Khi Đường Vũ Lân tỉnh lại từ trong minh tưởng thì Cổ Nguyệt đang gối đầu lên đùi hắn, ngủ rất say.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, trong mắt Đường Vũ Lân không khỏi lộ ra vẻ dịu dàng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.
Cổ Nguyệt a Cổ Nguyệt, vì sao nàng lại có khuôn mặt của Na Nhi? Còn không có dấu vết hoá trang nào.
Trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ở nơi rất có thể là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hắn không thể trị liệu cho nàng, chỉ có rời khỏi nơi này trước mới có thể giúp nàng chữa thương.
Hiện tại chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, mà dù có ra ngoài được, thành Sử Lai Khắc bị huỷ ảnh hưởng đến toàn bộ đại lục, không hề nghi ngờ là mang lại áp lực vô cùng lớn cho thủ lĩnh đương đại Sử Lai Khắc Thất Quái là hắn.
Hắn nhớ rõ, trước khi Kình Thiên Đấu La lên không đã nói bọn họ là hạt giống của Sử Lai Khắc.
Sử Lai Khắc nuôi dưỡng bọn họ, không có Sử Lai Khắc sẽ không có hắn ngày hôm nay.
Không hề nghi ngờ, hắn phải gánh vác trách nhiệm xây dựng lại Sử Lai Khắc, càng vì Sử Lai Khắc mà báo thù.
Theo bản năng hắn nắm chặt nắm đấm, nỗ lực khiến mình không hồi tưởng lại những gương mặt quen thuộc ở Học Viện Sử Lai Khắc.
Bi thương không có bất kỳ tác dụng nào, hắn nhất định phải kiên cường.
Không biết đồng bạn thế nào, sau khi ngăn cản miếng đạn pháo kia, bọn họ chắc là không có việc gì.
Vừa nghĩ, Đường Vũ Lân lấy ra Hồn Đạo máy truyền tin từ trong hồn đạo khí của mình.
Giống như dự đoán của hắn, Hồn Đạo máy truyền tin không có tín hiệu.
Không thể liên lạc với bên ngoài.
Thở dài một tiếng, không có đánh thức Cổ Nguyệt, lấy lương khô ra ăn một ít.
Ở phía xa, hồn hoàn vạn năm bốc lên từ người Xích Hỏa Hầu Vương đã tiêu tán vì thời gian.
Không hề nghi ngờ là nó đã bị lãng phí.
Nhưng điều này không có biện pháp nào khác, hiện tại Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt không cần hồn hoàn.
Mà trên thực tế, nếu không phải Xích Hỏa Hầu Vương chủ động tấn công, Đường Vũ Lân cũng sẽ không gϊếŧ nó.
Hiện tại trên đại lục, số lượng hồn thú còn tồn tại, đặc biệt là hồn thú cường đại thật sự là phượng mao lân giác.
Đúng lúc này, trong lòng Đường Vũ Lân chợt động, nhớ tới con Thúy Ma Điểu kia, quay đầu nhìn lại.
Kim Ngữ đã lập thành xà trận ở bên cạnh hắn, mà ở trung tâm xà trận là Thúy Ma Điểu.
Kỳ lạ là, vết thương trên người nó đã hoàn toàn khép lại, lần nữa được bao phủ bởi lông vũ.
Lúc này nó đã tỉnh, đôi mắt như hồng ngọc nhìn Đường Vũ Lân.
Nó cũng không giãy giụa khi Kim Ngữ quấn chặt lấy người nó.
Đường Vũ Lân nhíu mày, nhìn chằm chằm Thúy Ma Điểu.
Theo hắn thì nên trực tiếp gϊếŧ chết con hồn thú này.
Thanh danh của Thúy Ma Điểu đã đủ để hắn hạ sát thủ.
Thúy Ma Điểu dường như cảm giác được ác ý của hắn, theo bản năng rụt người lại, sau đó nhìn Cổ Nguyệt nằm trên đùi hắn, đột nhiên phát ra tiếng kêu to thanh thuý.
Thân thể Cổ Nguyệt run lên, lông mi dài nhấc lên, mở ra đôi mắt ngái ngủ.
"Chuyện gì vậy Tiểu Thuý.
Người ta đang ngủ ngon nha, ngươi kêu ta làm gì?"
"Chi ...!chi chi." Thúy Ma Điểu kêu thêm vài lần nữa.
Lúc này Cổ Nguyệt mới trở mình ngồi dậy, nhìn Đường Vũ Lân bên cạnh, lập tức bĩu môi nói: "Ba ba, Tiểu Thuý nói ngươi có ác ý với nó.
Có phải ngươi lại hù doạ nó hay không?"
Đường Vũ Lân ngẩn ngơ, "Nàng có thể nghe hiểu tiếng của nó?"
Cổ Nguyệt gật đầu, nói: "Đúng vậy.
Ta là chủ nhân của Tiểu Thuý, đương nhiên có thể nghe hiểu rồi."
Đường Vũ Lân vẻ mặt nghi hoặc, "Thật vậy sao? Nàng xác định?"
Cổ Nguyệt lần nữa gật đầu, "Đương nhiên là xác định.
Không tin ngươi xem nha.
Tiểu Thúy, ta có đẹp không?"
Thúy Ma Điểu vội vàng gật đầu.
Đường Vũ Lân lập tức bật cười, "Vậy ta có đẹp trai hay không?"
Thúy Ma Điểu hung ác trừng mặt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Bộ dạng giống con người đó khiến Đường Vũ Lân trợn mắt há mồm.
"Ha ha ha ha!" Cổ Nguyệt lập tức cười vui vẻ, "Ba ba, ngươi nhanh thả nó ra.
Ta cam đoan Tiểu Thúy sẽ không làm thương tổn ta."
Đường Vũ Lân nheo mắt lại, tuy rằng hắn còn chút lo lắng, nhưng nhìn bộ dạng của Thúy Ma Điểu, hẳn là không sao.
Hơn nữa có hắn bên cạnh Cổ Nguyệt, ngược lại cũng không sợ.
"Kim Ngữ, buông nó ra."
Kim Ngữ hất đuôi lên, bích quang trong chớp mắt phóng lên trời, Thúy Ma Điểu bay lên như diều gặp gió.
Đường Vũ Lân theo bản năng muốn bắt nó lại nhưng bị Cổ Nguyệt giữ lại.
Con Thúy Ma Điểu kia quanh quẩn trên không trung một vòng, sau đó mở hai cánh từ từ hạ xuống, nó cố ý đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng rơi xuống đầu vai Cổ Nguyệt.
Sau đó còn hết sức thân mật dụi đầu vào đầu nàng.
Thật sự hàng phục?
Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Lân thấy có người hàng phục được hồn thú, huống chi con Thúy Ma Điểu biến dị trước mặt này ít nhất có tu vi vạn năm.
Nếu Cổ Nguyệt có thể sử dụng nó thì sẽ có trợ giúp rất lớn.
Thúy Ma Điểu trông rất ngoan, không có chút hung dữ nào.
Nó ngoan ngoãn đứng trên vai Cổ Nguyệt, thỉnh thoảng lại cọ cọ đầu vào mái tóc dài của nàng.
Lúc này Đường Vũ Lân mới nhẹ nhàng thở ra, Kim Ngữ đến bên cạnh hắn, kim quang lóe lên, nó đã hoà nhập vào cơ thể hắn.
"Tiểu Thuý, về sau liền gọi ngươi bằng cái tên này nha." Cổ Nguyệt mỉm cười sờ vào Thúy Ma Điểu.
Đường Vũ Lân có chút ác ý nói: "Không bằng gọi là Thuý Hoa đi, người màu xanh, mắt màu đỏ, chẳng phải là lá xanh làm nền cho hoa hồng sao?"
"Chi ...!chi!" Thúy Ma Điểu phẫn nộ kêu lên.
Cổ Nguyệt bĩu môi, nói: "Tiểu Thuý không thích đâu, vẫn gọi là Tiểu Thúy a."
Đường Vũ Lân lạnh lùng trừng mắt liếc Thúy Ma Điểu, "Tốt nhất ngươi thành thật một chút cho ta, nếu không, hừ!"
Thúy Ma Điểu ngẩng đầu lên, không thèm để ý đến hắn.
Nó không hề có hảo cảm với nam nhân đã làm mình bị thương này.
"Đi thôi." Đường Vũ Lân mở ra Lam Ngân Thảo của mình, câu thông với thực vật xung quanh, vừa dò xét tình huống và đi về phía trước.
Mới đi được hai bước, hắn dừng lại và nói với Cổ Nguyệt: "Nàng hỏi nó một chút, đi theo hướng nào có thể rời khỏi cánh rừng này?" Mặc dù có thực vật chỉ điểm, nhưng hồn thú, đặc biệt là hồn thú cấp cao có trí tuệ không kém con người.
Con Thúy Ma Điểu này hiển nhiên biết rõ cánh rừng này hơn bọn họ.
Cổ Nguyệt nhìn về phía Thúy Ma Điểu, trong mắt tựa hồ có hào quang chớp động, Thúy Ma Điểu líu ríu kêu vài tiếng, Cổ Nguyệt gật gật đầu, nói: "Ba ba, phán đoán của ngươi là đúng, hướng bên kia có thể đi ra ngoài.
Nhưng mà Tiểu Thuý nói, bên ngoài còn có tồn tại đáng sợ hơn, hình như là nhân loại chúng ta."
Đường Vũ Lân khẽ nheo mắt lại, nơi này càng lúc càng giống chỗ hắn đoán rồi.
Nếu đó là thật, việc hồn thú sợ hãi con người là bình thường.
Là nhân loại không ngừng xâm chiếm không gian sinh tồn của bọn nó.
Theo hiểu biết của hắn, bên ngoài khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều được trang bị thiết bị phòng ngự, để tránh hồn thú cường đại còn sót lại bạo động.
Các thiết bị này không đến từ Liên Bang, mà là của Truyền Linh Tháp.
Trên đại lục, điểm mạnh nhất của Học Viện Sử Lai Khắc là uy vọng, là đào lý khắp thiên hạ.
Đường Môn mạnh nhất là tài nguyên và kinh doanh.
Mà điểm mạnh nhất của Truyền Linh Tháp là khống chế giới hồn sư thông qua hồn linh và Thăng Linh Đài.
Tổng bộ Truyền Linh Tháp cách Học Viện Sử Lai Khắc không xa, nằm ở ngoài thành Sử Lai Khắc.
Nó cũng cách Tinh Đấu Đại Sâm Lâm không xa.
Khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm luôn nằm trong tay Truyền Linh Tháp, tình huống bên trong như thế nào không ai biết được, muốn đi vào thì phải trả cho Truyền Linh Tháp một cái giá cực cao mới có thể.
Có thể nói, Truyền Linh Tháp hiện đang nuôi nhốt những hồn thú mạnh nhất.
Hắn không biết mình và Cổ Nguyệt đến đây bằng cách nào, nhưng muốn đi ra ngoài, hắn không chỉ phải đối mặt với đám hồn thú cường đại trong rừng mà trước khi rời đi phải xông ra khỏi vòng vây tầng tầng lớp lớp của Truyền Linh Tháp.
Nghĩ tới đây, Đường Vũ Lân không khỏi nhìn Cổ Nguyệt.
Là nàng dẫn hắn tới đây, hơn nữa bây giờ địa vị của nàng trong Truyền Linh Tháp hẳn là không thấp.
Nhưng hiện tại nàng đã mất trí nhớ, trong sáng như một tờ giấy trắng.
Xem ra, chỉ khi mình mang theo nàng, sử dụng phương pháp xâm nhập đã học ở Ma Quỷ Đảo mới có thể thoát khỏi vòng vây.
Đi về phía trước, Cổ Nguyệt đã mang lại không ít tiện lợi cho bọn họ bằng cách câu thông với Thúy Ma Điểu.
Thúy Ma Điểu nói với Cổ Nguyệt, hồn thú trong rừng bây giờ rất ít nên mọi người cơ bản không tranh giành lãnh thổ, tất cả đều sống trong khu vực của mình.
Cho nên tỷ lệ đụng phải hồn thú không cao.
Nó và Xích Hỏa Hầu Vương biết nhau từ đầu, ai cũng không làm gì được ai.
Xích Hỏa Hầu Vương nói cho nó biết có nhân loại tiến vào đây nên nó mới tới, chủ yếu là vì kiếm ăn.
Tu vi của Thúy Ma Điểu đã đến bình cảnh, nhất định phải thôn phệ tuỷ não của cường giả mới có thể tiến hoá.
Chỉ là trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này, chỉ cần vẫn còn hồn thú tồn tại thì sẽ không dễ đối phó, nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hồn Thú Chi Vương cai quản khu rừng này nghiêm lệnh cấm các hồn thú tàn sát lẫn nhau, nó cũng không dám cãi lời.
"Hồn Thú Chi Vương là ai?" Đường Vũ Lân tò mò hỏi Thúy Ma Điểu.
Thúy Ma Điểu ngẩn ngơ, sau đó lại lắc đầu, bộ lông toàn thân run rẩy, dường như vô cùng sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...