Thời điểm Đường Tam tỉnh lại đã là hai ngày sau. Bởi vì hai bên Sử Lai Khắc cùng Thương Huy học viện trọng thương quá nặng, cho nên ban tổ chức đã đẩy hết các chiến đội khác lên thi đấu trước.
- Sư huynh, cảm giác sao rồi?
Đập vào mắt Đường Tam là thân ảnh Diệp Phi Linh ôn nhu cười. Nàng cuối cùng cũng không có dùng loạn tiên thảo, quả nhiên tốc độ cường hóa kinh người thật, tinh thần lực của mỗi người đều tăng trưởng vô cùng lớn, ít nhất sau thời gian nằm dưỡng hai ngày như này, nếu có tái chiến một trận với Thương Huy học viện, nhất định khiến chúng thành bao cát.
- Ta không sao! Tiểu Vũ và những người khác đâu?
- Đều ổn cả rồi, huynh cứ nằm đó dưỡng thương đi, muội đi gọi các vị sư phụ!
- Mấy người Thương Huy giờ sao rồi?
Đường Tam gọi giật lại. Diệp Phi Linh mỉm cười nham nhở đáp.
- Bảy người đó trông vẫn bình thường, chỉ là thi thoảng sẽ bất ngờ bị thổ huyết mà thôi!
- Muội đã làm gì chúng? Vốn dĩ ta dùng Tử Cực Ma Đồng là đã khiến chúng bị hủy trí năng rồi, sao lại có thể như vậy?
- Bởi vì cha ta nhúng tay! Sư huynh, hiện tại chưa phải là lúc chúng ta đối mặt với Thương Huy, chờ sau lần thi đấu này, ta nhất định khiến chúng nếm đủ! Hơn nữa, Võ Hồn Điện cũng bắt đầu nhắm vào ngươi rồi!
- Võ Hồn Điện?
Âm thanh Đường Tam trầm xuống. Lại là Võ Hồn Điện!!
- Tiểu Tam, ngươi tỉnh rồi hả?
Giữa lúc hai sư huynh muội đang nói chuyện bí mật, hai bóng người lập tức chen vào.
Là viện trưởng cùng Đại Sư. Diệp Phi Linh liền tính toán lui ra, không có quấy rầy hắn nói chuyện. Nhưng ngay lúc đó, Triệu Vô Cực tất tả chạy tới, nói rằng người của Võ Hồn Điện đã đến.
Thật sự là mọi chuyện đã êm thấm, nhưng cuối cùng lại bởi vì mấy con ruồi nhặng phá hỏng!
Bên phòng khách quý, Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư đã ngồi chờ sẵn ở đó.
Diệp Phi Linh cẩn thận bưng trà thơm đến, cung kính cúi đầu mời hắn. Tát Lạp Tư không hề dịch chuyển, nhưng ánh mắt lạnh lẽo phối hợp cùng bộ dáng khô gầy của hắn khiến Diệp Phi Linh không rét mà... tởm lợm.
Vẻ mặt mười phần đạo mạo, nhưng lòng dạ thối nát đến cực điểm.
Rõ ràng Thương Huy học viện đã được Diệp Tát Khắc cứu trị thành công, nhưng mà Võ Hồn Điện vẫn dựa vào cái cớ này để buộc tội Sử Lai Khắc học viện.
Ngày hôm nay y đến là muốn Sử Lai Khắc học viện giao Đường Tam ra. Sau đó hắn sẽ bị đem về Võ Hồn Điện xử trí.
Hừ, chỉ sợ không phải là xử trí, tám phần là tẩy não hắn, sau đó biến hắn thành người của Võ Hồn Điện.
Diệp Phi Linh cúi thấp đầu, chỉ cần hắn dám uống một ngụm trà, tương lai tất sẽ biết hương vị của lục trà.
********
Thư viện của Sử Lai Khắc học viện.
Diệp Phi Linh xoa xoa cổ tay, hôm nay là tràng chiến đấu của các học viện khác đã tiến hành đầy đủ. Dựa theo quy tắc, ngày mai Sử Lai Khắc học viện vẫn phải lên đài.
- Phi Linh, nhìn bộ dạng ngươi lúc này thật sự giống sư phụ ngươi đó!
Liễu Nhị Long đang dọn dẹp chăn gối, nhìn biểu tình Diệp Phi Linh trầm ngâm, quả thực giống lão công nhà nàng.
- Nha, sư mẫu, ta rất giống sư phụ sao?
Diệp Phi Linh mỉm cười đáp lại, tinh nghịch nháy mắt. Trên mặt bàn phân biệt là năm phần tư liệu thuộc về đối thủ các học viện khác chuẩn bị chiến đấu, Đại Sư đang tiến hành phân tích kết quả.
- Giống, đương nhiên giống hắn vô cùng! Nếu như ngươi là nam hài thì tốt rồi! Ài, chúng ta chưa có con, thật muốn có một đứa bé lanh lợi như ngươi và Đường Tam đó!
- Hì hì, thời điểm này không thích hợp mà sư mẫu! Chờ sau khi Tinh Anh Đại Hội kết thúc, ta giúp ngài điều dưỡng, đảm bảo muốn bao nhiêu hài tử liền có bấy nhiêu hài tử!
- Ấy, quỷ nha đầu!
Liễu Nhị Long đỏ mặt, thấp giọng cười mắng. Diệp Phi Linh cúi đầu xuống, trong lòng như giác ngộ ra một điều.
Nam hài.. nam hài.. súc cốt công! Đúng vậy, nếu như ta biến thành nam hài, tất sẽ hấp dẫn lực chú ý hơn so với hắn, đồng dạng cũng không cần miễn cưỡng chính mình. Thời điểm này Sử Lai Khắc học viện đã quá chói mắt rồi, nếu như có thể phân tán lực chú ý sang chính mình cũng tốt.
- Nha, sư mẫu, con nghĩ trận chiến ngày mai với Thần Phong học viện và Lôi Đình học viện có lẽ sẽ phải đình chỉ thôi!
Lúc này Đường Tam cùng mọi người vẫn cần dưỡng thương. Nếu như quyết định tiếp chiến, người lên đài chỉ còn đúng 5 người, lại còn quá nửa là phụ trợ hệ, nếu chiến đấu tất sẽ tổn thương thảm trọng không cần thiết.
- Ừ, Tiểu Cương cũng nói với ta rồi! Nếu mấy đứa các ngươi có thể khỏe lại thì tốt, còn không khỏe thì cũng không cần miễn cưỡng. Chiến tích như thế này đã có thể vào vòng tiếp theo, chỉ cần chiến thắng một trận nữa là có thể lọt vào 5 top đầu đi thi đấu được rồi!
Liễu Nhị Long gật đầu, nhẹ giọng nói.
Thoáng một cái, 7 ngày liền trôi qua. Không biết vì lý do gì, ban tổ chức Dự Tuyển Đại Tái sắp xếp các học viện chiến đấu giãn cách nhau ra rất nhiều, ngược lại là khiến cho Sử Lai Khắc học viện thở phào một hơi.
Trên bàn ăn toàn là cao lương mỹ vị, 9 người đối mặt nhìn bàn ăn, tâm tình chán nản. Khoảng 2 ngày trước bọn họ vốn dĩ đã khỏe lại rất nhiều, thậm chí bởi vì được Cửu muội đút dược mà hoàn toàn không có di chứng gì. Trong phòng ngoại trừ âm thanh của Mã Hồng Tuấn cạp cạp đồ ăn thì còn lại không ai phát ra một tiếng động.
- Nga, mọi người đã không sao rồi! Nhưng sao Đái lão Đại mạnh như vậy mà vẫn chưa hồi phục vậy?
Giáng Châu nhìn đĩa rau xanh trước mặt đầy ú ụ, phiền muộn hỏi. Thời gian nghỉ ngơi này thật là chán ngắt, chẳng những các vị sư phụ cấm tu luyện, đồng thời còn tạo điều kiện hưởng thụ sang trọng như này... tất cả đội viên thi đấu đều có chút không quen.
- Đúng đó, Chu Trúc Thanh đã đi gọi hắn ăn cơm rồi, mà giờ vẫn chưa thấy quay về! Cửu muội lại còn bế quan trong nhà tắm nữa. Thật là! - Mã Hồng Tuấn mồm nhai nhồm nhòam ú ớ trong cổ họng nói.
- Trong đó còn ai không? - Đường Tam nâng mí mắt. Bế quan trong nhà tắm? Chẳng lẽ sư muội lại tu luyện thứ gì?
- Có Ái Mạc Tâm đi cùng rồi, nếu như có dị biến chúng ta sẽ biết ngay! - Trữ Vinh Vinh chọc chọc đũa, nhẹ giọng đáp. Vốn dĩ Diệp Phi Linh còn không muốn cho ai tới gần, nhưng mà toàn bộ đội viên nữ phản đối, chỉ có thể miễn cưỡng mang theo tiểu bạch miêu đó.
Chu Trúc Thanh tới tận phòng tìm Đái Mộc Bạch, lại thấy hắn trầm ngâm không động tĩnh. Vốn tưởng rằng hắn còn mệt, nhưng tới gần lại nghe thấy Đái Mộc Bạch lẩm bẩm gì đó.
- Mộc Bạch, huynh sao vậy?
Chu Trúc Thanh sờ sờ đầu hắn, rõ ràng không ốm không sốt mà!?
- Trúc Thanh!
Đái Mộc Bạch ôm nàng thật chặt, trong lòng hối hận vạn phần.
- Ta e rằng ta mãi mãi không chiến thắng được hắn!
- Nói bậy gì vậy? Không phải huynh còn đang rất tốt sao?
Chu Trúc Thanh nhìn biểu tình kỳ quái của hắn, trong lòng nảy ra nghi hoặc. Không phải lại nghĩ ra cái gì đó để trêu chọc nàng ấy chứ?
- Hôm đó dung hợp U Minh Bạch Hổ, muội không thấy có gì khác thường sao? - Đái Mộc Bạch nhìn biểu tình Chu Trúc Thanh, không biết nên giải thích như thế nào.
- Huynh thấy có gì lạ ư? - Chu Trúc Thanh hoàn toàn không phát hiện cái gì khác thường, hỏi ngược lại hắn.
- Đúng vậy.. bởi vì... bởi vì hồn lực của ta dường như đang suy giảm từng chút một!
Đái Mộc Bạch cuối cùng vẫn là cắn răng nói ra. Hắn vốn định giấu đi chuyện này, nhưng bây giờ, người duy nhất hắn có thể chia sẻ lại chính là vị hôn thê của mình. Bọn họ lúc này đã cùng nhau bước lên một con đường, nếu hắn chết, nàng cũng sẽ bồi táng theo hắn.
***********
Bên trong nhà tắm lúc này là một cái bồn gỗ thật lớn, trong bồn gỗ lại là tràn đầy dược thủy màu đen sì tỏa khói nghi ngút.
Diệp Phi Linh bốn ngày này đều ngâm trong bồn dược, thứ khác cũng không hề quan tâm. Bạch quang từ thân thể nhàn nhạt lóe lên, giống như đang tỏa ra khí thế trước dược thủy màu đen.
- Tiểu thư, mọi người hỏi vì sao không ra ăn cơm đó!
Ái Mạc Tâm cầm quần áo vào trong, hai mắt không khỏi lóe lên yêu thích. Loài mèo trời sinh thích những thứ lóng lánh, miêu võ hồn cũng vậy.
- Nốt ngày hôm nay nữa là xong rồi, nga, quần áo ta dặn làm đã chuẩn bị xong chưa?
Diệp Phi Linh lười biếng đáp, sờ sờ cổ tay, xương cốt dường như biến ra to hơn một chút, vóc dáng cũng có chút thay đổi.
- Dạ, quần áo đều để ở đây! Tiểu.. thiếu gia, ngài xem có vừa lòng không? - Ái Mạc Tâm ngượng ngùng đáp. Diệp Phi Linh nhìn biểu tình thị nữ, cảm thấy bản thân vô cùng có mị lực mà đắc ý.
Muốn luyện súc cốt công không có dễ như vậy, trong thời gian 5 ngày còn lại là đến tràng chiến đấu kế tiếp rồi, thời gian ngắn ngủi này chỉ có thể ngâm dược ảo hóa thân thể mà thôi, chờ thi đấu xong lần này lại tính.
Chính là dược liệu chất lượng quá tốt, cho nên không chỉ có cơ bắp, ngay cả cơ bụng cũng có luôn. Sau khi biến ảo thành nam, khuôn mặt cũng có vài phần góc cạnh, sơ sơ liếc qua liền đã không còn nhận ra đây là nữ hài.
Ái Mạc Tâm nhìn tiểu thư nhà mình bước ra khỏi bồn tắm mà không khỏi đỏ mặt. Nếu không phải sớm biết nàng là nữ, với một thân hình như thế này, nàng tuyệt đối sẽ nhào vào cắn một trận.
Diệp Phi Linh là dựa vào một thân phát dục chưa hoàn chỉnh mà thay đổi vóc dáng, lại ngắm mình trong gương, khoác lên một bộ bạch y, tóc cũng không cần chải, bước ra ngoài chính là một tiểu mỹ nam tử bại hoại.
Còn về chuyện lão tử có căn đại hương tràng??
Dẹp, dẹp ngay, cái đó về sau lại tính!!! Luyện thế quái nào ra được đại hương tràng?! Lão tử vẫn là... một nữ tử!! Không đúng! Lão tử là nhân yêu!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...