Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Thánh Linh Tông đúng là Từ Thiên Nhiên cố ý an bài ở lần dự thi này, nhưng vô luận như thế nào Thánh Linh Tông cũng là Tà Hồn Sư tông môn, Thánh Linh Giáo ngụy trang mà thành. Để cho một tông môn như vậy cuối cùng đoạt giải quán quân, hiển nhiên không phải là chuyện gì tốt, nhất định sẽ bị lên án. Sở dĩ có Thánh Linh Tông tham chiến, là nhằm vào Đường Môn, Sử Lai Khắc học viện cùng với đội tuyển chưa lộ ra đầu mối: Bản Thể Tông.
Mà nhiệm vụ của bọn họ, cũng là vì chiến đội Nhật Nguyệt diệt tan mọi chướng ngại. Từ Thiên Nhiên đã chính miệng nói cho huynh muội Tiếu Hồng Trần cùng Mộng Hồng Trần như thế. Nếu như bọn họ có thể cùng chiến đội Thánh Linh Tông gặp nhau ở trận chung kết, như vậy, vô địch chính là bọn họ.
Với lời nói rõ ràng như thế, ý nghĩa có thể đoán được.
Dưới tình huống như vậy, huynh muội Tiếu Hồng Trần tự nhiên hiểu thâm ý trong đó. Đối với bọn họ mà nói, cuộc tranh tài hôm nay có tầm quan trọng thậm chí vượt qua trận chung kết kỳ trước. Dù sao, trận chung kết trước mặc dù bại bởi Sử Lai Khắc chiến đội, nhưng bọn hắn nhưng cũng không phải đội dự thi chính thức, cũng không phải là đội trưởng. Nhưng lần này không giống thế, bọn họ đại biểu Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, đại biểu Minh Đức Đường, đại biểu gia gia, hơn đại biểu quốc gia. Đây là một cuộc thi đấu không được thua a!
Tiếu Hồng Trần ngồi đợi ở khu chờ, mặc dù hắn biết, mình đối mặt với chiến đội Sử Lai Khắc này cũng không phải là đội hình mạnh nhất của Sử Lai Khắc học viện nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương. chiến đội Sử Lai Khắc này ở các vòng trước biểu hiện cũng khá bình thường, đièu duy nhất làm người ta chú ý chính là vị đội trưởng cấp Hồn Đế. Nhưng trừ vị đội trưởng này ra, không có một cường giả cấp Hồn Đế nào nữa, cùng Đường Môn so sánh về thực lực thì quả thực là không thể so sánh nổi.
Nhưng không biết tại sao, Tiếu Hồng Trần hôm nay từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy nặng trịch, cảm giác như là với thời điểm đối trận Đường Môn. Chẳng lẽ, chiến đội Sử Lai Khắc học viện này lại có thể tạo thành uy hiếp được? Nếu như ngay cả một Sử Lai Khắc học viện nhị đội cũng đánh không lại, thì …
Nghĩ tới đây, Tiếu Hồng Trần không khỏi xuất ra chiến ý điên cuồng.
- Ca, bình tĩnh một chút.
Mộng Hồng Trần trầm giọng nói.
- Ừ.
Tiếu Hồng Trần nhìn thoáng qua muội muội của mình, lần này trong đối thủ của bọn họ cũng không có tên Vương Đông kia. Muội muội quả nhiên bình thường hơn .
- Muội muội, chúng ta cùng nhau cố gắng lên, hôm nay nhất định phải thắng lợi.
Mộng Hồng Trần khẽ mỉm cười, nàng nếu so với Tiếu Hồng Trần càng tự tin hơn:
- Ca, đây chỉ là một Sử Lai Khắc nhị đội thôi mà. Yên tâm đi. Chúng ta nhất định có thể thắng.
Khu nghỉ ngơi.
Từ sau khi Vương Thu Nhi bọn họ rời đi, Hoắc Vũ Hạo vẫn lâm vào trầm tư đột nhiên ngẩng đầu, bật thốt lên nói:
- Ta hiểu rồi.
Vương Đông Nhi nghi hoặc nhìn hắn, nói:
- Ngươi hiểu cái gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ta hiểu Thu Nhi xếp trận như vậy là vì sao . Cô nàng Vương Thu Nhi này thật khá a! Hôm nay cuộc tranh tài này, chiến đội Nhật Nguyệt nhất định gặp phiền toái lớn.
Vương Đông Nhi nhẹ nhàng bấm hắn cái nói:
- Nói rõ ràng đi, cứ úp úp mở mở.
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, nói:
- Ngươi để cho ta hôn một cái, ta liền nói toàn bộ
Vương Đông Nhi liếc hắn một cái:
- Nói hay không. Cẩn thận buổi tối ta ….
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Buổi tối như thế nào? Ngươi hiện tại cũng không ngủ cùng ta , chẳng lẽ ngươi còn đuổi người tàn tật như ta từ trên giường xuống. Hừ hừ!
Vương Đông Nhi đột nhiên nảy ra ý hay, mỉm cười động lòng người:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, buổi tối ta ngủ cùng ngươi nha.
- Thật không?
Hoắc Vũ Hạo mừng rỡ.
- Hừ, đương nhiên là giả. Không cần ngươi nói nữa, chính mình nhìn không được sao.
Vương Đông Nhi thái độ trong nháy mắt thay đổi 180 độ, khiến cho Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười. Nha đầu này, hiện tại càng ngày càng có tiềm chất Tiểu Ma Nữ. Ta thật hối hận a! Tại sao muốn làm cho nàng khôi phục bổn sắc trước đây? Bất quá, tại sao ta còn có chút cảm giác hưởng thụ như vậy. . .
- Chờ xem thi đấu cá nhân, Vương Thu Nhi sẽ là người đầu tiên ra sân.
