Mũi chân trái điểm trên mặt đất, thân thể Đường Tam bắn ra như mũi tên, thẳng đến đối diện Vũ Băng Kỷ.
Trong hai tay hắn có một đạo thanh quang đang ngưng tụ, chính là Phong Nhận.
Nhưng đạo Phong Nhận đó cũng có ý muốn phóng ra ngoài.
Vũ Băng Kỷ sửng sốt một lát, chân trái điểm trên mặt đất, sương băng lập tức ngưng tụ xung quanh, hoá thành từng cây băng mâu bắn ra ngoài, phong toả lộ tuyến tấn công của Đường Tam.
Hắn không chỉ phong toả chính diện, mà là tất cả các phương hướng lấy bản thân làm trung tâm.
Đối với bộ pháp quỷ dị của Đường Tam sử dụng trong trận đấu trước, ký ước vẫn còn rất mới mẻ, vô luận là hắn hay Trình Tử Chanh đều đã bị thua thiệt bởi nó.
Trong suy nghĩ của Vũ Băng Kỷ, mình phòng ngự như vậy, Đường Tam sẽ trực tiếp phóng ra Phong Nhận công kích từ xa.
Với cường độ Phong Nhận trong tay Đường Tam không khó để phá vỡ phong toả của mình, nhưng tranh thủ cho mình đủ thời gian để kiểm chứng năng lực biến hoá sau khi cảm ngộ.
Tuy rằng mới có hai ngày nhưng Vũ Băng Kỷ cho rằng mình đã tìm đúng đường ở phương diện khống chế Băng nguyên tố, đã có tiến bộ rõ ràng.
Nhưng Vũ Băng Kỷ không nghĩ tới là, Đường Tam không phóng ra Phong Nhận khi băng trận phong toả xuất hiện, tiếp theo hắn đã đến trước băng trận rồi.
Sau một khắc, Phong Nhận ngưng tụ trong tay Đường Tam như thiểm điện chém ra, chỉ nghe thấy tiếng vang thanh thuý liên tiếp, từng đám băng mâu bị hắn chặt đứt, Phong Nhận cũng trực chỉ phóng tới Vũ Băng Kỷ.
Trận chiến hôm nay Đường Tam đã có kế hoạch.
Có lẽ vì hôm qua nhìn thấy Mỹ công tử làm ảnh hưởng, hắn kiên định với suy nghĩ phải cố gắng làm cho mình trở nên cường đại hơn, hắn muốn kiếm nhiều tiền hơn thì cần đạt được nhiều nhận thức hơn từ học viện, từ đó trợ giúp tăng lên.
Vũ Băng Kỷ cả kinh, Đường Tam đã tới gần hắn.
Kinh nghiệm thực chiến của Vũ Băng Kỷ cũng khá phong phú, Băng nguyên tố lập tức hộ thể, tăng cường phòng ngự đồng thời cảm giác với Băng nguyên tố cũng được đề cao.
Lấy thân thể Vũ Băng Kỷ làm trung tâm, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống.
Cùng lúc đó, băng cầu trong tay Vũ Băng Kỷ đã bay ra ngoài, thẳng đến trước mặt Đường Tam.
Trong chớp mắt, Đường Tam biến mất.
Lại là Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ!
Phong Nhận trong tay lần nữa chém ra, đem từng cây băng mâu chặt đứt, màu sắc Phong Nhận trong tay ngày càng sẫm.
Đây là vừa chiến đấu vừa áp súc Phong Nhận.
"Phanh!" Băng mâu xung quanh Vũ Băng Kỷ đột nhiên nổ tung, tạo thành một tầng sương, đánh úp xung quanh.
Đường Tam tựa hồ sớm đã phát hiện, khi băng mâu nổ tung, hắn bay lên trời.
Băng cầu lúc trước Vũ Băng Kỷ ném ra cũng bay lên không trung, màu sắc sẫm lại, sau đó nổ tung, cảm giác lạnh lẽo thấu xương ập tới.
Đường Tam chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân trì trệ, thân thể có xu hướng bị đông cứng.
Cường độ Băng nguyên tố trong chớp mắt này rõ ràng cao hơn một tầng so với trận chiến hôm trước.
Khoé miệng Vũ Băng Kỷ lộ ra vẻ tươi cười, hắn đương nhiên biết năng lượng mình phóng ra mạnh như thế nào.
Hơn nữa, khi được Băng nguyên tố hộ thể, tất cả Băng nguyên tố xung quanh hắn đều trở thành giác quan của hắn.
Cận chiến, Tiểu Đường ngươi chọn sai rồi nha! Kì thật, Băng nguyên tố hộ thể của ta am hiểu nhất chính là cận chiến.
Khoảng cách càng gần, nhiệt độ càng thấp, ngươi sẽ bị ảnh hưởng càng lớn.
Mà lực chưởng khống Băng nguyên tố ở càng gần lại càng cường đại.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Vũ Băng Kỷ có cảm giác không đúng.
Trên không trung không chỉ có lạnh lẽo thấu xương còn có hơi thở vô cùng sắc bén.
Thân thể Đường Tam mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng Phong Nhận trong tay đã phóng ra ngoài.
Hai đạo hào quang từ trên cao trảm xuống, hợp làm một hoá thành một đạo Phong Nhận cực lớn, cứng rắn phá vỡ hàn ý, không phát ra một âm thanh nào, lưu lại trên không một dấu vết màu đen, trảm thẳng tới Vũ Băng Kỷ.
Làm sao chỉ có Vũ Băng Kỷ tiến bộ đây?
Sau khi Đường Tam hoàn toàn dung hợp lạc ấn thứ năm, triệt để hấp thu Phong Hùng huyết mạch chi lực, hắn làm sao lại tiến bộ kém Vũ Băng Kỷ chứ?
Phong Lang Biến đã đạt đến Ngũ giai đỉnh phong làm năng lực khống chế Phong nguyên tố tiến một bước rất dài.
Huống chi có Kim Bằng Biến tăng cường cường độ thân thể làm cho sức thừa nhận Băng nguyên tố của hắn mạnh hơn hôm trước rất nhiều.
Độc Bạch đã từng nói, các học viên đặt tên cho Phong Nhận áp súc cao ngày đó là Phong Thần Trảm.
Một kích hôm nay, Đường Tam tìm được linh cảm từ chính ba chữ "Phong Thần Trảm" đó.
Hàn ý xẹt qua hai bên, không có tiếng kêu chói tai nào.
Phong nguyên tố bộc phát kia cường ngạnh thổi bay tất cả hàn ý.
Phong Nhận cực lớn cơ hồ đã đến đỉnh đầu Vũ Băng Kỷ.
Vũ Băng Kỷ cảm nhận được nguy cơ liền đưa ra phản ứng.
Đường mòn hàn băng dưới chân phóng ra.
Lĩnh ngộ Băng nguyên tố càng sâu, tốc độ thi triển kỹ năng của hắn càng nhanh hơn trước một chút.
Vũ Băng Kỷ theo đường hàn băng bay ngược về phía sau, cùng lúc đó, một mặt băng thuẫn đã chắn trên đỉnh đầu của hắn.
Băng thuẫn đối.
với người khác sẽ có tác dụng, nhưng đối với Đường Tam thì không, hắn đã có kinh nghiệm.
Băng thuẫn cơ hồ lập tức phá toái, thậm chí còn không kịp bạo tạc nổ tung, Phong Thần Trảm cũng đã từ trên trời giáng xuống.
Nhưng hàn khí lạnh lẽo xung quanh vẫn ảnh hưởng đến tốc độ của Đường Tam.
Phong Thần Trảm cơ hồ xẹt qua sau lưng Vũ Băng Kỷ, trực tiếp trảm trên mặt đất.
Một vết nứt xuất hiện trên mặt ngoài, màu đen kia lập tức lan tràn ra xung quanh.
Vũ Băng Kỷ kêu lên một tiếng buồn bực, sau lưng hiện lên một đạo huyết tuyến, Băng nguyên tố hộ thể không thể ngăn trở được tác dụng của Phong Thần Trảm.
Hành động của Đường Tam cũng không ngừng lại.
Hắn biết rõ, bởi vì chênh lệch tu vi, nếu mình và Vũ Băng Kỷ chiến đấu càng dài thì mình càng gặp bất lợi.
Bởi vì do rét lạnh sẽ làm hắn tiêu hao càng lúc càng lớn.
Phong Thần Trảm trong tay hắn lập tức vung lên, thân thể xoay tròn trảm xuống.
Lần này, Phong Nhận rút cuộc rời khỏi tay, cấp tốc xoay tròn, tiến tới chỗ Vũ Băng Kỷ.
Từng đạo tường băng bay lên trước người Vũ Băng Kỷ, nhưng vừa bay lên liền bị Phong Nhận kinh khủng kia chém đứt, Vũ Băng Kỷ nhìn chật vật không chịu được.
Những mỗi khi một mặt tường băng bị chém ra đều nhanh chóng bùng nổ, phá toái.
Lực lượng nổ tung làm cho lực cản được tăng cường.
Nhưng ngay sau đó, Vũ Băng Kỷ phát hiện có điểm không bình thường.
Bởi vì là cuồng phong gào thét!
Phong Thần Trảm đang xoay tròn tốc độ cao kia đột nhiên nổ tung, hoá thành vòi rồng mãnh liệt.
Vòi rồng này không chỉ có lực lượng của gió mà còn cuốn lấy những mảnh Băng nổ tung lúc trước.
Mỗi mảnh băng trong cuồng phong tựa như lưỡi dao sắc bén, nhanh chóng bao trùm thân thể hắn.
"Ta ..." Vũ Băng Kỷ giật mình, có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Ngay sau đó, hắn chỉ có thể cuộn mình lại, toàn lực khống chế Băng nguyên tố, hoá mình thành băng điêu để ngăn chặn "Bạo Phong Tuyết" từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Các học viên xem trận đấu sợ ngây người, ngay cả lão sư cũng sợ ngây người.
Mộc Ân Tình khoé miệng co giật.
Hắn nhiều lần muốn xuất thủ, nhưng rồi không đành lòng cắt ngang một trận chiến đặc sắc như thế.
Tốc độ chiến đấu giữa Đường Tam và Vũ Băng Kỷ rất nhanh, hơn nữa song phương đều bộc phát rất hung mãnh, làm cho người xem quả thật không kịp nhìn rõ.
Khi Phong Thần Trảm nổ tung hoá thành vòi rồng, Mộc Ân Tình cảm thấy da đầu mình có chút run lên.
Đây là Tinh Thần Lực cao như thế nào, mới có thể tiến hành khống chế như vậy.
Đường Tam không tiếp tục ra tay, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt.
Mà Vũ Băng Kỷ bên trong vòi rồng lung la lung lay, băng cứng trên người vừa ngưng tụ liền lập tức bị đâm nứt, không ngừng phá toái, hắn cũng không ngừng cưỡng ép đóng băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...