Vô luận là Kim Bằng Biến, Thì Quang Biến hay Thiên Hồ Biến đều là kỹ năng cực hạn.
Nhưng trong mấy người đó không có ai đạt đến Ngũ giai.
Hai người Tứ giai, còn một người là Tam giai không có sức chiến đấu.
Náo loạn thế nào? Đường Tam và Vũ Băng Kỷ muốn náo loạn như thế nào? Bọn họ có biết hay không, nếu Độc Bạch và Cố Lý xảy ra chuyện gì, tổng bộ bên kia có thể đem bọn họ huỷ đi?
Luận thiên phú, Độc Bạch và Cố Lý đều là cực hạn trong toàn bộ học viện Cứu Thục, cũng là ký thác lớn nhất của tổ chức.
Vì sao lại đưa bọn họ đến thành Gia Lý? Chính là vì bên này ở rất xa, không dễ dàng bị phát hiện.
Nhưng bọn họ đã đi săn gϊếŧ Yêu Thú vượt cấp, vạn nhất đều chết thì làm sao bây giờ? Người nào sẽ chịu trách nhiệm? Coi như là Trương Hạo Hiên cũng không chịu nổi trách nhiệm này a!
Quan Long Giang luống cuống.
Trương Hạo Hiên âm thầm đi theo khi nhìn thấy năm tiểu gia hoả này cũng sợ ngây người.
Hắn đương nhiên biết người chủ đạo nhiệm vụ lần này là Đường Tam, chỉ là đồ đệ này lá gan cũng quá lớn rồi.
Nghĩ lại thì hắn mang theo Trình Tử Chanh và Cố Lý cũng hiểu được, dù sao bọn họ cũng Tứ giai, lại có năng lực đặc thù.
Khả năng khống chế của Cố Lý đúng là rất mạnh.
Nhưng hắn mang theo vật biểu tượng để làm gì? Độc Bạch không có năng lực khống chế, cũng không có sức chiến đấu, một khi đánh nhau, bọn họ có thể lo cho Độc Bạch sao?
Không chỉ Trương Hạo Hiên, sau khi xuất phát, Cố Lý cùng Trình Tử Chanh thấy Đường Tam mang theo Độc Bạch cũng rất kinh ngạc.
Nhưng bọn họ cũng không nói gì, vì bọn họ cũng không biết mục tiêu của chuyến đi này là gì.
Bọn họ thấy rằng, mang theo Độc Bạch thì Yêu Thú cần săn gϊếŧ cũng sẽ không quá mạnh mẽ.
Vũ Băng Kỷ đi tuốt đằng trước, da gà nổi lên rất nhanh.
Hắn mơ hồ có thể đoán được, sau khi Quan lão sư biết được đội viên của hành động lần này sẽ có phản ứng như thế nào.
Tiểu Đường a Tiểu Đường, nếu không phải ngươi hữa dạy ta thủ pháp điều khiển băng chuỳ, ta cũng không cùng ngươi hồ nháo như vậy.
Vũ Băng Kỷ mông lung, chỉ có một điểm an toàn là trấn trưởng âm thầm đi theo.
Trấn trưởng là cường giả Cửu giai, có trấn trưởng bảo hộ, hành động lần này hẳn là an toàn.
Mọi người đi khá nhanh, cũng không phải là huấn luyện thể năng, mọi người đều thi triển Yêu Thần biến của mình và không có xứng trọng.
Đoạn đường này có thể nói là ngựa quen đường cũ, lại có Vũ Băng Kỷ đi trước dẫn đường, bởi vậy đi vô cùng thuận lợi.
Rất nhanh, bọn họ đã vượt qua Thiên Bồng, dần dần xâm nhập vào bên trong Gia Lý Sơn Mạch.
"Mục tiêu lần này của chúng ta là gì?" Độc Bạch thở nhẹ nói.
Thể năng của hắn vẫn như trước.
Đường Tam mỉm cười nói: "Giữ lại cảm giác thần bí, chờ gặp rồi ngươi sẽ biết thôi.
Chúng ta vừa đi vừa thảo luận một chút khi gặp Yêu Thú sẽ tác chiến như thế nào."
Vũ Băng Kỷ quay đầu, nói: "Ngươi định làm như thế nào?"
Đường Tam tuy rằng tuổi nhỏ nhất, nhưng qua hai trận thực chiến với Vũ Băng Kỷ, còn chiến thắng Cố Lý, năng lực của hắn đã được đồng bạn công nhận.
"Nếu như gặp được Yêu Thú, Đại sư huynh, ngươi nhất định là chủ lực.
Ngươi sẽ chính diện ngăn cả công kích của Yêu Thú, đồng thời thông qua Băng nguyên tố rét lạnh mà quấy nhiễu hành động của nó, làm suy giảm sức chiến đấu của Yêu Thú."
"Cố Lý sư huynh, nhiệm vụ của ngươi nặng nhất.
Khi Đại sư huynh ngăn cản Yêu Thú, ngươi phải tìm đúng cơ hội thi triển Thì Quang Biến, cắt ngang hành động của nó, sáng tạo cơ hội cho chúng ta.
Chỉ cần ngươi khống chế tốt, dù gặp phải Yêu Thú mạnh hơn chúng ta, chúng ta cũng có thể đối phó được."
"Chanh tử sư tỷ, ngươi chịu trách nhiệm trinh sát, nhất là phải chú ý có số lượng lớn Yêu Thú đến gần chúng ta hay không.
Một Yêu Thú thì tương đối dễ đối phó, nhưng nếu gặp một đàn Yêu Thú sẽ rất phiền toái.
Cho nên ngươi trinh sát cũng vô cùng quan trọng.
Một khi chiến đấu, ngươi còn chịu trách nhiệm quấy nhiễu Yêu Thú với Đại sư huynh, hỗ trợ Đại sư huynh."
Nghe câu "hỗ trợ Đại sư huynh" Trình Tử Chanh vui vẻ ra mặt, nàng cảm nhận thật sâu tầm quan trọng của mình.
"Ta? Còn ta thì sao?" Độc Bạch vội vàng hỏi Đường Tam.
Đường Tam nói: "Vai trò của Độc Bạch sư huynh cũng rất trọng yếu.
Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi có tác dụng quan sát số mệnh, khi chúng ta lựa chọn phương hướng cần ngươi ra tay phân biệt hướng nào thích hợp nhất với chúng ta.
Khi chiến đấu cũng cần Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi dẫn đạo số mệnh, để cho số mệnh đứng về phía chúng ta.
Đến lúc đó ta sẽ lựa chọn một nơi an toàn cho ngươi, ngươi chỉ cần ở nơi đó điều khiển số mệnh là được rồi."
Năng lực mạnh nhất của Thiên Hồ Chi Nhãn là số mệnh, khống chế số mệnh, dẫn đạo số mệnh.
Loại năng lực đặc thù này kiếp trước hắn cũng không có gặp qua.
Số mệnh là hư vô mờ mịt, như câu nói "trong tối tăm đều có Thiên Ý" kỳ thật cũng là số mệnh, mà Thiên Hồ Chi Nhãn có thể quan sát số mệnh, dẫn đạo số mệnh.
Nghe qua tựa hồ không có gì đặc biệt, nhưng thực tế có tác dụng vô cùng lớn.
Nhất là khi năng lực tăng lên quả thực là một tồn tại nghịch thiên.
Nếu không, Thiên Hồ huyết mạch cũng không có khả năng trở thành huyết mạch cao cấp nhất.
Mà bên trong cường giả của Yêu Quái Tộc, Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng xếp trong ba thứ hạng đầu.
Đây cũng là nguyên nhân Độc Bạch được coi trọng như thế.
Nhưng ở cấp thấp, Thiên Hồ Chi Nhãn có khả năng quan sát, dẫn đạo số mệnh có hạn, tác dụng tương đối nhỏ, sức chiến đấu cũng không có.
Nhưng có còn hơn không.
Tu luyện nhiều năm, phục dụng nhiều tài nguyên, nói thế nào Độc Bạch cũng có Tam giai Thiên Hồ Chi Nhãn, năng lực có thể dùng được.
Các học viên khác đều không thấy năng lực của Độc Bạch có tác dụng gì, sức chiến đấu của hắn cũng không mạnh nên không rõ ràng tầm quan trọng của Độc Bạch.
Nhưng Đường Tam có cảm nhận khác với bọn họ.
Từ khi đến học viện Cứu Thục, Độc Bạch vô thức mà ở cùng với hắn.
Trừ lúc tu luyện buổi tối, phần lớn thời gian Độc Bạch đều chủ động tới tìm hắn, điều này làm cho hắn hiểu ra một vài vấn đề.
Được số mệnh chi tử (người con của số mệnh) chiếu cố không phải do hắn phát hiện ra thần thức của Đường Tam, dù là cường giả Tư Nho cũng không thể phát hiện ra được.
Khả năng duy nhất là Độc Bạch mơ hồ cảm nhận được số mệnh chi lực của hắn, chủ động dựa vào, là vì mượn số mệnh của hắn.
Giống như lúc trước Độc Bạch nói với Đường Tam, hy vọng Đường Tam có thể làm Thủ Hộ Giả của mình.
Thân là số mệnh chi tử, Độc Bạch chưa từng nói qua những lời này với người khác, mà hắn biểu lộ suy nghĩ này với Đường Tam mới đến vài ngày, có thể thấy rằng Độc Bạch vô thức cảm nhận được tiềm năng của Đường Tam.
Đây cũng là một tác dụng của Thiên Hồ Chi Nhãn, dù bản thân Độc Bạch không có cảm giác quá rõ ràng, nhưng cũng vô thức thân cận với Đường Tam.
Dưới góc nhìn của Đường Tam, Độc Bạch có thể cảm nhận được số mệnh, đi theo số mệnh, dẫn đạo số mệnh biến hoá.
Mình mang theo hắn, thật sự là mang theo một vật biểu tượng, có tác dụng xu cát tị hung (gặp may tránh xấu).
Độc Bạch không chút do dự cùng đi với Đường Tam không chỉ xuất phát từ tín nhiệm, mọi người mới gặp nhau được vài ngày, không có tín nhiệm sớm như vậy.
Trừ nhận thức năng lực mà Đường Tam biểu hiện, chính là vì Độc Bạch có thể cảm nhận được ở cùng Đường Tam sẽ được số mệnh chiếu cố.
Các sư phụ dường như không cảm giác được Thiên Hồ Chi Nhãn kỳ thật đã ảnh hưởng đến quỹ tích nhân sinh của Độc Bạch.
Đường Tam lại nhạy cảm phát hiện ra điểm ấy, đây cũng là nguyên nhân hắn muốn dẫn Độc Bạch ra ngoài.
Mấy người trong tiểu đội này đều là người hắn hy vọng có thể giúp đỡ tăng lên tu vi.
Thiên Hồ Chi Nhãn của Độc Bạch là kỹ năng sớm hay muộn hắn cũng phải lấy được, Băng Tinh Biến của Vũ Băng Kỷ là dự bị.
Kim Bằng Biến của Trình Tử Chanh, Thì Quang Biến của Cố Lý hắn đã có được rồi.
Bồi dưỡng bọn họ tương đương với giúp đỡ chính mình, cớ sao lại không làm?
Cuộc sống sinh hoạt đã an ổn hơn, thực lực của bản thân tăng lên, Đường Tam dần dần đã có một chút cảm giác có thể khống chế năng lực của kiếp trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...