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói. Vừa lúc Vương Đông Nhi cùng Đường Môn những người khác nghe được.

Vương Thu Nhi ra sân đầu tiên? Mọi người trong ánh mắt cũng toát ra mấy phần mê hoặc, điều này hiển nhiên là không khoa học a! Lấy thân phận đội trưởng của Vương Thu Nhi nàng hẳn phải áp trận mới đúng.
Đang lúc bọn đang đầy nghi ngờ, bên chiến đội Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi đã nhảy một cái bước xa đài thi đấu hướng về phía trung tâm.
Bên kia, chiến đội Nhật Nguyệt lên đài là là một gã thanh niên thân hình cao lớn, người này lúc trước trong trận đấu cùng Đường Môn cũng không xuất hiện, hiển nhiên là từ đội dự bị bổ sung vào.
- Quả nhiên là Vương Thu Nhi. Vũ Hạo, làm sao ngươi đoán được a!
Tiêu Tiêu không nhịn được gắt giọng.
Từ Tam Thạch đột nhiên chợt nói:
- Ta cũng hiểu. Quả thật, Thu Nhi hẳn là người thứ nhất ra sân.
Không chỉ có là hắn, vẻ mặt thật thà của Hòa Thái Đầu trong đáy mắt cũng toát ra một tia chợt hiểu ra, chẳng qua là hắn không có lên tiếng mà thôi.
Hòa Thái Đầu cùng Hoắc Vũ Hạo cũng đều tiến vào danh sách sáu người tham dự Minh đô Hồn Đạo Sư tinh anh đại tái của Tịch Thủy Minh. Kế tiếp chính là so đấu để tìm ra ba người đứng đầu, thời gian chính là khuya hôm nay. Tiến vào ba thứ hạng đầu, cũng có nghĩa là bọn họ có thể đại biểu Tịch Thủy Minh tham gia trận chung kết Minh đô tam đại thế lực ngầm Hồn Đạo Sư đại tái.
Những cuộc tranh tài trước đã khiến bọn hắn cá cược lời không ít tiền. Đáng tiếc, kim loại hiếm chỉ thu hoạch được một chút qua phần thưởng khi chiến thắng, kim hồn tệ mặc dù lời chừng mấy ngàn vạn, nhưng có tiền mà không mua được kim loại hiếm thì cũng là vô dụng.
Tên số 96 cùng số 98 cũng đều tiến vào trận đấu tối nay của lục cường. Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu có ít nhất một người tất nhiên sẽ đụng phải bọn họ. Còn tên Cao Đại Lâu kia, Hoắc Vũ Hạo vừa đi gặp hắn một lúc, vẫn như cũ không thổ lộ thân phận, chẳng qua là để cho hắn ở nhà kiên nhẫn chờ chực. Chỉ có chờ sau khi cuộc so tài kết thúc, Hoắc Vũ Hạo mới mang hắn về, đến lúc ấy mới không sợ lộ thân phận. !
- Chiến đội Sử Lai Khắc học viện, đối trận với Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội. Cuộc thi loại cá nhân, trận thứ nhất. Hai bên xưng tên.
Hôm nay trọng tài vẫn như cũ là vị Bất Phá Đấu La. Xét thấy hắn chấp pháp công bằng cũng làm các chiến đội tương đối hài lòng, các cuộc so đấu trọng yếu cũng là vị Phong Hào Đấu La cường đại này, Hồn Đạo Sư cấp chín tự mình chấp pháp.
Không nghi ngờ chút nào, bây giờ còn cuộc thi nào có thể so sánh với trận đấu giữa chiến đội Sử Lai Khắc với chiến đội Nhật Nguyệt đây?
Nhìn đội viên hai bên, Trịnh Chiến thật ra cũng rất đau đầu. Hắn biết rõ chiến đội Sử Lai Khắc cùng chiến đội Nhật Nguyệt có mối hận cũ, đây tất nhiên là một cuộc so đấu sinh tử a! Hai bên ăn thua đủ với nhau.
- Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi.
Vương Thu Nhi lúc này vẫn mang một miếng sa mỏng trên mặt như cũ, một đầu tóc dài xanh lam cuộn sóng tung bay sau ót. Mặc dù nhìn không thấy tướng mạo, nhưng cặp mắt to xinh đẹp, thân hình động lòng người của nàng, đủ để cho rất nhiều người lưu lại ấn tượng sâu sắc.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Dạ Tàn Thương.
Vị đội viên chiến đội Nhật Nguyệt này mặc dù thân hình cao lớn, nhưng không có bao nhiêu thịt làm cho người ta cảm giác như là da bọc xương. Thậm chí còn mang theo vài phần quỷ dị âm lãnh.
- Hai bên lui về phía sau, chuẩn bị tranh tài.
Trịnh Chiến trầm giọng phân phó. Hắn lần này thậm chí ngay cả câu tận lực không nên làm tàn tật đối thủ cũng cắt đi, nói cũng vô ích, không nói còn hơn.
Vương Thu Nhi xoay người sải bước đi, tên Dạ Tàn Thương kia cũng bước nhanh rời đi.
Vương Thu Nhi đứng lại đúng vị trí, ánh mắt nhìn về phía đối thủ.
Hai mắt híp lại, trong ánh mắt toát ra một tia thần quang nhàn nhạt.
Dạ Tàn Thương cũng nhìn chăm chú nàng, nhưng nhếch miệng cười một tiếng, cái miệng của hắn đột nhiên trở nên to lớn, mở rộng ra đến hai bên tai, lộ ra dày đặc răng trắng cùng màu đỏ như máu lợi, nhìn qua thực là quỷ dị làm người ta buồn nôn.
