Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Biết rằng bản thân sẽ gặp nguy hiểm khi bộc lộ thực lực võ hồn thứ hai, nhưng Diệp Phi Linh lúc này đã không còn do dự.

Đây là trận chiến cuối cùng của nàng, bởi vì về sau là võ đài của Thất Quái.

Nàng nhất định sẽ tranh thủ cơ hội này cho bọn họ, cũng là cho chính bản thân mình một cái lịch luyện cần thiết.

Mười ngón tay nhẹ múa trên dây đàn, âm thanh ưu nhã réo rắt vang lên, mang theo một khúc nhạc không ai hay biết.

Độc Cô Nhàn từ sớm đã biết Diệp Phi Linh có hai võ hồn, nhưng đối với võ hồn thứ hai này, nàng nhận định hoàn toàn là phụ trợ hệ.

Lần trước thi đấu cùng với Thiên Thủy học viện, bởi vì thời điểm thi đấu là buổi tối, hơn nữa do sàn thi đấu bị bao phủ trong hiệu ứng băng phong quyển của Thiên Thủy học viện, cộng thêm một kiếm phá vỡ võ hồn dung hợp kỹ của Diệp Phi Linh, cho nên mọi người dường như đã quên hẳn đi một chi tiết nhỏ này.

Lưu Tích nhìn tới đối phương có hai cái võ hồn, trong lòng toát mồ hôi hột.

Mẹ nó, ai nói cho hắn biết là có chuyện gì xảy ra được không?

Bất quá trong lúc hắn thất thần, đối phương rất nhanh liền khiến cho Lưu Tích ăn quả đắng. Diệp Phi Linh phát động công kích, sóng âm ảo hóa thành loan đao giống như vũ bão bay đến, khiến Lưu Tích mặc dù là Hồn Tông mẫn công hệ nhưng chống đỡ thập phần chật vật.

Thiên Thủy học viện đội viên ngước mắt nhìn lên, cơ hồ đều là lấy tay che miệng.

Nam nhân tóc dài bay múa, trên không trung tấu một khúc nhạc thanh thoát, thật giống như mục tiêu cả đời này Đường Thủy Đoàn vẫn luôn tìm kiếm.

Nam thần, nam thần, nam thần!

Rất nhanh Diệp Phi Linh liền được số đông đội viên nữ từ toàn bộ các học viện khác hô lên cổ vũ.

Áo Tư La trong lòng hiện lên một trận kinh ngạc. Nhưng ngoài kinh ngạc ra, nhiệt huyết trong lòng hắn có chút bùng phát.


Thiên phú cỡ này... Chinh phục nàng, nhất định phải chinh phục nàng!

Áo Tái Đông đứng ở một bên ha ha cười, vỗ lưng Áo Tư La bồm bộp.

- Có chí khí, thằng con lão tử thế mà mắt cao hơn đầu! Ha Ha Ha, song sinh võ hồn, tuyệt đối là hơn người!

Ngọc Thiên Hằng khuôn mặt biến sắc. Quả nhiên, át chủ bài nằm trên hai người bọn họ. Một kẻ lam ngân thảo phế võ hồn tu luyện đến Hồn Tông, một kẻ song sinh võ hồn phụ trợ có năng lực công kích.

Lam Điện Bá Vương Long sai lầm lớn rồi. Hai người này, người nào cũng là do Cương thúc dạy dỗ, thật sự khiến thế tục kinh hãi. Thử hỏi một phế vật có thể dưỡng ra hai thiên tài đẳng cấp như thế này sao? Tuyệt đối không thể!

- Thiên Hằng, chúng ta...

Độc Cô Nhàn giương mắt nhìn loan đao phóng tới Lôi Đình học viên, quay sang nhìn Ngọc Thiên Hằng. Thân là đội trưởng cùng đội phó Hoàng Đấu chiến đội, bọn họ đương nhiên sẽ vì chiến đội của mình suy xét, nhưng trước mắt thực lực của Diệp Phi Linh khiến cho bọn họ khó lòng chống đỡ suy nghĩ kinh hoàng.

Là kinh hoàng.

Đường Tam có thể dễ dàng giải được độc của Độc Cô Nhàn, trong khi đó Diệp Phi Linh có thể tấn công tầm xa, quấy rối, năng lực công kích cũng cường đại. Nếu như Sử Lai Khắc học viện có thể tiến vào vòng Chung Kết, nhất định sẽ xuất toàn lực, là một đối thủ cường đại nhất trong số các học viện.

Trữ Phong Trí ngẩng đầu thầm than đáng tiếc mấy lần. Hắn đã từng hỏi quá Trữ Vinh Vinh, nhưng nàng xác định Diệp Phi Linh là nữ, bởi vì một chút nguyên nhân cho nên nàng mới mặc đồ nam, chứ tuyệt đối không phải là nam.

Ngón tay nhẹ gõ vài nhịp lên ghế, trong đầu xoay chuyển một trận, Trữ Phong Trí có chút muốn than trời. Lão đầu Diệp Tát Khắc kia vậy mà lại may mắn như vậy, sinh ra hai đứa con gái, đứa nào cũng tài năng tuyệt đỉnh. Còn con gái hắn, mặc dù là cố gắng, nhưng cho dù hắn có thể sống đến vài trăm năm nữa thì cũng không thể bên nàng cả đời.

Hoàng Thất Thiên Đấu có Tứ vị Hoàng Tử, nhưng Tuyết Thanh Hà hắn có năng lực, về sau hậu cung nhất định không ít, con gái nếu gả vào hoàng cung, như vậy nhất định sẽ thương tâm.

Nếu như nàng là nam thì tốt rồi, bằng vào trí tuệ của hắn, nhất định cột chung hai đứa cùng một chỗ, chỉ bằng năng lực công kích như thế kia, Thất Bảo Lưu Ly tông nhất định sẽ được kế thừa một cách hoàn mỹ nhất.


Tuyết Dạ Đại Đế trong đầu đã hiện lên ý định ban hôn. Chớ nói công chúa Tuyết Kha tài năng tuyệt sắc, hơn nữa nếu có thể lôi kéo thiếu niên này, về sau Thiên Đấu Hoàng Thất nhất định có thêm một phần trợ lực cực lớn.

Tát Lạp Tư Bạch Kim Giáo Chủ trong lòng đã đứng ngồi không yên. Song sinh võ hồn! Tuy rằng hồn lực có chút yếu, nhưng thiếu niên này có khả năng công kích từ xa, nếu như đứng giữa ba người của Võ Hồn Điện, nhất định sẽ là một phiền toái không nhỏ.

Lưu Tích bị đối phương đánh cho đến đầu rơi máu chảy.

Vốn dĩ tưởng rằng hắn là phụ trợ hệ, công kích đánh tới là mang theo trạng thái xấu dành cho bản thân, không ngờ rằng cái thứ phóng tới lại là vũ khí sắc bén.

Trên người xây xước không ít, có chỗ máu thấm ra, cơ hội dùng hồn hoàn không có, chật vật trốn tránh mới thoát được màn loan đao đầy huyết tinh kia.

- Ngươi không có cơ hội dùng tới võ hồn đâu!

Diệp Phi Linh bâng quơ nói tới, mười ngón tay tiếp tục nhấn lên dây đàn.

- Không... ta không đời nào có thể thua ngươi!

Diệp Phi Linh phì cười một cái, nhếch môi cười.

- Ha, vậy giờ ta cho ngươi ba cơ hội. Một, ngươi có thể tiến vào đây công kích ta, ta liền thua. Hai, ngươi đánh ta nửa sống nửa chết, ta liền thua. Ba, ngươi đánh ta chết, ta liền thua! Ba cái cơ hội tùy ngươi chọn, chỉ cần ngươi có can đảm!

Bên dưới toàn trường biểu tình thú vị nhìn tới Lôi Đình học viện. Sử Lai Khắc học viện đây là dùng gậy ông đập lưng ông, đem dép đánh mặt người.

Lưu Tích không phải Hoàng Viễn, hắn đương nhiên sẽ không ngốc như vậy. Đối phương đây là trả đũa Lôi Động cùng Võ Hào tổn thương đội viên bên họ, mà hắn không may lại là người chịu trận.


- Nhận thua!

Âm thanh Ngọc Thiên Tâm nghiêm khắc từ dưới quát lên. Đừng nói là Lưu Tích không thể chống đỡ được công kích của đối phương, mà hắn là hoàn toàn bị áp chế.

Người trước mặt quả nhiên rất nguy hiểm, nhưng càng như vậy, chiến ý của Ngọc Thiên Tâm càng được dâng cao, bởi vì khiêu chiến nguy hiểm luôn làm hắn hưng phấn.

- Đúng đó, lão Điểu ngươi xuống đi, xuống mau!

Những đội viên còn lại của Lôi Đình chiến đội cũng hô váng lên. Lão Đại lại muốn lên sàn chiến đấu rồi, hơn nữa đánh không thắng được đối phương, bây giờ lão Điểu xuống mới có thể trụ được sức lực.

Bên phía Lôi Đình học viện gấp gáp, bên Sử Lai Khắc học viện lại là tĩnh lặng như tờ.

Đại Sư sờ sờ mũi, hắn thiết nghĩ bao nhiêu năm nghiên cứu về hồn sư võ hồn như vậy, tất cả đều bị đảo lộn hết.

Đừng nói Diệp Phi Linh là phụ trợ hệ có thể công kích, mà con bé còn chưa có chân chính xuất ra hồn hoàn đã đánh cho đối phương chật vật không chịu nổi.

Chiến đấu vượt cấp!

Tinh quang trong mắt Đại Sư ánh lên nét say mê, giống như ngộ ra điều gì đó.

- Sớm biết Cửu muội còn có chiêu này, không bằng để Cửu muội một xuyên bảy cho rồi!

Áo Tư Tạp khóe miệng vểnh lên, nhàm chán mà nói.

- Ngươi gấp cái gì a, Cửu muội là đang trả thù cho hai vị ca ca mà thôi!

Trữ Vinh Vinh nhún vai đáp lời Áo Tư Tạp. Từ biểu hiện của Cửu muội cho thấy nàng vẫn rất nghiêm túc với trận đấu này, có chăng cũng chỉ là ăn miếng trả miếng dành cho đối phương mà thôi.

Lưu Tích nghe lời lão Đại, giơ tay lên nhận thua.


Ngọc Thiên Tâm chân chính bước lên sàn đấu.

Chứng kiến Ngọc Thiên Tâm xuất trận, Đại Sư hơi nhướn mày một chút, hắn cùng Liễu Nhị Long đều xuất thân từ Lam Điện Bá Vương Long gia tộc, Ngọc Thiên Hằng là cháu hắn, Ngọc Thiên Tâm cũng là cháu hắn, nếu tính phụ thân Liễu Nhị Long là trưởng tôn, Liễu Nhị Long là thân cô cô của hắn.

Nhìn thấy người trong gia tộc, Đại sư khó tránh khỏi lại nhớ tới chuyện của mình cùng Liễu Nhị Long, hắn đã ra lệnh cho toàn bộ học viên, đối mặt với đối thủ không cần lưu tình, chỉ cần không vi phạm quy tắc yêu cầu là được. Không phải hắn không nể tình thân, mà là hắn không hy vọng bởi vì mình mà ảnh hưởng đến Sử Lai Khắc thất quái.

- Thay người ư?

Diệp Phi Linh dừng bước lăng không nhảy xuống đất, đây là kẻ mạnh nhất trong Lôi Đình chiến đội. Ở một khoảng cách gần như thế này, cùng với ấn kí tia sét bên má trái của hắn, hiển nhiên đúng là Ngọc Thiên Tâm không thể giả. Dung mạo đích xác tuấn lãng, thậm chí không kém Ngọc Thiên Hằng chút nào, đặc biệt là đôi mắt màu lam tràn ngập ý chí chiến đấu kia khiến Diệp Phi Linh cảm nhận được soái khí toát ra trên người hắn.

Chiến ý rất mạnh.

Hít vào một ngụm khí, Diệp Phi Linh khẽ thở dài. Còn chưa kịp hành hạ đủ đám đội viên, át chủ bài đã lên sàn, thực không có chỗ cho bản thân phát tiết.

- Vừa rồi người của chúng tôi đánh thật khó coi, giờ ta ở đây xin lỗi cậu. Ta tên Ngọc Thiên Tâm, bốn mươi bảy cấp bậc, võ hồn Lam Điện Bá Vương Long! Hi vọng cậu có thể cùng ta thẳng thắn chiến một trận!

Ngọc Thiên Tâm mở miệng ưu nhã nói. Diệp Phi Linh trong lòng tấm tắc cảm khái, không hổ người trong Lam Điện Bá Vương Long gia tộc, mười phần quý tộc, mười phần soái khí.

- Thật vinh hạnh có thể đối đầu với đệ nhất Thú võ hồn trong thiên hạ, nhưng mà ta hi vọng nhiều hơn chiến đấu với ngươi, đó là có thể trở thành bằng hữu của ngươi!

Diệp Phi Linh thận trọng đáp lời. Đây là một kẻ thông minh, hắn đương nhiên sẽ hiểu ý tứ của nàng, nhất là muốn mượn sức Lam Điện Bá Vương Long để cản đường Võ Hồn Điện, thì liền bắt đầu từ bây giờ đi.

Ngọc Thiên Tâm mỉm cười, cũng không có nói thêm cái gì.

Ngay khi trọng tài hô bắt đầu, hắn ngay lập tức phụ thể võ hồn. Diệp Phi Linh cũng đồng thời Hắc Hóa bản thân, Đồng Hồ Võ hồn tỏa sáng ba cái hồn hoàn màu tím xinh đẹp, triển lộ toàn bộ thực lực của chính mình.

Lam quang của lôi điện từ trên trời giáng xuống.

Đệ nhất hồn kỹ của Ngọc Thiên Tâm bùng phát: Lôi Lạc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui