Luồng năng lượng nóng rực khiến Hỏa Vô Song phải đình chỉ chiến đấu.
- Thật kinh ngạc, nguồn năng lượng mà đội viên Sí Hỏa học viện đang tích tụ lại kia cơ hồ đã đạt đến 60 cấp bậc hồn lực! Rút cuộc thực lực của cô ấy là bao nhiêu? Chúng ta hãy cùng chờ xem!
Người phát thanh tiếp tục bình luận, nhưng bên trong ý tứ lại như có như không nhắc nhở Sử Lai Khắc học viện mau hành động. Diệp Phi Linh ngẩn người nghĩ nghĩ, kẻ này hình như đang cố gắng muốn biết Sử Lai Khắc sẽ như thế nào hay là cổ vũ đây?
- Tiểu Vũ, muội vội vã quá rồi, cứ như vậy thì ta cùng Tiểu Tường sẽ phải lui xuống đó! - Hỏa Vô Song vội vã hô lên, hi vọng Hỏa Vũ đừng sử dụng cấm kỵ hồn kỹ sớm như vậy
- Im đi, hai người cút xuống cho ta! Để ta giải quyết đám người Sử Lai Khắc!!!
Hỏa Vũ lúc này đã không còn giữ nổi bình tĩnh, tức giận hét lên. Hỏa Vô Song triệt để câm nín, thật mất mặt, hàng ngày bị em gái hành hạ đã đành, trên đài còn bị ăn mắng.
Ôi, làm anh khó lắm, phải đâu chuyện đùa!!
Cuối cùng, hắn vẫn là lui bước, trước khi đi còn không quên khuyên bảo đám người Sử Lai Khắc học viện nhận thua, bởi vì ngay cả hắn cũng không đỡ nổi chiêu này của Hỏa Vũ.
Giáng Châu đánh cho Hỏa Triệt Tường câm miệng, sau đó biến hóa quyền trượng dài ra, một kích quật hắn xuống đài. Hừ, cứ luôn miệng đòi đánh nhau với Đường Tam, hắn chỉ cần một chiêu cũng đủ khiến ngươi bị quăng xuống đài, đừng nói là luôn miệng lảm nhảm như này.
4 người nhìn về phía quả cầu lửa sáng chói kia, trong lòng cảm thấy bắt đầu phiền phức.
- Đái lão Đại, Tiểu Vũ, hai người xuống đài đi, để ta cùng Giáng Châu chiến đấu được rồi!
Đường Tam cân nhắc mà nói. Thế nhưng hắn vấp phải sự phản đối kịch liệt.
- Hừm, tuy rằng chiêu đó của cô ta rất mạnh, nhưng cậu nghĩ ta không đỡ nổi sao?
- Muội mà phải xuống á? Còn lâu! Ca, muội mạnh hơn cô ta không biết bao nhiêu lần đó!!!
Nghe thấy âm thanh hai người phản kháng, Hỏa Vũ ánh lên một nụ cười quỷ dị.
- Rất tốt, nếu các ngươi đã không nhận thua, như vậy từ từ thưởng thức bữa tiệc điên cuồng mà ta dành cho các ngươi đi!!! Cấm thuật hồn kỹ Hỏa Vũ Diệu Dương!!
Hỏa Vũ rốt cục giải khai đệ tứ hồn kỹ, hồn lực áp súc lâu như vậy, hiện tại đạt đến cực hạn. Quang mang chói lòa hiện lên, cơ hồ biến thành một khối cầu sáng như mặt trời nóng cháy.
Đường Tam không chút chậm trễ mà phát động đệ tứ hồn kỹ một lần nữa, nhưng lần này là hao hơn một nửa hồn lực, Lam Ngân Tù Lung mọc thành mấy chục tầng thứ thật dày khóa định Hỏa Vũ, đồng thời cũng bao bọc lại đồng đội của mình, hình thành một lớp bảo vệ trước nhiệt năng đáng sợ kia. Giáng Châu cũng bị hắn kéo về, hơn nữa còn cẩn thận ôm Tiểu Vũ bảo vệ trong ngực, 4 người đứng chung một chỗ bắt đầu giữ vững đội hình.
Bùm.
Một tiếng nổ thật lớn, Lam Ngân Tù Lung dày đặc như vậy mà cũng nổ tung. Năng lượng khổng lồ phóng đến khiến cho võ đài nháy mắt bị san thành bình địa.
Nếu không phải bên ngoài thiết kế một tầng phòng ngự bảo hộ mọi người, có lẽ lúc này khu vực an toàn cũng bị thiêu cháy.
- Cô ta điên rồi!
Trữ Vinh Vinh nhìn ánh lửa mang theo hơi nóng kinh người lan đến, tức giận khẽ hô lên. Áo Tư Tạp cẩn thận ôm lấy nàng.
- Đúng vậy, cô ta phát điên thật rồi! Vinh Vinh, ngươi phải cẩn thận! May mà lần này Tiểu Tam không cho chúng ta lên, bằng không bị nướng cháy chính là chúng ta rồi!
Áo Tư Tạp sợ hãi mà nói. Trữ Vinh Vinh gật đầu, cũng không có nói gì thêm, trong lòng quyết định sau trận đấu này trở về liền cố gắng tu luyện, sớm ngày thuần thục Tứ Khiếu Hằng Chi Tâm, giúp đỡ mọi người phản công thật tốt.
Người phát thanh liên tục cập nhật tin tức, thế nhưng vụ nổ uy lực quá lớn, khiến cho cát bụi đất đá văng tung tóe.
Về sau làn bụi mù tản dần, lộ ra Hỏa Vũ. Thần sắc nàng nhìn qua có chút mệt mỏi, khống chế năng lượng khổng lồ như vậy, lại trước sau xuất ra hai cái đệ tam hồn kỹ cùng đệ tứ hồn kỹ, trong cơ thể nàng hồn lực đã gần như khô kiệt.
Hừ, lần này đốt cháy các ngươi, đừng trách ta vô tình.
Đáng tiếc, không chỉ có một mình nàng, 4 đội viên của Sử Lai Khắc học viện cũng đã hiện thân. Bọn họ hoàn toàn không có chút tổn hao gì, bởi vì hồn kỹ của Giáng Châu bao bọc, hồi phục hoàn toàn tổn hại do hỏa nhiệt mang đến.
Đái Mộc Bạch vừa rồi còn tùy hứng, nhưng lúc này cảm nhận rõ ràng được sự kinh khủng của đối phương. Mặc dù cô ta hồn lực không bằng hắn, nhưng uy lực của hồn kỹ này lại khiến cho lôi đài hỏng mất. Nếu không phải có Lam Ngân Thảo của Tiểu Tam, có lẽ giờ này hắn và Tiểu Vũ đã hóa thành hai bộ hài cốt.
Hỏa Vũ run rẩy nhìn 4 người đứng ở đối diện, tức đến run người.
Tại sao? Tại sao? Không thể nào!? Làm sao Lam Ngân Thảo phế vật lại có thể cản được Diệu Dương của ta?? Rõ ràng hỏa hệ là khắc tinh của thực vật hệ võ hồn cơ mà!!!
Trong lòng tràn đầy phẫn nộ khó hiểu cùng với không cam lòng, Hỏa Vũ luôn miệng tự hỏi tại sao.
Đường Tam bước tới trước mặt nàng, lạnh lùng đáp:
- Không hiểu vì sao Lam Ngân Thảo có thể cản lại công kích đúng không? Lam Ngân Thảo của ta sau khi hắc hóa đã có thể miễn dịch với hỏa thuộc tính!!
Một câu này giống như tuyên bố kết cục của Hỏa Vũ. Hai mắt nàng co rút lại, không thể tin nổi những gì mình đã nghe thấy.
- Hắc hóa... hắc hóa... vậy mà đệ tứ hồn kỹ của ngươi lại hắc hóa... Ta không can tâm!!
Dường như người của Sí Hỏa học viện rất thích nói nhiều, Đường Tam có chút phiền chán.
- Hồn lực của cô đã hao hết rồi, nhận thua đi!
Bên hắn còn tới 4 người, nhất là dưới hồn kỹ trị liệu của Giáng Châu, hồn lực mọi người căn bản khôi phục không sai biệt lắm, ngay cả thương thế do hỏa nhiệt nóng cháy mang lại cũng được thanh trừ hoàn toàn.
- Ha, đúng đó! Ngươi thua rồi, đừng tự làm mình mất mặt nữa! Thế nào? Ca ca người ta lợi hại như vậy, cho ngươi ghen tỵ chết!
Hỏa Vũ giận đến phát nghẹn, cuối cùng ngã xuống.
Âm thanh cuối cùng vẫn là Sử Lai Khắc chiến thắng. Diệp Phi Linh mỉm cười nhẹ, yên tâm trở về chúc mừng mọi người.
Nếu như hấp thụ hai loại chí cực độc thảo kia mà còn không kháng nổi hỏa nhiệt của Hỏa Vũ, lại thêm quang hoàn nam nữ chủ liền kề mà thua, thì thế giới này cũng không còn là Đấu La Đại Lục nữa rồi.
Nhưng mà thiên ý trêu ngươi, Đấu La Đại Lục vẫn là như vậy, chỉ là...
******
Thần giới - ủy ban thần giáo.
Hải Thần cùng Tu La Thần bị treo lên đánh.
- Hừ, lâu lâu không gặp, hai cái lão bất tử các ngươi tựa hồ tiến bộ rất nhiều rồi nhỉ?
Mỹ nữ trùm trường bào màu trắng, mái tóc nâu đỏ uốn lượn trải dài xuống, hóa thành từng đạo từng đạo roi gai quất tới.
- Tước Thần, ngươi bình tĩnh!!
Tu La Thần không nhịn được mà hô lên. Hắn là nam thần mà còn bị nữ nhân này treo lên đánh, thực mất mặt.
Còn may là có lão Hải ở một bên, có người mất mặt chung, cũng không đến nỗi nào.
- Bình tĩnh? Hai tên chết dẫm các ngươi đã làm cái gì? Để cho nha đầu kia cùng người nàng yêu chia cách hơn 200 năm trời? Sinh mệnh bọn họ dần cạn kiệt rồi? Các ngươi còn là người không?
Hải Thần trầm mặc. Nàng ta ngủ dài bảy năm, thực lực vậy mà không hề suy yếu, ngược lại còn mạnh đến mức hai người bọn họ chạy cũng không thoát được.
Hỏa Thần đứng ở bên ngoài cười cười, ra vẻ ta không liên quan. Thế nhưng Tu La Thần cùng Hải Thần đều biết, là tại tên khốn này mật báo, cho nên nàng ta mới dễ dàng tìm thấy vị trí bọn họ ẩn nấp mà bắt lại.
- Được rồi, Tước Thần, không phải chỉ là hai cái người có tiềm lực trở thành thần thôi sao? Năm nào cũng có mấy người, ngươi cần gì phải giận dỗi lâu đến thế?
Hải Thần cuối cùng cũng chịu mở miệng.
- Hai người có tiềm lực trở thành thần? Nói hay lắm, ngươi tìm được hai cái người giác ngộ thần cách đến đây cho ta xem? Hải Thần? Ngươi giữ nàng ở mãi trong thần điện của ngươi để làm gì? Lại còn để cho Ma Hồn Đại Bạch Sa canh giữ hải thần đảo? Sợ nàng chạy mất ư? Tu La Thần, ngươi xem? Đường Thần bây giờ nằm trong huyết sát vực của ngươi, hắn như thế nào có thể thoát khỏi cái bể máu đó???
Tu La Thần cũng phiền muộn. Hai cái người này là mầm mống tốt, xứng đáng nhận truyền thừa của hắn, chẳng biết vì sao hơn 100 năm trôi qua vẫn không đột phá, ngược lại sinh mệnh lực ngày càng hao kiệt.
- Cái này cũng không phải lỗi của ta mà? Tu La, ngươi nói một câu xem nào?
Hải Thần bĩu môi tổn thương, chối đây đẩy trách nhiệm. Hắn giữ Ba Tái Tây ở trong thần điện là việc của hắn! Đường Thần có chân thì tự đi mà đến chứ!
Tu La trừng mắt xám xịt. Quỷ tha ma bắt ngươi đi, Hải Thần! Lúc nào cũng đẩy tội lỗi về phía ta?!
- Hừ, không nói đúng không, vậy hai ngươi cứ ở đây mà nằm chờ đi!
Tước Thần bực tức quay đầu, mặc kệ gai hoa hồng trói hai người trên một cái cây cổ thụ. Các vị thần khác thấy Tước Thần đi ra, sợ hãi mà chạy mất dạng.
Tước Thần một đường đi tới phía trước.
Trung tâm Ủy Ban Thần Giáo có một cái ao nước. Nơi này là nơi duy nhất liên kết thần giới với Đấu La Đại Lục. Hàng ngày vẫn là Hải Thần cùng Tu La Thần canh giữ nơi này, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.
Tước Thần chạm nhẹ ngón tay, mặt nước hiện lên một dãy số.
Hừm, năm nay vậy mà các cặp tình nhân ước hẹn thật lòng ít như vậy? Chỉ còn 142 người ư?
Tước Thần lẩm bẩm, vỗ lên mặt hồ, trong nháy mắt toàn bộ những hình ảnh cặp đôi hiện lên, vòng quay xung quanh nàng.
Hình ảnh của Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh hiện lên đầu tiên... Tước Thần khá là hi vọng, dò xét xem nồng độ tình cảm cùng căn nguyên, thế nhưng trong quá trình xem xét căn nguyên, lại phát hiện võ hồn của hai người này rất giống đôi vợ chồng nào đó...
- Hí, lần này tiểu bàn tử có người kế tục rồi!
Hải Thần bị trói ở xa nhưng vẫn nhìn thấy, nhìn khuôn mặt Tước Thần xám ngoét lại, trộm cười nói với Tu La Thần.
Đáng tiếc Tu La Thần lần này lại thờ ơ với hắn.
- Vợ à... hắn không chơi với ta ~!
Hải Thần rầu rĩ mà oán thán. Tu La Thần trừng mắt. Hải Thần, ngươi còn chút liêm sỉ nào không vậy hả????
Tước Thần dường như không đếm xỉa đến hai kẻ kia, chuyên tâm mà tìm kiếm thứ gì đó trong các cặp đôi. Sau khi xem qua một lượt, nàng thất vọng thở dài.
- Hai tên ngu ngốc các ngươi, lúc nào cũng ăn hiếp ta!
Tước Thần rời đi mất dạng, chỉ còn lưu lại một giọt nước mắt.
Nước mắt rơi xuống mặt ao, chìm nghỉm không thấy tăm tích...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...