Đổi lại là cô bé bình thường, chỉ sợ sớm đã kêu ra tiếng . Nhưng Vương Thu Nhi căn bản như không thấy được, vẫn bình tĩnh như trước.
Tay phải giơ lên cao, Trịnh Chiến nhìn sang hai bên, chợt hét lớn một tiếng:
- Tranh tài bắt đầu.
Vương Thu Nhi hành động ở thời điểm Trịnh Chiến nói ra hai chữ bắt đầu. Mọi người đã nghe trên đài tranh tài truyền đến một tiếng
- Vèo.
Hồn đạo bình chướng của đài tranh tài cách âm là đơn hướng, thanh âm phía ngoài không cách nào truyền vào, nhưng âm bên trong có thể truyền tới.
Kèm theo một ít thanh âm làm tim người ta đập rộn lên, Vương Thu Nhi giống như là một viên đạn pháo màu vàng xông thẳng tới đối thủ.
Ở trong trận đấu trước, Vương Thu Nhi mặc dù biểu hiện cũng mười phần dũng mãnh, nhưng luôn khá bình thường. Nhưng nay thiên tài vừa ra tràng, nàng đã thể hiện ra diện mạo hoàn toàn khác với các vòng thi trước.
Dạ Tàn Thương bên kia tự nhiên cũng có động tác. Hai hoàng, ba tím, năm cái hồn hoàn từ dưới chân hắn nhanh chóng bốc lên, ngay sau đó, trên người hắn hắc quang chợt lóe, một hắc sắc thân ảnh từ bản thể hắn tách ra, đi ra ngoài đứng trước người hắn, mà Hồn Hoàn vẫn còn giữ vững ở trên người hắn.
Đó là một Khô Lâu đen nhánh, toàn thân tản ra khí tức âm trầm, vóc người cùng Dạ Tàn Thương giống nhau như đúc.
Chỉ thấy trên người Dạ Tàn Thương đệ nhất Hồn Hoàn chợt lóe sáng, thân thể Khô Lâu màu đen phồng lớn lên gấp đôi, xương cốt cũng trở nên tráng kiện.

Đây chính là vũ hồn của Dạ Tàn Thương, Khô Lâu. Lấy thân mình làm khuôn cho Khô Lâu, là một loại tồn tại hết sức đặc thù. Thân là Hồn Đạo Sư, hắn căn bản không cần đi khiêng vũ khí nặng, trực tiếp để cho Khô Lâu hoàn thành. Vì vậy, trong quá trình chiến đấu, hắn có thể chịu tải trọng hồn đạo khí nhiều hơn người bình thường gấp mấy lần. Loại thiên phú này đối với Hồn Sư mà nói không tính vào đâu, nhưng về mặt Hồn Đạo Sư lại hết sức thực dụng.
Nhưng, hôm nay hắn gặp phải Vương Thu Nhi a!
Đang lúc Dạ Tàn Thương mới vừa phóng ra đệ nhất hồn kỹ Khô Lâu tăng cường, Vương Thu Nhi đã đến.
Khoảng cách một trăm thước, đối với lực lượng kinh khủng của Vương Thu Nhi mà nói, cũng chính là quá trình thân thể lướt đi trên không trung thôi.
Một quả đấm màu vàng, hung hăng đập tới đầu Dạ Tàn Thương.
Ác phong đập vào mặt a!
Dạ Tàn Thương chỉ cảm thấy bộ ngực nhói lên một trận, trước mắt kim quang đã đại phóng.
Đây là tiết tấu gì? Quá nhanh. Không phải nói Vương Thu Nhi là Cường Công Hệ chiến Hồn Sư sao? Làm sao tốc độ còn nhanh hơn so sánh với Mẫn Công Hệ?
Edit: @Darkmoonlight
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Dạ Tàn Thương theo bản năng khống chế vũ hồn Khô Lâu vượt qua đứng trước người.
Đôi bàn tay tráng kiện Khô Lâu đồng thời chộp về phía quả đấm của Vương Thu Nhi .
Né tránh? Đó là phong cách Vương Thu Nhi sao? Đừng nghĩ tới a!
- Đùng!
Quả đấm hung hăng oanh kích trên cốt trảo, Khô Lâu màu đen vốn muốn khép trảo lại thế nhưng hoàn toàn bất lực. Sau đó từng vết nứt nẻ, cũng đã bắt đầu theo khớp xương ngón tay hướng về phía cánh tay lan ra.
Thân thể Vương Thu Nhi trên không trung khẽ chuyển, chân phải giống như roi từ không trung bổ xuống.
- Làm sao có thể?
Dạ Tàn Thương lúc này phun một búng máu ra ngoài. Khô Lâu kia không phải là triệu hoán vật, mà chính là vũ hồn của hắn, vũ hồn bị thương tổn trực tiếp, tự nhiên ảnh hưởng lớn đến bản thể người thi triển.
Hiện tại ngay cả một cái hồn đạo pháo của hắn cũng không móc ra được, một cước Vương Thu Nhi đã hạ xuống.
Lần này, Dạ Tàn Thương rốt cục đã có kinh nghiệm, trong nháy mắt thu hồi vũ hồn của mình. Khô Lâu màu đen đã đứt rời tay phải trong nháy mắt biến mất.
- Ô!
Một cước phách không, mang theo một luồng gió mạnh mẽ. Giống như là tiếng gió điên cuồng gào thét trong sơn cốc giữa đêm đông.
Trong thời gian ngắn ngủi, vạt áo sau lưng Dạ Tàn Thương đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt .

Một cước phách không, Vương Thu Nhi không hề thu lực, trực tiếp bổ vào trên mặt đất, cả người dựa thế bắn ngược, đầu gối trái đánh thẳng tới lồng ngực Dạ Tàn Thương.
Dạ Tàn Thương hiện giờ buồn bực muốn chết, hắn là một gã Hồn Đạo Sư, bị Hồn Sư gần người vốn là chuyện xui xẻo, huống chi là bị đối thủ Vương Thu Nhi tiếp cận gần như vậy a! Hắn tuyệt vọng van xin: nếu là anh hùng hảo hán thì hãy cho ta một cơ hội a!
Vương Thu Nhi sẽ cho hắn cơ hội sao?
Có. Kiếp sau.
Một tầng kim quang từ trên người Dạ Tàn Thương chợt sáng lên, mới tiếp hai chiêu hắn đã phải xuất ra vô địch phòng hộ tráo (vòng bảo hộ vô địch).
"Phanh ——" quang mang màu vàng của vô địch phòng hộ trong nháy mắt chập chờn, làm cho Dạ Tàn Thương sợ đến mức sắc mặt tái nhợt. Cô nương này ngay cả vô địch phòng hộ tráo cũng đánh phá được sao.
Dưới đài, Tiếu Hồng Trần đã giận đến mức đứng bật dậy, hắn tất nhiên là nhìn ra, Dạ Tàn Thương đã hoàn toàn bị đối thủ áp chế, ngay cả ý chí chiến đấu cũng bị áp chế xuống. Cuộc tranh tài này căn bản là không có cửa thắng.
Trên đài, Dạ Tàn Thương vẫn chống đỡ như cũ, một lần nữa nhanh chóng thả ra vũ hồn Khô Lâu, mặc dù thiếu một tay nhưng vẫn có thể trang bị hồn đạo khí.
Đang lúc hắn trang bị hồn đạo khí cho vũ hồn mình, Vương Thu Nhi bên kia oanh kích vào vô địch phòng hộ tráo giống như là đánh bao cát.
Vô địch phòng hộ tráo cũng không phải là vô địch, muốn kéo dài thì người sử dụng cần tiêu hao hồn lực. Dùng để cứu mạng một lát tự nhiên là tốt, nhưng muốn dùng làm phòng ngự, thì thậm chí còn không bằng hồn đạo khí phòng ngự. Vừa mới bắt đầu đã sử dụng, không phải là lựa chọn tốt nhất.
Khẩu hồn đạo pháo thứ nhất bắn ra, Dạ Tàn Thương lựa chọn lực nổ tung mạnh nhất - Cao Bạo Đạn. Mục đích của hắn chỉ có một, ép Vương Thu Nhi lùi lại, khiến cho mình có chút không gian thi triển mới được a! Cảm thụ được tình huống hồn lực mình lúc này bị tiêu hao, hắn khóc không ra nước mắt. Có thể làm thế tiếp sao? Chỉ có thể làm hết sức để tiêu hao một chút hồn lực của mỹ nữ bạo lực này.

- Ầm!
Một đoàn kim quang mãnh liệt từ trên người Vương Thu Nhi tóe ra, sau đó Cao Bạo Đạn bùng nổ.
Một quyền nổ tung.
Khoảng cách nổ tung gần như thế, đúng là tạm thời đẩy Vương Thu Nhi ra, nhưng lực nổ tung mạnh mẽ này cũng đồng thời tác dụng lên vô địch phòng hộ tráo a!
Dạ Tàn Thương chỉ cảm thấy hồn lực bản thân lại mạnh mẽ giảm xuống một chút, sau đó hắn thấy Vương Thu Nhi vừa trở lại. Hơn nữa, vô địch phòng hộ tráo cũng chỉ được một lúc.
Lần này, hắn thấy trong tay Vương Thu Nhi hình như có nhiều hơn một đạo kim quang, ngay sau đó, đạo kim quang kia cũng đã bay tới.
Vô địch phòng hộ tráo còn một giây phòng ngự cuối cùng, lúc này kim sắc quang mang ngay lập tức đâm tới, Dạ Tàn Thương chỉ cảm thấy hồn lực bản thân trong nháy mắt tiêu hao hết sạch.
Trịnh Chiến vẫn chú ý đến cuộc chiến đấu của hai người, ở thời điểm vô địch phòng hộ tráo bị nghiền nát, hắn đã lao đến.
Từ trong tâm mà nói, hắn cực kỳ thích thưởng thức loại phương thức chiến đấu bạo lực này của Vương Thu Nhi, sảng khoái a! Vừa lên đã đánh đối thủ không hoàn thủ được. Đáng tiếc, đối thủ Vương Thu Nhi là đại diện của Nhật Nguyệt đế quốc.
Rất có thể tiếp sau sẽ có trận đoàn chiến, hắn là trọng tài tất nhiên muốn dự phòng tình huống thương vong.
Một chưởng trực tiếp đánh vào đạo kim mang kia, Trịnh Chiến cũng không sử dụng quá nhiều lực đạo. Dù sao, hắn là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La. Không thể quá độ làm ảnh hưởng cuộc tranh tài, vạn nhất làm thực lực Vương Thu Nhi suy yếu đi quá nhiều sẽ không công bằng cho trận đấu .
Nhưng trong nháy mắt, khi bàn tay của hắn cùng Hoàng Kim Long Thương đụng chạm, Trịnh Chiến giống như bị điện giật, vội rút tay trở lại. Trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong chớp mắt tiếp xúc, hắn cảm giác được huyết nhục trên bàn tay mình dường như muốn tan rã. Mặc dù bằng hồn lực hùng hậu có thể ngăn cản cảm giác này, nhưng vẫn làm hắn thất kinh như cũ.
Một chưởng của Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến đúng là có làm Hoàng Kim Long thương lệch đi, nhưng vẫn đâm vào bả vai Dạ Tàn Thương như trước.
