Đầu Lâu Hoa Hồng


Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Hôm qua sau khi tan tầm, Hạ Thính Nam và Trần Thiến cùng nhau dạo phố thì phát hiện ra một quán gà rán mới mở, còn có khuyến mãi mua 1 tặng 1, vì vậy hai người không chút do dự mua một phần, nhưng hai người họ phải ăn cố, nhất là Hạ Thính Nam vì sợ lãng phí đồ ăn mà quét sạch phần còn lại.
Sau khi về đến nhà, Hạ Thính Nam diễn xuất tinh tế, lôi kéo Từ Bỉnh Nhiên nói mình mang thai, Từ Bỉnh Nhiên mặt không đổi diễn cùng cô, hỏi đứa nhỏ này là của ai, hỏi ba lần bảy lượt cô mới phì cười nói là gà rán.
Diễn trò đến sảng khoái, sau đó không khí như một lò thiêu, Hạ Thính Nam bị Từ Bỉnh Nhiên đặt ở trên giường, lăn qua lộn lại dày vò cả đêm, trời sắp sáng mới kết thúc, chờ đến lúc bọn họ tỉnh lại trời đã sắp trưa.
Hạ Thính Nam xốc chăn xuống giường, lấy từ trong túi ra một thứ.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn lại, phát hiện là sơn móng tay.
“Hôm qua em cùng Trần Thiến mua rất nhiều sơn móng tay.” Cô rất muốn sơn, nhưng đơn vị lại không cho phép sơn móng tay.
Cô mở ra một lọ, một mùi hoa nhàn nhạt tràn ra khắp phòng, cô mạnh mẽ xoay người, “Từ Bỉnh Nhiên! ”
Từ Bỉnh Nhiên bị dọa: ” Sao vậy?”
Hạ Thính Nam nhe răng cười tới gần: “Nếu em không sơn được, vậy thì sơn cho anh nha.”
Từ Bỉnh Nhiên chưa kịp ngăn cản cô, hoặc có thể đơn thuần muốn chiều theo cô, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô kéo tay anh bắt đầu sơn móng tay.
Lọ sơn móng tay này cô mua thực sự là rất đẹp, một máu xám Morandi lấp lánh, rất nữ tính, nhưng điều kiện tiên quyết là không sơn trên tay anh.
Hạ Thính Nam sơn xong liền tìm một thỏi son nhét vào lòng bàn tay Từ Bỉnh Nhiên, “Nắm.”
Từ Bỉnh Nhiên nắm lấy.
“Không phải nắm như vậy…” Hạ Thính Nam nhìn anh đang cạn lời nắm cả thỏi son vào lòng bàn tay, có hơi buồn cười, nên sau đó cười lên một tiếng, “Ha ha ha ha, Từ Bỉnh Nhiên anh thật là…”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô cười lắc qua lắc lại lập tức muốn kéo cô dậy khỏi mặt, nhưng lại lo lắng sơn móng tay còn chưa khô sẽ dính vào quần áo của cô thế nên nắm lấy tay cô với hình dạng vô cùng kỳ quái, Hạ Thính Nam cười càng lớn tiếng hơn, sau đó bất hạnh bị đè lên và bịt miệng lại.
Cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên yêu cầu cô xoá móng đi sau khi đã chụp hình xong.
Hạ Thính Nam nằm bên cạnh anh dỗi nói: “Sau này con gái chúng ta đừng nên theo quân chế, tiền ít chuyện lại nhiều, ngay cả làm móng cũng không thể làm.



“…” Từ Bỉnh Nhiên không khống chế được nhìn về phía bụng cô, “Em thật sự…”
!!!
Hạ Thính Nam xoay người ngồi dậy: “Anh đừng hiểu lầm, em chỉ nói một giả thiết tương lai mà thôi, em không có cái đó đâu! Anh quên mất là bà dì mới ghé thăm em tuần trước à! Tối qua chúng ta còn mới abcxyz đó! ”
“……”
Từ Bỉnh Nhiên vừa rồi suýt chút nữa bị dọa sợ, anh cũng không có ý định để Hạ Thính Nam chưa cưới mà bụng chửa, cho nên mỗi lần đều dùng tốt các biện pháp phòng hộ, bảo đảm an toàn vệ sinh các diện.
Hạ Thính Nam cũng sợ hãi, cô chỉ theo thói quen ngậm miệng chạy tàu, căn bản không nghĩ tới chuyện mang thai sinh con gì, cô cảm thấy mình còn trẻ, không muốn dáng người bị huỷ hoại, không muốn trải qua trầm cảm thai phụ, cũng không muốn nghe đứa bé khóc không ngừng.
Hạ Thính Nam cảm khái: “Nếu đứa bé nhảy ra khỏi tảng đá, hơn nữa vừa nhảy ra là tuổi hiểu chuyện thì tốt rồi…” Cô nghĩ đến một số đứa trẻ bất đắc dĩ trong thư viện, nhịn không được hơi lo lắng.
Từ Bỉnh Nhiên liếc mắt nhìn cô: “Vậy thì không cần phải sinh em bé.”
“Lời này của anh mà bị mẹ em nghe được, hình tượng huy hoàng của anh trong lòng bà ấy sẽ bay mất tăm đó, bà ấy chắc sẽ hận anh lắm.” Lý luận của mẹ Hạ chính là sau này nếu không sinh con thì dưỡng lão như thế nào, Hạ Thính Nam vô cùng không thể lý giải, “Làm sao bà ấy lại cảm thấy sinh con là tốt, anh nhìn em xem, có thể nuôi sống bản thân mà không hút máu của bọn họ là tốt lắm rồi.


Từ Bỉnh Nhiên bị nhận thức của cô về bản thân mà chọc cho cười.
Hai người rời giường ăn cơm trưa, Từ Bỉnh Nhiên nói cuối tuần có thể sẽ đi nằm vùng bí mật.
“Lại là buổi tối sao?”
“Ừm.”
“Sao mỗi lần đi đều là buổi tối, buổi tối trở về lại không nhìn thấy anh rồi.” Hạ Thính Nam càng ngày càng dính người, như thể quay trở lại bộ dáng lúc đầu, nhưng lại có chút khác biệt, cô tiến đến trước mặt Từ Bỉnh Nhiên ôm lấy eo anh, “Từ Bỉnh Nhiên anh phải bảo vệ mình thật tốt, khuôn mặt này của anh ở bên ngoài thật sự quá là nguy hiểm.


Từ Bỉnh Nhiên vặn vẹo cổ, kỳ quái nói: “Anh nguy hiểm à? ”
Cô lắc đầu: “Anh không nguy hiểm mà người khác nguy hiểm, em sợ có người thèm nhỏ dãi vẻ đẹp của anh mà không có mắt tiến lên, lúc đó em sẽ không nhịn được mà đánh người khác mất.



Từ Bỉnh Nhiên: “… Xã hội pháp quyền, lấy đức phục nhân.


Trên thực tế, nếu không phải là trường hợp bất đắc dĩ thì cảnh sát rất ít khi sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề, nhất là với các loại tranh chấp, có thể khuyên bảo bằng miệng thì sẽ khuyên bảo bằng miệng, mục đích chủ yếu của bọn họ là khai thông chứ không phải trấn áp.
Khi trước làm cảnh sát đặc nhiệm, cơ hội để Từ Bỉnh Nhiên động thủ tương đối nhiều, các thể loại trộn hay tội phạm đều đã bắt qua, nhưng sau đó vì bị thương cộng thêm điều chuyển công tác, một thân đầy kỹ nghệ cửa anh dều bị hao tổn, ngoại trừ buổi sáng chạy bộ, cũng không có thời gian rèn luyện kỹ năng gì khác.
……
Tối hôm đó, Từ Bỉnh Nhiên về nhà ăn cơm tối với Hạ Thính Nam rồi mới trở về cục hội hợp với Tiết Khải, bọn họ định lái xe đến một tiểu khu nào đó thăm dò, vì có người tố cáo có một tòa nhà nào đó mỗi đêm đều có người đánh bạc.
Tiết Khải thấy Từ Bỉnh Nhiên mở cửa xe, khom lưng ngồi vào, đột nhiên nói một câu: “Không hiểu sao mà tôi cảm thấy gần đây dáng người của cậu lại tốt hơn vậy.


