Dịch: Tiểu Băng
Mãi tới khi Vũ Trường Không biến mất, toàn trường vẫn còn im phăng phắc.
Mọi người đều bị rung động.
Đây là chiến đấu của Lục Hoàn Hồn Đế, bọn hắn đã được nhìn thấy Hồn Linh ngàn năm, và cả hồn hoàn vạn năm xuất hiện.
Nhưng tại sao cũng cùng cấp bậc, mà Vũ Trường Không chỉ dùng hai kiếm, đã đánh bại Quang Tiêu? Quang Tiêu trở thành Đại Đội Trưởng đại đội Cơ Giáp, thì kinh nghiệm thực chiến, tu vi, tuyệt đối đều là cao cường.
Dù Hồn Hoàn không bằng Vũ Trường Không, cũng không thể thua nhanh như vậy mới đúng.
Trừ phi là Võ Hồn chênh lệch cực lớn, hoặc là.
.
.
, Vũ Trường Không có điểm gì đó đặc thù.
"Nam thần ——" không biết nữ sinh nào đột nhiên kêu lên, Đông Hải Học Viện lập tức cuộn trào, ai cũng kêu to tên của Vũ Trường Không.
Nhất là học viên Lớp Năm, đứa nào cũng hất cao mặt, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Vũ Trường Không cường đại, làm tất cả học viên Lớp Năm đều hãnh diện.
Diệp Anh Dung ngơ ngác nhìn theo hướng Vũ Trường Không biến mất: "Tỷ, vốn ta không thích cái vẻ lạnh băng của hắn đâu, tuy rất đẹp trai, nhưng chẳng khác gì khối băng cả.
Nhưng bây giờ, ta mới biết ta cũng thích hắn, hắn đã soái tới mức mọi khuyết điểm đều không là gì cả."
Bên cạnh Diệp Anh Dung là một nữ tử còn đẹp hơn cô, tuổi tương đương cô, ánh mắt cũng ngơ ngẩn như cô, "Lục Hoàn, hắn thật là Lục Hoàn.
Ta tưởng mình còn có cơ hội đuổi theo hắn.
Bây giờ mới biết ta vĩnh viễn không bao giờ báo thù được hắn.
Thực lực này, dù đối thủ có là Thất Hoàn Hồn Thánh, thì hắn cũng vẫn không thua, không chừng còn chiến thắng, không hổ là người từ chỗ kia mà tới."
Diệp Anh Dung nhìn tỷ tỷ, cười khổ: "Tỷ, tỷ thù dai quá."
Mắt Diệp Anh Ngọc long lanh dịu dàng, "Chưa từng có ai từ chối ta, hắn là người thứ nhất, nên hắn nhất định phải trả giá đắt!"
Quang Tiêu đứng đó hơn mười khắc, hàn ý trên người mới rút đi hết, máu huyết trở lại bình thường, Hồn Lực, Võ Hồn cũng đều trở về.
Vết thương trên tay mới bắt đầu chảy máu.
Hắn nhìn bàn tay mình, trong mắt chỉ toàn sợ hãi, người đó, thật là đáng sợ! Hắn nhất định không phải là người vô danh.
.
.
"Đội trưởng, chúng ta?" Một nam tử chạy tới bên cạnh hắn, "Hay là chúng ta dùng Hồn Đạo Khí và Cơ Giáp?"
Quang Tiêu khoát tay, làm hắn lảo đảo, "Đánh rắm, ngươi muốn chết đừng lôi theo lão tử.
Việc chúng ta làm hôm nay được toàn thân đã là may mắn, dám dùng tới Hồn Đạo Khí và Cơ Giáp, ngươi nghĩ chúng ta còn sống được sao? Đi, đi về."
Nhìn đệ đệ nằm trên cáng, hắn thở dài.
Hắn biết chuyện ngày hôm nay, tổng thự hành chính của Đông Hải Thành nhất định sẽ làm văn bản tố cáo tội hắn.
Nhưng, hắn lại luôn quá bảo vệ đệ đệ mình.
Quang gia hai huynh đệ, hắn là ca ca, thuở nhỏ thiên phú dị bẩm, sức lực mạnh mẽ.
Quang Long cũng vậy.
Nhưng, gia cảnh bần hàn, cho hai anh em đi học đã là vô cùng khó khăn, nên sau khi Quang Long tới trường tuy biểu hiện cũng tốt, nhưng không tìm được hồn linh để dung hợp, làm trễ độ tuổi vàng.
Quang Tiêu sau này khá hơn, toàn lực hỗ trợ đệ đệ, hy vọng có thể đền bù, nhưng tất cả đều đã muộn.
Cho nên, Quang Tiêu luôn cảm thấy áy náy với Quang Long.
Quang Long trở nên càn quấy, đòi đi thu tiền bảo kê, say rượu đánh nhau, bậy bạ đủ chuyện, nhưng nhờ có Quang Tiêu đỡ cho, nên tha hồ hoành hành trong Đông Hải Thành.
Lần này đệ đệ bị thương nặng, Quang Tiêu giận dữ, mới dẫn người đi đòi công đạo.
Không ngờ lại đá trúng thiết bản.
Quang Tiêu không thể không cân nhắc phải giải quyết hậu quả như thế nào.
Đường Vũ Lân, Tạ Giải và Cổ Nguyệt bị một luồng hồn lực lạnh băng lôi trở về Lầu Ký Túc Xá.
"Trở về tu luyện!" Vũ Trường Không vẫn lạnh như cũ.
"Lão sư, ngài không trách chúng ta?" Đường Vũ Lân nhịn không được hỏi, dù sao phiền toái này là do chúng nó gây ra.
Vũ Trường Không nhìn nó, "Các ngươi không làm gì sai, sao ta phải trách các ngươi? Đi tu luyện.
Sau này trừ ngày nghỉ, buổi tối không được phép ra khỏi học viện."
"Vâng!"
Vũ Trường Không bỏ đi, đám Đường Vũ Lân trở về phòng.
"Vũ Lân, ta run quá, cái gì vậy?" Tạ Giải chộp cánh tay Đường Vũ Lân, tay của hắn đang run rẩy.
Đường Vũ Lân nhìn hắn: "Ngươi lạnh không?"
Mắt Tạ Giải sáng rực, "Không, không lạnh.
Ta là kích động.
Thì ra, thì ra Hồn Sư có thể cường đại như vậy.
Ngươi có thấy không? Ngay lúc Vũ lão sư xuất kiếm đó, dường như cả thế giới chung quanh đều biến đổi, bị đông cứng hết.
Đây mới là cường giả, cường giả chân chính a! Nếu có một ngày, ta cũng được như Vũ lão sư thì tốt biết mấy."
Đường Vũ Lân tức giận hất tay hắn ra, "Vậy mau trở về minh tưởng a.
Ngươi sắp sang cấp mười hai rồi, sao không cố gắng?"
Tạ Giải đầy nghi ngờ: "Xem cuộc chiến hay như vậy, mà ngươi không kích động sao?"
Đường Vũ Lân lạnh nhạt: "Kích động chứ! Nhưng kích động thì được cái gì? Vũ lão sư cũng là tích lũy bao nhiêu năm mới có thực lực hôm nay, chúng ta cũng phải cố gắng mới được."
Tạ Giải liếc nó, "Bị ngươi đánh bại rồi, ngươi đi minh tưởng đi, ta tiếp tục đi hưng phấn một lát."
Đường Vũ Lân cười bất đắc dĩ, ngồi xếp bằng trên giường, làm sao mà không hưng phấn? Trái lại, trong lòng nó, sự hưng phấn còn nhiều hơn cả sự biết ơn, nhưng nó không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Trở nên mạnh mẽ, ta phải trở nên mạnh mẽ!
Đường Vũ Lân thở sâu, trong đầu nhớ lại hai kiếm vừa rồi của Vũ Trường Không, bắt đầu minh tưởng.
Hai kiếm đó quá thần kỳ, như tới từ thế giới khác.
Lúc Vũ Trường Không xuất kiếm, mọi cảm giác đều bị nó hút lấy, Vũ lão sư như biến thành hạch tâm của cả thế giới, dẫn dắt cả thế giới đi công kích Quang Tiêu.
Kiếm thứ hai chấn động hơn, Vũ Trường Không dùng Thiên Sương Kiếm dẫn ra Kiếm Khí cực hàn, thế như chẻ tre, nhưng Đường Vũ Lân lại rung động với kiếm thứ nhất hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...