Nhìn thấy bọn họ tiến vào rừng cây, Đường Tam khẽ vẩy tay áo.
Lúc này, không chỉ hai tay mà hai cánh tay hắn đều run rẩy kịch liệt, cơ bắp không khống chế được mà dấy lên từng cơn đau co rút, khí huyết sôi trào cuồn cuộn trong cơ thể.
Nếu không phải Tinh Thần Lực của hắn cường đại, chỉ sợ đã muốn thổ huyết.
Nhìn qua trận vừa rồi hắn thắng, nhưng thực tế hắn biết rõ, nếu mình không bằng mọi giá dẫn động Thần Thức thì rất khó chiến thắng Hoàng Băng Băng, với điều kiện là vị tộc trưởng này không sử dụng Băng Phong vương toạ.
Khi một chuỳ kia rơi xuống, vì mục tiêu không phải là Hoàng Băng Băng nên nàng mới không kích phát Băng Phong vương toạ, nếu không, hắn mặc dù vẫn thu được thắng lợi vì đối phương vi phạm quy tắc, nhưng cũng không sẽ không như bây giờ, không chừng đã bị diệt khẩu.
Trận đấu vừa rồi, Đường Tam đã đem hết khả năng ra chiến đấu.
Cát Hung Lưỡng Cực lĩnh vực có tác dụng áp chế mấu chốt, phối hợp với Loạn Phi Phong Chuy Pháp đánh cho Hoàng Băng Băng không kịp trở tay.
Thời Không Đạo Tiêu vừa ra khiến cho nàng trở nên chậm chạp.
Nó đã đủ để so sánh với lực lượng Thần cấp, với tu vi của Hoàng Băng Băng cũng không cách nào hoàn toàn chống đỡ được.
Đường Tam vì sao không bị ảnh hưởng? Hắn không phải không bị ảnh hưởng, mà là dựa vào thời gian gia tốc cùng Khổng Tước Biến truyền tống mới làm cho hắn nhìn như không bị ảnh hưởng gì.
Cuối cùng là Đại Tu Di Chuy.
Hắn dẫn động Thần Thức thể hiện ta một năng lực cường đại ở kiếp trước.
Bất quá bây giờ hắn không có Hạo Thiên Chuỳ, chỉ có thể dùng Thần Thức mô phỏng một tia năng lực của nó rót vào trong Phá Thiên chuỳ nên mới miễn cưỡng thi triển ra.
Đại Tu Di Chuy xác thực có uy lực to lớn, nhưng cũng vì nó mà Đường Tam dùng sức quá độ, thân thể không thừa nhận được nên bị thương.
Quá trình này hết sức phức tạp, nhưng cuối cùng Đường Tam miễn cưỡng chiến thắng đối thủ, thu được kết quả như mong muốn.
Nếu Hoàng Băng Băng thật sự vận dụng Băng Phong vương toạ để gϊếŧ hắn, thực lực của Đường Tam bây giờ không đánh lại được, nhưng nếu toàn lực kích phát Thần Thức thì vẫn có thể mang Vũ Băng Kỷ đào tẩu.
Nếu thật sự xảy ra như vậy, hai bên chính là kẻ thù không đội trời chung, Băng Nữ tộc cũng không đáng để hợp tác.
Sự thật đã chứng minh, Hoàng Băng Băng vẫn còn lý trí, nàng lựa chọn kết cục tốt nhất.
Một bên khác, Hoàng Băng Băng mang theo Vũ Băng Kỷ đi vào rừng cây.
Nàng không lập tức xuất ra Băng Phong vương toạ, mà dừng lại nhìn Vũ Băng Kỷ.
Vũ Băng Kỷ có chút mờ mịt dừng lại nhìn nàng, thoáng có chút bối rối, dù sao đây cũng là tộc trưởng của mẫu thân.
Hoàng Băng Băng hít sâu một hơi rồi hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Vũ Băng Kỷ nói: "Ta không biết mình được nhặt về lúc nào, dựa theo từ đó đến nay là hai mươi tuổi đi."
"Hai mươi tuổi? Hai mươi năm trước sao?" Nàng nhắm mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vũ Băng Kỷ lập tức ý thức được điều gì đó, thất thanh nói: "Không, không cần ..."
Hoàng Băng Băng khoát tay nói: "Dù ta có tìm được đó là ai cũng sẽ không làm tổn thương nàng, những việc nàng làm không hẳn là sai.
Có lẽ, đây cũng là lối thoát cho tộc chúng ta trong tương lai.
Ngươi yên tâm, chờ trong tộc có quyết định, ta sẽ đi tìm ngươi.
Nếu ta có thể tìm được mẹ ngươi, ta sẽ dẫn nàng đến."
Sắc mặt Vũ Băng Kỷ có chút phức tạp, nhưng hắn chỉ nhẹ gật đầu.
Hoàng Băng Băng nói: "Ngươi truyền thừa huyết mạch chi lực của tộc ta, dù không thuần tuý vì có huyết mạch nhân loại nhưng có thể tu luyện đến cảnh giới này đã rất không dễ dàng.
Không thể phủ nhận tốc độ tu luyện của nhân loại cũng không chậm.
Mặc dù ngươi không phải tộc nhân của Băng Nữ tộc, nhưng ta hy vọng trong tương lai dù phát sinh chuyện gì, khi tộc ta cần trợ giúp thì ngươi có thể xuất thủ cứu viện."
Vũ Băng Kỷ hơi kinh ngạc nhìn nàng, phải biết rằng, Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc luôn xem thường nhân loại, trong mắt bọn họ, nhân loại là nô ɭệ, cùng lắm là phụ thuộc mà thôi.
Nhưng hắn rất nhanh đã hiểu được, thái độ của nàng chuyển biến có liên quan với Đường Tam, là Đường Tam dùng thực lực của mình thu được sự tán thành của vị tộc trưởng này.
"Được." Hắn nặng nề gật đầu.
Quang mang màu băng lam sáng lên trên người Hoàng Băng Băng, Băng Phong vương toạ hoa mỹ bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nàng.
Nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống, ngay cả trên cây cỏ cũng xuất hiện băng hoa.
"Quỳ xuống lạy nó đi, đây là Thần Khí do tổ tiên để lại." Hoàng Băng Băng nghiêng người tránh sang một bên.
Vũ Băng Kỷ hơi chần chừ một chút, sau đó cũng quỳ xuống.
Với hắn, Băng Nữ tộc khác với Yêu Quái Tộc khác.
Mẫu thân của các đồng bạn đều là nhân loại, mà mẹ của hắn là tộc nhân Băng Nữ tộc, nói cách khác, Băng Nữ tộc không có gϊếŧ hại thân nhân của hắn.
Mặc dù không biết phụ thân là ai, nhưng Băng Nữ tộc sẽ không tự nhiên ở cùng một chỗ với nhân loại, rất có thể là bọn họ có cảm tình với nhau.
Trên người hắn có một nửa huyết mạch Băng Nữ tộc, nói Băng Nữ tộc là tổ tiên của hắn cũng không sai.
Vũ Băng Kỷ cung kính dập đầu lạy ba cái, rồi đứng người lên nhìn Hoàng Băng Băng.
Ánh mắt Hoàng Băng Băng có chút phức tạp, nàng phất phất tay nói: "Đi thôi, ngồi lên đó." Hô hấp Vũ Băng Kỷ có hơi gấp gáp, hắn hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, lúc này mới đi đến chỗ Băng Phong vương toạ.
Càng đến gần hắn càng cảm thấy thân thiết, dường như Băng nguyên tố đang kêu gọi và dẫn dắt hắn.
Cuối cùng hắn đã đến nơi, chậm rãi ngồi xuống."
Khi hắn chân chính ngồi xuống Băng Phong vương toạ thì không còn cảm thấy khẩn trương như trước nữa.
Một cỗ khí thanh lương trong nháy mắt lan toả đến tứ chi và hắn cảm giác được một cỗ cực hàn trong huyết mạch của mình.
Đại não lập tức trở nên thanh minh, trên thân tản ra một vầng sáng màu xanh lam tựa như một con suối băng.
Vũ Băng Kỷ nhắm mắt lại, cảm thụ cái cảm giác tuyệt vời khi đắm mình trong vầng sáng đó.
Hắn vô thức nhìn Hoàng Băng Băng, còn nàng vẫn chăm chú nhìn biến hoá trên người Vũ Băng Kỷ.
Khi nàng thấy trên da hắn xuất hiện đường vân băng hoa thì biểu lộ kinh ngạc.
Huyết mạch Băng Nữ tộc trên người nhân loại này vô cùng thuần khiết, hơn nữa kết hợp với huyết mạch nhân loại phi thường tốt, không có bất kỳ bài xích nào, điểm này có thể nhìn ra từ việc Băng Phong vương toạ tán thành hắn.
Có lẽ, huyết mạch của Băng Nữ tộc rất gần với nhân loại.
Nếu huyết mạch của hậu đại khi Băng Nữ tộc kết hợp với nhân loại có thể đạt đến trình độ này, so sánh với hậu đại do Băng Nữ tộc tự phân tách Thần Thức mà thành thì hơi kém một chút, nhưng không kém quá nhiều.
Về sau nếu được chiết xuất huyết mạch thì cơ bản có thể kéo dài truyền thừa chủng tộc.
Vũ Băng Kỷ chỉ cảm thấy huyết mạch của mình đang trải qua một số biến hoá kỳ diệu, trong cơ thể dường như có gì đó bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thân thể hắn đang đóng băng, mà trong quá trình này dường như lại có thứ gì đó đang tan chảy.
Trong Tinh Thần Chi Hải của hắn phảng phất nhìn thấy được một nữ tử có dung nhan tuyệt mỹ ngồi ngay ngắn trên vương toạ, mà xung quanh là từng đoạn hình ảnh sống động, dường như là ghi chép lại cuộc đời của vị nữ tử kia.
Những cảm thụ kỳ lạ theo đó mà đến, trong lúc vô hình hắn có nhiều hơn thứ gì đó, nhất là cảm ngộ và sự hoà hợp với Băng nguyên tố đã tăng lên nhiều.
Cảm giác rét lạnh dần biến mất, bởi vì hắn đã biến thành hàn băng.
Lúc trời tờ mờ sáng, Vũ Băng Kỷ trở về.
Đường Tam kết thúc minh tưởng, mở hai mắt ra nhìn Đại sư huynh, phát hiện ra rằng hắn đã trở nên khác biệt.
So với lúc trước, từng động tác giơ tay nhấc chân của Vũ Băng Kỷ đều có vài phần xuất trần, đường vân băng hoa trên trán còn lờ mờ thấy được, mặc dù đang chậm rãi biến mất, nhưng vẫn như cũ lưu lại dấu vết.
"Cảm giác như thế nào?" Đường Tam mỉm cười hỏi.
Vũ Băng Kỷ nói: "Cảm ngộ của ta với Băng nguyên tố đã sâu sắc hơn nhiều, huyết mạch tựa hồ cũng phát sinh chút biến hoá."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...