Vốn khi Dạ Tàn Thương thấy Trịnh Chiến xuất thủ, trong lòng sinh ra là một loại cảm thụ như trút được gánh nặng. Trọng tài tới thật là đúng lúc a!
Nhưng trong nháy mắt Hoàng Kim Long Thương đâm vào thân thể của hắn, cả người hắn trở nên cứng ngắc lại. Phải biết rằng, trong cơ thể hắn lúc này hồn lực đã tiêu hao không còn lại bao nhiêu. Căn bản không có dư thừa hồn lực để chống cự với uy năng Hoàng Kim Long Thương.
Lúc Trịnh Chiến kịp phản ứng quay người lại, một tay đỡ lấy Dạ Tàn Thương, cả lồng ngực Dạ Tàn Thương đã hoàn toàn vỡ nát . Hoàng Kim Long thương không hề lây dính một giọt máu tươi, nhưng một tầng quang mang màu vàng lại không ngừng di chuyển hướng về Vương Thu Nhi.
Cắn nuốt! Hoàng Kim Long thương bá đạo thôn phệ sinh linh.
Hấp thu lấy sinh mệnh lực, truyền vào Vương Thu Nhi. Loại năng lượng này mặc dù đối với hồn lực có tác dụng khôi phục không phải quá lớn, nhưng đối với việc khôi phục thể lực thì lại tuyệt hảo. Mà lúc Vương Thu Nhi chiến đấu vừa rồi, phần lớn dựa vào thể chất mạnh mẽ cực hạn lực lượng của nàng a!
- Ngươi …
Trịnh Chiến trợn mắt nhìn Vương Thu Nhi. Nhưng Vương Thu Nhi không hề nhìn hắn cái nào, xoay người hướng tới giữa đài tranh tài.
Bên Nhật Nguyệt chiến đội, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên.
Trận đầu tiên, đã chết người. Dạ Tàn Thương thực lực cũng không yếu a! Nhưng bị áp chế đến mức chỉ phóng ra được một viên Cao Bạo Đạn.
Mộng Hồng Trần tung người nhảy liền lên đài tranh tài. Tuyệt không thể để cho đối thủ như vậy làm tiêu hao lực lượng thêm nữa, nếu không, bọn họ cũng sẽ sa chân vào con đường như lúc trước đối trận Đường Môn. Không đủ nhân thủ thì cuộc chiến đoàn đội làm thế nào đánh được?
Vẻ mặt âm trầm, Chu Tinh Băng Thiềm Hồn Đế, Hồn Đạo Sư cấp sáu Mộng Hồng Trần sẽ là người thứ hai tham gia cuộc thi.
Huynh muội bọn họ đã sớm lên kế hoạch, trận đầu Dạ Tàn Thương thử dò xét đối thủ, nếu như đối thủ quá mạnh mẽ, như vậy, Mộng Hồng Trần sẽ lên đài. Tuyệt không thể để như lúc trước, bị đối thủ kéo dài tiêu hao nhân thủ.
Nhìn Vương Thu Nhi cực kỳ cường hãn, Mộng Hồng Trần lúc này trong lòng cũng rối loạn, rất rõ ràng, người ta lúc trước cũng che giấu thực lực. Nếu không, xem như là Hồn Đế lục hoàn, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đánh chết Hồn Đạo Sư cấp năm do Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện tinh tuyển ra a!
Vương Thu Nhi ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, không hề đổi sắc, mặt không hồng, hơi thở không gấp, dường như nãy giờ chưa từng chiến đấu. Tay cầm Hoàng Kim Long Thương, mũi thương chỉ xéo mặt đất, lạnh như băng giống như là một pho tượng.
Đây mới thực sự là trạng thái toàn thịnh của Hoàng Kim Long nữ a! Sức bật kinh khủng của nàng thậm chí đã từng một kích đánh tan Kiếm Si Quý Tuyệt Trần, rốt cuộc là uy mãnh đến bực nào? Dưới tình huống ấy Dạ Tàn Thương có thể đỡ được công kích của nàng mới là lạ. Cho dù là Trịnh Chiến có nhúng tay vào đi nữa, hắn vẫn chết dưới Hoàng Kim Long Thương.
Quang mang nhàn nhạt lóe lên, trên mặt Hoắc Vũ Hạo mặt toát ra một tia thần quang lạnh như băng, hai tay kép lại trước ngực, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cục diện trên sân, hắn biết, suy đoán của mình nhất định là chính xác.
Cuộc thi đào thải cá nhân, là cơ hội để mỗi đội viên trong đội bày ra thực lực của mình, nhưng trừ phi có thể bằng thực lực hai người đánh tan toàn bộ bảy người đối thủ, còn không, cuộc thi đào thải cá nhân này căn bản là không có biện pháp quyết định thắng bại. Hơn nữa, thông qua cuộc thi đào thải cá nhân để làm suy yếu thực lực của đối thủ, sau đó trong cuộc thi đoàn chiến giành áp đảo.
Khi Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Thu Nhi lựa chọn tỷ muội Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc tiến vào khu chờ, hắn đã hiểu, Vương Thu Nhi cũng rất rõ ràng, lấy sức một mình nàng là không thể nào đánh tan Nhật Nguyệt chiến đội, cơ hội duy nhất của bọn họ là ở cuộc thi đoàn đội.
Quá trình kế tiếp quả nhiên nghiệm chứng suy đoán của Hoắc Vũ Hạo. Vương Thu Nhi tại sao lai muốn ra sân đầu tiên? Chỉ cần nàng liên tục đánh bại ba đối thủ, như vậy, sẽ có tư cách yêu cầu tiến vào đoàn đội chiến. Buông tha cho các trận thi đấu đào thải cá nhân phía sau. Mà kỹ năng của nàng thực sự bá đạo, rất có thể ở trong cuộc thi vừa làm suy yếu thực lực đối thủ, vừa bảo tồn nhất định lực chiến đấu của mình. Cứ như vậy, ở cuốc thi đoàn đội, có Đái Hoa Bân, Chu Lộ cùng với tỷ muội Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc này hai đôi vũ hồn dung hợp kỹ sẽ làm gia tang thật lớn cơ hội chiến thắng cho Sử Lai Khắc chiến đội.
