Mấy ngày nay, cuộc sống của nàng chỉ quanh quẩn lên lớp, về ký túc xá, rồi lại lên lớp rồi về ký túc xá. Không hề ra ngoài hay đi đâu cả.
Nàng bước ra khỏi Giáo Học Lâu rồi lại thẳng một đường về ký túc xá, dường như vừa đi vừa suy nghĩ chuyện gì đó.
- Người đẹp, có muốn cùng đi ăn cơm không?
Đúng lúc này, trước mặt nàng bỗng xuất hiện một bóng người, vì nàng đang bước đi khá nhanh nên suýt chút nữa đã va phải người kia.
- Đi chết đi.
Đường Nhã giận dữ mắng, cô ngẩng đầu lên muốn nhìn xem có tên nào chán sống dám làm phiền cô, ở ngoại viện này có ai còn không biết cô là bạn gái của Bối Bối nữa chứ?
Nhưng, khi cô ngẩng đầu lên, cả người liền cứng đờ. Trước mặt cô là một gương mặt hết sức anh tuấn, khóe môi nở nụ cười tao nhã, nháy mắt, cả khuôn mặt đấy đã chiếm hết tầm mắt của cô.
- Huynh còn biết đường về sao?
Giọng nói của Đường Nhã hơi run rẩy.
Bối Bối mỉm cười nói:
- Vợ yêu còn ở đây, huynh không về chẳng may muội chạy theo người khác thì huynh biết làm sao đây?
Đường Nhã tức giận nói:
- Ai là vợ của huynh? Đúng là không biết lớn nhỏ, muội là tông chủ của Đường Môn, là lão sư của huynh.
Bối Bối giang rộng tay, nụ cười vẫn hệt như cũ:
- Lão sư, bão bão (bão = ôm).
Đường Nhã mím môi, trừng mắt nhìn Bối Bối rồi bước đến ôm chằm lấy hắn khóc to.
Bối Bối ôm lấy cơ thể mảnh khảnh mềm mại của nàng, kinh ngạc nói:
- Tiểu Nhã, muội làm sao thế? Lúc huynh không có ở đây có ai bắt nạt muội phải không?
Trong lòng hắn, Đường Nhã lúc nào cũng như một thiên thần trong sáng, dù nàng phải gánh trên vai trách nhiệm khôi phục Đường Môn nhưng lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Lần này hắn đi tuy thời gian hơi dài nhưng cũng không thể nào có chuyện làm cô phải khóc to như thế này.
Đường Nhã không trả lời hắn, chỉ ôm hắn khóc to hơn. Mãi đến khi áo Bối Bối bị nước mắt của cô làm ướt sũng, cô mới ngẩng mặt lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn nói:
- Muội không sao.
Bối Bối tức giận gõ đầu nàng một cái:
- Không có chuyện gì mà khóc to như thế nào? Đi thôi, chúng ta về ký túc xá.
Bạn cùng phòng của Đường Nhã là Giang Nam Nam, lúc này Giang Nam Nam dĩ nhiên còn đang bận dưỡng thương với Từ Tam Thạch không thể về ngay được.
Mà Bối Bối rõ ràng không phải lần đầu tiên lén trốn vào ký túc xá nữ. Mặc dù học viện có quy định không cho phép vào ký túc xá khác giới nhưng lại không ai bảo sẽ bắt người trèo tường vào. Đường Nhã về phòng như bình thường, sau đó bước đến mở cửa sổ, Bối Bối ngựa quen đường cũ lách người nhảy vào. Hắn chẳng lo bị người khác nhìn thấy vì dù có thấy cũng chẳng ai rảnh mà đi tố giác hắn cả.
Căn phòng của hai đại mỹ nữ Đường Nhã và Giang Nam Nam không có quá nhiều vật dụng, nó vô cùng giản dị và nhẹ nhàng, thậm chí chăn đệm của Giang Nam Nam còn có không ít miếng vá nữa.
Đường Nhã kéo Bối Bối ngồi xuống giường, dựa vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, khẽ nói:
- Mọi người đi lâu như thế mà muội không nhận được chút tin tức nào, kết quả cuộc thi ra sao?
Bối Bối nhìn cô gái trong lòng mình thật lâu, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa mà dịu dàng kể lại những gì đã xảy ra trong hai tháng kia.
Hắn vốn là người dễ chịu và kỹ tính, hắn lần lượt kể từng chuyện từng chuyện, mãi đến khi sắc trời dần tối mới xong.
- Cái gì? Viện trưởng cho các huynh danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái suốt đời?
Nghe đến đoạn cuối, Đường Nhã giật mình ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to giống như không thể tin vậy.
Bối Bối gật đầu nói:
- Huynh rất bất ngờ nhưng cũng hết sức vui mừng. Sao thế? Muội không thích sao? Muội đừng quên trong Sử Lai Khắc Thất Quái có đến năm người của Đường Môn chúng ta.
Đôi mày thanh tú của Đường Nhã khẽ nhíu lại, lắc đầu nói:
– Sao muội lại không vui được. Nhưng mọi người đã là một thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái, sau này làm sao có thể ra sức giúp Đường Môn được nữa. Trên người mọi người đã có quá nhiều dấu hiệu của học viện rồi.
Bối Bối bật cười nói:
- Có thì sao? Sao lại không thể. Học viện cũng sẽ không hạn chế tự do của chúng ta, hơn nữa, học viện và Đường Môn vốn có quan hệt mật thiết mà.
- Có sao?
Đường Nhã bỗng nhiên giận dữ đứng dậy nói, khóe mắt thoáng hiện một tia lệ khí (lệ: tàn ác, ác độc):
- Lúc Đường Môn chúng ta suy sụp học viện Sử Lai Khắc ở đâu? Lúc muội bị người ta đuổi đi, lúc Đường Môn sa ngã, học viện ở đâu? Bọn họ chỉ biết lo cho các danh hiệu học viện đệ nhất đại lục, có từng giúp gì cho chúng ta không?
Bối Bối hết sức giật mình khi thấy dáng vẻ này của Đường Nhã.
- Tiểu Nhã, muội không sao chứ? Hôm nay muội làm sao thế…
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Đường Nhã có vẻ mặt như thế này.
Đường Nhã ngã người xuống giống như muốn vứt bỏ cái gì vậy, nàng cúi đầu nói:
- Xin lỗi, muội không sao.
Lúc này Bối Bối không kịp nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời của Đường Nhã bỗng xuất hiện một tia sáng màu tím, nó không giống với màu tím của Tử Cực Ma Đồng mà lại mang theo hơi thở tử vong kỳ quái.
Bối Bối lại một lần nữa ôm nàng vào lòng, nói:
- Tiểu Nhã, muội đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, nguyên nhân Đường Môn suy sụp là bắt nguồn từ lãnh đạo bên trong, trừ việc ám khí ra, thì những người lãnh đạo cũng có quá nhiều vấn đề. Cuối cùng mới khiến Đường Môn ở thời điểm cường thịnh nhất mà suy yếu dần. Nhưng lúc này muội thấy đó, bên cạnh muội đã có rất nhiều người, có huynh, có Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, Vương Đông và Tiêu Tiêu. Đợi chúng ta dần mạnh lên, chúng ta nhất định sẽ giúp muội chấn hưng Đường Môn. Chúng ta đều còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để cố gắng quật khởi Đường Môn mà.
Đường Nhã gượng cười nói:
- Nhưng huynh có nghĩ đến việc, muội thân là Tông Chủ vậy mà có thể làm được gì cho Đường Môn đây? Mọi người đều đã là Sử Lai Khắc Thất Quái, khoảng cách giữa chúng ta càng lúc càng xa. Tình hình của muội như thế nào muội biết rất rõ, muội không thể có khả năng thi được vào nội viện. Một người không có thực lực như muội, dù muội có là tông chủ của Đường Môn thì nội viện cũng sẽ không du di mà giữ muội ở lại.
Bối Bối vội vàng nói:
- Không, muội tuyệt đối dừng có những suy nghĩ này. Chỉ cần muội cố gắng thì chuyện gì cũng có thể làm được. Chúng ta nhất định sẽ cố hết sức giúp muội vào nội viện.
Đường Nhã lắc đầu nói;
- Bối Bối, huynh đừng như vậy. Muội không muốn trở thành gánh nặng của huynh, huynh hiểu không? Hiện giờ việc huynh phải làm là cố gắng tu luyện, sang năm tham gia khảo hạch vào nội viện. Huynh có biết tại sao ban nãy muội lại khóc không? Vì muội đã quyết định… rời khỏi học viện Sử Lai Khắc.
- Cái gì?
Bối Bối cực kỳ kinh ngạc khi nghe thấy quyết định của cô, vẻ mặt tươi cười thường thấy thoáng cái đã biến mất.
- Tiểu Nhã, rốt cuộc muội làm sao thế?
Hơn một tháng không gặp nhau, lúc này hắn cảm nhận được Đường Nhã đã thay đổi, nhất là về mặt tính tình, thay đổi lớn đến nỗi khiến hắn cảm thấy có chút xa cách. Từ lúc gặp lại đến giờ hắn chưa hề thấy nàng nở một nụ cười nào.
Đường Nhã ngẩng đầu nhìn Bối Bối, đôi mặt xinh đẹp lúc này đầy vẻ bi thương:
- Thật lòng muội không muốn đi. Nhưng tiếp tục ở lại đây đối với muội cũng không có chút ý nghĩa nào, hơn nữa còn trở thành hòn đá ngáng chân huynh. Vậy thì chi bằng muội cố gắng trải đường vì Đường Môn. Muội chỉ vì không nỡ rời xa huynh nên mới khóc như thế, Bối Bối, muội thật sự không muốn xa huynh.
- Đừng nói nữa.
Bối Bối tức giận cắt ngang lời nàng, cánh tay đang ôm lấy cô lại càng siết chặt hơn.
- Không được đi, có nghe không?
Đường Nhã yếu ớt nói:
- Huynh cũng biết tính của muội, muội đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Nước mắt khẽ lăn dài trên hai gò má của nàng, nhưng lúc này, nàng không còn khóc thành tiếng nữa, có điều khóe mắt lại càng lộ vẻ đau buồn hơn, đây dường như không phải chỉ là một lời tư biệt đơn giản.
Bối Bối dịu dàng nói:
- Tiểu Nhã, muội nghe lời huynh, chúng ta vẫn còn trẻ, muội đừng nôn nóng như vậy. Bạn đang đọc truyện được tại
Đường Nhã áp sát mặt vào lòng ngực hắn, nói:
- Huynh đừng khuyên muội nữa, huynh biết muội đưa ra được quyết định này đã phải suy nghĩ khó khăn như thế nào mà. Muội nhất định phải đi. Đơn thôi học của muội đã gửi rồi, muội vốn phân vân không biết có nên đợi huynh về hay không, muội sợ khi huynh trở về, muội lại không thể quyết định được nữa. Nhưng, muội lại càng sợ muội ra đi không lời từ biệt sẽ làm huynh không thể chấp nhận được mà ảnh hưởng đến việc học tập tu luyện. Cho nên cuối cùng muội thà chấp nhận nỗi đau chia ly này mà ở lại nói rõ ràng mọi chuyện với huynh.
Bối Bối chấn động cả người.
- Tiểu Nhã, muội đã quyết định thật rồi sao?
Hắn hiểu rõ nàng là một cô gái ngang bướng như thế nào.
Đường Nhã khẽ gật đầu.
Bối Bối hít sâu một hơi, miễn cưỡng khôi phục lại tâm trạng:
- Vậy muội muốn đi đâu? Cho huynh biết cụ thể, kỳ nghỉ mỗi năm huynh sẽ đến thăm muội.
Đường Nhã nhỏ giọng nói:
- Muội muốn về đế quốc Thiên Hồn, Đường Môn ban đầu bắt nguồn từ đấy nên muội cũng muốn gầy dựng nó tại nơi này. Nhà của Đường Môn luôn luôn là ở đây. Thành Thiên Đấu vì tưởng niệm đế quốc Thiên Đấu ngày xưa cũng đã đổi tên, Đường Môn chúng ta mãi mãi gắn liền với nơi đó. Tuy tạm thời Đường Môn không còn nhưng chúng ta vẫn còn một vài người quen ở đây. Muội muốn trở về liên lạc với bọn họ, ít nhất họ sẽ có thể cho Đường Môn chúng ta một chỗ tạm dừng chân.
Bối Bối chau mày nói:
- Đừng về thành Thiên Đấu. Nơi ấy tuy vốn là nhà cũ của Đường Môn nhưng những người kia vẫn còn ở đó, huynh sợ bọn họ sẽ gây hại cho muội.
Đường Nhã bình thản nói:
- Muội sẽ không để bọn họ phát hiện, trừ khi có một ngày muội có thể tự tay giết sạch bọn họ giành lại nơi vốn thuộc về Đường Môn chúng ta.
Bối Bối thấy lệ khí lại xuất hiện trong ánh mắt Đường Nhã, lòng hắn vô cùng lo lắng.
- Nếu huynh không cho muội đi thì sao?
Ánh mắt Đường Nhã lại trở về vẻ dịu dàng, nàng đưa tay vuốt lấy gương mặt hắn:
- Bối Bối, trên đời này, huynh là người đối xử tốt với muội nhất. Nếu huynh không để muội làm chút gì đó cho Đường Môn, nhất định cả đời này muội sẽ không thể sống vui vẻ nữa. Muội sẽ về thành Thiên Đấu gầy dựng mọi thứ, chuẩn bị cho huynh và những người khác sau khi tu luyện thành công trở về gầy dựng cơ nghiệp, xây dựng lại Đường Môn. Đây là chuyện mà muội nhất định phải làm.
***
Một luồng Tinh Thần lực khổng lồ không ngừng đè xuống, tinh thần hắn lúc này hệt như một chiếc thuyền nhỏ đang bơi giữa một đại dương đầy bão tố, tuy nhiên, những cơn gió lốc kia mặc dù rất mạnh những lại không thể làm con thuyền của hắn lật úp được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...