Giọng nói của Bối Bối trầm xuống đầy mạnh mẽ. Ánh mắt của hắn di chuyển đến người anh em tốt nhất của mình, Từ Tam Thạch.
- Tam Thạch, trận đầu tiên ngươi lên đi.
Từ Tam Thạch gật đầu, giờ phút này, sự kiêu ngạo hiếm thấy của hắn đã từ từ thức tỉnh. Hai mắt híp lại vô cùng sắc bén:
- Trận đầu ta nhất định sẽ thắng, trừ phi bọn họ đánh ta nằm gục xuống đất nếu không ta sẽ mang chiến thắng trở về. Ta phối hợp với ai? Ngươi à?
Bối Bối lắc đầu nói:
- Không. Nếu trận kế tiếp ta và ngươi lên thì dù có thắng lợi, trận kế tiếp cũng rất khó đánh. Ta phải ở lại trấn thủ phía sau.
Ánh mắt của hắn di chuyển sang người Giang Nam Nam, lúc này ánh mắt của hắn vừa chân thành lại tha thiết:
- Nam Nam, ta không biết muội và Tam Thạch rốt cuộc có ân oán gì, cho dù muội chướng mắt thằng oắt kia nhưng mọi chuyện hiện giờ không còn quan trọng nữa. Ta hi vọng lúc này muội có thể tạm thời gạt bỏ hết mọi ân oán cá nhân. Muội nhất định phải phối hợp với hắn, như vậy mới đạt được hiệu quả tốt nhất. Cho dù sau trận này muội không vừa lòng bảo ta đi đánh thằng ngốc kia cũng được. Nhưng hiện giờ, ta lấy danh phận là đội trưởng, yêu cầu, cũng là mệnh lệnh, muội và Từ Tam Thạch cùng đấu trận đầu. Được hay không?
Giang Nam Nam nghe mà ngẩng người, nàng không ngờ Bối Bối lại cho mình và Từ Tam Thạch cùng hợp tác, nàng cứ nghĩ trận này có thể là Hoắc Vũ Hạo lên trước chứ không phải nàng. Có điều sau khi thấy ánh mắt kiên quyết của Bối Bối, và sự chú ý từ các đồng đội xung quanh, nàng đành cắn răng nói:
- Được.
Bối Bối gật đầu với nàng:
- Cám ơn, đi thôi. Cho bọn họ thấy, thực lực của Sử Lai Khắc Thất Quái là như thế nào.
- Ừ.
Giang Nam Nam gật đầu, nàng không thèm liếc mắt nhìn Từ Tam Thạch một cái nữa đã vọt người đi lên sàn đấu.
Từ Tam Thạch vội vàng đuổi theo, khi hắn đi ngang Bối Bối còn thầm đưa lên ngón tay cái và nói:
- Bối Bối, ta yêu ngươi.
- Cút.
Bối Bối tức giận nói:
- Nếu không thắng thì ngươi cũng không cần về.
- Không thắng ta sẽ tự cung.
Từ Tam Thạch bỏ lại một câu rồi sải bước lên sàn đấu.
Năm người Sử Lai Khắc Thất Quái còn lại đều phát hiện khi hắn nói câu sẽ tự cung, khí thế tỏa ra từ người hắn nháy mắt biến đổi long trời lở đất. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lúc này Vương Ngôn đã khôi phục được một chút cảm xúc, hắn bị ý chí chiến đấu mãnh liệt của Sử Lai Khắc Thất Quái mà lo lắng cũng tạm thời vơi đi, hắn nói nhỏ với Bối Bối:
- Bối Bối, sao lại cho Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch một tổ? Với lực phòng ngự của Từ Tam Thạch phối hợp với lực tấn công của Thái Đầu không phải tốt sao?
Bối Bối lắc đầu nói:
- Vương lão sư, vì ngài không rõ con người Tam Thạch. Hắn cần không phải phối hợp với người có lực công kích mạnh mà là phát huy tất cả năng lực của mình ra. Người này không ai thích hợp hơn là Giang Nam Nam. Giang Nam Nam sẽ châm ngòi nổ cho hắn. Ngài chờ xem, thực lực thật sự của Tam Thạch không đơn giản như những gì hắn đã bộc lộ ra đâu. Hắn sẽ cho chúng ta thấy thực lực của hắn là như thế nào. Ta tin, trận này hắn có thể thắng.
Vương Ngôn gật đầu. Nếu đã giao quyền chỉ huy cho Bối Bối thì hắn phải tin thưởng quyết định của Bối Bối. Hơn nữa lúc này không còn cách nào nữa, Bối Bối lại hiểu rõ mọi người hơn hắn, nhất là Từ Tam Thạch. Cả hai cùng là hai ngôi sao sáng ở ngoại viện, là hai người nổi bật nhất. Mà ở ngoại viện, số đệ tử đạt được bốn Hồn Hoàn không ít, tại sao hai người bọn họ có thể nổi bật trong số họ, mọi chuyện đều có nguyên nhân cả.
Cuối cùng Vương Ngôn đã cảm thấy mình có thể hít thở thoải mái trở lại.
Giang Nam Nam lên sàn đấu rồi đứng sang một bên. Từ Tam Thạch đi theo ngay phía sau. Có điều khiến Giang Nam Nam hơi bất ngờ là hắn không quấn lấy nàng mà rất thoải mái bước ra đứng che trước mặt nàng.
Giang Nam Nam thấy bả vai rộng lớn của Từ Tam Thạch, thoáng ngẩn ngơ. Giờ phút này dường như hắn đã thay đổi, hơi thở đầy mạnh mẽ, cả người toát ra sự tự tin không ai bì kịp, mặc dù chưa hề sử dụng Hồn Lực nhưng hắn vẫn có thể khiến mọi người cảm thấy xung quanh hắn như phát ra ánh sáng, hệt như một núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Rốt cuộc hắn làm sao thế? Hắn vì mình? Giang Nam Nam giật mình phát hiện trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ kì lạ, nàng vội vàng bình tĩnh trở lại, gạt bỏ hết mọi tạp niệm ra khỏi đầu. Từ Tam Thạch ở phía trước, ít nhất hiện giờ hắn không mang dáng vẻ khiến nàng phải bực bội, nếu không phải lúc trước... có lẽ, lúc này mình đã bị hắn hấp dẫn rồi.
Trong lúc Giang Nam Nam suy nghĩ miên man, hai thành viên của học viện Chính Thiên cũng đã lên sàn đấu.
Hai người kia cũng là một nam một nữ, dáng người khá giống Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch. Cô gái bên kia cũng khá được nhưng đáng tiếc người trước mặt cô là đệ nhất mỹ nữ của ngoại viện học viện Sử Lai Khắc. Ngay cả anh chàng đi vào cùng cô cũng không kềm được mà nhìn sang Giang Nam Nam.
Từ Tam Thạch trầm giọng nói:
- Từ Tam Thạch. Nàng là Giang Nam Nam.
Hai đấu hai không giống như đoàn chiến, khi đoàn chiến, chủ yếu phối hợp là chính, ít khi nào phân biệt được đối thủ là ai. Vương Ngôn đã giảng giải cho bọn họ về đối thủ của mình nhưng bọn họ chưa từng đến xem thi đấu làm sao biết ai là ai. Cho nên báo tên trước, ít ra lúc này cũng biết được đối thủ của mình là ai, có cấp bậc gì, các thông tin liên quan...
Người nam lên tiếng trước:
- Ta là Dương Nhất Phàm.
Cô gái nhìn thoáng qua Giang Nam Nam với vẻ ghen tị, tuy Giang Nam Nam còn vẻ trẻ con nhưng rõ ràng đây là một giai nhân tuyệt sắc:
- Vũ Mộng Địch.
Sau khi nghe đối thủ báo tên, Từ Tam Thạch bắt đầu nhớ lại những gì Vương Ngôn đã nói, quả nhiên, trong hai người có một người là Hồn Vương.
Vũ Mộng Địch là một trong ba Hồn Vương của học viện Chính Thiên, hơn nữa vũ hồn của nàng còn vô cùng mạnh mẽ. Có thể nói nàng có thể tu luyện nhanh như vậy cũng nhờ Vũ Hồn ấy. Mà Dương Nhất Phàm thì hơi kém một chút, tu vi giống Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam, đều là Hồn Tông. Hơn nữa, tu vi không phải cao lắm, chỉ khoảng 42, 43 mà thôi.
Trọng tài đợi hai bên giới thiệu xong liền trầm giọng quát:
- Song phương lui về sau, chuẩn bị.
Bốn người hai bên lập tức cùng lúc lui về sau, bất kể là chiến đấu kiểu gì, đầu tiên phải kéo dãn khoảng cách đã. Như vậy mới có thể có thời gian phát huy và chuẩn bị.
Từ Tam Thạch vừa lui về sau vừa nói nhỏ với Giang Nam Nam:
- Nam Nam, ta sẽ tìm cơ hội cho muội. Chỉ cần xử lý được Vũ Mộng Địch thì chúng ta sẽ thắng. Những chuyện còn lại muội không cần quan tâm, ta sẽ không cho bọn họ có cơ hội tấn công muội. Có điều muội phải đợi, khi nào ta bảo muội sử dụng toàn lực thì phải làm ngay. Tất cả giao cho ta.
- Ừ.
Dù sao lần này cả hai cũng là lần đầu tiên phối hợp, cho dù Giang Nam Nam ghét Từ Tam Thạch đến mức nào cũng phải cố gắng kềm lòng, gật đầu đáp.
Từ Tam Thạch nghe nàng đáp mà vô cùng mừng rõ, có lẽ bình thường bị Giang Nam Nam chửi và ngược đãi nhiều quá nên lúc này thấy dáng vẻ dịu dàng của nàng trong lòng vô cùng hưng phấn. Hắn lại không kềm được mà lẩm bẩm: " Bối Bối, ta yêu ngươi."
Thấy hai bên đã di chuyển đến sát mép sàn đấu, trọng tài hét lớn một tiếng:
- Bắt đầu.
Không thể nghi ngờ, giây phút phóng thích vũ hồn là quan trọng nhất. Lúc này, Từ Tam Thạch không còn dáng vẻ lười biếng nữa mà tay cầm Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn bay vọt về trước, Giang Nam Nam ở phía sau nhanh nhẹn đi theo hắn.
Vì dáng người của Từ Tam Thạch so với bạn bè đồng lứa có thể nói là khá cường tráng nên Giang Nam Nam đi sau lưng hắn, những người phía trước không thể thấy rõ được.
Dương Nhất Phàm và Vũ Mộng Địch cũng đã phóng xuất ra vũ hồn. Vũ Hồn của Dương Nhất Phàm là một thanh đoản kiếm thật dài. Đừng bị dáng người cao lớn của hắn đánh lừa, thực ra hắn là một Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công. Nháy mắt sau khi phóng xuất vũ hồn, hắn cũng biến mất.
Vũ Hồn của Vũ Mộng Địch không hề đơn giản, khi nàng phóng thích ra vũ hồn cũng gây chú ý mạnh mẽ như Vương Đông ngày trước.
Một đôi cánh màu trắng có chút ánh sáng ánh kim từ phía sau từ từ mở rộng ra, nhất thời cả người Vũ Mộng Địch được một tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ lấy, cả người nàng toát ra hơi thở thần thánh khiến người khác không kềm được mà muốn quỳ xuống bái lạy. Ánh sáng màu ánh kim trên tay nàng đột nhiên sáng bừng lên, sau đó xuất hiện một trường kiếm màu vàng, đây không phải là Hồn Đạo Khí mà chỉ đơn thuần ngưng tụ bằng hồn lực. Năm Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, một đen nhẹ nhàng bay lên từ dưới chân nàng.
Hồn Hoàn màu đen đại diện cho cấp bậc vạn năm đã xuất hiện. Đây cũng là lần đầu tiên đối thủ của học viện Sử Lai Khắc xuất hiện Hồn Hoàn vạn năm này.
Đối với trận đấu này, học viện Chính Thiên không phải xem trọng một cách bình thường, trong ba Hồn Sư của đội bọn họ, tu vi của Vũ Mộng Địch đứng thứ hai chỉ sau Diệp Vô Tình. Vũ Hồn của nàng là Thiên Sứ, cho dù hiện giờ chỉ là Thiên Sứ hai cánh nhưng cũng là một vũ hồn khá mạnh rồi. Nếu tu vi của nàng đạt đến bảy Hồn Hoàn thì hai cánh sẽ hóa thành bốn cánh, còn nếu đạt đến bậc Phong Hào Đấu La thì từ hai cánh sẽ thành sáu cánh. Mỗi lần như thế, vũ hồn biến hóa có thể gọi là tiến hóa cũng được, cơ thể đồng thời cũng sẽ có những thay đổi rất lớn.
Bởi vậy, nếu xét về mặt tiếp lực phát triển, Vũ Mộng Địch hoàn toàn không thua kém Diệp Vô Tình. Trận đấu này, bọn họ đồng dạng cũng là do tình thế bắt buộc.
Học viện Sử Lai Khắc có vấn đề, khán giả không nhìn ra nhưng một ít học viện sáng suốt làm sao bỏ qua được, một trong số đó chính là học viện Chính Thiên này.
Cho nên, hôm nay bọn họ gặp phải đội học viện Sử Lai Khắc không hề cảm thấy lo lắng mà ngược lại phải nói là vô cùng hưng phấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...