Đường Tam kinh ngạc nói: "Kim thành chủ làm gì vậy? Mau đứng dậy đi, ta không dám đâu."
Người đến không phải ai khác, chính là đối thủ hôm qua của Đường Tam, Thành chủ thành Liệt Thiên, Kim An Quốc.
Kim An Quốc xấu hổ nói: "Cận tộc trưởng, thật xin lỗi vì những gì xảy ra ngày hôm qua.
Ta là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Cận tộc trưởng rất tốt, lại bị ta ảnh hưởng tới trận đấu tiếp theo, thật sự rất hổ thẹn."
Hôm qua khi ngươi hét lên không công bằng khẳng định là không nghĩ vậy a? Đường Tam trong lòng oán thầm, nhưng bên ngoài bình tĩnh nói: "Chuyện đó không liên quan đến Kim thành chủ, là ta chủ động yêu cầu với Tổ đình không sử dụng Hung Long nữa.
Quả thật hai đánh một là không công bằng.
Lúc trước Tổ đình hẳn là không nghĩ tới tình huống này sẽ xuất hiện.
Ta đã chiếm tiện nghi, khẳng định không thể tiếp tục phá hư sự công bằng ở Chiếm Hoàng chi chiến.
Vì vậy người xin lỗi hẳn là ta, là ta khiến Kim thành chủ sẽ gặp chút khó khăn ở các trận đấu phía sau."
Kim An Quốc cười khổ nói: "Làm sao có thể trách Cận huynh được, là do ta không cố gắng.
Không nói đến nó nữa.
Sau khi trận đấu kết thúc, ta nhất định sẽ tìm Cận huynh uống một trận."
Ninh Thần Ân ở một bên mỉm cười nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta trước hết hãy chuẩn bị thi đấu a.
Hôm nay Cận huynh là trận đầu."
Đúng vậy, đó là trận giao đấu mạnh mẽ giữa hai nam tuyển thủ khu thượng.
Hai tuyển thủ này đều giành chiến thắng 2 trận liên tiếp, Đường Tam giao đấu Từ An Vũ.
Được Ninh Thần Ân và Kim An Quốc hộ tống, Đường Tam đi vào trong đấu trường.
So với những cao tầng biết chuyện Lam Kim Thụ tộc trung lập, người xem bình thường thì không rõ ràng lắm.
Nhưng khi nhìn thấy Đường Tam đi vào khu nghỉ ngơi thì vẫn có tiếng hò reo.
Tiếng cổ vũ như sơn hô hải khiếu, cuồng nhiệt hơn bất kỳ tuyển thủ nào.
Trong đó, phần lớn đều bất bình cho Đường Tam.
Người có chút đầu óc đều hiểu được Đường Tam không sử dụng Hung Long là do Tổ đình bức ép, khẳng định không phải là tự nguyện.
Người ta dùng tiền mua, hơn nữa dự thi theo đúng quy tắc ban đầu, bây giờ lại yêu cầu không thể sử dụng vật đấu giá, điều này vốn là không công bằng.
Khán giả đương nhiên không dám công khai phản đối Tổ đình, nhưng bọn họ dám làm ầm ĩ.
Vì vậy, khi Đường Tam vào sân, tiếng hoan hô sơn hô hải khiếu giống như tát thẳng vào mặt các vị Hoàng Giả Tổ đình.
Đường Tam cúi chào khu vực khán giả, sau đó không hề chậm trễ đi thẳng vào phòng nghỉ của mình.
Bởi vì nói chuyện ở bên ngoài làm trì hoãn, bọn họ là người cuối cùng tiến vào sân.
"Yên lặng!" Thanh âm trầm thấp từ giữa sườn núi vang lên, lực áp cường đại lập tức khiến khán phòng nhanh chóng yên tĩnh lại.
Những khán giả còn quá phấn khích trước đó đã nhanh chóng bình tĩnh trước uy áp này.
Không hổ là Hoàng Giả!
"Trận đấu tiếp tục, thi đấu vòng tròn vòng thứ ba.
Trận đấu đầu tiên bảng nam, song phương vào sân." Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng bình tĩnh nói.
Đường Tam ra khỏi phòng nghỉ, bên kia, Quang Minh Long Vương Từ An Vũ cũng đi ra khỏi phòng.
Đưa mắt nhìn nhau, hai người đồng thời bay vút vào sân thi đấu.
Trọng tài hôm nay là Địa Âm Thiên Tinh Hoàng đến từ Tinh Quái Tộc.
Vị miện hạ này toàn thân được bao phủ bởi màu xanh đậm.
Mặc dù không phóng thích khí tức của bản thân, nhưng khi nàng từ trên trời giáng xuống vẫn khiến không khí tăng thêm hương vị chết chóc và lạnh lẽo.
"Bái kiến miện hạ." Đường Tam và Từ An Vũ đồng thời hành lễ chào hỏi vị cường giả thứ hai ở Nhật Thần Đế Quốc.
"Hai bên chuẩn bị đi." Địa Âm Thiên Tinh Hoàng nhẹ nhàng nói.
Từ An Vũ nhìn Đường Tam một cái, trên mặt nở nụ cười ấm áp, lần nữa hành lễ với Địa Âm Thiên Tinh Hoàng, nói: "Bẩm miện hạ, trận này, ta nhận thua."
Đường Tam tất nhiên đã sớm biết hắn nhận thua, nhưng người khác không biết a! Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
Ngay cả Địa Âm Thiên Tinh Hoàng cũng sững sờ, nhìn về phía Từ An Vũ, nói: "Ngươi nghĩ kỹ chưa? Đây là Chiếm Hoàng chi chiến, không phải trò đùa, ngươi nhận thua?"
Từ An Vũ nghiêm túc nói: "Đúng vậy, trận này ta nhận thua.
Cận tộc trưởng có đại ân với Long tộc chúng ta.
Hắn cứu Hung Long tiền bối, giải quyết một vấn đề lớn cho tộc ta.
Tình hữu nghị của tộc ta sẽ luôn ở bên hắn.
Cảm động và biết ơn ân tình của hắn với Long tộc, là tộc trưởng Quang Minh Long tộc, trận này ta lựa chọn nhận thua."
"Đa tạ Từ huynh đã nhường." Đường Tam mỉm cười, cũng gật đầu chào hỏi hắn.
Khán phòng lúc này đã có chút điên cuồng, thắng? Cận Miểu Lâm lại thắng? Điều này có nghĩa là gì? Trong tình huống Quang Minh Long Vương Từ An Vũ chỉ có 4 điểm tích luỹ, hắn đã có 10 điểm tích luỹ a!
Phải biết rằng, dù bảy trận toàn thắng cũng chỉ có 14 điểm tích luỹ mà thôi.
Đường Tam đã có 10 điểm tích luỹ, hắn cơ hồ đã bước một chân vào vòng chung kết.
Trừ phi phía sau có nhiều người bằng điểm với hắn thì mới cần thi đấu phụ.
Huống chi, phía sau hắn còn bốn trận tranh tài nữa.
Ai nói hắn không thể thắng một trận nữa?
Các tuyển thủ khác đều sửng sốt, tộc trưởng Lam Kim Thụ tộc Cận Miểu Lâm, con hắc mã này dường như lại tiếp tục sáng tạo kỳ tích.
"Cận Miểu Lâm chiến thắng.
Các ngươi trở về đi." Địa Âm Thiên Tinh Hoàng rất vui vẻ, chiến thắng vẫn thuộc về Nhật Thần Đế Quốc bên này.
Mặc dù Lam Kim Thụ tộc trở thành chủng tộc trung lập, nhưng thành Kiến Mộc vẫn nằm ở Nhật Thần Đế Quốc.
Cận Miểu Lâm vẫn là Tinh Quái Tộc.
Không chiến mà thắng, Đường Tam trở về khu vực nghỉ ngơi.
Các tuyển thủ khác nhìn thấy cảnh này, trong lòng sao lại không tính toán?
Chiêu này của Long tộc vô cùng tốt.
Từ An Vũ có thực lực cường hãn, phối hợp với Quang Tinh Linh, ở bảng nam lấy được một danh ngạch tiến vào chung kết cũng không khó khăn, đối với hắn, nhận thua một trận không ảnh hưởng tới đại cục.
Mà điều này cũng là giao hảo với Lam Kim Thụ tộc.
Sau khi Lam Kim Thụ tộc trung lập, tình hữu nghị với Long tộc sẽ khiến bọn họ có khuynh hướng nghiêng về, hơn nữa còn có quan hệ với Hung Long.
Hành động này của Long tộc có thể nói là một hòn đá bắn nhiều chim.
Đặc biệt, bây giờ Từ An Vũ còn cạnh tranh chức Thành chủ thành Thuỷ Tinh, mà đó gần như chắc chắn là vị trí thuộc về Long tộc.
Nếu có Lam Kim Thụ tộc ủng hộ, vậy tương đương là có một Hoàng Giả ủng hộ.
Điều này rất có lợi cho Từ An Vũ.
Trong thời gian ngắn, các loại suy nghĩ xuất hiện không ngừng trong đầu các tuyển thủ.
Mỹ công tử ngồi trong phòng nghỉ của mình, lông mày khẽ nhíu lại.
Khổng Tước Vương Phi ở bên người nàng nói: "Xem ra, các tộc xem trọng Cận Miểu Lâm vượt qua dự đoán của chúng ta.
Long tộc đã như thế, các tộc khác rất có thể cũng sẽ giống như vậy.
Hắn đã được 10 điểm, nhìn qua có khả năng rất lớn tiến vào vòng chung kết."
Tô Cầm gật đầu, nói: "Tỷ tỷ hôm qua nói rất đúng, thật sự không thể xem thường Cận Miểu Lâm.
Bây giờ nhớ lại tất cả những việc hắn làm, có thể nói là đa trí như yêu.
Mỗi bước đều tự nhiên mà lại không tầm thường.
Nếu hắn thật sự tiến vào vòng chung kết, Tiểu Mỹ, con phải cẩn thận."
"Vâng." Lông mày Mỹ công tử dần giãn ra, không biết đang nghĩ đến cái gì.
"Thi đấu cẩn thận."
Không sai, trận đấu tiếp theo là đến Mỹ công tử, nàng sắp phải đối mặt với Bỉ Mông Cự Thú tộc Lam Mạch Thiển.
Cô ấy cũng giống nàng, ở khu thượng đều giành được hai trận thắng.
Khác với Bỉ Mông Cự Thú tộc khác dùng móng vuốt sắc bén, Lam Mạch Thiển lại dùng kiếm.
Lúc trước, Lam Mạch Thiển đã cùng nàng cạnh tranh Ảnh Ma Kiếm.
Lúc này, song phương gặp nhau trên trận đấu.
Không hề nghi ngờ, ai chiến thắng đối phương sẽ khiến khả năng vào chung kết tăng lên nhiều.
Chỉ cần các trận đấu phía sau diễn ra bình thường thì có thể đảm bảo được một trong ba danh ngạch.
"Tổ thứ nhất bảng nữ xuất hiện."
Mỹ công tử và Lam Mạch Thiển đồng thời đi ra khỏi phòng nghỉ.
Hai người không nhìn đối phương mà đồng thời bay vọt về phía sân thi đấu.
Ps: Mọi người nghĩ Mỹ công tử đã đoán ra Cận Miểu Lâm là ai chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...