Nàng đột nhiên ngẩng đầu, cơ hồ là bật thốt lên, "Ca!"
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy gương mặt vừa có chút quen thuộc, vừa có chút xa lạ kia thì hy vọng trong nháy mắt bị đánh tan.
Đó là một nam sinh có dáng người thon dài và bả vai rộng lớn, một đầu tóc dài màu lam rất mềm mại, dưới trời chiều chiếu rọi còn tản ra quang mang màu lam nhạt.
Hắn rất anh tuấn, mang trên người nụ cười ấm áp, trong tay cầm một cái chổi, đang mỉm cười với nàng.
"Nơi này không cần quét sạch." Sắc mặt Mỹ công tử trong nháy mắt lạnh xuống, lạnh lùng nói.
"Vẫn là để ta quét đi." Thanh niêm vẫn mỉm cười nói như cũ.
"Ta nói, không cần quét." Sát khí lạnh thấu xương cơ hồ trong chớp mắt không bị khống chế mà lao ra.
Ngay khi phóng ra sát khí thì Mỹ công tử bỗng giật mình tỉnh lại, nếu chỉ là một nhân viên bình thường thì sao chịu được sát khí của mình xâm nhập.
Ngay khi nàng vội vàng thu hồi sát khí thì lại nghe được giọng nói ôn hoà kia không bị ảnh hưởng chút nào vang lên, "Mỹ tỷ, ngươi không còn nhớ ta sao?"
Nghe được xưng hô này, Mỹ công tử hơi sửng sốt, lần nữa nhìn về phía đối phương.
Nàng đã thu lại sát khí, mà đối phương vẫn đứng ở đó, ánh trời chiều tựa hồ đang phác hoạ một tầng ánh sáng màu vàng trên người hắn.
Thanh niên nâng một tay lên, một chén trà sữa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đưa đến trước mặt Mỹ công tử.
Nhìn thấy chén trà sữa này, thân thể Mỹ công tử hơi chấn động, giật mình nói: "Ngươi là ..."
Tướng mạo của hắn có chút quen thuộc, chỉ là dáng người này biến hoá quá lớn, dung mạo cũng có chút thay đổi, ngay cả màu tóc cũng thay đổi.
"Đúng vậy.
Ta là Đường Tam a, Mỹ tỷ." Đường Tam nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Khi Mỹ công tử tới đây, phát ra triệu hoán với Tu La thì đúng lúc hắn đang bế quan tới thời điểm quan trọng.
Vì có thể nhanh chóng tới nơi này, hắn đã mau hoàn thành tu luyện, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Tu La đã chết, huyết thệ đã không còn, mà tướng mạo hay màu tóc của hắn đều thay đổi, dù bây giờ hắn nói mình là Tu La thì sợ rằng nàng cũng không tin.
Mà thân phận Tu La này đã đăng ký với Tổ đình, và cũng không còn tồn tại nữa.
Cho nên, Tu La đi rồi, Đường Tam đã trở về!
"Đường Tam, ngươi thật sự là Đường Tam?" Mỹ công tử kinh ngạc nhìn hắn, cảm giác thân thiết quen thuộc cũng dần trở về.
Nhìn mái tóc dài màu xanh lam kia dường như lại càng thêm thân thiết.
Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng không khỏi trăm mối ngổn ngang.
Thậm chí nàng còn có xúc động muốn nhào vào ngực hắn khóc lớn một hồi, phát tiết ra tâm tình bi thương trong lòng mình.
"Ừm, là ta.
Mỹ tỷ, nghe nói lúc trước ngươi luôn tìm ta.
Thật xin lỗi, ta bị học viện bên kia gọi đi bế quan, vì vậy vẫn luôn bế quan tu luyện, đến khi xuất quan thì liền đến học viện chờ ngươi.
Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi.
Ngươi sao vậy?" Đường Tam mỉm cười nói.
Nhìn bộ dạng thương tâm của nàng, tim hắn kỳ thật cũng rất rất đau.
Nhưng Tu La thật sự không thích hợp xuất hiện nữa, hiện tại cũng không thích hợp để giải thích thân phận Tu La này.
Ánh mắt Mỹ công tử lần nữa trở nên ảm đạm, "Ta ở chỗ này chờ một người bạn."
"Nha." Đường Tam không hỏi là ai, hắn đương nhiên biết nàng đang đợi ai.
"Tỷ chờ lâu chưa?"
"Hai ngày rưỡi rồi, còn nửa ngày nữa." Mỹ công tử nói.
"Ngươi có đói bụng không? Ta đi mua đồ ăn cho ngươi." Đường Tam vội vàng nói.
Mỹ công tử nhìn chén trà sữa trong tay hắn một chút, lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không cần đâu, cảm ơn ngươi.
Tóc của ngươi sao lại đổi màu? Tu luyện xảy ra vấn đề sao?"
Đường Tam nói: "Huyết mạch sinh ra một chút biến dị nên mới thay đổi như vậy.
Là biến dị tốt, tỷ yên tâm đi."
Nhìn hắn nở nụ cười tràn ngập ánh mặt trời, không biết vì sao, nội tâm băng lãnh của Mỹ công tử đã hoà tan vài phần.
"Vậy ngươi đi làm việc trước đi." Mỹ công tử gật gật đầu với hắn.
Đường Tam nói: "Được." Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, Mỹ công tử không khỏi cảm thấy hơi khác thường, không biết vì sao, sau khi nhìn thấy hắn, nội tâm bi thương liền tiêu tán một chút, thậm chí thậm chí hy vọng đang biến thành tuyệt vọng trong lòng lại dấy lên rất nhiều.
Ngay khi lòng nàng có chút mất mát thì người nào đó đã đi xa mấy chục mét liền quay lại.
"Ngươi vẫn tốt chứ?" Đường Tam nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Mỹ công tử, hỏi thăm.
Mỹ công tử nhìn hắn một cái, nói: "Không tốt lắm." Thái độ của nàng với hắn rõ ràng có chút lãnh đạm.
Mất tích một thời gian dài như vậy, hắn nói là bế quan, nhưng nàng đã từng đến hỏi Trương Hạo Hiên vẫn không có tin tức của hắn, bế quan là bế quan thế nào?
"Ta ở chỗ này đợi cùng ngươi." Đường Tam nói.
"Không cần, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta ở đây chờ là được." Mỹ công tử lắc đầu.
Cảm nhận được thái độ lãnh đạm của nàng, trong lòng Đường Tam không khỏi dở khóc dở cười.
Với tâm tính một đời Thần Vương, vậy mà lúc này lại cảm thấy có chút uỷ khuất.
Mặc dù biết rõ bởi vì thân phận, chuyện này không trách Mỹ công tử được, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác như vậy, thật là kỳ quái.
Sau khi Mỹ công tử nói hắn đi thì tự nhắm mắt lại, cứ như vậy đứng ở nơi đó, tiếp tục chờ đợi.
Nhìn nàng thế này, Đường Tam rất đau lòng, thậm chí có chút nhịn không được mà nói với nàng mình là Tu La, hắn vẫn luôn ở đây.
Nhưng mà, nếu nói thật thì sẽ rất khó giải thích, nhất là vì sao ở độ tuổi này hắn có thể có thực lực mạnh và kinh nghiệm phong phú như Tu La.
Những kinh nghiệm thực chiến, Tu La Kiếm, thần kỳ Thiên Chi Huyền Viên kia từ đâu mà đến.
Nếu như hắn nói với nàng, mình là trượng phu kiếp trước của nàng thì không biết có bị Mỹ công tử đánh một trận hay không.
Lúc này, cảm xúc của nàng với hắn rõ ràng là không tốt.
Cho nên, bây giờ Đường Tam đúng là không biết nên làm thế nào, thậm chí còn bối rối hơn khi đôi mặt với truy sát của Hoàng Giả.
Vì vậy hắn cũng chỉ yên lặng đứng ở nơi đó nhìn nàng.
Chỉ cần canh giữ bên người nàng, trong lòng hắn đã thoả mãn rồi.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, khi Mỹ công tử mở mắt ra thì lại nhìn thấy Đường Tam vẫn đứng ở nơi đó chăm chú nhìn mình.
Thấy nàng mở mắt ra, hắn còn cười cười với nàng.
Mỹ công tử cau mày nói: "Sao ngươi vẫn chưa đi?"
"Không có việc gì, hôm nay ta không có chuyện gì đặc biệt nên đứng ở chỗ này bồi ngươi."
Mỹ công tử tức giận: "Công việc quét dọn có thể lười biếng như ngươi sao?"
Đường Tam nói: "Sân trường đã được quét sạch rồi, không sao cả."
Mỹ công tử lườm hắn một cái, không nói gì nữa, hắn muốn đứng thì đứng.
Mặc dù ngoài miệng nàng đuổi hắn đi, nhưng thực tế thì sau khi hắn đến, không biết vì sao bi thương trong lòng nàng đã giảm bớt mấy phần, có lẽ là vì có người làm bạn với nàng đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời đã về khuya, thời gian ba ngày đã đến.
Thần sắc trên mặt Mỹ công tử cũng dần thay đổi, vẻ lo lắng rõ ràng không thể che đậy, hai mắt dần dần đỏ lên.
Đường Tam vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, cho nên mỗi biến hoá rất nhỏ hắn đều thấy rõ trong mắt.
Nhìn thấy cảnh này, tim hắn không khỏi đau xót, thậm chí có chút tâm loạn như ma.
Làm sao bây giờ? Mình nên làm sao bây giờ? Có phải nên nói sự thật với nàng không? Nàng có thể chấp nhận nó không?
Sắc trời càng ngày càng tối, khoảng cách ba ngày thời gian chỉ còn lại một xíu thời gian, thân thể Mỹ công tử run rẩy, dưới gió đêm cũng có chút ảm đạm.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng trở nên tái nhợt, đôi môi đỏ mím chặt, không ngừng nhẹ nhàng vân vê máy truyền tin Tu La lưu lại cho nàng.
Nước mắt không ngừng rung rung, dường như lúc nào cũng có thể chảy xuống.
Đường Tam thở sâu, trong chớp mắt này cái gì lý trí đều bị hắn vứt ra sau đầu, hắn bước lên phía trước, đến trước người Mỹ công tử, sau đó nâng tay lên bắt lấy bả vai nàng.
Mỹ công tử vốn đang vô cùng đau buồn, đột nhiên bị hắn nắm lấy bả vai thì không khỏi sửng sốt, ngay sau đó bi thương liền biến thành phẫn nộ, "Ngươi làm gì?" Nàng giơ tay lên, một chưởng đập vào lồng ngực Đường Tam.
"Rầm" một tiếng, Mỹ công tử kinh ngạc phát hiện một chưởng này của mình lại không làm Đường Tam trước mặt nhúc nhích tí nào.
Tuy rằng nàng không sử dụng quá nhiều lực, nhưng dù sao nàng cũng có tu vi Cửu giai đỉnh phong a! Là song quán quân Tổ đình tinh anh đại tái.
"Tiểu Mỹ, đừng nóng vội.
Ngươi nghe ta nói." Giọng nói của Đường Tam đã thay đổi, chính là thanh âm của Tu La.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...