Đây chính là thẩm phán chi lực sao? Đúng lúc này, Đường Tam trở tay chộp tới sau lưng mình.
Một đạo kiếm ý kinh thiên ngay lập tức bắn ra.
Khi kiếm ý xuất hiện, Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng không cảm giác được khí tức của Mỹ công tử, dường như nàng đã hoàn toàn biến mất vậy.
Sau lưng Đường Tam, một đạo hồng quang phóng lên trời, mà loại năng lượng đặc thù hắn ngưng tụ lúc trước tựa như trăm sông đổ về một biển lao về phía hồng quang.
Trên trán Đường Tam, một đạo ánh sáng huyết sắc sáng lên, đó là một phù văn trông giống một tiểu kiếm màu đỏ.
Màu đỏ này không có thê lương, ảm đạm hay đẫm máu, chỉ có một cỗ khí mênh mông rộng lớn.
Tay phải Đường Tam chậm rãi kéo lên, hồng quang chấn động phía sau lập tức hội tụ vào trong lòng bàn tay hắn, một tia sáng đỏ chợt lóe lên ngay sau đó, giống như từng nhát kiếm liên tiếp chém ra ngoài.
Một kiếm này xuất hiện, giữa thiên địa dường như có một lực lượng đặc thù bị hấp thu, lực lượng kinh khủng lập tức hàng lâm, kiếm quang màu đỏ trong tích tắc rơi trên núi kiếm của Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng.
"Ô...ô...n...g!" Núi kiếm rung lên lắc lư.
Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng toàn thân kịch chấn, trên người hắn cũng bắn ra kiếm quang chói mắt, núi kiếm sừng sững trực tiếp công kích.
"Oanh ----" một tiếng, kiếm quang màu đỏ sáng rực đến khó có thể hình dung, cơ hồ trong tích tắc đã bao trùm toàn bộ núi kiếm, nhưng núi kiếm vẫn vững chắc như trước, tựa hồ không có bị bất kỳ hư hại nào.
Trên núi kiếm bắn ra kiếm ý nhưng ngay lập tức bị phá nát.
Mà hồng mang thế như chẻ tre bao trùm cả ngọn núi kiếm.
Sau đó, toàn thân Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng bị bao phủ bởi một tầng màu đỏ, hắn rất kinh ngạc nhưng cũng không có cảm thấy bất kỳ tổn thương nào, chỉ là cảm giác được thân thể mình bị một cỗ khí tức kỳ dị xẹt qua mà thôi.
Ngoài ra, kiếm khí hắn vừa bắn ra cũng đã biến mất.
Hồng mang dần thu liễm, sắc mặt Đường Tam có chút tái nhợt, trong tay hắn, không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh trường kiếm đỏ như máu.
Nhưng ngay sau đó, thanh trường kiếm này đã bay ra, đáp xuống bên cạnh hắn, lần nữa biến thành bộ dáng Mỹ công tử.
Không sai, vừa rồi hắn dùng Mỹ công tử làm kiếm, chém ra một kiếm thẩm phán.
Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng đứng ở đó, thật lâu không nói gì.
Núi kiếm không ngừng run lên, phát ra tiếng vù vù.
Đường Tam và Mỹ công tử đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, yên lặng cảm thụ biến hoá của bản thân.
Nhất là Mỹ công tử, nàng cảm giác rõ ràng, khi Đường Tam lấy nàng làm kiếm, sau khi chém ra một kiếm kia tựa hồ đã để lại trong cơ thể nàng một lạc ấn.
Phần lạc ấn này khiến Tu La Kiếm trong Thần Thức Chi Hải của nàng trở nên ngưng thực hơn.
Thật lâu sau, trong mắt Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng mới lần nữa có hào quang.
"Đây chính là Thẩm Phán Chi Kiếm?" Hắn trầm giọng hỏi.
Đường Tam nhẹ gật đầu, nói: "Không sai, đây chính là Thẩm Phán Chi Kiếm.
Người hiểu rồi sao?"
Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng lắc đầu, "Hiểu được một ít, tựa hồ lại không hiểu gì.
Ngươi dẫn động là thiên địa chi lực.
Kiếm ý của ta không ngăn được một kiếm này của ngươi.
Thiên địa chi lực tựa hồ không bị năng lượng huyết mạch ngăn cản.
Hoặc là nói chỉ có thể ngăn cản được một bộ phận trong đó.
Ngươi rốt cuộc là dùng cái gì trảm ta? Vì sao ta không cảm giác được bất kỳ tổn thương gì?"
Đường Tam cười một tiếng, nói: "Miện hạ không có tội, không cần thẩm phán.
Người không có tội, Tu La bỏ qua."
Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng sửng sốt một cái rồi nhớ lại những lời của Đường Tam, trong nhất thời không khỏi ngốc trệ.
Đường Tam trầm giọng nói: "Thẩm Phán Chi Kiếm dùng để thẩm phán tội nhân.
Người vô tội tự nhiên sẽ không cần thẩm phán.
Vì vậy Thẩm Phán Chi Kiếm có uy năng lớn nhất khi nhằm vào địch nhân có tội ác tày trời, cũng là có hiệu quả nhất."
"Từ tình huống Thẩm Phán Chi Kiếm xẹt qua thân thể ngài có thể thấy, cả đời này ngài không phạm lỗi nặng nên bị ảnh hưởng rất nhỏ.
Nếu bản thân ngài có tội thì cũng không được như bây giờ."
Đường Tam giảng thuật cho Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng, Mỹ công tử ở bên cạnh nghe rất chăm chú.
Trước khi tới đây Đường Tam đã nói với nàng, hôm nay sẽ giảng thuật cho nàng chân lý Tu La Kiếm và uy năng chính thức của Tu La Kiếm nằm ở chỗ nào.
Vừa rồi Đường Tam đã nói cho nàng, chính thức sử dụng Tu La Kiếm là như thế nào.
Thẩm phán, chính là thẩm phán tội nhân.
"Trên Thẩm Phán Chi Kiếm ẩn chứa năng lượng như thế nào?" Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng hỏi.
Đường Tam trầm giọng nói ra: "Thiên Địa chính khí!"
Nghe được bốn chữ này, hai mắt Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng lập tức sáng chói.
Đến cảnh giới này của hắn đã không cần phải khổ tu mà là bản thân nhận thức và cảm ngộ, là cảm ngộ với ngoại giới và cảm ngộ về kiếm thuật của chính mình.
Khi Đường Tam nói ra bốn chữ Thiên Địa chính khí, Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng lập tức có cảm giác kinh hô.
Trong chốc lát hắn đã hiểu Thẩm Phán Chi Kiếm của Đường Tam từ đâu mà đến và nguyên nhân vì sao nó có được uy năng như thế.
Đó không phải là công kích năng lượng thuần tuý, càng không phải là công kích bằng huyết mạch chi lực, mà là Thiên Địa chính khí tẩy lễ.
Phần tẩy lễ này hàng lâm tẩy rửa mọi tội ác và thẩm phán quá khứ.
Người có tội tất nhiên sẽ bị Thiên Địa chính khí thẩm phán, do đó sẽ gặp phải trùng kích cực lớn.
Đây là lực lượng không thể địch lại, là bản án chỉ có thể tự mình gánh vác.
Thẩm Phán Chi Kiếm, hoá ra đây chính là Thẩm Phán Chi Kiếm, đây cũng là thanh kiếm chính nghĩa của thiên địa.
Mỹ công tử cũng đang nhớ lại bốn chữ này, Thiên Địa chính khí.
Bất kỳ ai có tội, khi tội ác dẫn đến cái chết thì phải chịu sự thẩm phán của Thiên Địa chính khí.
Đây là ý nghĩa tồn tại của Tu La Kiếm.
Ở Thần giới, nó được xem là Thẩm Phán Chi Kiếm, dùng để thẩm phán chúng Thần.
Người có tội, dù là ai cũng không thể chạy thoát khỏi sự tẩy lễ của nó.
Vì vậy nó là Thần Khí mà toàn bộ chúng Thần ở Thần giới đều sợ hãi.
Hiện tại Tu La Kiếm chỉ có một đạo kiếm ý trên người Mỹ công tử, nhưng sức mạnh của sự thẩm phán này lại giống bản nguyên, cho nên vừa rồi nó mới đưa tới Thiên Địa chính khí.
Mà dẫn động Thiên Địa chính khí, trên vị diện này không ai có khả năng như thế.
"Ta đã hiểu, cảm tạ chỉ điểm." Hào quang trong mắt Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng dần thu liễm, nhưng thần thái sáng láng.
Hắn hơi khom người với Đường Tam.
Với sự lĩnh ngộ hôm nay, tu vi của hắn chắc chắn sẽ tăng lên cấp độ cao hơn, cảm ngộ với kiếm cũng bước sang một tầng khác.
Đường Tam lại nói tiếp: "Miện hạ, thanh kiếm mạnh nhất đương thời là Vương Giả Chi Kiếm.
Vương Giả Chi Kiếm, mênh mông cuồn cuộn, nhất định có ẩn chứa thẩm phán chi ý."
Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng khẽ gật đầu, "Ta hiểu ý của ngươi, muốn truy cầu kiếm cực hạn thì phải làm cho mình trở thành cực hạn, chỉ có cực hạn hoàn mỹ, công chính, nội tâm trong sáng, bản thân trong sáng thì mới có thể có được Thần Kiếm hoàn mỹ."
Đường Tam không nói thêm gì nữa, trong lòng mỗi người đều có cảm ngộ khác nhau về Thần Kiếm.
Thứ mà Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng lĩnh ngộ lúc này là Thần Kiếm hoàn mỹ, điều này khác với Tu La Kiếm của Tu La Thần.
Nhưng hắn có thể từ kiếm ý thẩm phán của Tu La Kiếm cảm thụ được một ít gì đó và bổ sung vào trong kiếm ý của mình thì nhất định sẽ khiến hắn trở nên cường đại hơn.
Mà bắt đầu từ một khắc này, dù Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng không thể trở thành trợ lực cho bọn họ thì chắc chắn cũng không là đối thủ của bọn họ.
"Mong rằng tiền bối có thể tiến xa hơn!" Đường Tam và Mỹ công tử hành lễ với hắn, sau đó không chút do dự quay người rời đi.
Đưa mắt nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, ánh mắt Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng ngày càng rõ ràng, "Truyền lệnh của ta, kể từ hôm nay, bổn Hoàng bế quan.
Núi Kiếm Thánh phong bế."
Trong quá trình Đường Tam và Mỹ công tử xuống núi, bên tai đều vang vọng thanh âm của Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng.
Vị này muốn bế quan để trùng kích tầng cấp cao hơn.
Tất cả mọi chuyện trong chuyến đi Tổ đình lần này đã hoàn thành, cũng đến lúc Đường Tam và Mỹ công tử phải rời đi.
Đường Tam nắm tay Mỹ công tử, ánh mắt nhìn về phía Thiên Hồ Thánh Sơn xa xa, trong nháy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tương lai của vị diện này chỉ dùng tám chữ để hình dung là đủ, góp ít thành nhiều, phản thủ vi công!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...