Đùng!
Tiếng sấm nổ to trên nền trời xám xịt. Mọi người đang ăn bỗng dưng giật mình.
- Oa, làm sao mà sấm to vậy chứ! Doạ chết ta rồi, ăn cơm cũng không thấy ngon nữa!
Mã Hồng Tuấn bịt tai lại, nhưng cái mồm vẫn quác quác kêu.
- Im đi mập, mình ngươi chén bay cả nửa bàn ăn rồi, ngon với không ngon gì chứ hả?!
Áo Tư Tạp gõ đầu Mã Hồng Tuấn. Không khí náo nhiệt vừa rồi bởi vì tiếng sấm mà bị thổi bay phân nửa.
- Chúng ta no rồi!
Phía nữ giới bắt đầu đẩy đồ ăn sang bàn nam, Trữ Vinh Vinh còn gọi thêm đồ. Mã Hồng Tuấn hai mắt sáng như sao nhìn tới cái giỏ đồ ăn kia.
Tiểu Vũ cắn một miếng cà rốt, trừng mắt về phía Mã Hồng Tuấn.
- Đây là nguyên liệu của Phi Linh! Nếu ngươi dám ăn một miếng, trở về ta liền mách nàng!
Mã Hồng Tuấn tức thì không dám nhìn tới cái giỏ nguyên liệu đó nữa, cùng với Đái Mộc Bạch, Hoàng Viễn, Kinh Linh cùng Thái Long xử lý nguyên chỗ thức ăn còn lại.
Chôm của ai cũng không thể chôm nguyên liệu của Cửu muội. Thành phẩm ngươi có thể ăn, nhưng nếu không đủ nguyên liệu nấu nướng, nàng sẽ trở nên rất đáng sợ.
- Ê, chừa lại cho ta thức ăn với!
Áo Tư Tạp mải ngắm Trữ Vinh Vinh, thức ăn rất nhanh liền thấy đáy. Sau khi ăn xong, cả bọn nhanh chóng rời đi.
Hoàng Đấu chiến đội toàn bộ ôm mặt, trong lòng mặc niệm đừng ai phát hiện ra bọn họ quen biết gì với cái Sử Lai Khắc học viện này.
Bởi vì...
- Cái gì? Nhà hàng hết thức ăn rồi?
Một số hồn sư khác bước vào gọi món liền được thông báo không còn đồ ăn.
Không thể nào! Cả một cái nhà hàng to như vậy, sao có thể hết đồ ăn vào lúc này?!
Chủ nhà hàng vô cùng bất đắc dĩ. Vừa nãy có một cô nương đã thanh toán tiền để mua sáu phần nguyên liệu sơ chế sẵn của bọn họ, còn gọi thêm bốn mươi phần đồ ăn.
Và... họ chén sạch bách. Thật sự không nghĩ tới sẽ có hồn sư ăn nhiều như thế, và ngày hôm nay bọn họ cũng đã quá tải lượng khách. Có lẽ ngày mai sẽ phải nghỉ một ngày để chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng.
Kể từ lúc Võ Hồn Thành có cuộc thi đấu, nhà hàng làm ăn vô cùng tốt. Vốn dĩ tại Võ Hồn Thành này số lượng hồn sư ăn ngoài cũng không nhiều, trung bình một ngày bọn họ chỉ phục vụ khoảng chừng một trăm phần ăn, nhưng hôm nay có đến hơn ba trăm suất cũng không đủ.
Vì số lượng người ăn nhiều hơn, cho nên bọn họ bị ngộp. Ngập ngụa trong chính số lượng người ăn, hơn nữa cả việc người ăn tới đây thái độ giống như bố đời, không tôn trọng thức ăn, hơn nữa còn rất nhiều nhiều lý do khác khiến họ mệt mỏi.
Cho nên ngay khi cô nương tóc hồng kia đề nghị mua nguyên liệu, chủ nhà hàng liền lập tức đồng ý. Thậm chí bọn họ còn chẳng cần tới hỗ trợ vì có sẵn trữ vật hồn đạo khí.
- Nga, ta phát hiện bọn họ không phải là tham ăn đâu! Bên bọn họ có đầu bếp xịn, hẳn là sẽ không tới đây ăn lần nào nữa!
Độc Cô Nhàn tinh ý liếc mắt nhìn Trữ Vinh Vinh trao kim hồn tệ cho chủ nhà hàng.
- Ý Nhàn tỷ là cô bé đó?
Áo Tư La chọc chọc đũa, tâm tình không tốt. Vừa nãy hắn cũng tìm xem có Diệp Phi Linh ở đó không, nhưng đáng tiếc không có.
Bên cạnh hắn, Huyền Phong đang tranh ăn như hổ vồ với hai anh em Huyền Vũ.
Độc Cô Nhàn gật đầu. Trong nháy mắt Ngọc Thiên Hằng nghĩ tới cái gì, quay sang Độc Cô Nhàn chớp mắt.
- Thế có nghĩa là Diệp tiểu muội sẽ không tham gia trận cuối?
- Nếu ta đoán không sai thì là vậy! Sau trận chiến ngày kế tiếp, chúng ta đến ủng hộ bọn họ đi!
Độc Cô Nhàn vui vẻ cười. Vòng bảng đã định bọn họ phải chiến với đội của Võ Hồn Điện trước đội Sử Lai Khắc. Cho dù kết quả thế nào thì cũng không thể thay đổi được trước năng lực của chiến đội Võ Hồn Điện.
Ánh mắt Áo Tư La cùng Huyền Phong nhất thời sáng lên. Ngay cả hai anh em Huyền Vũ cũng không ngoại lệ.
- Zia! Nhàn tỷ muôn năm!
Diệp Linh Linh vẫn như cũ, yên lặng mà ăn hết phần đồ ăn của bản thân, không có một ý kiến.
*******
Thần Phong học viện thua.
Chỉ với hai kẻ lộ ra võ hồn dung kỹ, bọn họ đánh cho Thần Phong học viện không gượng dậy nổi.
Đại Sư sắc mặt trầm xuống. Ba kẻ trên năm mươi cấp, lại để lộ ra võ hồn dung hợp kỹ một cách nhanh chóng như vậy, ắt phải còn thứ gì đó ẩn giấu.
Sau Thần Phong học viện sẽ tới lượt Thiên Đấu Hoàng Gia học viện. Mặc dù rất lo cho Ngọc Thiên Hằng, nhưng Đại Sư nhìn toàn thể Hoàng Đấu chiến đội, thật sự không có cách nào trợ giúp bọn họ chống đỡ Võ Hồn Điện chiến đội.
Mùi thơm bỗng nhiên từ đâu bay tới.
- Tiểu Cương, ăn cơm thôi!
Phất Lan Đức gõ cửa phòng, Đại Sư đành cất tạm quyển bút ký vào trong Trữ Vật Hồn Đạo Khí, theo chân Phất Lan Đức ra ngoài.
Trong phòng bỗng nhiều thêm một người, và nhiều thêm một tấm da dê.
Bữa trưa hôm nay vô cùng phong phú. Đại Sư kinh ngạc liếc mắt nhìn Phất Lan Đức.
Lão hà tiện này chịu bỏ tiền đãi anh em ư? Chuyện lạ thật sự.
Trông cái vẻ mặt đắc ý của Phất Lan Đức, Đại Sư cũng không có quá nhiều tin tưởng, bình thản ngồi xuống ăn cơm như thường lệ. Bất quá hắn kinh ngạc phát hiện, trên bàn ngập tràn thức ăn, nhưng lại chưa có cơm.
- Úi, sao lại chưa có cơm nhỉ?
Phất Lan Đức nhìn lại cả mâm, đích xác là thiếu cơm. Nhưng lúc hai vị sư phụ rối rắm, Triệu Vô Cực hê hê cười bưng một tô cơm lớn đến.
- Lão Triệu, sao món chính lại lên sau cùng vậy?
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn Phất Lan Đức. Cái lão này, được lợi còn khoe mẽ.
- Sư phụ, người xem ai đến này!
Diệp Phi Linh hí hí cười, bưng theo một bình trà lạnh. Phía sau lưng nàng, Liễu Nhị Long mang thêm một tô canh nóng tới.
Đại Sư kinh ngạc đến mức đứng bật dậy. Nhị Long cũng tới ư?!
- Ăn cơm, ăn cơm nào!
Liễu Nhị Long ôn hoà cười. Phất Lan Đức ấn vai Đại Sư ngồi xuống, Liễu Nhị Long tới bên ngồi cạnh.
Diệp Phi Linh ngồi cạnh Triệu Vô Cực.
Bất quá... tại sao lại có thêm Độc Cô Bác ở bên cạnh chứ hả??!
Nàng tưởng Phong Hào Đấu La ăn sương uống gió là đủ rồi chứ? Mà chí ít cái người này không thích lộ diện cơ mà. (-w- "")
Má nó, ai lại thả lão độc vật ra đây vậy???
Độc Cô Bác khẽ nhấp một chút rượu vang, liếc ánh mắt nhìn tới nàng, ý tứ như muốn hỏi " Ngươi không thích bản toạ ở đây ư? "
Diệp Phi Linh mị mị cười, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Cmn lão phật gia, ngài đây là muốn thử cảm giác nhân sinh trôi qua bình an sao?
- Ngài ăn nhiều một chút!
Diệp Phi Linh gắp một miếng gà quay bỏ vào bát Độc Cô Bác. Cho ông béo mầm này.
Độc Cô Bác lại liếc nhìn nàng, ánh mắt đã có chút dị dạng. Bất quá Diệp Phi Linh rất nhanh phản ứng lại, tranh thủ gắp vào bát bốn vị sư phụ mỗi người một món, đồng thời hì hì cười mời mọi người ăn cơm.
Bữa tối mặc dù nhân số có chút không đúng lắm, nhưng vẫn là yên bình mà trôi qua, thậm chí còn có chút sôi nổi. Diệp Phi Linh cẩn thận báo cáo tình huống Chu Trúc Vân, sau đó nhắc tới lần trước Đái Thiên ghé tới.
Đại Sư cùng Phất Lan Đức rất nhanh liền hiểu rõ nội tình cùng cảnh giác. Nhưng Độc Cô Bác lại nói chuyện đó hắn đã xử lý xong. Bốn vị sư phụ âm thầm thở phào một hơi.
Vốn dĩ Phất Lan Đức là lo Đái Thiên sẽ quay lại ám hại Đái Mộc Bạch cho nên mới gửi thư gọi Nhị Long tới. Ai mà biết được cố vấn xử lý xong cả rồi. Đội ơn Đường Tam!!
Độc Cô Bác ngồi không quá lâu, sau khi ăn xong liền chủ động rời đi. Đợi cho Độc Cô Bác đi khuất, Diệp Phi Linh mới cẩn thận gợi ý:
- Sư phụ, con vô tình hỏi Đái Duy Tư biết được Đái Thiên cấu kết Võ Hồn Điện, như vậy có khi nào bọn họ cũng đối với Thiên Đấu đế quốc sẽ vậy không?
Đại Sư có chút suy ngẫm. Ngay cả cao tầng của Tinh La hùng mạnh đến vậy, Võ Hồn Điện vẫn cài được nội gián, khả năng này hiển nhiên là rất cao.
Mặc dù rất ghét cái đám quần áo lụa là Hoàng Thất đó, nhưng Đại Sư cùng các vị sư phụ vẫn sẽ chú ý tới chuyện này.
Không vì ai cả, bởi vì Thiên Đấu chính là quê nhà của bọn họ. Có thể bọn họ chẳng cần phải để ý đến điều này, nhưng là người thân vẫn còn đang sống ở đó.
- Tiểu Cương, có nên nói với Trữ Phong Trí một tiếng không?!
Phất Lan Đức rót một chén trà lạnh, cẩn thận phân tích.
- Không, tạm thời không nên rút dây động rừng!
Đại Sư lắc đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn về Liễu Nhị Long cùng nhị đồ đệ đang dọn dẹp đồ ăn còn dư lại.
Thật giống như một gia đình. Mà hắn nhất định sẽ bảo vệ cái gia đình này thật tốt.
- À đúng rồi sư phụ, người có khách quý ghé thăm, ngài ấy giờ ở trong phòng của sư phụ đó!
Diệp Phi Linh lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trọng. Hình như Hạo Thiên Đấu La đến rồi, trong không khí có mùi rất dị. Cái mùi này thật giống như là... đã lâu không tắm vậy.
Nếu không phải nàng tinh ý ngửi thấy mùi lạ, có lẽ cũng sẽ không phát hiện ra được. Nhưng tại sao thúc ấy lại đến sớm như vậy?
Chẳng lẽ có chuyện gì nguy hiểm sắp xảy ra ư?
Độc Cô Bác bởi vì trận đấu kế tiếp của Võ Hồn Điện với Hoàng Đấu chiến đội mà ghé qua chỉ bảo cháu gái một lúc. Kết quả thì hắn đã đoán được sẵn rồi, chủ yếu là giữ sức lực cho nàng mà thôi.
Thế nhưng Nhàn Nhàn lại năn nỉ muốn tới chỗ Sử Lai Khắc học viện chơi một lát. Đối với Độc Cô Nhàn, hắn luôn nhất mực cưng chiều cháu gái.
Hình như con nhóc đó cũng thân với Nhàn Nhàn mà, phải không?!
Khoé môi vẽ lên một nụ cười nhạt, Độc Cô Bác thầm nghĩ tới mấy chuyện trong khi thi đấu.
Chờ tới khi Đại Hội này kết thúc, có lẽ Thiên Đấu Hoàng Thất sẽ có chút chuyện thú vị.
Diệp Phi Linh còn đang đánh răng, nhất thời bị tin tức Hoàng Đấu chiến đội muốn tới chơi làm tí nữa thì sặc.
Mặc dù nàng hiện tại rất rảnh rỗi, nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý gặp rất nhiều người chứ?! Ồn ào chết đi được.
Bất quá oán giận thì oán giận, Diệp Phi Linh vẫn cố gắng chuẩn bị đồ ăn cùng trà bánh tiếp khách. Các vị sư phụ có thể không quản chuyện này, nhưng cái gì cần có cũng phải có.
Dù sao cũng lâu rồi chưa găp Nhàn tỷ.
Arrg... cái ông già hom hem đó, cháu gái đáng yêu mà gia gia thì chẳng đáng yêu chút nào vậy?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...