Lúc trước bởi vì bị thương, Từ Bỉnh Nhiên rất lâu không rèn luyện nữa, suốt ngày không phải ngồi thì là nằm, dù cho trao đổi chất có mạnh đến đâu, cơ bắp trên người ít nhiều vẫn mất đi một phần, ngay cả cân nặng cũng giảm xuống, nhưng gần đây cơ thể anh đích thực là rắn chắc không ít.
Từ Bỉnh Nhiên thắt dây an toàn, không để ý những gì anh ta nói.
“Cậu nhìn cơ delta của cậu đi.” Anh ta vỗ vỗ cánh tay Từ Bỉnh Nhiên, lại muốn sờ bụng anh thì bị Từ Bỉnh Nhiên né tránh, “Lúc trước khi cậu thay quần áo tôi đã muốn hỏi rồi, làm thế nào mà cơ bụng cậu có thể rõ nét như vậy?”
Từ Bỉnh Nhiên thuận miệng trả lời: “Mỗi ngày đều vận động.”
“Bận rộn như vậy mà cậu vẫn có thể tập thể dục à? Tôi cũng không thấy cậu đến phòng tập thể dục, chạy bộ mỗi sáng mà có thể tốt như vậy sao?”
Từ Bỉnh Nhiên trầm mặc, sau đó chậm rãi nhìn lướt qua anh ta.
Tiết Khải: ???
Tiết Khải: !!!

Tiết Khải: “… Là tôi tự làm nhục mình à.”
Bởi vì đã đồng ý với Hạ Thính Nam sẽ trở về sớm, nên hành động của Từ Bỉnh Nhiên tối nay rất có hiệu quả, cùng Tiết Khải thăm dò một vòng, ghi chép một ít tình huống, lập tức tính toán trở về.
Anh gửi tin nhắn cho Hạ Thính Nam nói mình chuẩn bị trở về, Hạ Thính Nam lập tức gọi tới.
Cô hỏi: “Nhanh vậy? Giờ anh trở về ngay à?”
Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy giọng điệu của cô hơi kỳ quái, anh hỏi: Muốn anh mang gì về cho em không?
“Ừm… Vậy thì giúp em mang vài hộp kem về nhé.”
……
Tiết Khải thấy Từ Bỉnh Nhiên cau mày, vì thế hỏi: ” Sao vậy? ”
“Không có việc gì.” Từ Bỉnh Nhiên cất điện thoại di động đi như thể nghi ngờ gì đó, “Tôi về trước, cậu tự mình trở về đi.


“Chậc chậc, có vợ thì lập tức quên anh em mà.” Tiết Khải vẻ mặt chua xót.
Anh ta rời đi mà không quay đầu lại.
Từ Bỉnh Nhiên về nhà đến cửa hàng tiện lợi gần đó lấy mấy hộp kem, đều là những vị mà Hạ Thính Nam thích ăn.
Lúc trả tiền, nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, đại khái lúc lướt web dã có ấn tượng sâu sắc với Từ Bỉnh Nhiên, sau khi nhìn thấy anh thì rất kích động, chờ anh trả tiền xong, cô nàng muốn chụp chung với anh nhưng bị anh cự tuyệt.
Anh xách túi nilon đi về nhà, vừa đi vừa nhớ lại giọng điệu lúc nãy của Hạ Thính Nam
Rất… Kỳ lạ, cũng rất… Tinh tế.
Mang theo cảm xúc vi diệu về đến nhà, phòng khách tối đen, anh bỏ kem vào tủ lạnh, trở về phòng, nhìn thấy mặt Hạ Thính Nam trong bóng tối được màn hình điện thoại chiếu sáng.
“Sao không bật đèn?” Anh nhíu mày hỏi, muốn bật đèn, lại bị kêu lại.
– Khoan hãy mở!
Từ Bỉnh Nhiên càng nghi hoặc, trực tiếp đi đến bên giường, muốn xốc chăn lên, “Làm sao vậy? ”
Hạ Thính Nam bắt lấy chăn, “Đừng, anh lấy kem trước đi.



Từ Bỉnh Nhiên: …?
Anh không để ý đến cô nữa, trực tiếp vén chăn lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến Từ Bỉnh Nhiên ngây ngẩn cả người, anh lẳng lặng nhìn vài giây, lại đắp chăn trở về, không nói tiếng nào đi vào tủ lạnh lấy một hộp kem.
Hạ Thính Nam cả người như sắp bốc hơi, đều tại Trần Thiến đưa ra chủ ý này, còn tặng cô một cái vải rách nữa, bộ đồ này mặc trên người còn chẳng nhiều vải bằng quần lót của cô.
Cô chính là muốn thử phản ứng của Từ Bỉnh Nhiên một lần, không nghĩ tới phản ứng của anh nằm ngoài dự liệu của cô, tuy rằng kem qủa thật chuẩn bị cho Từ Bỉnh Nhiên, nhưng anh lại không khỏi quá chủ động đi…
– “Từ Bỉnh Nhiên!” Cô gọi anh.
“Sao thế?” Anh tiếp tục cúi đầu ăn kem, quét từ mép hộp đang tan chảy, rồi sau đó nhét nó vào miệng.
Nhiệt độ trên mặt Hạ Thính Nam giảm xuống không ít, cô kỳ quái nói: “Sao anh lại phản ứng như vậy? ”
Từ Bỉnh Nhiên động tác dừng lại, hỏi ngược lại: “Vậy anh nên có phản ứng gì? ”
“Chỉ cần… Mắt đỏ? Phun máu mũi? Sói đói?”
Anh gật đầu nói, “Anh sợ em sẽ không thể xuống giường vào ngày mai.”
Kích thích thị giác quả thực rất lớn, Từ Bỉnh Nhiên phải dùng rất nhiều sức mới kiềm chế được, trên thực tế, cả người sắp cháy lên, ăn cả hộp kem cũng vô dụng, nghĩ đến Hạ Thính Nam trong chăn trông như thế nào, anh bắt đầu tự bốc cháy.
Anh đứng lên, đem vỏ rỗng sau khi ăn xong ném vào thùng rác trong phòng bếp, sau đó rửa tay, đi đến bên giường hôn Hạ Thính Nam.
Hạ Thính Nam nếm được vị ngọt ngào của kem, vì thế quấn lấy muốn dùng sức hôn lại anh.
Nhưng anh lại buông cô ra.
Hạ Nghe Nam sững sờ: “Sao vậy? ”
Từ Bỉnh Nhiên duỗi cánh tay dài ra, cởi áo khoác ra, khom lưng đưa tay vào trong chăn, “Sói đói vồ thức ăn.


Hạ Thính Nam: …
Hạ Thính Nam: !!!
Cuối cùng quần áo trên người Hạ Thính Nam chỉ dùng được một lần rồi vứt đi, động tác của Từ Bỉnh Nhiên thô bạo, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập áy náy, còn xin lỗi Hạ Thính Nam, Hạ Thính Nam xấu hổ muốn bóp chết anh.
Kết cục cuối cùng quả nhiên đúng như lời Từ Bỉnh Nhiên nói, ngày hôm sau cô xin nghỉ ốm, chỉ muốn nằm trên giường cả ngày….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận