Mộc Vân Vũ đi đến bên cạnh hắn nói: "Nhưng bọn họ đã chứng minh bọn họ có đủ thực lực đối phó, không phải sao? Kỳ thực ta có lòng tin đặc biệt với Đường Tam, tiểu tử này luôn thần thần bí bí, nhưng ngươi không thể không thừa nhận, hắn cho tới bây giờ đều không làm chúng ta thất vọng.
Trấn trưởng không trở lại đoán chừng là vì tin tưởng hắn."
Quan Long Giang nói: "Nhưng hắn cũng không nói rõ tình huống của Đường Tam ...!Cũng không biết hắn dạy như thế nào.
Còn có mấy trận bàn kia, cũng không biết từ nơi nào tới, chẳng lẽ là tổng bộ cho? Chúng rất trân quý a! Xuất hiện trên tay người của chúng ta, hoài bích có tội, ta lo lắng bọn họ ở bên ngoài gặp phiền phức, nếu không, chúng ta đi tìm lão Tư đi, để hắn âm thầm bảo hộ bọn họ?"
Mộc Vân Vũ nói: "Không cần đâu.
Trị an trong thành Gia Lý rất tốt, mấy cái trận bàn này cũng không đến mức hấp dẫn cường giả Thần cấp xuất thủ đối phó với bọn họ.
Thần cấp trở xuống chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ, ít nhất có Băng Kỷ có thể giao đấu với cường giả Cửu giai.
Hắn mới mười tám tuổi đã có thực lực như vậy, tương lai đột phá Thần cấp không có vấn đề.
Có thể bồi dưỡng được một đệ tử như vậy, ngươi nên tự hào mới đúng.
Bọn hắn cũng nói, chiến đấu sinh tử như thế sẽ làm tăng tốc độ trưởng thành của bọn họ."
Quan Long Giang cười khổ nói: "Học viện chúng ta, mấy đứa nhỏ này chiếm ít nhất một nửa nội tình a, vạn nhất ..."
"Không có vạn nhất." Mộc Vân Vũ tức giận, "Chờ bọn họ chiến thắng trở về, chúng ta sẽ có đệ tử quý tộc.
Hơn nữa trở thành quý tộc có thể tiến vào học viện Gia Lý học tập, ngươi đã nghĩ đến điểm này chưa? Trừ Vũ Băng Kỷ, mấy đứa còn lại đều đủ tuổi."
Quan Long Giang trong lòng hơi động, Mộc Vân Vũ nói đúng.
Học viện Gia Lý chỉ tuyển con cháu quý tộc, có yêu cầu với tuổi tác và thiên phú.
Nếu như bọn họ thông qua Đấu Thú Tràng thu được thân phận quý tộc, tuổi lại phù hợp thì dù là nhân loại cũng nhất định được học viện Gia Lý nguyện ý tuyển chọn.
Khi Quan Long Giang còn đang lo lắng, năm người Đường Tam đã tiến vào thành Gia Lý, ngựa theo đường quen đi về Đấu Thú Tràng.
Bọn họ chưa đi báo danh ngay, mà ở gần Đấu Thú Tràng tìm một khách sạn nghỉ lại.
Quan Long Giang để ý bên ngoại cảnh, Đường Tam cũng cân nhắc đến vấn đề này, cho nên bọn họ chọn một khách sạn không tệ, có chừng trăm gian phòng, có thể coi là khách sạn lớn trong thành Gia Lý.
Đương nhiên, giá cả cũng không rẻ.
Nghỉ lại một đêm tốn năm mươi Yêu tệ.
Năm người Đường Tam đặt ba gian phòng, hắn cùng Độc Bạch một gian, Cố Lý cùng Vũ Băng Kỷ một gian, là nữ tử duy nhất trong đội, Trình Tử Chanh một mình một gian.
"Quá đắt a!" Vào trong phòng, đặt đồ vật xuống, Vũ Băng Kỷ có chút cau mày.
Giá đúng là đắt, hơn nữa bọn họ là phụ thuộc nhân loại, khi vào đặt phòng liền bị tra khảo nửa ngày.
Khách sạn kiểu này có rất ít phụ thuộc nhân loại đến nghỉ.
Đường Tam nói: "Rất đáng giá." Mặc dù đắt nhưng phòng chỗ này không tệ, ít nhất là từ khi đến thế giới này, đây là nơi tốt nhất.
Mỗi gian phòng lớn khoảng sáu mươi thước vuông, có phòng vệ sinh riêng.
Trong phòng không khí khô ráo thoáng mát, giường mềm mại dễ chịu, còn có cửa sổ lớn có thể nhìn thấy bên ngoài, cách đó không xa chính là Đấu Thú Tràng.
Hiện tại hắn cũng không nghèo như lúc mới tới, tuy Đường Tam không biết thu được tổng cộng bao nhiêu tiền khi bán trận bàn nhưng hắn vẫn biết đại khái, khách sạn này tính là gì?
"Đại sư huynh, chúng ta chỉ cần thắng liên tiếp sẽ có tiền thưởng phong phú.
Nghe nói chiến thắng trận đầu, mỗi người thu được một nguyên tố tệ.
Mỗi một trận thắng tiếp theo, tiền thưởng sẽ tăng lên.
Chiến thắng năm trận trở lên còn có thể nhận được một phần lợi nhuận từ việc bán vé và đánh cược." Độc Bạch bấm tay tính toán nói.
Hắn luôn là một người tham tiền, cho nên với tiền tài đặc biệt mẫn cảm, chuyện này cũng đã sớm tính qua.
Chỉ cần bọn họ thắng một trận liền có năm nguyên tố tệ, tiền phòng không tính là gì.
Vũ Băng Kỷ nói: "Cứ vậy đi, đến đâu hay đến đó.
Bây giờ chúng ta đi báo danh?"
Đường Tam gật gật đầu, "Đi."
Năm người ra khỏi khách sạn, đi bộ khoảng năm phút thì tới Đấu Thú Tràng.
Năm người quen thuộc đi tới chỗ ghi danh lần trước.
Nơi báo danh vẫn đông như cũ, mọi người phải xếp hàng ghi danh.
Nhưng sau khi đi vào, nhóm Đường Tam cũng không xếp hàng, mà từ mặt bên đi lên.
"Không biết xếp hàng sao?" Một cánh tay ngăn bọn họ lại, đó là một tên Tượng Yêu.
Hắn có dáng người khôi vĩ, cao chừng năm mét, trong đám Yêu Quái báo danh, chúng là loài cao lớn nhất.
"Chúng ta không cần xếp hàng." Đường Tam thản nhiên nói.
"Không cần? Muốn ăn đòn sao? Phụ thuộc nho nhỏ cút sang một bên." Vừa nói, bàn tay to lớn của Tượng Yêu đánh tới Đường Tam.
Vũ Băng Kỷ bước ra ngăn trước mặt Đường Tam, tay phải đồng dạng đánh ra.
Khi hai cánh tay sắp chạm vào nhau thì tay Vũ Băng Kỷ lướt qua trên tay Tượng Yêu rồi nhanh chóng tránh sang một bên, hắn không có ý định cùng Tượng Yêu so đấu.
Nhưng trong nháy mắt cánh tay nó đã cứng ngắc lại, mặt ngoài ngưng kết một tầng sương trắng, toàn bộ cánh tay đã đóng băng.
Tượng Yêu cảm thấy kinh hãi, năm người Đường Tam nhìn qua còn rất nhỏ, phụ thuộc nhân loại còn nhỏ như vậy tới Đấu Thú Tràng báo danh đương nhiên nó không coi là gì, lại không ngờ tới Vũ Băng Kỷ phóng xuất Băng nguyên tố có uy năng cường đại như vậy.
"Không được gây sự." Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên.
Một thân hình cao lớn đứng lên sau quầy báo danh.
Nó ước chừng cao hơn hai thước năm, toàn thân bao trùm bởi một bộ lông đen nhánh, đôi mắt đáng sợ màu máu, khí tức cường thế trong nháy mắt làm bên trong điểm báo danh tràn ngập sát khí.
Thị Huyết Ma Viên tộc.
Tộc này phi thường kinh khủng.
Đường Tam nói: "Là nó động thủ trước, ngăn cản chúng ta báo danh."
"Báo danh phải xếp hàng, ngươi không biết sao?" Thị Huyết Ma Viên băng lãnh nói.
Đường Tam nói: "Theo quy tắc, báo danh đoàn chiến được ưu tiên, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Đoàn chiến?" Thị Huyết Ma Viên cùng Tượng Yêu đều sửng sốt.
Cánh tay Tượng Yêu đã khôi phục bình thường, nó đột nhiên cười ha hả, "Tốt! Vậy các ngươi đi báo danh đi! Không được đổi ý, muốn chết thì cứ việc.
Đi đi, đi đi." Vừa nói hắn vừa tránh đường.
Xác thực, theo quy tắc Đấu Thú Tràng, báo danh đoàn chiến không cần xếp hàng, được ưu tiên.
Đám Yêu Quái xung quanh đều cười vang, mấy phụ thuộc nhân loại nho nhỏ lại báo danh đoàn chiến, đây không phải là tìm chết sao? Quả thực là đồ ăn dâng lên tận miệng.
Trong mắt bọn chúng, năm người Đường Tam đã chết rồi.
Đối mặt với một đám Yêu Quái khí thế bức người xung quanh, sắc mặt Độc Bạch có chút tái nhợt, trong mắt Trình Tử Chanh đầy phẫn nộ, Cố Lý siết chặt nắm đấm, Vũ Băng Kỷ sắc mặt băng lãnh.
Chỉ có Đường Tam vẫn bình thường, đi tới trước quầy.
"Chúng ta báo danh đoàn chiến năm người." Đường Tam nói với Thị Huyết Ma Viên.
Thị Huyết Ma Viên ném qua một bảng phiếu, "Điền phiếu đăng ký, sau khi báo danh, phải tiến hành ít nhất ba trận chiến mới được rời khỏi Đấu Thú Tràng.
Nếu không gϊếŧ không tha, hiểu chưa? Đây là quy củ."
"Hiểu." Đường Tam nhận tờ phiếu.
Khi nhìn thấy cột tên đoàn đội, hắn hơi dừng lại một chút, dường như nhớ lại cái gì đó, cuối cùng viết lên một cái tên.
Ngay cả bọn Vũ Băng Kỷ cũng không hiểu cái tên này có ý gì, nhưng sau khi Đường Tam viết ra cái tên này, ánh mắt đã có chút biến hoá kỳ lạ.
"Chiến đội Sử Lai Khắc? Tiểu Đường, đây có nghĩa là gì?" Độc Bạch không nhịn được hỏi.
Đường Tam mỉm cười nói: "Chính là vô địch, đây là một loại cổ ngữ."
Đúng vậy, trong lòng hắn, Sử Lai Khắc chính là vô địch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...