Ba miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 12 này ra đời vào hai nghìn năm trước, mà sau khi chúng ra đời, khoa học kỹ thuật của nhân loại đã chững lại một nghìn năm, vì tài nguyên mà chúng tiêu hao quá lớn.
Ba miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 12 này được Liên Bang bảo vệ một cách nghiêm ngặt nhất, là một vũ khí tối cao trên Yêu Tinh Đại Lục.
Bọn chúng còn có một danh xưng, gọi là Thí Thần! Nói cách khác, ba miếng Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo này được cho rằng có khả năng gϊếŧ thần, có thể tưởng tượng được sức mạnh của nó.
Chưa có ai kiểm nghiệm sức mạnh của nó, thậm chí ở dưới cấp 12, Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 11 cũng không tồn tại.
Nhưng Liên Bang luôn coi trọng chúng ở mức cao nhất.
Nếu có một ngày thực sự muốn sử dụng chúng thì nhất định phải có sự tán thành của toàn bộ Nghị viện, chỉ một phiếu phản đối cũng không thể sử dụng.
Ai có thể nghĩ đến tồn tại kinh khủng như vậy, vũ khí tối cao trên đại lục lại xuất hiện ở chỗ này, xuất hiện ở Học Viện Sử Lai Khắc và ở Đường Môn.
Uy năng của hai quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo đã đủ để huỷ diệt toàn bộ thành Sử Lai Khắc.
Những Phong Hào Đấu La và các đệ tử Nội Viện, những người đã lên không trước đó đều bị tiêu diệt trong vụ nổ kinh hoàng và bất ngờ đó.
Học Viện Sử Lai Khắc mạnh mẽ một thời đã tan thành mây khói trong chốc lát.
Đây là điểm đáng sợ của công nghệ, khi khoa học kỹ thuật được nhân loại nghiên cứu đến trình độ này, nó đã thực sự tạo ra sát thương.
Vân Minh cầm Kình Thiên Thương giơ lên cao, năng lượng sinh mệnh từ Hoàng Kim Thụ bắn ra ánh sáng chói mắt.
Quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo rơi xuống Học Viện Sử Lai Khắc tên là Thí Thần Chi Hủy Thiên Diệt Địa, còn rơi xuống Đường Môn bên kia tên là Thí Thần Chi Thôn Thực Thiên Địa.
Giờ khắc này, từ góc nhìn của mình, hắn thấy toàn bộ thành Sử Lai Khắc đang sụp đổ.
Một nụ cười khổ sở trào ra từ khoé miệng, Tứ tự Đấu Khải trên người hắn đột nhiên bốc cháy lên.
Với thực lực Cực Hạn Đấu La, hắn không thể chống lại Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo, nhưng nếu hắn muốn chạy trốn thì không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được.
Nhưng hắn sẽ chạy sao? Hắn không thể.
Học Viện Sử Lai Khắc đã bị phá huỷ, với tư cách là Các chủ Hải Thần Các đương đại, hắn không thể đổ trách nhiệm cho người khác, hắn không thể đi.
Hắn có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và châm biếm trong đôi mắt của đám Tà Hồn Sư ở trên đỉnh khô lâu ở phía xa kia, đồng thời hắn cũng cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh đang biến mất trong thành Sử Lai Khắc.
Dù có hối hận như thế nào thì cũng không thể thay đổi cục diện trước mặt.
Tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra? Vì sao Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 12 lại ở ngoài, vì sao qua nhiều năm hoà bình, phòng ngự của thành Sử Lai Khắc lại nhỏ yếu như vậy.
Nếu hai quả Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo này không phải phóng ra ở gần đây, nếu nó được phóng ra từ ngoại thành thì ít nhất cũng không tạo thành tai hoạ huỷ diệt như thế.
Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Vân Minh, nhưng thứ hắn có thể làm bây giờ chỉ có một việc.
Kình thiên, Xạ Nhật!
Kim quang chói mắt bộc phát hoàn toàn bao phủ thân thể hắn.
Ở phía sau, ánh sáng vàng bắt đầu xuất hiện, chúng đan xen vào nhau, phác hoạ ra một phù văn cực lớn.
Sau khi phù văn này xuất hiện, toàn bộ không gian dường như ngừng lại, đám Tà Hồn Sư ở trên đỉnh khô lâu cũng phải sững sờ.
Tên Tà Hồn Sư cầm đầu vung tay phải lên, khô lâu phía dưới đột nhiên chạy ra xa, trong chớp mắt đã ra ngoài trăm dặm.
Sắc mặt hắn âm trầm, trong miệng thốt ra hai chữ, "Thần Vị!"
Từng đạo ánh sáng vàng nhanh chóng được vạch ra, một tiếng kêu bi thương vang lên ở phía dưới, "Không được! Minh ca!"
Vân Minh chậm rãi cúi đầu, vô cùng quyến luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, "Ta không có mặt mũi đi gặp các tiền bối, tạm biệt Nhã Lỵ.
Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, giữ lại hạt giống cuối cùng cho Sử Lai Khắc."
Nói xong, Kình Thiên Thương trong tay hắn đột nhiên chấn động, phù văn sau lưng bỗng vỡ vụn.
Trong khi vỡ vụn, vô số ánh sáng vàng sáng chói bắn ra, trong chốc lát đã lan rộng ra toàn bộ thành Sử Lai Khắc, hoàn toàn bao phủ bầu trời thành Sử Lai Khắc.
Vân Minh tiến giai Cực Hạn Đấu La đã nhiều năm, trong mấy chục năm qua, hắn không những tìm kiếm cực hạn của nhân loại, mà còn tìm kiếm con đường đến với thế giới khác.
Hắn không cảm giác được Thần giới tồn tại, chỉ khi chính thức đến cảnh giới này của hắn mới hiểu được Thần giới thực sự tồn tại, nhưng Thần giới không còn ở trên thế giới này.
Nếu muốn chính thức thành Thần, trừ phi tạo ra Thần giới.
Trong các đời Các chủ Hải Thần Các, Vân Minh tuyệt đối có tu vi đứng đầu danh sách.
Hắn không biết đời này mình có thành công hay không, nhưng hắn vẫn luôn cố gắng, ít nhất có thể trải đường cho đời sau.
Hắn tin rằng trong tương lai không xa, con người nhất định có thể tiến đến tầm cao mới và tái tạo Thần giới.
Sau khi có được Thần Vị, hắn đã lên kế hoạch đi ngao du vũ trụ trong tương lai.
Thần giới cần có Thần Vị, trong cổ tịch sớm đã có ghi chép.
Mà Thần Vị của hắn đủ cường đại, cường đại đến mức hắn có thể tự nghĩ ra Thần giới, ít nhất là thế giới bao trùm Đấu La Đại Lục, vậy thì hắn đã thành công rồi.
Đáng tiếc, mấy chục năm nỗ lực của hắn chỉ là thoáng nhìn qua đầu con đường.
Cho dù tất cả đều bình thường thì cả đời này hắn cũng không có khả năng sáng tạo ra Thần giới.
Điều hắn có thể làm chính là lưu lại kinh nghiệm của mình.
Mà giờ khắc này, Học Viện Sử Lai Khắc đột nhiên gặp phải thảm hoạ như vậy, lúc hắn không hề giữ lại mà phóng xuất Thần Vị không hoàn chỉnh của mình, hắn đã là Thần trong chốc lát.
Thần Vị vỡ vụn, Thần vẫn lạc mang đến năng lượng là đỉnh phong mà hắn có thể đạt tới trong cuộc đời này.
Hai quả Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 12 đã thành công, bọn hắn thành công Thí Thần, nhưng Vân Minh cũng dùng lực lượng cuối cùng của mình để hoá giải sức mạnh huỷ diệt kinh khủng.
Màu tím, màu đen dưới sự trung hoà của màu vàng dần bị cưỡng ép hút vào giữa không trung.
Ba màu sắc va chạm và quấn lấy nhau, không ngừng tan rã và phá vỡ.
Thân thể Vân Minh dần trở nên hư ảo, dù Nhã Lỵ cố gắng như thế nào cũng không thể bay lên không trung.
Vân Minh cúi đầu, hắn không có nhìn va chạm trên bầu trời, bởi vì hắn đã tận lực.
Hắn đã phóng thích tất cả những gì hắn có thể phóng thích.
Mà giờ khắc này, trong ánh mắt hắn chỉ có không nỡ.
Hắn không nỡ bỏ Học Viện Sử Lai Khắc, càng không nở bỏ lại người mình yêu.
Hắn chỉ có thể nhìn khuôn miệng đang nói liên tục của Nhã Lỵ, nhưng hắn không nghe được nàng nói gì.
Hắn nhìn nước mắt giàn giụa của nàng, và cả đôi mắt như muốn tan vỡ kia.
Hắn nói khẽ: "Vì Sử Lai Khắc, hãy sống sót."
Nói xong câu đó, hắn đột nhiên mở hai tay ra, ánh sáng trên tay phải mờ đi, Kình Thiên Thương từ trên trời giáng xuống, rơi vào tay Nhã Lỵ.
Dưới sự gia trì của thần lực, chuôi Kình Thiên Thương này rốt cuộc đã thoát khỏi phạm vi võ hồn, chính thức ngưng kết thành một thực thể.
Vân Minh mở hai tay ra, ánh sáng vàng trên người dâng lên tới cực điểm, giống như một mặt trời thực sự.
Ngay sau đó, hắn đã bay đến phía khô lâu cực lớn ở phía xa kia.
Kình thiên chi quang, diệu thế cuối cùng.
Chín tên Tà Hồn Sư trên đỉnh khô lâu đều sợ hãi, khô lâu toàn lực tăng tốc.
Vân Minh lúc này không còn là Cực Hạn Đấu La, mà là một Thần Cách vẫn lạc.
Sức mạnh của đòn tấn công cuối cùng của hắn, bọn họ tuyệt đối không muốn va chạm.
Nhưng mà, tốc độ của Thần Cách, bọn họ làm sao có thể trốn thoát được.
Trong ánh sáng vàng sáng chói, khô lâu cực lớn kia bị nuốt chửng, cả bầu trời trong chốc lát biến thành một màu đỏ cháy rực.
Đêm tối tựa hồ đã bị cường quang xua tán, uy năng của hai quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo rốt cuộc cũng bị thần quang hấp thụ không còn.
Tất cả sinh mệnh thể bị bao phủ trong bạch quang đều chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất và bị áp chế bởi năng lượng khủng khϊếp.
Bạch quang thật lâu không tiêu tan, tựa như ý niệm không cam lòng của Vân Minh.
Đường Vũ Lân nằm rạp trên mặt đất, hắn cố gắng đứng dậy nhưng không được, dù thế nào cũng không làm được.
Hắn rõ ràng nghe được từng lời cuối cùng của Vân Minh, trong đầu vẫn trống rỗng như cũ.
Tất cả đều tới quá đột ngột, quá đột ngột.
Học Viện Sử Lai Khắc cường đại như thế vậy mà đã hoàn toàn sụp đổ trong một đêm.
Trong cuộc chiến giữa Thần Cách, bọn họ quá nhỏ yếu.
Tất cả những gì bọn họ có thể đối mặt cũng chỉ là kết quả của cuộc chiến.
Dưới va chạm kinh khủng kia, bọn họ chỉ là con sâu con kiến, căn bản cái gì cũng không làm được.
Nếu không có Hải Thần Các bảo hộ, bọn hắn đã sớm hóa thành tro bụi.
Không biết đã qua bao lâu, tất cả mới dần dừng lại.
Ánh sáng bên ngoài dần mờ đi, tất cả tựa hồ đều biến mất, hoàn toàn yên lặng như cũ.
Khi Đường Vũ Lân ngẩng đầu lên thì thấy Hải Thần Các trước mặt chậm rãi sụp xuống, hoá thành bụi và yên lặng bay ra mọi hướng.
Cũng đúng lúc này, một điểm kim quang đột nhiên từ sâu trong Hải Thần Các bay tới, lặng yên chui vào trong mi tâm Đường Vũ Lân, biến mất vô tung.
Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ nằm sấp trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Nhìn ra xung quanh, mọi thứ đều là im lặng chết chóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...