Trước mặt Tô Cầm là một nam tử dáng người thon dài, tướng mạo anh tuấn mà ôn nhu, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, ánh mắt cực sâu.
Xung quanh cơ thể hắn có một tầng hào quang óng ánh nhu hoà, tràn đầy kỳ dị mà thần thánh.
Hắn mặc một thân trường bào màu trắng bạc, càng lộ ra vẻ cao quý.
So với Tô Cầm một thân áo vải trâm mận quả là chênh lệch.
Hô hấp của Tô Cầm có chút gấp rút, mà nam tử kia lại giơ tay ra, cầm ly trà sữa nàng vừa pha, khẽ nhấp một ngụm.
"Thiếu một chút vị ngọt.
Ta nhớ trà sữa nàng làm trước kia ngọt hơn một chút.
Là bởi vì thiếu ta nên mới bỏ đi phần ngọt này sao?" Âm thanh của hắn vẫn nhu hoà, trầm thấp.
Mà lúc này phía sau hắn không còn một vị khách nào, cũng không biết đã biến mất từ bao giờ.
"Sao ngươi lại tới đây?" thanh âm của Tô Cầm không nghe ra có chút tình cảm nào, chỉ có một mảnh đờ đẫn.
"Ta vì nàng mà đến." Thanh âm vẫn nhu hoà như vậy, ngay cả ánh mắt cũng ôn nhu như muốn hoà tan nàng.
"Vậy ngươi tới chậm rồi." Tô Cầm thản nhiên nói, thanh âm mang theo vài phần lạnh nhạt.
"Mãi mãi sẽ không muộn.
Ta sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình, bao gồm cả nàng." Nam tử vừa uống trà sữa vừa dùng âm thanh mềm nhẹ mà bá đạo nói.
"Ta là cái gì? Hàng hoá sao?" Tô Cầm lạnh nhạt nói.
"Không, nàng không phải.
Nàng là người ta yêu, đời ta chỉ yêu duy nhất một mình nàng." Nam tử ôn nhu nói.
"Không, ta không phải.
Đời này ngươi chỉ yêu chính mình thôi." Tô Cầm lộ ra một nụ cười chế nhạo.
Thân thể nam tử hơi cứng lại, trên mặt cũng vậy.
Tuy nhiên cũng không kéo dài, rất nhanh hắn đã trở lại bộ dạng thong dong.
"Có lẽ vậy.
Làm gì có ai không yêu chính mình nhất chứ? Ta trước hết phải đủ tốt thì mới có thể tốt với nàng, không phải sao? Ta đã tới chậm, nhưng không muộn.
Cầm nhi, nàng không hiểu.
Trên thế giới này, không đủ lực lượng thì dù đạt được cái gì cũng có thể mất đi, chỉ có lực lượng là vĩnh hằng.
Ta phải có lực lượng cường đại mới có thể bảo hộ tốt cho nàng.
Nàng chờ ta, ta đã trở về, tất cả cố kỵ năm đó sẽ tan thành mây khói, ta đã đủ mạnh để bảo hộ nàng, sẽ không bao giờ để nàng chịu bất kỳ cực khổ nào.
Đã không còn có ai có thể chia cách chúng ta."
Ánh mắt Tô Cầm băng lãnh nói: "Vậy nếu như ta không muốn thì sao?"
Nam tử ngẩn ngơ, "Không, nàng sẽ không thể không đồng ý.
Dù sao, lúc trước chúng ta yêu nhau như vậy, nàng sao lại không muốn chứ?"
Tô Cầm thản nhiên nói: "Ta không nguyện ý, chính là không nguyện ý."
"Bởi vì hắn sao?" Trên ly trà sữa trong tay hắn dường như có sương mù bốc hơi.
Tô Cầm hơi nhếch cằm, dù nàng chỉ một thân áo vải nhưng lúc này khí tức cũng không kém nam tử hoa phục kia, "Ngươi cho là ai cũng có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của ta? Ta không nguyện ý, bởi vì ta đã sớm không còn thích ngươi.
Thời khắc ngươi quyết định rời khỏi ta, lòng ta đã nguội lạnh rồi, không có chỗ cho ngươi nữa.
Hiện tại ngươi đã cường đại, ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng dù ngươi có đoạt được thân thể ta thì đó cũng chỉ là một cỗ thể xác, rút cuộc cũng không phải ta."
Vẻ mặt ưu nhã trên người nam tử rút cuộc biến mất, hắn mãnh liệt uống một hơi cạn sạch ly trà sữa.
Dù tu vi của hắn cường đại, nhưng lúc này cũng không khỏi run rẩy.
"Không, không phải, không phải ...!Nàng vẫn luôn yêu ta, chúng ta đã yêu nhau như vậy.
Chúng ta, chúng ta ..."
"Mụ mụ." Đúng lúc này, một thanh âm dễ nghe vang lên.
Tô Cầm toàn thân chấn động, quay đầu nhìn Mỹ công tử đang đi tới chỗ này.
"Con sao lại trở về? Không phải bảo con quay về học viện sao?" Tô Cầm tức giận nói.
Mỹ công tử nói: "Bên kia phong đường nên con trở lại giúp người."
Nam tử kia cũng quay người nhìn Mỹ công tử.
Khi hắn nhìn thấy nàng, lập tức xuất hiện biến hoá vô cùng phức tạp.
Thân ảnh lập loè, Tô Cầm đã không tiếng động xuất hiện trước mặt Mỹ công tử, lấy thân thể mình che lại người con gái.
Thanh âm của hoa phục nam tử đã run rẩy vài phần: "Đây là ...!đây là con gái của ngươi? Là ngươi cùng hắn ..."
Mỹ công tử cũng đã nhận thấy mụ mụ không đúng lắm.
Trong trí nhớ của nàng, cho tới bây giờ mụ mụ đều không thi triển năng lực trước mặt người khác, mà lúc này ...
Hơn nữa nàng còn phát hiện, xung quanh đều không có người.
Quảng trường Gia Lý vốn rất náo nhiệt nhưng lúc này không còn một ai đến đây, khách nhân cũng chỉ có vị kia.
"Đúng vậy." Tô Cầm vừa nói vừa ôm Mỹ công tử vào lòng.
Đôi mắt của hoa phục nam tử có chút hồng lên, hắn thì thào tự nhủ: "Nếu như lúc đó ta không rời đi, con của chúng ta, có phải cũng có thể lớn như vậy không?"
"Ngươi cút cho ta!" Tô Cầm đột nhiên quát lên, "Ngươi không có tư cách nói hài tử trước mặt ta.
Ngươi cút ngay, cút xa một chút.
Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa."
Mỹ công tử ở trong lòng mụ mụ đã bị doạ sợ, nàng chưa bao giờ thấy mụ mụ nổi giận như vậy.
Cho dù đối với người kia nàng cũng chỉ lạnh lùng, mà đối với người này, mụ mụ lại phẫn nộ như thế.
Hắn là ai?
Hoa phục nam tử lảo đảo lùi về phía sau hai bước, hai tay hắn che lại mặt mình, thật lâu cũng không lên tiếng.
Ngực Tô Cầm phập phồng kịch liệt, có thể thấy lúc này nàng rất không bình tĩnh.
Mỹ công tử không dám hỏi, nàng chỉ cảm thấy thân thể mụ mụ đang run rẩy, tâm tình cực kỳ kích động.
Một hồi lâu sau, hoa phục nam tử mới để tay xuống, có chút đờ đẫn nói: "Ta hối hận, Cầm nhi.
Thắng toàn bộ thế giới thì như thế nào? Đã mất đi nàng, thế giới này đã không còn ánh sáng.
Nhưng ta sẽ không từ bỏ, ta sẽ chứng minh với nàng tình yêu của ta, ta sẽ dùng từng giờ từng khắc trong tương lai để sám hối với nàng."
Nói xong, hắn lùi lại hai bước rồi quay đầu đi.
Trong chớp mắt khi hắn xoay người, cả người hắn lại thẳng tắp, tựa hồ người khốn khổ vì tình lúc nãy không phải là hắn.
Hắn rời bước đi, một hào quang màu tím từ từ bay ra, rơi xuống bàn trong trà sữa điếm.
"Đây là tiền trà sữa, ảnh hưởng đến việc buôn bán của ngươi, coi như là tiền bồi thường đi."
Mọi thứ trước mắt trở nên hư ảo một chút, trong nháy mắt người kia đã biến mất.
Nếu không phải hô hấp của mụ mụ càng thêm dồn dập, nàng thậm chí sẽ cảm thấy người kia tựa hồ chưa từng xuất hiện.
"Mụ mụ, hắn là ai?" Mỹ công tử nhẹ giọng hỏi.
Tô Cầm lẩm bẩm: "Hỗn đản, một tên hỗn đản."
"A?" Mỹ công tử ngẩn ngơ, kiểu từ ngữ này, nàng lần đầu tiên thấy mụ mụ nói ra.
"Mụ mụ, người không sao chứ?" Mỹ công tử cố gắng ôm lấy nàng.
"Không có việc gì, ta không sao." Tô Cầm dần bình tĩnh lại, nhưng rất nhanh nàng đồng tử của nàng lại co lại.
Hắn tới, hắn thật sự tới rồi ...
"Tiểu Mỹ, con không thể ở trong thành chờ đợi, lập tức quay lại học viện Gia Lý đi.
Đi đường vòng, nếu không được thì đi từ ngoài thành đi.
Trong thành rất loạn, không có ta thông tri, con đừng vào thành."
"A?" Mỹ công tử nói: "Sao vậy mụ mụ? Người hôm nay sao lại ..."
"Đừng hỏi nữa, làm theo lời ta nói." Tô Cầm có chút tức giận nói.
"Được, người đừng có gấp.
Con đi ngay đây."
Chờ khi con gái đã rời đi, Tô Cầm mới trở lại trà sữa điếm, ngồi xuống, cả người dường như đã chìm vào hồi ức.
Cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng chúng vẫn quanh quẩn trong đầu nàng như cũ."
Hắn tới, hắn vậy mà đã tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...