Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Vừa nói xong, hắn lại lần nữa thúc dục Hồn kỹ, công kích hướng tới Vương Thu Nhi.
Không chỉ có hắn, ngoại trừ Ninh Thiên ở bên ngoài, Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội bao gồm Vu Phong, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc hai tỷ muội và Chu Lộ, cơ hồ đều là thương tích đầy mình.
Sau khi Vương Thu Nhi cùng Hoắc Vũ Hạo trở về, lại bắt đầu đối với những người này đặc huấn. Thậm chí không cần lão sư tiến hành chỉ điểm. Mấy ngày nay, Vương Thu Nhi trở thành ma quỷ huấn luyện viên của bọn họ. Phương pháp đặc huấn của nàng rất đơn giản và rất thô bạo, chính là thực chiến.
Thực chiến một chọi một, sau đó là thực chiến đoàn đội đấu đoàn đội.
Lúc mới vừa bắt đầu, mọi người còn có chút không phục, nhưng sau một lần Vương Thu Nhi dưới sự hỗ trợ của Ninh Thiên dùng lực lượng bản thân đánh bại toàn bộ đoàn đội phối hợp ăn ý. Bọn họ phục rồi.
Ngắn ngủi gần hai tháng nay, dưới sự thúc giục của Vương Thu Nhi, năng lực thực chiến của mọi người tăng vọt lên. Nhất là ở phương diện đấu chí, tăng lên rất nhiều. Trong đó, tăng nhanh nhất là Đái Hoa Bân và Vu Phong. Trong lòng của hai người kia, đều có được một phần chấp niệm khó có thể quên đối với Hoắc Vũ Hạo, sở dĩ Vương Thu Nhi không ngừng dùng Hoắc Vũ Hạo kích thích bọn họ. Thậm chí nói cho bọn họ biết, Hoắc Vũ Hạo bởi vì ngoài ý muốn, dẫn đến thân thể tạm thời tàn tật, chỉ có một bàn tay có thể dùng được. Nhưng cho dù chỉ có một bàn tay, cũng có thể thu thập bọn họ. Ánh mắt của Vu Phong và Đái Hoa Bân đều đỏ lên. Bọn họ không phục!
Sau đó, từng người bọn họ đã bị Vương Thu Nhi, đứng bất động, dùng một bàn tay đánh bại một lần. Từ khoảnh khắc đó bắt đầu, hai người bắt đầu liều mạng tu luyện. Quả thực giống như không biết mệt mỏi. Nhưng dưới phương pháp tu luyện giống như ngược đãi này, tu vi của bọn họ đúng là tiến triển cực nhanh, các phương diện tăng lên cực nhanh.
Sắp đến thời gian lên đường. Kì thật bọn họ cũng đều biết, nếu đối mặt Sử Lai Khắc Thất Quái, chỉ sợ bọn họ vẫn không có cơ hội nào. Nhưng hơn hai tháng qua đi theo Ma Quỷ đặc huấn này của Vương Thu Nhi, đã làm nội tâm của bọn họ kiên cường hơn rất nhiều. Ý chí và lực chiến đấu cũng càng ngưng tụ.
Lại một lần nữa đánh bại Đái Hoa Bân. Vương Thu Nhi thu hồi Hoàng Kim Long thương, trầm giọng nói: "Hôm nay tới đây thôi. Trở về nghỉ ngơi và hồi phục đi, ngày mai xuất phát."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. Đái Hoa Bân té trên mặt đất. Miệng thở hổn hển. Trên người hắn có thể nói là không chỗ nào không đau. Nhưng ngược lại có cảm giác vui sướng đầm đìa. Khi hắn miễn cưỡng từ dưới đất ngồi dậy, nhìn bóng lưng của Vương Thu Nhi đã xoay người đi, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia nóng cháy.
"Đại tỷ. Chờ một chút." Chu Tư Trần vừa kêu vừa chạy ra ngoài, đuổi theo Vương Thu Nhi.
Vương Thu Nhi dừng bước lại, quay đầu liếc mắt nhìn hắn, nói : "Chuyện gì?"
Chu Tư Trần cười hắc hắc nói: "Đại tỷ, chúng ta và lớp trưởng bọn họ xuất phát cùng một lúc sao?"
Vương Thu Nhi sắc mặt phát lạnh, "Ngươi rất muốn đi cùng hắn sao?"
"Khục,khục." Năng lực quan sát của Chu Tư Trần rất mạnh, lập tức cảm nhận được cảm xúc của Vương Thu Nhi khác đi. Chặn lại nói: "Không phải, không phải. Ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi. Nghe nói Hoắc Vũ Hạo bị trọng thương. Chúng ta muốn đi thăm hắn thôi. Nhưng chúng ta không được vào Hải Thần Các!"
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, "Hắn là hắn, chúng ta là chúng ta. Mạnh ai đi đường nấy."
Bỏ lại những lời này. Nàng xoay người bỏ đi, cũng không quay đầu lại đi xa ra.
Nhìn bóng lưng của Vương Thu Nhi. Chu Tư Trần không khỏi có chút buồn bực, mấy ngày nay, dường như chỉ vừa nhắc tới chuyện gì cùng Hoắc Vũ Hạo có liên quan, tính tình của Vương Thu Nhi sẽ khác đi liền. Cũng không biết vì cái gì. Nàng cùng lớp trưởng rốt cuộc quan hệ như thế nào đây!
Hơn hai tháng Ma Quỷ đặc huấn, làm bọn hắn đối với Vương Thu Nhi có thể nói là vừa kính vừa sợ, Vương Thu Nhi bằng vào thực lực mạnh mẽ, hoàn toàn khuất phục bọn họ. Nhưng vị học tỷ này cũng quá độc ác. Mỗi ngày bọn họ đều đang trải qua vô số thống khổ tra tấn. Vương Thu Nhi lại đánh thật tình. Có một lần Hoàng Kim Long thương của nàng ấy đâm xuyên qua đùi của Đái Hoa Bân, may mắn trị liệu đúng lúc, mới không bị thương nghiêm trọng hơn. Đương nhiên, bọn họ cũng không biết, Vương Thu Nhi không có thúc dục uy lực hấp thu sinh mệnh lực kinh khủng của Hoàng Kim Long thương, nếu không một thương ít nhất có thể lấy nửa cái mạng của Đái Hoa Bân.
Sắp phải lên đường, trong mắt của Chu Tư Trần cũng dần dần biểu lộ vẻ cuồng nhiệt. Bọn họ là đại biểu Sử Lai Khắc học viện đi dự thi! Cho dù con đường phía trước còn mờ mịt, bọn họ phải đối mặt những đối thủ cường đại. Nhưng mà, chỉ cần hắn nghĩ tới kì đại tái trước, lúc đó, Hoắc Vũ Hạo, Bối Bối bọn họ, chỉ là dựa vào thực lực tam hoàn, tứ hoàn cuối cùng đạt được vô địch, trong lòng hắn liền tràn ngập tin tưởng. Kỳ tích đều là do người tạo ra, đại tái kì trước, lớp trưởng bọn họ có thể, vì cái gì lần này chúng ta lại không thể?
"Bốp". Bả vai bị vỗ một cái, làm cho tên đã lâm vào trong mộng đẹp, Chu Tư Trần, đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn lên, chính là Tào Cẩn Hiên đang nhìn hắn cười.
"Nhìn cái gì vậy. Ngươi không phục à!" Chu Tư Trần túc giận nói.
Tào Cẩn Hiên cười hắc hắc, nói: "Ta chỉ là nhìn thấy một người đang nằm mộng giữa ban ngày mà thôi. Làm đến nơi đến chốn đi, ngươi trước tiên nên giành được vị trí chủ lực đã. Mỗi ngày nằm mơ có ích lợi gì. Tin tưởng là phải được thành lập trên cơ sở của thực lực."
"Ta đâu có nằm mơ giữa ban ngày đâu?" Chu Tư Trần không chịu thừa nhận.
Tào Cẩn Hiên đột nhiên biến đổi giọng nói, cùng thanh âm của Chu Tư Trần thập phần giống nhau, "Vô địch, ta muốn vô địch, oa ha ha, đó là chuyện tuyệt vời cỡ nào! Mỹ nữ, mỹ nữ, ha ha, đều đến đây đi. Ngực của anh rất rộng đó."
Chu Tư Trần mở to hai mắt nhìn, "Ngươi, ngươi. . . , ngươi đang nói cái gì thế?"
Tào Cẩn Hiên lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói : "Ta chỉ là thuật lại người nào đó nói mớ mà thôi. Đi trước nha." Nói xong, hắn rất bình tĩnh xoay người bỏ đi.
"Hự, hự. . ." Không đè nén được tiếng cười từ phía sau truyền đến, Chu Tư Trần quay đầu lại nhìn, thấy mọi người ngoại trừ Đái Hoa Bân và Vu Phong đã đi trước, những người khác đều đang nhìn hắn, trên mặt cả đám tràn ngập ý cười, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc tỷ muội nhịn không được cười ra tiếng.
"Tào Cẩn Hiên, ta liều mạng với ngươi." Chu Tư Trần bi phẫn hét lớn một tiếng, xoay người đuổi theo Tào Cẩn Hiên. Nhưng đâu còn thân ảnh người kia nữa, khi hắn quay đầu lại, Tào Cẩn Hiên lòng bàn chân sớm đã bôi mỡ, chạy không bóng dáng.

Sáng sớm. Sử Lai Khắc thành, Đường Môn.
Một đám người trang bị nhẹ nhàng, Sử Lai Khắc Thất Quái cùng Na Na, Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên lặng lẽ đi ra cửa. Hiên Tử Văn phụ trách lưu thủ tông môn cũng không có đến tiễn bọn họ, hắn còn phải đẩy nhanh tốc độ của nhà xưởng bí mật. Trong trạng thái có chút vắng vẻ, mọi người lặng lẽ ra khỏi đại môn, hướng tới cửa Tây của học viện Sử Lai Khắc.
Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn do hoàng kim thụ chế luyện mà thành. Xe lăn nhìn qua rất đơn giản. Tay nghề của Huyền Lão cũng không tệ, đường nét ngắn gọn lại vô cùng thực dụng. Phần eo thậm chí còn phi thường thực dụng. Toàn bộ xe lăn trên thực tế chính là mấy khối vật liệu gỗ ghép lại mà thành, nhưng làm thập phần trơn nhẵn. Thời gian dài ngồi ở trên đó cũng không cảm thấy mệt.
Ngàn vạn lần không nên coi thường mấy khối vật liệu gỗ này, Hoàng Kim Thụ của học viện Sử Lai Khắc, rất có thể là một gốc cây cuối cùng trên toàn Đấu La Đại Lục, cho dù không phải một gốc cây cuối cùng, cũng tuyệt đối là một gốc cây lớn nhất. Từ một ngàn năm trước, học viện đã có quy định, bất luận kẻ nào cũng không được chặt Hoàng Kim Thụ, đây là trọng yếu cùng chí bảo của cả học viện.
Tài liệu làm nên chiếc xe lăn này của Hoắc Vũ Hạo, chính là nhiều năm trước tới nay, tự hành bóc ra từ Hoàng Kim Thụ, hoặc là lúc tu sửa Hải Thần Các còn sót lại một ít đầu thừa đuôi thẹo vật liệu ghép lại mà thành. Nhưng giá trị, căn bản không có biện pháp dùng kim tiền để đo đếm.
Trong xe lăn ẩn chứa năng lượng Quang Thuộc Tính cực kỳ thuần túy mà ôn hòa. Có được Quang nguyên tố này làm dịu, hai chân cùng cánh tay trái mà Hoắc Vũ Hạo dùng để cất giữ cực hạn băng thiên địa nguyên lực sẽ không dễ dàng xuất hiện tổn hại. Mà chính hắn cũng ở dưới sự làm dịu của năng lượng quang minh nồng đậm, thân thể khôi phục cũng nhanh hơn. Đối với việc hấp thu cực hạn băng thiên địa nguyên lực cũng có nhiều chỗ tốt.
Lúc này, phụ trách đẩy xe lăn là Quý Tuyệt Trần. Vốn công việc này là của Vương Đông Nhi, nhưng tính cách của Quý Tuyệt Trần luôn luôn chấp nhất. Ngày đó khi hội nghị hắn đã nói sẽ đẩy xe lăn cho Hoắc Vũ Hạo, sáng sớm hôm nay liền “việc nhân đức không nhường ai” chờ Hoắc Vũ Hạo ở ngoài cửa. Vương Đông Nhi cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đem công việc này giao cho hắn. Bản thân ở bên cạnh chiếu cố Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh ngồi ở trên xe lăn, cánh tay trái lại yên vị ở nơi đó không nhúc nhích chút nào, đáy mắt của Kinh Tử Yên hiện lên vẻ không đành lòng, "Vũ Hạo, ngươi đã như vậy rồi, cần gì phải kiên trì. Không nên đi dự thi?"
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, nói : "Cũng có thể phát huy một chút nhiệt lượng thừa mà! Ha hả."
Kinh Tử Yên thở dài một tiếng, nói : "Thật hoài niệm những ngày lúc trước chúng ta so tài!"
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Không ngờ nha, Tử Yên tỷ, tỷ còn là người cuồng bị hành hạ? Quả nhiên thích bị ta hành hạ."
"Ngươi. . ." Kinh Tử Yên cả giận nói: " Tên tiểu tử thúi không có lương tâm này. Lão nương đang đồng tình ngươi, quan tâm ngươi. Ngươi lại dám đùa giỡn lão nương, Đông Nhi, mau giúp ta dạy dỗ hắn."
Vương Đông Nhi mỉm cười, nói : "Hắn đã như vậy rồi, ta dạy dỗ hắn như thế nào đây! Tử Yên tỷ, tâm thái của hắn rất tốt, tỷ yên tâm đi."
Kinh Tử Yên có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua cô nương thông minh này, gật đầu, nói : "Kỳ thật ta chỉ là đang nghĩ, hắn khi nào thì mới có thể lại lần nữa đứng lên cùng chúng ta đánh nhau."
Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng nói: "Kỳ thật, chỉ cần còn một tay, cũng có thể cho tỷ hưởng thụ khoái cảm khi bị hành hạ mà!"
Kinh Tử Yên hừ một tiếng, nói : "Lão nương không cùng người tàn tật so đo." Nói xong, liền bước đi về phía trước. Để lại ánh mắt đờ đẫn của Hoắc Vũ Hạo ở sau lưng.
Một bàn tay to lớn mạnh mẽ đè chặt bả vai của Hoắc Vũ Hạo, thanh âm trầm thấp vang lên, "Mau chóng khỏe lên. Ta chờ ngươi."
Hoắc Vũ Hạo không quay đầu lại, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được trong giọng nói kia của Quý Tuyệt Trần ẩn chứa một phần khó có được tình cảm. Trên mặt lại lộ ra một nét cười khổ, "Quý huynh, huynh không cảm thấy lời này Đông Nhi nói với ta sẽ tốt hơn sao?"
Vương Đông Nhi tiếp tục bật cười, Quý Tuyệt Trần sắc mặt cứng đờ, da thịt trên khuôn mặt động hai cái. Yên lặng đẩy xe không lên tiếng nữa.
Trên thực tế, khi mọi người thấy Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn, cũng phát ra cảm xúc mãnh liệt. Tiêu Tiêu cùng Giang Nam Nam thậm chí nhịn không được khóc thất thanh.
Trước kia Hoắc Vũ Hạo là thiếu niên tư thế oai hùng, lấy một thân sở học, không ngừng sáng tạo kỳ tích. Được khen là thiên tài mạnh nhất trong ngàn năm qua của học viện Sử Lai Khắc. Nhưng mà hắn bây giờ, thật sự biến thành một người tàn tật chỉ có thể động cánh tay phải của mình.
Nhưng mà đối mặt với ánh mắt chấp nhất kia của Hoắc Vũ Hạo, cuối cùng người nào cũng không thể ngăn cản hắn tham gia lần đại tái này. Cho dù là đại sư huynh Bối Bối, cũng không thể thuyết phục hắn. Mấy ngày qua, Hoắc Vũ Hạo biểu hiện cảm xúc vô cùng ổn định, tựa hồ so sánh với trước kia càng vui vẻ hơn. Thường xuyên dùng phương thức giễu cợt người khác làm cho mọi người bật cười. Nhìn qua rất nhẹ nhàng.
Thật ra mọi người cũng biết, hắn dùng loại phương pháp này để cho tâm tình của mọi người dễ chịu hơn một chút, từ một người lành lặn biến thành bộ dáng chỉ có một cái cánh tay có thể động, hắn sẽ không khó chịu sao? Làm sao có thể như vậy. Chỉ bất quá, hắn chưa từng biểu hiện ra. Ngồi ở trên xe lăn, hắn lộ ra vẻ tràn đầy ánh sáng.
Vương Đông Nhi nhẹ nhàng nắm tay phải của Hoắc Vũ Hạo, thấp giọng hỏi: "Muốn uống nước không?"
Hoắc Vũ Hạo nói: " Lúc vừa ra khỏi cửa không phải là đã uống qua sao? Đông Nhi, không có chuyện gì đâu, thật sự huynh rất tốt. Rốt cục các người muốn thế nào mới tin tưởng, người tàn tật như ta nhưng thật sự có thực lực nha!"
Kinh Tử Yên quay đầu lại, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Người tàn tật chính là người tàn tật. Còn thực lực. Trừ tinh thần tham trắc, ngươi còn có thể làm được cái gì?"
Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng, nói: "Thật ra thì, ta có thể làm được rất nhiều. Cái gì gọi là nhân họa đắc phúc, tỷ có hiểu hay không?"
Kinh Tử Yên vừa định mỉa mai trả lời lại, lời nói của nàng đang ở trên đầu lưỡi chợt đình trệ. Ánh mắt của nàng cũng trong nháy mắt trợn to, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn phát sinh trước mắt.

Đi ở phía sau, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi cùng Quý Tuyệt Trần ba người, ở trong một trận quang mang vặn vẹo, lại cùng nhau biến mất. Vô ảnh vô tung biến mất.
"Hả? Chuyện gì đã xảy ra? Hoắc Vũ Hạo bọn họ đâu?" Kinh Tử Yên kinh hãi thét lên một tiếng, cũng làm cho những người khác ở phía trước chú ý. Tất cả mọi người đều xoay người lại. Quả nhiên không thấy ba người đó.
Ngay lúc này, không khí lại vặn vẹo nhẹ, Hoắc Vũ Hạo ba người chính là ở tại chỗ cũ, vẫn đi về phía trước. Tựa hồ mới vừa rồi biến mất chẳng qua là do Kinh Tử Yên bị hoa mắt.
"Ảo thuật này của ngươi làm sao làm được? Ta nhớ ngươi không có hồn kỹ ẩn thân mà!" Kinh Tử Yên khiếp sợ nói.
Bản thân có thể ẩn thân, cũng không tính lá quá ngạc nhiên. Có một số Hồn Sư vốn có hồn kỹ tương tự, có thể thi triển loại năng lực này. Nhưng giống như Hoắc Vũ Hạo mang theo hai người bên cạnh cùng nhau ẩn thân. Cái này có chút khó tin. Quần thể ẩn thân thuật, đây cũng là hồn kỹ cường đại nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Hoắc Vũ Hạo hai mắt nhìn trời, than nhẹ một tiếng, "Đây chính là thực lực."
Kinh Tử Yên liếc mắt, nói: "Hoắc Vũ Hạo, ngươi đừng bức người quá, chúng ta vẫn còn là bạn tốt."
"Khụ khụ!" Hoắc Vũ Hạo tựa hồ là bị sặc bởi nước miếng của mình. Miệng ho khan. Vương Đông Nhi vội vàng giúp hắn nhẹ nhàng vỗ ngực.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Được rồi , giờ vẫn còn ở trong thành, chờ ra khỏi thành. Ta sẽ để cho mọi người xem ta còn có thể làm được những gì. Không thôi các ngươi thật sự coi ta như một người tàn tật. Ta muốn bằng vào thực lực đi tham chiến!"
Bối Bối trợn mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, nói: "Tiểu sư đệ, không nên miễn cưỡng."
Hoắc Vũ Hạo thật tình nói: "Đại sư huynh, thật sự đệ một chút cũng không miễn cưỡng, Cho dù chỉ còn lại một tay, ta cũng khẳng định mạnh hơn so với một số người có thể hóa thành sương khói đó nha!"
"Hỗn xược! Lão nương, lão nương…. " Đổi lại lúc trước, Kinh Tử Yên sớm đã xông lên . Nhưng cái bộ dáng hiện tại này của Hoắc Vũ Hạo, làm sao nàng động thủ được?
Hoắc Vũ Hạo đắc ý nói: "Ra khỏi thành rồi nói."
Lần hành động này, không chỉ là vì muốn điều tiết không khí, để cho mọi người không bị ảnh hưởng bởi việc tạm thời tàn tật của mình. Đồng thời hắn cũng tỉnh ngộ, mình nhất định phải thể hiện ra thực lực. Nếu không, mọi người thật sự cho mình là phế vật thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó mình còn phải ra sân tham chiến nữa!
Tốc độ của mọi người không tính là quá nhanh, sau nửa canh giờ, đã ra khỏi Sử Lai Khắc thành.
Ra khỏi cửa Tây, vẫn hướng về phía tây, chính là Nhật Nguyệt đế quốc. Sử dụng phi hành hồn đạo khí là nhanh nhất. Ngày hôm qua cũng đã lên kế hoạch hết rồi. Để Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu cùng Vương Đông Nhi bốn vị Hồn Đế mang theo Hoắc Vũ Hạo. Trong đó, Vương Đông Nhi chịu trách nhiệm chống đở cuồng phong cho Hoắc Vũ Hạo. Những người còn lại là tự mình sử dụng phi hành hồn đạo khí.

Tương phản, Hiên Tử Văn còn đề nghị chế tạo gấp một cái cực đại nhiều người đồng thời sử dụng phi hành hồn đạo khí. Tương đương với việc vì thân thể của Hoắc Vũ Hạo làm thành.
"Được rồi. Ra khỏi thành rồi. Tử Yên tỷ, cứ xông tới đây đi. Một đấu một."
Quý Tuyệt Trần đang đẩy xe lăn ở phía sau cũng ngây ngẩn cả người, "Vũ Hạo, ngươi không phải là làm thật chứ?"
Tu vi của Kinh Tử Yên mặc dù kém hơn Bối Bối, Từ Tam Thạch một chút, nhưng cũng thật sự là cường giả Hồn Đế! Vũ hồn của nàng ta mặc dù không phải là đặc biệt mạnh, nhưng phối hợp thêm hồn đạo khí, lực chiến đấu cũng không tầm thường. Nếu như Hoắc Vũ Hạo ở trạng thái đỉnh phong, vẫn có thể đánh bại Kinh Tử Yên. Nhưng bộ dáng hiện tại của hắn, đến cử động cũng phải lao lực, tại sao phải cùng Kinh Tử Yên chiến đấu chứ?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, ánh mắt nhìn hướng Kinh Tử Yên, nói: "Ta đương nhiên là làm thật. Tử Yên tỷ, tỷ không phải là sợ chứ."
Kinh Tử Yên tức giận nói: "Sợ ngươi? Nếu ngươi đã như vậy thì còn có cái gì để cho ta sợ ngươi? Ta chỉ là không đành lòng bắt nạt người tàn tật mà thôi!
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói: "Tạm thời tàn tật thôi, không phải là người tàn tật! Đến đây đi, nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian của mọi người."
"Có ai đặt cược hay không? Ta mở bàn." Từ Tam Thạch hứng chí chạy ra, bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Giang Nam Nam vẫn ở bên cạnh hắn, nghe vậy không khỏi ngoay ngoắc 180 độ, giơ tay lên ngắt ngang hông của hắn một cái: "Ngươi có nhân tính hay không! bộ dáng của Vũ Hạo đã như vậy rồi, ngươi còn cổ vũ cho náo nhiệt. Vũ Hạo, đệ cũng đừng náo loạn nữa. Chúng ta lên đường đi. Chúng ta biết đệ có thực lực."
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Tứ sư tỷ, từ lời này của tỷ, sao nghe thấy tỷ không xem trọng đệ vậy! Tỷ nhìn xem, vẫn là Tam sư huynh hiểu rõ đệ."

Quả thật , từ khi hắn dưỡng thương đến bây giờ, cũng không có cùng các đồng bạn luyện tập qua, vẫn luôn tự mình nghỉ ngơi, khôi phục. Hơn nữa với bộ dáng tứ chi chỉ có thể động một chi hiện tại của hắn, bị đồng bạn hoài nghi cũng là bình thường. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn cố ý muốn cùng Kinh Tử Yên chiến đấu một trận để chứng minh. Nếu như đồng bạn đều không tin mình, như vậy, ở trong đại tái sẽ phát sinh vấn đề lớn. Thậm chí Bối Bối không cho hắn ra sân thì làm sao bây giờ?
Kinh Tử Yên tức giận nói: "Ngươi cũng mạnh mẽ lắm! Đông Nhi, trông nom hắn cho tốt." Nàng căn bản không để ý tới lời khiêu khích của Hoắc Vũ Hạo, xoay người bỏ đi.
Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngay sau đó, hai mắt của hắn híp lại, một đạo quang mang màu tím hiện lên ở trong mắt.
Kinh Tử Yên đang xoay người đi, đột nhiên, nàng phát hiện những người chung quanh đều biến mất. Trong nháy mắt trong lòng nàng tràn đầy một cảm giác bị áp bức khó có thể hình dung được. Nàng khiếp sợ phát hiện, chung quanh biến thành một mảnh sương mù. Cái gì cũng không thấy rõ. Cũng giống như có thể thấy điểm cuối của thế giới. Nhưng một người cũng không có.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tuyệt Trần, Bối Bối. Các ngươi đâu rồi?" Kinh Tử Yên lớn tiếng kêu lên. Cùng lúc đó, vũ hồn của nàng cũng phóng thích ra. Một tầng sương mù tràn ngập trên người, sáu cái hồn hoàn cũng dâng lên. Một đôi dao găm cũng hiện ra trong lòng bàn tay của nàng.
"Chuyện gì vậy? Tử Yên." Một thân ảnh quen thuộc không biết từ lúc nào đi ra từ trong sương vụ màu trắng, còn không phải là Quý Tuyệt Trần sao.
Thấy Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên thở phào nhẹ nhỏm, nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đột nhiên ta không nhìn thấy những người khác đâu cả?"
Quý Tuyệt Trần nghi ngờ nói: "Ta cũng không biết! Mới vừa rồi ta nghe tiếng ngươi gọi, mới qua đây tìm ngươi. Ừ nhỉ! Những người khác đi đâu cả rồi?"
Vừa nói, hắn đã đi tới bên cạnh Kinh Tử Yên.
Kinh Tử Yên đối với hắn không có đề phòng gì, vẫn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. Ngay lúc này, một cổ cảm giác lạnh như băng lặng lẽ không một tiếng động hiện ra tại cổ của nàng. Sát khí lạnh thấu xương chợt bắn ra.
Thân thể của Kinh Tử Yên cứng đờ, đứng yên tại chỗ không dám cử động, nàng có thể cảm nhận được một vật sắc bén ngay cổ mình. Chỉ cần mình động nhẹ, chỉ sợ kết cục sẽ là máu tươi đầy đất.
Cũng ngay lúc này, chung quanh mê vụ liền biến mất. Nơi này vẫn là ở ngoài cửa Tây của Sử Lai Khắc thành, tất cả mọi người cũng ở gần với nàng. Chỉ bất quá, lúc mọi người thấy được ánh mắt của nàng, cũng tràn đầy khiếp sợ.
Cảm xúc lạnh như băng cũng biến mất, một âm thanh hài hước vang lên, "Ai, chỉ đơn giản như vậy thôi sao! Khó trách tỷ không muốn đánh với ta, hẳn là đã biết mình làm gì đi nữa cũng không phải là đối thủ của ta."
Kinh Tử Yên đột nhiên xoay người nhìn lại, chỉ thấy ở bên cạnh mình không phải là Quý Tuyệt Trần, mà là người ngồi ở trên xe lăn, Hoắc Vũ Hạo. Thứ mới vừa thu hồi, chính là lợi nhận màu vàng lợt trên ngón tay của hắn. Lợi nhận dài đến sáu thước, ám kim sắc quang mang được ánh mặt trời chiếu rọi xuống liền lộ ra vẻ hết sức kinh khủng.
"Ngươi, ngươi làm sao làm được vậy?" Kinh Tử Yên giật mình nói.
Hoắc Vũ Hạo ngửa đầu nhìn trời, "Thiên cơ bất khả lậu. Không được là không được thôi."
Kinh Tử Yên cả giận nói: "Nói nhảm. Ta hơi khinh thường mới bị ngươi đánh lén. Có bản lãnh chính diện một chọi một.”
Làm cho nàng kinh ngạc chính là, Hoắc Vũ Hạo bật cười lớn, nói: "Được!"
Vừa nói xong, tay phải của hắn lại một lần nữa hướng Kinh Tử Yên giơ lên. Lần này, Kinh Tử Yên cũng không dám có nửa phần khinh thường nữa. Thân thể trong nháy mắt nhảy lùi lại, đồng thời, cả người đã hóa thành một đoàn sương khói phiêu đãng trên không trung, đồng thời lan tràn ra phạm vi lớn.
Vốn những người khác cứ cho Hoắc Vũ Hạo đang nói đùa, lúc này sắc mặt của tất cả cũng trở nên ngưng trọng, nhìn ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo biến rồi lại biến. Hắn chỉ còn lại một cánh tay, lại vẫn có thể chiến thắng Kinh Tử Yên sao?
Trận tỷ thí vừa rồi, Kinh Tử Yên lâm vào trong mê mang. Nhưng những người khác lại thấy rõ. Bọn họ nhìn thấy ánh mắt của y Kinh Tử Yên đột nhiên mờ mịt, sau đó tự hành phóng thích Vũ Hồn, cảnh giác nhìn chung quanh. Sau đó Hoắc Vũ Hạo làm cho Quý Tuyệt Trần buông tay ra, bản thân dùng một bàn tay di chuyển xe lăn vội vàng tiến đến chỗ của nàng, xuất ra Ám Kim Khủng Trảo, chậm rãi khoát lên trên cổ của Kinh Tử Yên, toàn bộ quá trình, Kinh Tử Yên cũng không có nửa phần phản ứng. Cái này có nghĩa như thế nào? Nghĩa là nàng hoàn toàn bị Hoắc Vũ Hạo khống chế! Đây là một màn thần kỳ mà cường hãn cỡ nào, làm người ta khó có thể tin được. Nhưng nó lại xuất hiện. Đừng nói Kinh Tử Yên không hiểu được, cho dù Sử Lai Khắc Lục Quái đã quen thuộc Hoắc Vũ Hạo, thậm chí kể cả Vương Đông Nhi, cũng không rõ ràng hắn làm thế nào chiến thắng.
Đối mặt Kinh Tử Yên đã hóa thành sương khói, sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nghiêm túc lên, sau đó hắn liền nghiêng đầu sang chỗ khác, trong khi đối mặt với Kinh Tử Yên, bất ngờ đem ánh mắt nhìn về phía Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi có chút lo lắng kêu lên: "Vũ Hạo."
Đúng lúc này, nàng đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo trở nên nhu hòa, tràn ngập vô tận quyến luyến cùng tình yêu ôn nhu. Tại bên trong đồng tử của hắn, Vương Đông Nhi thậm chí thấy được cái bóng của mình. Chăm chú nhìn lại, Vương Đông Nhi rõ ràng cảm giác được dường như tim của mình Hoắc Vũ Hạo được kết nối lại với nhau. Một loại thâm tình không thể nói được quanh quẩn trong tim.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Vương Đông Nhi làm gì nhỉ? Trong lòng những người ở đây đều xuất hiện đồng dạng nghi vấn. Ngay sau đó, đáp án được công bố.
Xe lăn của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên sáng lên, kim quang chói mắt đột nhiên phát ra, hơi thở quang minh dày đặc trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi. Ngay sau đó, một thân ảnh kim sắc mơ hồ xuất hiện ở sau lưng hắn. Cả người của Hoắc Vũ Hạo nhất thời hoàn toàn bị nhuộm thành kim sắc.
Xuất hiện ở sau lưng hắn, còn không phải là Vương Đông Nhi sao? Mà cái này hoàn toàn là do tinh thần lực ngưng kết mà thành, thái độ cùng đôi mắt đẹp kia, cũng giống Vương Đông Nhi như đúc.
Sau đó, Hoắc Vũ Hạo liền khinh phiêu phiêu vỗ ra một chưởng về phía trước. Vương Đông Nhi ở sau lưng cũng làm ra động tác như vậy. Hai thân ảnh nháy mắt trùng hợp cùng một chỗ.
Một cổ ý niệm cực kỳ kinh khủng trong nháy mắt tràn ngập ngay ở phía trước, sương khói màu tím kia trong nháy mắt ngưng trệ, giống như là bị bóp cổ thật chặt vậy, đột nhiên tán loạn. Kinh Tử Yên trực tiếp xuất hiện ở trước mặt mọi người, sắc mặt tái nhợt.
Hoắc Vũ Hạo đặt tay ở giữa không trung, không tiếp tục động nữa. Kim Quang dày đặc liền ngưng tụ bên trong lòng bàn tay của hắn. “Còn muốn tiếp tục không?” Hoắc Vũ Hạo nhẹ giọng hỏi.
Kinh Tử Yên trên trán đầy mồ hôi, dao găm trên hai tay của nàng hơi run rẩy. Nàng không còn chiến ý đi đối mặt với Hoắc Vũ Hạo. Loại tình huống này, là lần đầu tiên nàng đối mặt. Có vài phần giống như đang đối mặt Kiếm Ý của Quý Tuyệt Trần. Nhưng Kiếm Ý của Quý Tuyệt Trần mặc dù đang không ngừng tiến bộ, nhưng thủy chung vẫn có chỗ thiếu hụt. Còn ý niệm mà Hoắc Vũ Hạo biểu hiện ra ban nãy, ở trong mắt nàng lại là hoàn mỹ.
Phần ý niệm này hoàn toàn tác dụng ở trên một mình nàng. Khoảnh khắc đó, Kinh Tử Yên chỉ cảm thấy giống như có sóng lớn vạn trượng đánh tới trước mặt mình. Trong khoảnh khắc đó, dường như Hồn Hoàn của mình cũng mất đi tác dụng. Trái tim càng giống như bị một cái bàn tay dùng sức nắm chặt. Trong nháy mắt buộc chặt, làm nàng không kềm chế được tiêu tán hết Hồn kỹ, xuất hiện ở trước mặt của Hoắc Vũ Hạo. Nhìn hắn không có đánh ra một chưởng nào, nhưng trong nội tâm của nàng lại tràn ngập hồi hộp.
Đây. . . Đây là dạng lực lượng gì, tại sao lại sinh ra uy áp mạnh kinh khủng như thế.

Mà lực lượng trong tay hắn còn chưa có bạo phát ra, nếu như là bạo phát ra thì sao? Dựa vào cường độ uy áp của tinh thần để xem xét, một chưởng này, chỉ sợ là phải kinh thiên địa, khốc quỷ thần!
Kinh Tử Yên tuyệt đối không ngờ được, Hoắc Vũ Hạo, tứ chi đã mất đi tam chi, vẫn có thể cường hãn đến vậy.
Một chưởng này, cũng đồng dạng rung động tất cả những người khác, kể cả Quý Tuyệt Trần.
Quý Tuyệt Trần ngơ ngác nhìn Hoắc Vũ Hạo, "Đây là ý niệm, cực hạn tinh thần ý niệm, thứ mà ta theo đuổi." nguồn .
Vừa nói xong, trong giây lát hắn chạy như điên về phía Hoắc Vũ Hạo, đi đến trước mặt hắn, hai tay bắt lấy bờ vai của hắn thật chặt, "Vũ Hạo, ngươi, ngươi như thế nào làm được? Làm sao có được ý niệm hoàn mỹ như thế."
Ngươi làm sao mới có thể làm được như vậy?"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, ánh mắt nhìn về Vương Đông Nhi cách đó không xa, "Bởi vì hết lòng yêu, mới được hoàn mỹ ý. Đây là trong lúc sinh tử, trong nội tâm của ta lại tràn ngập thân ảnh của Đông Nhi, giác ngộ được ý niệm của riêng mình. Không giống với Quân Lâm Thiên Hạ, đây là thuộc về riêng ta. Kỳ thật, uy lực của một chưởng này cũng không mạnh mẽ như tưởng tượng của mọi người đâu. Sự cường đại của nó, chỉ là do ý niệm tinh thần thăng hoa trong nháy mắt. Cũng là từ cảnh giới Hữu Hình Vô Chất tiếp cận đến cảnh giời Hữu Hình Hữu Chất. Mà tu vi của ta bây giờ còn quá thấp, ít nhất phải đợi sau khi ta đạt tới thất hoàn Hồn Thánh, Hồn Lực của bản thân mới có thể xứng với phần ý niệm tinh thần này."
"Bởi vì hết lòng yêu, mới được hoàn mỹ ý. Yêu đến cực hạn, đây là do ngươi đã yêu đến cực hạn. Thậm chí còn hơn cả việc chấp nhất đối với Kiếm Ý của ta. Ngộ đạo có trước có sau, không ngờ, thứ mà ta một lòng truy cầu, đúng là ngươi vẫn nhanh hơn ta một bước." Lúc này trong ánh mắt của Quý Tuyệt Trần tràn ngập cuồng nhiệt. Không có ghen tị, chỉ có phần cuồng nhiệt vì truy đuổi mơ ước.
Vương Đông Nhi nhìn Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt càng thêm ôn nhu, Quý Tuyệt Trần chấp nhất đối với kiếm điên cuồng cỡ nào, mỗi một người trong bọn họ đều thấy tận mắt. Nhưng lúc này hắn lại nói, chấp nhất của bản thân đối với Kiếm Ý không bằng chấp nhất của Hoắc Vũ Hạo đối với yêu. Đơn giản một câu, lại nói hết thâm tình y như mênh mông đại hải của Hoắc Vũ Hạo đối với Vương Đông Nhi.
Hoắc Vũ Hạo không nói ra, khi Vương Đông Nhi có mặt ở đây, uy lực của Quang Minh nữ thần ước chừng tăng lên khoảng 30%. Dù sao, cái này không cần tư niệm, mà cần hoàn mỹ. Điều này mới có thể đem Quang Minh nữ thần đề thăng đến cực hạn chân chính. Nếu không, muốn dựa vào hư ảo ý niệm tinh thần, một chưởng phá vỡ Hồn kỹ của Hồn Đế Kinh Tử Yên, là không thể nào làm được.
Mọi người dồn dập vây quanh Hoắc Vũ Hạo. Bối Bối cũng không nói gì, chỉ là mặt mỉm cười, hướng Hoắc Vũ Hạo giơ ngón tay cái lên.
Hòa Thái Đầu tán thưởng nói: "Tiểu sư đệ, đệ vẫn là vũ khí bí mật của chúng ta!"
Từ Tam Thạch như đang suy nghĩ điều gì đó, nói : "Dường như tinh thần lực của đệ đã tăng cao về chất. Không tệ, không tệ. Hắc hắc, năng lực ẩn thân ban nãy, hẳn là do Hồn kỹ mô phỏng của đệ tạo thành."
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, nhưng không có hé răng.
Giang Nam Nam tò mò hỏi: "Phạm vi bao lớn?"
Hoắc Vũ Hạo nghĩ một chút, nói : "Phạm vi càng lớn, tiêu hao Hồn Lực càng lớn. Nếu như lấy đường kính 100 mét làm cực hạn để tính toán, đại khái có thể duy trì được 10 phút. Đường kính mỗi lần giảm bớt một thước, đại khái có thể gia tăng thời gian một phút."
Tiêu Tiêu vẻ mặt khiếp sợ nói: "Đây chẳng phải là nói, khi đối thủ chiến đấu với chúng ta, sẽ không nhìn thấy chúng ta sao?"
Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, nói : "Cũng không có mạnh mẽ như vậy đâu. Nhưng ít ra có thể làm nhiễu phán đoán của đối thủ."
Kinh Tử Yên hỏi tới: "Trước đó ngươi làm cho ta không nhìn thấy được ai cả, là dùng năng lực gì?"
Hoắc Vũ Hạo nhức đầu, nói : "Có phải nên cho ta bảo thủ một ít bí mật hay không, như vậy khi chúng ta đối địch, càng thêm bất ngờ."
Bối Bối mỉm cười, nói : "Được rồi, mọi người đừng hỏi nữa. Chuẩn bị lên đường đi. Vũ Hạo, xem ra đệ đúng là đã cho mọi người một phần kinh hỉ thật lớn."
Hoắc Vũ Hạo ha hả cười nói: "Đại sư huynh, nếu như đệ chỉ là phế vật, vậy đệ còn yêu cầu đi dự thi làm gì? Làm sao đệ nguyện ý cản trở mọi người đây!"
Cực hạn băng thiên địa nguyên lực trong cơ thể hạn chế tự do của hắn rất lớn. Cũng hạn chế Vũ Hồn Băng Bích-Đế Hoàng Hạt của hắn. Dù sao, hắn cũng không nhúc nhích được, Vũ Hồn Băng Đế lại thích hợp với cận chiến, tác dụng tự nhiên bị yếu đi nhiều. Mà hắn còn muốn giữ lại một phần lực lượng của Vũ Hồn Băng Đế để hấp thu thiên địa nguyên lực trong cơ thể. Bởi vậy, chân chính có thể dựa vào chỉ là Linh Mâu. Thân là tinh thần Khống Chế Hệ Chiến hồn sư. Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo, so sánh với trước khi đi Lạc Nhật Sâm Lâm, có thể nói là đã xảy ra chất biến, mặc dù hiện tại Hồn Lực chỉ là còn khoảng tám phần như trước. Nhưng sức chiến đấu thực tế của hắn đã mạnh hơn lúc trước nhiều. Linh Mâu cường đại, có thể giúp cho hắn làm được rất nhiều chuyện trước kia không cách nào làm được.
Thí dụ như, năng lực hạn chế cảm giác của Kinh Tử Yên ban nãy, đúng là tinh thần quấy nhiễu sau khi tiến hóa. Tinh thần quấy nhiễu hiện tại đã tiến hóa gần tiếp cận cảnh giới lĩnh vực! Chỉ bằng chiêu thức ấy của Vũ Hồn Linh Mâu, Hoắc Vũ Hạo cũng đủ để đưa bản thân vào danh sách cường giả cùng cấp bậc, chớ nói chi hắn còn có lực lượng của Hồn Cốt, năng lực của Vũ Hồn Băng Đế cũng còn có thể sử dụng một chút.
Mở ra Phi Hành Hồn Đạo Khí, xe lăn của Hoắc Vũ Hạo bị gắn chặt vào phía trên của toàn bộ phi hành Hồn Đạo Khí. Chính hắn cũng phóng ra một cái bảo hộ hồn đạo khí cấp sáu bảo vệ thân thể không bị gió mạnh trên không trung thổi bay, Vương Đông Nhi cũng ở bên cạnh hắn, trên người còn đeo thêm một cái phi hành Hồn Đạo Khí, một khi đang phi hành xảy ra vấn đề gì, nàng cũng có thể tới kịp rời khỏi đại đội đi cứu viện Hoắc Vũ Hạo.
Những người ở đây bay lên trời, mục tiêu hướng về Minh Đô.
Giải đấu mới của Toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái như là ngược thời gian trở về vậy. Bởi vì, tại trước đây thật lâu, ở đại tái có lịch sử vạn năm này, vốn cho phép tông môn tham gia. Cho đến gần ngàn năm nay, quy mô mới thu nhỏ lại, chỉ cho phép học viện tham gia.
Lần này, trải qua đề nghị của bên chủ sự là Nhật Nguyệt đế quốc, mặt khác được các quốc gia đồng ý, cuối cùng quyết định, khôi phục tư cách dự thi như xưa. Gia tăng thêm tông môn vào dự thi. Quy chế cũng tiến hành thay đổi.
Bởi vậy, làm cho quy mô của đại tái gia tăng trên diện rộng.
Phải biết, ở trên đại lục, số lượng tông môn còn vượt qua học viện.
Đối với học viện mà nói, nếu đạt được thành tích tốt ở trong toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư học viện Đấu Hồn đại tái, có nghĩa là cho học viện một cơ hội thật tốt để dương danh lập vạn, đối với việc chiêu sinh cùng phát triển học viện có lợi rất nhiều. Còn đối với tông môn, không phải là như vậy?
Bất kỳ sự phát triển của tông môn, đều không thể thiếu nhân tài. Mà nhân tài càng tinh anh, thì càng gia nhập vào tông môn càng mạnh. Sau khi quy chế của kì đại tái lần này xác nhận thay đổi như vậy. Cơ hồ vượt qua 60% tông môn trên đại lục đều báo danh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui