nảy, không thích nói chuyện, làm mất lòng người khác, cả ngày còn ăn uống quá độ.”

Bùi Thần khẽ gật đầu: “Mỗi người đều từng bỏ lỡ vài thứ, cho rằng dễ như trở bàn tay nhưng khi mất đi rất khó tìm về, nếu có thể quay lại, anh nhất định sẽ nghe theo trái tim mình mà nói cho em.”

“Nếu có thể quay lại, em nghĩ em vẫn sẽ thổ lộ với anh.”

Ánh mắt của anh sáng lên.

“Nhưng mà, em sẽ không coi anh là tất cả thế giới của em nữa, năm đó, nếu em có thể học tập thật tốt, không cam chịu nhẫn nhịn, giữ quan hệ tốt với mọi người, cùng nhau phấn đấu thi vào trường đại học, bây giờ nhớ lại, đó hẳn là quãng thời gian đẹp nhất của đời người.”

“Thật xin lỗi...”

“Đừng nói như vậy, anh không có lỗi với em, là em có lỗi với bản thân, em có thể tha thứ cho bất kì ai, chỉ riêng không thể tha thứ cho chính mình.”

“Bùi Thần.” Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, “Mặc kệ tự an ủi bản thân như thế nào, em vẫn không thể vượt qua bóng ma đó, thật xin lỗi.”

Đôi mắt anh ảm đạm dần.

“Em phải về rồi, cảm ơn bữa tối của anh hôm nay.” Cô tạm biệt anh, từ từ đi về phía cửa.

“Tiểu Hân!” Bùi Thần đuổi theo, ở phía sau gọi cô lại, “Nếu bây giờ đổi lại là anh hỏi em, anh thực sự rất thích em, vẫn luôn rất thích, em có thể cho anh một cơ hội hay không?”

Bước chân của cô cứng lại, cơ thể run rẩy.

“Anh chỉ muốn có một cơ hội, nếu em cảm thấy không hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra.”

“...” Cô không trả lời, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô đang giãy dụa.

“Em có thể không cần trả lời anh ngay bây giờ, anh nguyện ý chờ đợi đáp án của em, bảy năm, bảy mươi năm, chỉ cần anh còn sống, anh đều nguyện ý chờ.”

Chợt, nước mắt của Tần Khai Hân rơi xuống, không hề báo trước, cũng không ngừng được, cô đưa lưng về phía anh, run run rẩy rẩy.

“Tiểu Hân.” Anh bước đến.

“Đừng qua đây.” Cô đưa tay ra ngăn cản, “Lớp trang điểm của em bị trôi, anh có thể lấy cho em một cái khăn mặt được không?”

Khăn mặt rất nhanh được đưa tới, nó đã được vò qua nước ấm, mềm mại và ấm áp.

Cô lau lớp trang điểm sạch sẽ, lúc này mới ngẩng đầu đối mặt với anh, mắt và mũi đã hồng hồng vì khóc, ánh mắt còn có chút mê ly, cô trả lại khăn mặt cho anh: “Có thể đổi giúp em cái khác không?”

“Được.” Anh cầm khăn mặt trong tay, xoay người muốn đi đổi.

“Chờ một chút.” Cô gọi anh lại, thấp giọng nói: “Em đã nghĩ xong, em có thể cho anh một cơ hội, có điều...”

Bùi Thần quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như đồi hoa trên núi, bỗng chốc đồng loạt nở rộ.

Tần Khai Hân bị anh nhìn có chút xấu hổ, nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp, nói: “Cái kia, tất cả thịt bò em đều muốn mang về.”

#lề: Tỏ tình thành công rồi, từ chương sau m.n nhớ chuẩn bị kem đánh răng khi đọc nhé :D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui