Hoắc Vũ Hạo trông thấy Công Tước Bạch Hổ dĩ nhiên Đái Thược Hành cũng thấy, hai mắt hắn lộ rõ vẻ hưng phấn. Hắn nhìn chằm chằm cha mình đang đứng trên đầu thành mà nắm chặt hai đấm.
Công Tước Bạch Hổ Đái Hạo nhìn về phía hắn hơi hơi gật đầu, ánh mắt đầy sự cổ vũ, sau đó quay đầu đi không nhìn về phía hắn nữa. Nhưng chỉ cần bấy nhiêu thôi đã quá đủ với Đái Thược Hành rồi, Đái Hạo là cha hắn, đồng thời cũng là người mà ngay từ khi còn bé, hắn đã xem là tấm gương phấn đấu, nháy mắt sau, trong lòng hắn ngập tràn ý chí chiến đấu, những lo lắng hồi hộp từ nãy giờ bỗng hóa hư không.
Hoàng Đế Tinh La nhìn hai đội viên đang từng bước tiến vào sàn đấu, khẽ mỉm cười, gật đầu nhìn Công Tước Bạch Hổ đang đứng bên cạnh.
- Im lặng, trận đấu sắp bắt đầu, mời Bệ Hạ.
Đái Hạo trầm giọng quát, y không dùng Hồn Đạo Khí khuếch âm nhưng giọng nói vẫn truyền đi rất xa, y chỉ nói một câu rất đơn giản nhưng lại mang theo một chút thiết huyết chỉ quân nhân mới có.
- Sát sát sát.
Tất cả binh lính đang làm nhiệm vụ duy trì trật tự ở đây đều đồng loại nâng cao binh khí gào to từng tiếng, nhất thời, bầu không khí của Quảng Trường Tinh La yên tĩnh, đầy trang nghiêm.
Có thể thấy rõ ràng trong từng ánh mắt của mỗi binh lính ở đây đều đầy vẻ hưng phấn, giờ phút này, trong mắt bọn họ chỉ có vị anh hùng, vị Thống Soái đang đứng ở đầu tường kia. Sức ảnh hưởng của Công Tước Bạch Hổ trong quân đội lắm lúc còn vượt xa cả Hoàng Đế Bệ Hạ nữa. :
Vị Hoàng Đế Tinh La trông thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không có vẻ gì bất mãn, chỉ khẽ mỉm cười, nói:
- Lần gần nhất mà đế quốc Tinh La được đăng cai tổ chức cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái là hai mươi năm về trước. Khi đó, cả trẫm và Đái Hạo đều còn ở độ tuổi thanh niên. Nhưng sau hai mươi năm, trẫm đã là người đứng đầu một nước, Đái Hạo hiền đệ cũng đã trở thành Thống Soái đứng đầu đế quốc. Lát nữa thôi, chúng ta sẽ được xem một quyết đấu kịch tích giữa các thanh niên trẻ tuổi. Trẫm rất mong chờ, hi vọng cả hai đội sẽ đem đến một trận chung kết đặc sắc và hấp dẫn. Theo thường lệ, đội chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng là ba khối Hồn Cốt và một trăm vạn kim hồn tệ. Trẫm đã chọn ra mười khối Hồn Cốt trong bảo khố để đội chiến thắng tùy ý chọn lựa. Trận đấu hôm nay lẽ ra ta định mời Đái Hạo hiền đệ chủ trì nhưng tiếc thay, trong đội của học viện Sử Lai Khắc có một thành viên thuộc gia tộc Bạch Hổ, người này không ai xa lạ chính là con trai cả của y, để tránh có người nghi ngờ tính công bằng, trọng tài trận đấu này sẽ do Thiên Sát Đấu La đảm nhiệm.
- Lúc này đây có lẽ không cần phải nói thêm gì nữa, mọi người cùng Trẫm chuẩn bị xem trận đấu vô cùng hấp dẫn này, và tất nhiên, diễn biến của nó chắc chắn sẽ được viết vào sử sách.
Hoàng đế Tinh La vừa dứt lời thì trên đầu tượng lập tức xuất hiện một bóng người, người kia nháy mắt đã bay xuống dưới sàn đấu. Chính là Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự.
Nhưng ngay khi lão bước chân xuống sàn đấu, lão khẽ chấn động, ánh mắt vô tình liếc sang khu vực nghỉ ngơi của học viện Sử Lai Khắc.
Không biết từ lúc nào, phía sau đội ngũ Sử Lai Khắc xuất hiện một ông lão tay cầm hồ lô rượu, ăn mặc lôi thôi lếch thếch. Lão thấy Thiên Sát Đấu La nhìn sang mình cũng chỉ hơi nhíu mày. Mà vị cường giả Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự sau khi thấy cái nhíu mày kia bỗng có chút hoảng loạn, lão lập tức quay đầu đi.
Vì ánh mắt của lão, mà mọi người học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư phát hiện ra ông lão lôi thôi kia.
- Huyền lão, ngài đã đến.
Vương Ngôn vui mừng nói.
Không biết Huyền lão lấy đâu ra một cái đùi ra, lão vừa cắn vừa nói:
- Ngươi cứ tiếp tục chỉ huy, xem như ta không tồn tại. Có lão phu ở đây, tuyệt đối sẽ không có người nào dám giở trò.
Rõ ràng, vị Thao Thiết Đấu La hôm nay có mặt ở đây là vì áp trận cho học viện Sử Lai Khắc.
Vừa trông thấy lão, lão sư dẫn đội bên phía học viện Sử Lai Khắc liền sợ đến tái mặt, lão đương nhiên nhận ra Huyền lão, theo tư liệu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, tu vi của vị Thao Thiết Đấu La này đã qua cấp 97, là cường giả đứng đầu học viện Sử Lai Khắc. Vì cơ cấu của Hải Thần Các quá bí ẩn, bọn họ cũng chỉ có được bấy nhiêu thông tin mà thôi.
Trọng tài Thiên Sát Đấu La trên sàn đấu hiển nhiên cũng nhận ra Huyền lão, nếu không cũng sẽ không thấy thố như vậy, có điều rất nhanh sau đó, lão đã bình tĩnh lại, lão trầm giọng nói:
- Ta, Hoàng Tân Tự sẽ làm trọng tài trong trận chung kết của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này. Đầu tiên, ta sẽ thông qua quy tắc của trận đấu này.
Tuy hai đội đã sớm nắm rõ quy tắc nhưng theo quy định, vẫn phải nói lại một lẫn nữa.
- Trận chung kết sẽ bao gồm ba trận đấu nhỏ lần lượt là: đoàn chiến, thi đấu cá nhân và 2-2-3.
- Ba trận chỉ cần thắng hai. Trong đó, đoàn chiến sẽ bao gồm bảy thành viên. Sau khi thi đấu xong trận đoàn chiến sẽ có quyền thay đổi thành viên. Nhưng chỉ có một cơ hội. Hai trận kế tiếp là thi đấu cá nhân và 2-2-3 đều phải giữ đội hình đó, không được thay đổi. Khi thi đấu, các thành viên có thể thoải mái phát huy, an toàn của các thành viên là nhiệm vụ của trọng tài, trong tình huống trọng tài thấy có thể nguy hiểm đến tính mạng cho thể ra tay ngăn cản, điều này cũng tương đương thành viên đó đã bị mất quyền thi đấu. Nhưng vì tình huống khi thi đấu có thể diễn ra rất nhanh nên trọng tài không thể đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể đảm bảo an toàn cho mọi người. Hi vọng hai đội có thể tự điều chỉnh đúng lúc. Kế tiếp, hai đội bắt đầu chuẩn bị, một phút sau, các thành viên tham gia đoàn chiến bước lên sàn đấu.
Sau khi thông qua quy tắc, bầu không khí ở Quảng Trường Tinh La đã căng thẳng muốn nghẹt thở. Hiện giờ ở đây có đến gần mười vạn người, vậy mà lại lặng ngắt như tờ, ai ai cũng mở to mắt nhìn, dù trận đấu chưa bắt đầu như bọn họ không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.
Vương Ngôn đứng dậy nhìn các học viện, trầm giọng nói:
- Tất cả làm theo kế hoạch. Sử Lai Khắc tất thắng.
- Sử Lai Khắc, tất thắng.
Mười người đồng thời đứng dậy quát to.
Vương Ngôn di chuyển ánh mắt sang Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành, khẽ gật đầu. Hai người cũng gật đầu đáp lại.
Bên kia, mấy người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng đã đứng dậy nghe lão sư bọn họ dặn dò những lời cuối cùng.
Một phút rất nhanh đã trôi qua.
- Thành viên hai đội nhanh chóng bước lên sàn đấu.
Thiên Sát Đấu La tính chuẩn giác từng giây từng phút, không để lãng phí chút thời gian nào.
Bảy người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư lần lượt bước ra. Dẫn đầu là đội trưởng Mã Như Long, đi ngay sau Mã Như Long là Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần. Kế đến là vị Hồn Đạo Sư mà mấy người Hoắc Vũ Hạo đã gặp hôm Bán Kết, Mễ Già. Ba người còn lại đi ở phía sau cũng đều là Hồn Đạo Sư cấp năm. Theo tướng mạo, các thành viên bên đội Sử Lai Khắc dễ dàng nhận ra từng người, ba người kia lần lượt là Tiêu Hạ Phong, Trần Phi và Lâm Tịch. Trừ Mộng Hồng Trần, những người còn lại đều là nam.
Thấy bảy người này lên sàn đấu, bên phía Sử Lai Khắc hoàn toàn không có chút bất ngờ nào, vì nó giống hết với suy đoán của Vương lão sư.
Từ khi bắt đầu cuộc thi, đối tượng Vương Ngôn quan sát cẩn thận nhất là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Hôm qua, hắn đã cẩn thận giảng giải từng thông tin mình tổng hợp được cho các thành viên Sử Lai Khắc, hơn nữa còn sắp xếp chu đáo từng thế trận khác nhau. Hôm nay không so đấu ai mạnh hơn ai mà chủ yếu là chiến thuật ai độc đáo và mới lạ hơn.
Đối thủ đã lên sàn đấu dĩ nhiên bên phía học viện Sử Lai Khắc cũng vậy. Nhưng khiến khán giả và học Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư bất ngờ là bảy người kia lần lượt là đội trưởng Mã Tiểu Đào, đội phó Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có công lớn trong trận Bán Kết lại ngồi ở ghế bên dưới.
Các khán giả vốn đang im lặng lập tức sôi nổi bàn tán.
Dù tu vi của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không cao nhưng các trận đấu trước hết lần này đến lần khác hai người bọn họ đã mang đến không ít bất ngờ, khắc sâu ấn tượng cho khán giả.
Từ trận đầu tiên Hoắc Vũ Hạo dùng kỹ năng Mô Phỏng giả làm cường giả bậc Hồn Đế hơn nữa lại còn là sáu Hồn Hoàn mười vạn năm đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Các trận kế tiếp, bất cứ chiến thắng nào cũng có sự góp mặt của hắn. Rõ ràng nhất là trận với học viện Chính Thiên và Tinh La. Cho nên đến lúc này, không ai có thể biết chắc hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa. Theo những tin tức cơ bản thì bọn họ một người có hai Hồn Hoàn, một người có ba Hồn Hoàn và đều là Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh. Tuy tu vi thấp nhưng thành tựu tương lai khó đoán trước được. Hơn nữa, bọn họ thích hợp nhất là ở những trận thi đấu nhiều người như đoàn chiến này.
Thế nên, không ai đoán được tại sao học viện Sử Lai Khắc lại không cho hai người bọn họ xuất hiện, chiến đội Nhật Nguyệt cũng vậy.
Học viện Sử Lai Khắc muốn làm gì đây? Thắng vì bất ngờ sao?
Vương Ngôn yên lặng ngồi ở khu vực chờ chiến, bề ngoài hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn, từ ngày hắn dẫn đội đến thành Tinh La, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều. Có thể nói cuộc thi này là một thử thách rất lớn với hắn, nhưng với hắn, không hẳn chỉ là vậy. Sau các trận chiến, hắn chẳng những càng lúc càng tự tin mà ý tưởng, chiến thuật, chiến lượng càng thêm dồi dào.
Trước đây, kể cả trận Bán Kết, hắn cũng không bố trí chiến lược quá tỉ mỉ. Vì sao? Tất cả chỉ vì hắn muốn che dấu đồng thời cũng đánh lừa đối thủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...