Phòng nghỉ của Hoàng Đấu chiến đội. Bảy người lúc trước thi đấu đang ngồi bàn lại về cuộc chiến với Sử Lai Khắc Thất Quái.
"Đám người đó thật độc ác, liên tục đánh lão đại bị thành như vậy." Nói chuyện là hồn sư Phong Linh Điểu.
Ngọc Thiên Hằng tuy đã được hồn sư Cửu Tâm Hải Đường - Diệp Linh Linh chữa trị nhưng hồn lực bị Bát Chư Mâu rút đi vẫn chưa khôi phục, hiện tại rất suy yếu.
"Nói người ta độc ác, còn không nhìn lại mình có ra sát chiêu!"
Cánh cửa bị mở tung, một tên tướng mạo trông rất đường hoàng nam tử xuất hiện. Cả bảy người đều cung kính đứng lên chào hắn.
"Tần lão sư."
Tần Minh - hồn đế hơn 60 cấp, lãnh đội của Hoàng Đấu. Hắn nghiêm túc đi tới giữa phòng quay người nói:
"Nhàn tử, ta bảo ngươi không được dùng Bích Lân Xà Độc nhưng ngươi có nghe? Nếu đối thủ không biết cách giải, có phải sẽ xảy ra án mạng. Còn có Huyền Vũ Quy, có phải làm trọng thương đối thủ cũng là một công kích trí mạng. Ngoài ra, Thiên Hằng còn liều mạng gia tăng Long Hóa đấu với một hồn sư Lam Ngân Thảo. Kết quả thì sao, thua, các ngươi thua! Nói người ta độc ác còn không nói các ngươi thiếu năng lực bảo vệ mình."
Nghe hắn chỉ trích, bảy người chỉ biết im lặng, Nhàn tử - Độc Cô Nhàn bỗng lên tiếng:
"Tần lão sư, ngài nói đúng nhưng nếu không có tên hồn sư Lam Ngân Thảo đó, độc của ta cũng có thể đem đến chiến thắng."
Rõ ràng cô ta còn không phục, chắc hẳn những người khác cũng là như thế, bọn họ là đội ngũ tinh anh của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, trước giờ đều không có chiến bại, mắt cao hơn người.
Tần Minh thở dài lắc đầu:
"Có lẽ chiến thắng trước đây đã làm các ngươi trở nên kiêu ngạo. Nhàn tử, trong chiến đấu ngươi có thể chọn ai sẽ cùng ngươi đấu còn sẽ bày ra tất cả năng lực cho ngươi biết trước sao? Tên kia rất mạnh, ta đoán không nhầm thì thứ đấu với Long Hóa của Thiên Hằng chính là ngoại phù hồn cốt, cực kì quý hiếm. Khả năng của hắn nhất định không chỉ có thế."
Bảy người lập tức buồn bực, Tần Minh vẫn chưa nói xong, hắn lại tiếp tục đụng chạm đến lòng kiêu ngạo của bọn họ:
"Hơn nữa, đội kia còn che dấu một hồn sư mạnh mẽ khác. Chính là đối với các ngươi cũng không dùng toàn lực."
"Cái gì?" Lần này là một điều kinh ngạc thực sự, chiến thắng và tiếng tăm của họ sớm nổi trội vậy mà đối thủ không dùng toàn lực.
"Đúng vậy, tuy ta không biết lý do cô ta không tham gia đoàn chiến nhưng ta đã điều tra được một chút tin tức. Các ngươi xem."
Cầm tập giấy trên bàn, Nhàn tử kinh ngạc:
"Điệp Thần Trượng hệ trị liệu lại có thể liên thắng nhiều như vậy?"
"Nói đúng hơn chính là cô ta chưa bao giờ thua. Thành tích chỉ xếp sau tên Lam Ngân Thảo, còn là hệ trị liệu. Đáng nghi là chưa từng có người xem thấy cô ta sử dụng hồn kĩ, đối thủ hầu hết đều bị đánh hôn mê."
"Tần lão sư, lỡ như tin tức là giả?" Hồn sư Phong Linh Điểu không tin.
"Giả? Lúc chiến đấu các ngươi làm một đối thủ bị thương không thể chiến đấu các ngươi cũng thấy rõ, là cô ta tới đưa người đi, sau lại liền thấy hồn sư đó khôi phục bình thường quay trở lại khán đài. Ta đoán, trị liệu của cô ta còn lợi hại hơn cả Diệp Linh Linh."
Hoàng Đấu chiến đội lâm vào trầm tư, họ không thể nói thêm gì nữa, Tần Minh nhìn thầm mong họ sẽ rút ra được bài học cho bản thân, đừng nên quá kiêu ngạo, thua có lẽ cũng là một việc tốt.
"Giới hồn sư chưa bao giờ thiếu những đối thủ mạnh mẽ, nếu cô ta đến từ nơi đó thì ta cũng không lấy làm ngạc nhiên. Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một lát." Nói rồi phất áo đi ra ngoài.
"Ta cũng đi dạo một lát, không ai được theo." Ngọc Thiên Hằng cũng đi ra, trận chiến hôm nay đối với hắn mà nói là một đả kích nặng nề.
Trong phòng nghỉ của Sử Lai Khắc.
Tám học sinh đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực cũng ở. Bỗng có tiếng gõ cửa:
"Xin hỏi, có thể gặp viện trưởng Phất Lan Đức?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, viện trưởng Phất Lan Đức ra hiệu cho Mã Hồng Tuấn mở cửa, gõ cửa là một tên nam tử, hắn bước vào cung kính cúi người chào các lão sư:
"Đệ tử Tần Minh, bái kiến viện trưởng, lão sư."
Tần Minh? Nana cảm giác có chút đã nghe qua nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Triệu Vô Cực cười đến đỡ hắn đứng dậy:
"Nào nào, đa lễ gì chứ. Ngươi đây đã sắp vượt qua chúng ta rồi, đã trở thành người dẫn đội của một chiến đội Hoàng Đấu mạnh mẽ như vậy?"
"Cái gì? Dẫn đội Hoàng Đấu." Mọi người đều la lên.
"Viện trưởng, không phải hắn đến đòi bồi thường chứ?" Mã Hồng Tuấn hỏi nhỏ.
Phất Lan Đức cười nói:
"Haha, trước lúc các ngươi thi đấu chúng ta đã gặp nhau rồi, hắn là đệ tử của ta, cũng chính là học trưởng của các ngươi."
"Học trưởng?" Đồng thanh.
"A! Ta nhớ ra rồi, là Tần Minh đó." Nana thốt lên gây mọi người chú ý.
"Nana, ngươi biết Tần Minh?" Phất Lan Đức hỏi.
Nhận thấy mình thất thố, Nana cười trừ nói:
"Biết chứ, Tần Minh là người hiện nay trẻ nhất đạt đến hồn đế đúng không viện trưởng?" Tuy nói là thế nhưng trong lòng Nana lại nghĩ khác: Không phải tiểu thuyết miêu tả Tần Minh vừa đen vừa không gọn gàng sao, sao người này nhìn lại rất tuấn tú, như mới hai mấy tuổi vậy, không lẽ mình nhớ nhầm, dù sao cũng chỉ là một nhân vật phụ của phụ.
Tần Minh ngay lúc vào đã chú ý đến Nana, thấy cô cũng có chút biết mình không khỏi có chút ngạc nhiên:
"Tiểu muội muội này cũng biết ta? Thật vinh hạnh."
"Cái gì tiểu muội muội, ai là ngươi tiểu muội muội? Còn không biết ta bao nhiêu tuổi mà dám... A, viện trưởng! Ngài đánh lần thứ không đếm được rồi đấy nhé." Nana luôn nghĩ cộng cả tuổi của mình ở thế giới kia thì giờ cô đã 35, đối với Thất Quái quen thân thì không sao nhưng người khác gọi cô như vậy thật khó chịu.
Phất Lan Đức đánh Nana một cái rõ đau rồi quay lại Tần Minh nói:
"Chê cười rồi, nó là Nana đứa nhỏ nhất trong học viện bây giờ, có chút nghịch ngợm. Còn đây là bảy người đã thi đấu trận lúc nãy."
Tần Minh nhìn Thất Quái không khỏi kinh ngạc:
"Các học đệ học muội còn nhỏ như vậy, đã đạt đến hồn tôn!"
"Đúng vậy, ba đứa nó, Tiểu Vũ, Đường Tam, Áo Tư Ca đã phá kỉ lục hồn tôn trẻ nhất của ngươi rồi đấy." Phất Lan Đức chỉ vào ba người giới thiệu cho Tần Minh.
Tần Minh cười:
"Học viện chúng ta quả là có thể xuất quái vật. Theo ta thấy tiểu muội Nana cũng không phải đơn giản."
Phất Lan Đức liếc Nana một cái để cô ngồi im, sau đó đối Tần Minh nói:
"Nó? Đúng là tiểu quái vật. Chuyện là..."
Vừa nói Phất Lan Đức vừa kéo Tần Minh cùng Triệu Vô Cực ra ngoài. Tám người còn lại thì đến một nhà hàng chờ viện trưởng bao cơm ăn mừng chiến thắng. Một lúc sau đã thấy các lão sư cùng Tần Minh cũng tới, ánh mắt hắn nhìn Nana không khỏi có chút quái dị, Nana cũng không để ý. Phất Lan Đức cho người gọi món, Mã Hồng Tuấn nhanh chóng giành lấy và gọi ra toàn món đắt nhất, sắc mặt viện trưởng biến khó coi, cũng may Tần Minh đã hào phóng nói sẽ giúp hắn thanh toán.
Tần Minh suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng nói:
"Viện trưởng, kinh tế của học viện vẫn còn thiếu thốn sao?"
Phất Lan Đức thở dài:
"Đúng thế, đám trẻ này sợ rằng sẽ là nhóm học sinh cuối cùng của Sử Lai Khắc."
Tần Minh như vớ được chút gì, hắn lập tức nói:
"Ta làm lão sư ở Thiên Đấu Hoàng Gia học viện cũng có chút tiếng tăm. Không biết ta có thể mời mọi người tới gia nhập, nếu có mọi người ta chắc chắn học viện của ta rất hoan nghênh."
"Không được, ta không đồng ý, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó. Sử Lai Khắc là tâm huyết của ta, không thể đưa chúng tới nơi nào khác." Phất Lan Đức tức giận.
"Ta lại thấy ý này rất tốt đấy." Đại sư đã trở về, hắn chắp tay sau lưng đi vào ngồi bên cạnh Phất Lan Đức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...