Sách lược thi đấu này không thể nghi ngờ là rất tốt, Hoắc Vũ Hạo cũng không nghĩ ra phương thức tốt hơn cho Sử Lai Khắc chiến đội. Nhưng, loại này sách lược có vấn đề duy nhất chính là áp lực về phía Vương Thu Nhi. Nàng chẳng những ít nhất phải chiến thắng ba cuộc tại vòng thi cá nhân, lại phải dẫn dắt toàn đội đánh nhau chết sống trong cuộc đoàn chiến. Thủy chung vẫn phải thừa nhận áp lực cực lớn, nàng có thể đối phó được sao?
Nhật Nguyệt chiến đội không muốn lâm vào vết xe đổ như trận đánh lúc trước với Đường Môn, cuộc thi đào thải cá nhân vòng thứ hai, bọn họ phái lên Mộng Hồng Trần, cô nương này có vũ hồn Chu Tinh Băng Thiềm kịch độc. Trận đào thải cá nhân này rất có thể sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc tranh tài. Mọi người Đường Môn không tự chủ cũng ngồi ngay ngắn lại, lẳng lặng cùng đợi cuộc tranh tài này bắt đầu.
Vương Thu Nhi chẳng những nhất định phải đánh bại Mộng Hồng Trần, hơn nữa còn phải đánh bại mà không tổn hao gì, điều này làm dễ vậy sao?
- Tranh tài bắt đầu!

Sắc mặt Trịnh Chiến cực kỳ khó coi tuyên bố trận loại cá nhân thứ hai bắt đầu. Với thực lực Phong Hào Đấu La của hắn thế nhưng không thể ngăn cản một vị Hồn Đế giết người, điều này đối với hắn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã a!
Lúc Trịnh Chiến hô lên tranh tài bắt đầu thì Mộng Hồng Trần cũng đồng thời hành động, có kinh nghiệm trận trước, nàng không lập tức trang bị hồn đạo khí cận chiến lên người mình, mà trước tiên là thả ra vũ hồn.
Một tầng băng lam có chút khác thường trong nháy mắt lan tràn toàn thân, hai vàng, hai tím, hai đen, sáu cái hồn hoàn trong nháy mắt dâng lên. Thể hiện ra tu vi Hồn Đế cường đại.
Thấy sáu cái hồn hoàn xuất hiện, ngoài đài tranh tài khán giả nhất thời dâng lên một trận hoan hô. Mới vừa rồi biểu hiện của Vương Thu Nhi thật sự là quá bá đạo, khí thế của nàng thậm chí áp chế làm khán giả có chút không thở nổi, lúc này Mộng Hồng Trần cũng thể hiện ra thực lực lúc đầu nhìn qua không kém gì Vương Thu Nhi, hơi thở bị đè nén cuối cùng cũng bạo phát ra.

Đệ nhất và đệ nhị hồn hoàn của Mộng Hồng Trần lần lượt lóe sáng, một vòng sáng băng lam sắc trong nháy mắt từ dưới chân Mộng Hồng Trần khuếch tán ra. Nàng đã quyết định chủ ý. Ngươi không phải là công kích mạnh sao? Tốt lắm, ta liền dùng cách phòng ngự từ từ với ngươi, bất luận thế nào, ngươi đều phải tiến vào phạm vi băng chi độc hoàn của ta. Dù tu vi ngươi có cường thịnh trở lại, cũng không có Cực Hạn Chi Băng như Hoắc Vũ Hạo mà kháng độc, sẽ phải trúng độc thôi. Cho dù trận này không thể thắng ngươi, chỉ cần để cho Chu Tinh Băng Thiềm kịch độc trong cơ thể ngươi phát tác, như vậy, trận đoàn chiến sau ngươi đã không cách nào ra sân, tới lúc đó, chính là lúc chiến đội Nhật Nguyệt chúng ta chiến thắng.
Không thể không nói, Mộng Hồng Trần suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, đối mặt Vương Thu Nhi loại cường giả cận chiến này, nàng lên đối kháng là cực kỳ thích hợp.
Nhưng làm Mộng Hồng Trần, thậm chí là trọng tài Trịnh Chiến đều có chút kinh ngạc chính là. Lần này, Vương Thu Nhi không phát động công kích trước, thân là một Hồn Sư am hiểu cận chiến, thế nhưng nàng không có ý tứ muốn tiến lên trước . Mà chân trái bước ra một bước, thân trên khẽ chuyển, tay phải nắm Hoàng Kim Long Thương giơ lên tại đầu vai mình, làm như muốn làm động tác ném mạnh.
Mới vừa thả ra băng chi độc hoàn Mộng Hồng Trần lập tức cũng cảm giác được một loại khí tức kinh khủng khó có thể hình dung trong nháy mắt rơi vào trên người mình, khi nàng nhìn lại Vương Thu Nhi, chỉ thấy sau tấm khăn che mặt, Vương Thu Nhi hai tròng mắt tựa hồ tản ra một loại quang thải đặc thù khác thường. Cả người lại lộ ra vẻ mơ hồ. Mà trong tay nàng chuôi trường thương hai đầu sắc bén lại càng phát ra kim quang lấp lánh chói mắt, kim quang mãnh liệt thậm chí kéo dài ngưng tụ thành quang diễm bay lên. Bộ dáng kia, nhìn qua vô cùng cường hãn. Thậm chí ngay cả trên người Vương Thu Nhi cũng bắt đầu tản mát ra kim quang chói mắt.
Một tầng lân phiến màu vàng bắt đầu từ tay phải nàng nơi cầm trường mâu lan tràn ra, hướng tới toàn thân, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ thân thể ngoại trừ bộ mặt. Trên người nàng dâng lên sáu cái hồn hoàn, trong đó cũng là Hồn Hoàn thứ nhất và thứ hai tỏa sáng hào quang.
Trong những người đang xem cuộc chiến, chỉ có Hoắc Vũ Hạo mới biết được. Đó là đệ nhất hồn kỹ của Vương Thu Nhi: Hoàng Kim Long thể. Cùng với hồn kỹ thứ hai: Long lực lượng.
Không chỉ có thế, Hoắc Vũ Hạo biết chắc, vào giờ khắc này, Vương Thu Nhi đã kích phát năng lực thiên phú Hoàng Kim Long của mình, Hoàng Kim Chi Kiêu Ngạo, đem thuộc tính lực lượng kinh khủng của bản thân Hoàng Kim Long tăng lên tới cực hạn. Thậm chí ngay cả Hoàng Kim Chi Cảm Tri cũng mở ra . Hoắc Vũ Hạo bằng vào tinh thần lực cường đại mơ hồ có thể cảm giác được, tựa hồ có một sợi dây vô hình đã đem Vương Thu Nhi cùng Mộng Hồng Trần nối lại với nhau.
Vương Thu Nhi lúc này giống như là một tòa núi lửa đang trong trạng thái phun trào, toàn thân lan tràn kim sắc quang diễm nồng đậm, kèm theo quang diễm tăng cường, thậm chí ngay cả bản thể nàng cũng biến mất vào trong đó. Kim sắc quang diễm dần dần hội tụ thành một đầu Hoàng Kim Long cự đại. Không phát ra tiếng động nhưng khiến cho mọi người phải kinh hãi gào thét.
Này. . .
Mặc dù mọi người chiến đội Nhật Nguyệt đối với chiến đội Sử Lai Khắc cũng phán đoán là đội trưởng rất mạnh. Nhưng ai có thể nghĩ đến vị đội trưởng này thế nhưng lại có trình độ cường hãn đến như vậy? Vương Thu Nhi thể hiện ra thực lực đã hoàn toàn vượt ra khỏi phán đoán lúc trước của Mộng Hồng Trần. Nàng hiện tại cảm thấy khó thở, phảng phất như thân thể đã bị một sợi tơ vô hình bền bỉ trói buộc. Mà cảm giác sợ hãi kia dần dần khiến nàng hô hấp cũng trở nên khó khăn. Dường như một khắc sau, chuôi trường thương kinh khủng này đã xuyên thấu thân thể của nàng.
Không có nửa phần do dự, với kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú Mộng Hồng Trần trước tiên kết thúc hai cái hồn kĩ trước của mình. Một áo giáp băng lam trong nháy mắt mặc lên người, đem toàn bộ thân thể nàng bao bọc lại. Lần này, trong tay nàng không xuất hiện vũ khí, mà là một tấm chắn băng màu lam.
Trang bị hồn đạo khí cấp sáu toàn thân, nàng nghĩ rằng đã dễ chịu hơn vài phần, nhưng Mộng Hồng Trần lại hoảng sợ phát hiện,trên người Vương Thu Nhi phía đối diện quang diễm biến thành đầu rồng thậm chí còn muốn hóa thành Kim Long chân chính.
Đã để cho nàng quá nhiều thời gian tụ lực rồi, cuộc chiến trước đã lưu lại bóng ma làm Mộng Hồng Trần sinh ra phán đoán sai lầm. Nàng hiểu được mình sai ở điểm nào. Vương Thu Nhi này quả thực là quá giảo hoạt. Nàng chẳng những thực lực cường đại, mà còn tính kế đánh vào tâm lý của ta.
Cắn chặt hàm răng, Mộng Hồng Trần biết, vào lúc này, đối thủ tụ lực đã gần hoàn thành, một khi công kích bộc phát, chắc chắn là một kích vô cùng chấn động.
Không chỉ là nàng, ngay cả trọng tài Trịnh Chiến cũng không tự chủ được, rất căng thẳng. Trời mới biết một kích tiếp theo của Vương Thu Nhi mang đến hậu quả như thế nào. Hoàng Kim Long Thương bộc lộ uy năng, ngay cả Trịnh Chiến cũng cảm thấy kinh hãi. Đây là khí tức mà một vị Hồn Đế có thể thả ra sao? Trong tay nàng chuôi trường thương kia tuyệt không phải là hồn đạo khí, nhưng uy năng, sợ rằng ít nhất cũng sẽ không thấp hơn hồn đạo khí cấp tám. Sử Lai Khắc học viện, quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất học viện ngày nay a!
- Ô ——
Một tiếng rồng ngâm trầm thấp vang lên, cự đại long đầu rốt cục dựng lên giãy dụa hướng về phía trước, thân thể nó mang màu vàng rực rỡ, khí tức kinh khủng thậm chí khiến cho mọi người hơi bị run rẩy.
Mộng Hồng Trần hít sâu một cái, một tầng băng màu lam không ngừng sáng lên trên người, nhưng đối diện cùng biển kim sắc kinh khủng kia thì lại có vẻ nhỏ bé đi nhiều.
Đây mới là thực lực chân chính của Vương Thu Nhi a! Vương Đông Nhi quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo. Nàng phát hiện Hoắc Vũ Hạo nhìn cũng rất chăm chú, nhưng trong mắt hắn không toát ra vẻ lo lắng, mà chỉ có vui mừng.
- Hừ! Thấy Thu Nhi cường đại, ngươi rất vui vẻ sao?
Vương Đông Nhi thấp giọng hỏi.
- Đúng vậy!
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng đáp một câu, nhưng hắn rất nhanh ý thức được điểm không đúng, vội vàng nói tiếp:
- Thu Nhi cường đại, ta dĩ nhiên vui vẻ vì Sử Lai Khắc. Xem ra, cuộc tranh tài hôm nay, bọn họ thật sự có cơ hội. Ta hiện tại chẳng qua là hy vọng trọng tài có để cho bọn họ va chạm lần này. Thu Nhi tụ lực tới mức này, thật là đáng sợ.
Một đạo kim mang, ngay khi tiếng rồng ngâm vang lên cao nhất, Cự Long màu vàng đã bay lên không trung, nhất thời chiếc đuôi mau chóng quét qua, màu vàng kinh khủng trong nháy mắt như chiếu sáng cả đài tranh tài thai, mà mục tiêu của chúng cũng chỉ có một.
- Ta nhận thua!
Một câu nói khiến cho mọi người sững sờ. Mộng Hồng Trần đột nhiên dùng hai tay ôm đầu, thân thể nhanh chóng trầm xuống, đồng thời mở ra phòng hộ tráo vô địch. Tiếng thét chói tai của nàng nếu như ở khoảng cách gần sợ rằng có thể chấn vỡ cả tách thủy tinh trong tửu điếm.
Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến vốn như là một cây cung căng thẳng, nghe được nàng hét lớn, cơ hồ trong nháy mắt đã di động. Một tầng bình chướng màu trắng trong nháy mắt dâng lên, muốn ngăn trở đường đi của Hoàng Kim Long Thương.
Thế nhưng, quang mang màu vàng trong chớp mắt xuyên thấu bình chướng, tốc độ không giảm tiếp tục lao đi.
Ngay sau Cự Long màu vàng là tầng bình chướng bị xé nát bấy.
Bất quá, mượn khoảng khắc ngăn cản trong nháy mắt này, Trịnh Chiến đã đến trước mặt Mộng Hồng Trần, hai tay vòng trước ngực, một tấm chắn trắng noãn như ngọc đã hiện ra trước người hắn.
Kim mang bay vụt đến, khi còn cách tấm chắn không tới ba thước thì bất chợt, trong không khí phát ra tiếng.
- Ầm!
Lấy tấm chắn kia làm trung tâm, từng mảng tia sáng lớn vặn vẹo nhanh chóng sôi trào, khuếch tán hướng ra phía ngoài.
Lúc Hoàng Kim Cự Long lao đến, một tiếng nổ kinh khủng vang lên. Cả đài tranh tài đều biến thành một thế giới kinh khủng tràn ngập màu trắng, vàng hoà lẫn.
Trên đài chủ tịch, Kính Hồng Trần sớm đã ngồi không yên, đột nhiên đứng lên, khẩn trương nhìn lên đài, sắc mặt biến hóa âm tình bất định.
Làm sao có thể? Sử Lai Khắc học viện làm sao có thể có đội viên thực lực cường đại đến trình độ như vậy? Hắn cũng không biết Vương Thu Nhi Hoàng Kim Long Thương có uy lực thế nào. Nhưng đối với Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến hắn rất quen thuộc a! Trịnh Chiến lúc trước phát ra tầng bình chướng thứ nhất để ngăn cản là một phòng ngự hồn đạo khí cấp bảy. Lực phòng ngự tương đối mạnh, hơn nữa lại hết sức sự mềm dẻo. Đó là độc chiêu của Trịnh Chiến, một loại bình chướng có thể ném ra.
Nhưng hồn đạo khí cấp bảy kia chỉ hơi ngăn trở một chút công kích của Vương Thu Nhi thì đã bể nát. Mà hiện tại, thứ Trịnh Chiến sử dụng, chính là hồn đạo khí cường đại hắn dựa vào mà thành danh, Bất Phá Thần Thuẫn. Đây cũng là hồn đạo khí cấp chín a! Nhưng théo tình trạng trước mắt, hồn đạo khí cấp chín Bất Phá Thần Thuẫn cũng không chiếm thượng phong tuyệt đối. Phẩm chất không hề áp đảo đối phương chút nào.
Ngồi bệt xuống đài, Mộng Hồng Trần lúc này sắc mặt đã trở nên tái nhợt. Nàng rất rõ ràng, nếu như không phải mình cơ trí lựa chọn nhận thua ngay lập tức, thì hiện tại kẻ phải chịu lực lượng kinh khủng này đánh sâu vào đúng là mình a! Đừng nói mạng , sợ rằng ngay cả bột phấn cũng sẽ không dư lại gì! Đây là năng lực công kích cấp độ nào a! Thật có thể xé người ra thành mảnh vụn.
Màu vàng cùng màu trắng đối kháng cả thảy kéo dài mấy giây đồng hồ mới dần dần nhạt đi, một ít quang mang màu vàng cũng dần dần hiện ra nguyên hình, chính là Vương Thu Nhi Hoàng Kim Long Thương.
Ơ nơi xa, Vương Thu Nhi vẫn đứng tại chỗ, cũng dần dần hiện thân. Tay phải khẽ vẫy, Hoàng Kim Long thương đã hóa thành một đạo lưu quang một lần nữa trở lại trong lòng bàn tay của nàng. Trên người nàng lân phiến màu vàng cũng như thủy triều rút đi.
Trịnh Chiến thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thoáng qua Bất Phá Thần Thuẫn của mình, hoảng sợ phát hiện, ở vị trí trung ương của Bất Phá Thần Thuẫn mơ hồ có chút lõm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui