Mặc dù tiếp xúc với y thuật không lâu, nhưng Diệp Phi Linh trải qua hai đời, lại thêm tinh thần lực có công pháp tu luyện, đương nhiên trí nhớ phải nói là vượt xa người bình thường rất dài.
Ngoại trừ lúc đầu thua kém sư huynh một chút, nhưng kể từ sau khi rõ ràng mục tiêu làm một cây buff máu cho đồng đội, Diệp Phi Linh vẫn không quên luyện tập học hỏi về y dược. Nhất là khoảng thời gian chữa trị cho Độc Cô Nhàn, Đường Tam dường như đã đem hết toàn bộ y thuật hắn có truyền cho nàng.
Mà những thứ đó, đủ để khiến nàng tự tin đối mặt với độc dược. Thêm vào nội công tâm pháp cùng thủ pháp rèn luyện, đám người này muốn so về giải độc, hiển nhiên không phải đối thủ của nàng. Chỉ từ cách chúng ngồi bàn luận để Chu Trúc Vân thổ huyết, một là chúng không hiểu về thảo dược xung khắc, hai là chúng muốn giết nàng ta.
Tên cuồng vọng này, sớm muộn nàng cũng tìm cách chặt đầu hắn.
Diệp Phi Linh trong lòng sớm đã nhíu mày không thích. Thứ nam nhân vô dụng, chết đi là vừa lòng đẹp ý.
- Đái Mộc Bạch thân vương, ngài... đánh ta?! Phải biết rằng tìm khắp cả cái quốc gia này sẽ không có y sư thứ hai giống như ta đâu!
Tên y sư nọ gào to.
Đái Mộc Bạch nhức đầu. Quả thực là như vậy, tên y sư này vừa là y sư lại cũng là Hồn Vương, bởi vì như vậy cho nên bình thường quốc vương một mắt nhắm một mắt mở đối với tính tình của hắn, nhưng là dám xúc phạm Cửu muội, ngày chết của hắn treo cận kề trên cổ rồi.
- Một tên Hồn Vương mà thôi, ngươi kiêu ngạo cái gì? Không chăm lo cho người bệnh mau khỏi, ngược lại là ở đây huyênh hoang tự đắc? Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì?! Y đức không có, ngươi ngay cả một con chó cũng không bằng!!!
Diệp Phi Linh nhìn ra được khó xử của Đái Mộc Bạch, âm giọng mắng.
Tên y sư nọ trừng mắt nhìn Diệp Phi Linh phẫn nộ. Các vị y sư khác không dám ho he, nhưng vẫn có một kẻ mở miệng hỏi.
- Không biết quý tính đại danh của vị nữ sĩ này là gì? Xuất thân từ đâu tới?
Diệp Phi Linh nhíu mày. Lại thêm một kẻ phiền phức.
- Nàng là học muội của chúng ta! Về gia thế ngươi không cần biết, chỉ cần biết nàng họ Diệp là được!
Đái Mộc Bạch hắng giọng nói. Muốn truy hỏi Cửu muội, phải xem phu thê hắn có đồng ý hay không.
Hiện giờ trong gia tộc Chu Trúc Thanh khá rối, nội tranh loạn đấu, bệnh tình của Chu Trúc Vân không thuyên giảm, phía Tinh Vân hoàng thất ý tứ muốn đem một nữ nhân khác lên bồi dưỡng cho Đái Duy Tư.
Đại Ca là người trọng tình nghĩa, nhưng dưới sức ép của phía các đại thần cùng bên Tinh Vân hoàng thất, hắn không thể không tổn hại tinh thần chị dâu.
Hiện thời bọn họ cần phải nhanh chóng có hài tử. Tốt nhất là có tiểu Hoàng Tử.
Tên y sư vừa mới đặt câu hỏi, nhất thời ngậm miệng lại. Đái Mộc Bạch thân vương xuất từ cái học viện quèn gì đó nhưng lại chiến thắng được cả Võ Hồn Điện, nghe người truyền lại trong đó toàn là tinh anh, sợ là có điểm sâu.
- Được, vậy chúng thần cũng không hỏi nữa, nhưng vị tiểu thư này cũng xúc phạm tới y sư Giản Văn đại nhân, cho nên hiện tại chúng thần cảm thấy không đủ năng lực chữa trị cho Hoàng Hậu. Hiện tại chúng thần sẽ xin cáo lui. Mong rằng những điều - tốt - lành sẽ đến với Hoàng Hậu!
Tên y sư vừa đặt câu hỏi sắc mặt tràn đầy nghiêm túc nói. Sau đó cả đám y sư lục tục kéo nhau rời đi.
Diệp Phi Linh bình tĩnh nhẹ thở. Tốt lắm, một đám người không có kiến thức cùng y đức, nàng nhất định sẽ dưỡng tốt Chu Trúc Vân, sớm ngày cho bọn họ sinh tôn tử.
Đỡ Chu Trúc Vân ngồi dậy, lại nhìn tới thân thể nàng có chút xanh xao, trong lòng Diệp Phi Linh không khỏi toát ra một chút đau lòng.
Phận nữ nhân trong vòng xoáy hoàng thất, chỉ cần sơ hở là vạn kiếp bất phục.
Chu Trúc Thanh lúc này mới nhàn nhạt kể lại nội đấu trong gia tộc. Diệp Phi Linh cũng ngầm hiểu, bây giờ là thời khắc cần phải giữ vững Chu Trúc Vân.
Ngay lập tức nàng liền bắt tay vào thu dọn cục diện. Trong phòng nhất thời tràn ngập mùi thảo dược.
Vốn không định cho Chu Trúc Vân dùng tới Tiên Thảo để kìm hãm năng lực của nàng ta, nhưng hiện thời tình thế thay đổi rồi, để nàng khôi phục hồn lực cũng tốt. Hơn nữa so với việc khôi phục hồn lực, thế lực của hai người bọn họ sẽ phải nợ nàng một cái nhân tình. Thời khắc chiến tranh nổ ra thì sẽ có thêm một phần lực lượng.
Đem dược thảo điều phối tốt, lại nhờ về phía hai người Đại ca Thất tỷ chuẩn bị nơi chuyên chế dược thảo gần Chu Trúc Vân, Diệp Phi Linh hài lòng nhìn tới sắc mặt Chu Trúc Vân ngày một tốt lên.
- Muội muội ta nói ngươi thật thần kỳ, ta trước giờ liền chưa dám tin tưởng. Nhưng hiện tại ta thật sự tin là như vậy!
Sau năm ngày, Chu Trúc Vân khí sắc đã tốt hơn nhiều. Nàng không còn thổ huyết, cơn đau cũng không còn kéo dài.
Diệp Phi Linh bưng đến chén bánh canh thơm mềm, lại để bên cạnh một phần hoa quả tráng miệng, dịu dọng nói.
- Cô thích là tốt rồi! Hiện tại là thời khắc cô phải tĩnh tâm vui vẻ, đừng quá quan tâm mấy chuyện bên ngoài. Chờ khoảng hai tuần, ta đem thân thể cô dưỡng tốt, sau đó lại điều phối cho cô dưỡng thân thể, đảm bảo muốn sinh bao nhiêu hoàng tôn liền có bấy nhiêu!
- Haha, ngươi thật là vui tính!
Chu Trúc Vân nhìn điệu bộ bà cụ non của Diệp Phi Linh hài hước mà cười. Quả thực vị tiểu muội này thật sự rất đáng yêu, nàng nhịn không được muốn giữ lại bên mình.
Đợi Chu Trúc Vân ăn xong hết chén bánh canh, Diệp Phi Linh mới cẩn thận hỏi lại.
- Cô có muốn khôi phục lại hồn lực không?
- Đương nhiên muốn! Đã từng là một hồn sư, ta đương nhiên muốn khôi phục lại hồn lực! Có thực lực mới biểu đạt cho hết thảy!
Chu Trúc Vân ưu nhã mà nói. Diệp Phi Linh trong lòng tán thưởng. Không hổ là tỷ muội, rất quyết đoán.
- Nhưng để khôi phục lại hồn lực cho cô, có thể cô sẽ phải trả giá. Cô có nguyện ý không?
Chu Trúc Vân ánh mắt loé lên kinh ngạc. Nhưng trong giây lát chần chừ, nàng ta vẫn hạ quyết định, gật đầu mà nói:
- Nguyện ý!
- Tốt, vậy thì nếu như có một ngày cô sinh hạ được các công chúa, nhất định phải gửi đến Sử Lai Khắc học viện! Điều này sẽ không ảnh hưởng đến chuyện cá nhân của cô chứ?
Diệp Phi Linh mị mị mắt cười. Tiềm lực của Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân là tốt nhất, hậu đại của hai người bọn họ hiển nhiên cũng không kém. Đem hậu nhân hai người bọn họ bồi dưỡng Cầm Các, hiển nhiên sẽ tốt hơn.
Chu Trúc Vân mở to mắt nhìn Diệp Phi Linh. Nói như vậy, nghĩa là nàng có thể sinh cả Hoàng Tử lẫn Công Chúa?
Diệp Phi Linh nhìn ánh mắt Chu Trúc Vân, mỉm cười gật đầu. Ý tứ không cần nói rõ, chỉ cần quan tâm chuyện chính là được rồi.
Chu Trúc Vân vui vẻ thoả mãn nhìn nàng cười. Cố nhiên không cần nói tới chuyện này, địa vị của các công chúa trong Tinh La hoàng thất trước giờ không thấp, nhưng không có tác dụng trong việc nắm giữ quyền lực. Hơn nữa về sau cũng chỉ là công cụ để chiêu mộ nhân tài, nếu Diệp Phi Linh đã cần, liền đưa cho nàng là được. Bằng vào hành động của nàng hiện tại, hiển nhiên sẽ không đưa con cháu ta vào chỗ chết.
*******
Đám y sư kể từ khi theo chân lui về không dám trị bệnh cho Hoàng Hậu liền im bặt.
- Giản Văn đại nhân, có tin tức từ trong cung truyền tới, Hoàng Hậu hiện tại đã có thể bước ra ngoài đi lại bình thường, thậm chí còn ở cạnh Quốc Vương cả ngày mà không hề hấn gì!
Một tên y sư dưới quyền vội vàng tiến vào bẩm báo. Giản Văn nhếch môi cười nhạt. Mới trôi qua được hai tuần, không vội. Độc dược trong người Hoàng Hậu chỉ là đang tích tụ càng nặng thêm. Tới đó xem làm sao thứ nhãi ranh kia có thể chống đỡ?
Lại qua vài ngày, tin tức truyền tới khiến Giản Văn có chút bất an.
- Giản Văn đại nhân, Hoàng Hậu đang khiêu vũ cùng Quốc Vương! Trông khí sắc Hoàng Hậu vô cùng khoẻ mạnh, thậm chí là còn có vẻ...
Tên y sư ngập ngừng không dám nói tiếp. Hắn đứng từ xa nhìn không rõ, tuy nhiên lại thấy giống như Hoàng Hậu đang... bắn cung?
Chuyện này chưa xong, thì thư mời lại được gửi đến. Quốc Vương phát thiệp mừng mời tất cả mọi người đến dự một buổi tiệc, nội dung là mừng Hoàng Hậu khỏi bệnh.
*******
Diệp Phi Linh cẩn thận chuẩn bị một bồn nước nóng, đem Chu Trúc Vân ngâm mình trong đó, bắt đầu dùng nội công bài trừ độc tố. Sau đó liền để nàng ăn một đoá Thuỷ Tiên Ngọc Cơ Cốt, hiển nhiên hồn lực đại tăng.
Chu Trúc Vân người này kinh mạch thông đến rất tốt, chỉ bị nghẽn ở bốn điểm do độc dược tích tụ lại mà thôi. Sau khi khơi thông cùng ép độc ra ngoài, Chu Trúc Vân rất nhanh liền cảm thấy nhẹ nhõm.
- Kế tiếp ăn cái này! Bất luận có ai hỏi gì, ngươi cũng không được nói là ăn thứ này, chỉ cần nói là ta cho ngươi thuốc!
Chu Trúc Vân gật đầu, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống toàn bộ đoá Tiên Thảo. Quá trình hấp thu cũng rất nhanh, có Diệp Phi Linh dẫn dắt dược lực quán thông kinh mạch, Chu Trúc Vân liền hoàn toàn thăng liền bốn cấp hồn lực.
Năm mươi cấp Hồn Vương!
Chu Trúc Vân ánh mắt rực sáng. Đây là thứ gì, lại có thể thần kỳ như vậy? Không chỉ giúp nàng tăng cấp hồn lực, lại còn khiến thân thể xảy ra biến hoá. Xương cốt giống như thay đổi trở nên cứng chắc, nhất là loại cảm giác hồn lực tràn trề sung mãn như thế này, giống như là đã... khôi phục toàn bộ thực lực.
Roạt một tiếng.
Chu Trúc Vân nhanh nhẹn nhảy lên, cấp tốc mặc vào quần áo. Nàng không nhịn được muốn báo niềm kinh hỷ này cho Đái Duy Tư.
- Chờ đã, cô không quên tối mai là vũ hội chứ?
Diệp Phi Linh nhìn tốc độ của Chu Trúc Vân tăng cao vài phần, trong lòng cảm khái.
- Ý ngươi muốn nói là để ta chờ tới ngày mai?
Chu Trúc Vân ngừng lại. Diệp Phi Linh gật đầu, sau đó lấy lụa che đi đôi mắt nàng, dẫn người tiến vào không gian.
- Cô bây giờ chưa cần thiết phải nói ra với hắn, hãy để ngày mai là ngày khởi đầu cho tất cả. Bây giờ... cô có thể tự mình lựa chọn một cái hồn hoàn thích hợp rồi!
Chu Trúc Vân gạt tấm lụa, kinh ngạc nhìn một biển hồn hoàn ở trên đầu. Người này mang đến cho nàng ta quá nhiều sự kinh ngạc.
- Thật... thật sự có thể lựa chọn sao?
Chu Trúc Vân run run giọng nói. Tim nàng ta cuồng loạn kịch liệt. Nếu ngày mai nàng xuất hiện với thân phận là một Hồn Vương, thật sự có thể đánh ngã mấy kẻ rắp tâm làm hại nàng.
Diệp Phi Linh gật đầu. Trong nháy mắt biển hồn hoàn liền lao xuống tới cạnh nàng, lướt qua thân thể như tìm kiếm thứ gì đó. Một vài cái hồn hoàn tự nguyện dừng lại xung quanh nàng.
À, cũng phải, chính mình đã bốn mươi cấp.
Diệp Phi Linh ngẩn người. Thời gian này Tử Cực Ma Đồng cũng có tiến bộ, không bằng đem một cái hồn hoàn hấp thu là được.
Bên phía Chu Trúc Vân, bốn cái hồn hoàn thuộc hổ hồn thú dừng lại bên cạnh nàng. Diệp Phi Linh nghĩ mãi không nhớ ra là hồn thú gì, mới tìm quyển sổ ghi chép thì không thấy đâu.
Kỳ lạ, quyển sổ đó đâu rồi?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...