Hơn nữa, khi Đường Vũ Lân đột phá thì bọn họ cũng không nhàn rỗi a! Trải nghiệm trên Ma Quỷ Đảo có tác động rất lớn tới Nhạc Chính Vũ, nhưng khi thoát khỏi bóng ma thì hắn kinh ngạc phát hiện, hồn lực và tinh thần lực của hắn đều tăng lên thật lớn.
Đường Vũ Lân trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, hai tay ôm trước ngực, nhìn Tạ Giải và Nhạc Chính Vũ ở phía đối diện, nụ cười càng thêm đậm.
Nguyên Ân Dạ Huy, Diệp Tinh Lan cũng lui sang một bên.
Nguyên Ân Dạ Huy hỏi Diệp Tinh Lan: "Tinh Lan, ngươi nghĩ ai sẽ thắng?"
Hiếm khi thấy Diệp Tinh Lan mỉm cười, "Ngươi hỏi như vậy là vì không tin vào Tạ Giải sao?"
Nguyên Ân Dạ Huy nói: "Cũng không phải, với những gì ta biết về bọn họ, nếu Tạ Giải và Nhạc Chính Vũ hợp lực thì có cơ hội rất lớn, dù sao tu vi của bọn họ còn ở đó, hơn nữa mọi người cũng quen thuộc với nhau.
Nhưng ta cũng hiểu rõ Vũ Lân, lúc trước, khi hắn mang theo lớp năm nhất đánh chúng ta đã thắng rất nhiều trận.
Tên này bề ngoài nho nhã, nhưng thực tế bụng đen vô cùng, tuyệt không đánh trận khi không chắc chắn.
Càng gặp khó khăn thì càng có thể dẫn đầu.
Về khí thế, Chính Vũ và Tạ Giải tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Vì vậy, rất khó nói cuối cùng ai sẽ chiến thắng.
Nhưng sau khi trở về từ Ma Quỷ Đảo, trên thực tế chúng ta không còn hiểu về nhau nhiều như trước đây, nhất là Vũ Lân.
Dù sao hắn ở Tinh La Đế Quốc lâu như vậy, sau khi trở về cũng không có nghe nói hắn đã trải qua những gì ở bên đó."
Diệp Tinh Lan mỉm cười nói: "Vậy xem một chút đi.
Nếu như đánh cược, ta cho rằng Vũ Lân sẽ thắng."
Nguyên Ân Dạ Huy kinh ngạc nói: "Vì sao?" Nàng còn hơi do dự, nhưng từ biểu hiện của Diệp Tinh Lan có thể thấy cô ấy tin tưởng tuyệt đối vào Đường Vũ Lân.
Diệp Tinh Lan lắc đầu, "Ta cũng không biết vì sao, chỉ là cảm giác mà thôi.
Ngươi nhìn kỹ, khí tức trên người Vũ Lân đã khác trước rất nhiều.
Giác quan thứ sáu của Tạ Giải rất đúng.
Về phần khác ở chỗ nào thì chúng ta cùng chờ xem đi.
Hôm nay Vũ Lân tìm hai người họ luận bàn không phải là bắn tên không đích."
"Ừm." Nguyên Ân Dạ Huy gật đầu, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng rơi vào trong trận đấu.
Hứa Tiểu Ngôn cười hì hì một tiếng, "Để ta làm trọng tài, các ngươi chuẩn bị xong hết chưa?"
Đỉnh núi không lớn lắm, đường kính 300 mét, đối với cuộc chiến giữa các Ngũ Hoàn Hồn Vương thì phạm vi này không đủ để bọn họ toàn lực phát huy.
Nhưng bởi vì có cấm chế siêu cường nên bọn họ không cần lo năng lượng sẽ bị tiết ra ngoài.
Đường Vũ Lân gật đầu, Tạ Giải cười hắc hắc, "Lão Đại, chúng ta sẽ không thủ hạ lưu tình.
Ta bây giờ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, ngươi đã đem ta đánh bay.
Ta thù rất dai đấy."
"A?" Đường Vũ Lân cười như không cười nhìn hắn.
Tạ Giải quay đầu nhìn Nhạc Chính Vũ, Nhạc Chính Vũ hừ một tiếng, "Yên tâm đi, ta muốn thắng hắn hơn ngươi nhiều.
Đừng có kéo chân ta là được."
"Cắt!" Tạ Giải làm thủ thế khinh bỉ với Tạ Giải, "Ai kéo chân ai còn chưa biết đâu.
Tiểu Ngôn, chúng ta chuẩn bị xong rồi."
Hứa Tiểu Ngôn cười nói: "Được, vậy thì, bắt đầu!" Vừa nói, nàng dùng lực vung tay lên.
Ngay khi nàng nói xong, Nhạc Chính Vũ đã lao về phía Đường Vũ Lân như một mũi tên.
Không có gì lạ mắt, chính là chính diện đối đầu, thoáng một cái đã kéo dãn khoảng cách với Tạ Giải.
"Này, ngươi chờ ta một chút, có biết phối hợp là gì không hả." Tạ Giải rất là bất mãn, nhưng hắn xuất phát chậm hơn và rớt lại phía sau Nhạc Chính Vũ khá nhiều.
Trong chớp mắt khi lao ra, trên người Nhạc Chính Vũ bắn ra khí thế trước nay chưa từng có, từng vòng hồn hoàn từ dưới chân hắn bay nhanh lên.
4 tím 2 đen, không sai, sáu hồn hoàn! Tròn sáu cái.
Lúc trước Hứa Tiểu Ngôn làm thủ thế với Đường Vũ Lân cũng là số 6.
Nhạc Chính Vũ 21 tuổi, trong mấy năm ngắn ngủi đã thể hiện ra thực lực của một thiên tài, thành công trở thành cường giả cấp Lục Hoàn Hồn Đế.
Lúc trước, vì bảo vệ Hứa Tiểu Ngôn, hắn thi triển năng lực thiên phú hy sinh của gia tộc Thần Thánh Thiên Sứ, do đó tiêu hao lượng lớn sinh mệnh lực.
Trên thực tế, sau khi dùng hy sinh, nó có một sự trợ giúp đặc biệt đối với Thần Thánh Thiên Sứ nhất mạch.
Thần kỹ hy sinh làm bọn họ cảm ngộ rõ hơn về hoả diễm sinh mệnh và hoả diễm thần thánh, tuy rằng làm giảm sinh mệnh lực của bọn họ nhưng có thể khiến bọn họ cảm nhận sâu sắc khí tức huyết mạch thần thánh trong thời gian ngắn và cải thiện bản thân tốt hơn.
Sau một loạt khảo nghiệm trên Ma Quỷ Đảo, Nhạc Chính Vũ tiến bộ nhanh chóng, quan trọng hơn là ở đó, hắn hấp thu một lượng năng lượng sinh mệnh khổng lồ, chẳng những bổ sung cho phần tiêu hao khi sử dụng hy sinh mà còn khiến năng lượng sinh mệnh của bản thân hắn được thăng hoa.
Đây là nội tình để hắn có can đảm khiêu chiến Đường Vũ Lân và tin tưởng mình sẽ chiến thắng.
Từ ý nào đó mà nói, dù Nhạc Chính Vũ có bóng ma lớn trên Ma Quỷ Đảo nhưng hắn mới là người được lợi nhiều nhất từ đó, kể cả tinh thần và hồn lực.
Trước đây không lâu, sau khi được nhà Hứa Tiểu Ngôn chấp nhận, hắn rốt cuộc đã hoàn thành đột phá, tiến vào cấp độ hồn đế, trở thành một trong những hồn sư cao giai, cũng có nội tình để trở thành Nhị tự Đấu Khải Sư.
Sáu vòng hồn hoàn, 4 tím 2 đen chắc chắn là tổ hợp hồn hoàn cao cấp nhất.
Hoả diễm thần thánh sáng chói từ người hắn bay lên.
Hồn hoàn thứ nhất sáng lên, sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh trắng noãn, đồng thời Thần Thánh Chi Quang đã rơi vào người hắn.
Thần Thánh Chi Quang vừa công kích vừa phòng ngự, Nhạc Chính Vũ biết rõ Thần Thánh Chi Quang không có tác dụng gì khi công kích Đường Vũ Lân, nhưng dùng trên người hắn thì có hiệu quả tăng phúc.
Đôi cánh trắng noãn trong chớp mắt đã chuyển thành màu vàng.
Sau đó Thánh Kiếm xuất hiện, kiếm quang lập lòe, vầng sáng màu vàng mở rộng làm cả người hắn giống như thiên sứ hàng lâm.
Hai cánh vỗ, Nhạc Chính Vũ giống như một vầng sáng màu vàng trên không, trực tiếp nghiêng người đến phía trước người Đường Vũ Lân, hư ảnh thiên sứ cực lớn sau người hắn thoáng hiện.
Hai tay hắn cầm kiếm, không chút lưu tình chém một kiếm về phía Đường Vũ Lân.
Một kiếm này nhìn qua thì đơn giản nhưng đã kết hợp ba hồn kỹ thứ nhất, thứ hai, thứ tư.
Thiên sứ hàng lâm được phóng thích ngay trước khi công kích, tất cả được kết nối vô cùng tuyệt vời.
Có thể nói một kích này đã tăng lực chiến đấu của hắn lên đến 120%.
Từ lúc Nhạc Chính Vũ phát động công kích thì Đường Vũ Lân vẫn không động đậy, hắn đứng nguyên tại chỗ, thậm chí ngay cả võ hồn cũng không phóng thích, chỉ mỉm cười nhìn Nhạc Chính Vũ lao về phía mình.
Cho đến khi Nhạc Chính Vũ đột nhiên vỗ cánh để tăng tốc, trên mặt hắn mới lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đúng lúc này, trước người hắn vang lên một tiếng "đinh" nhỏ.
Một thanh chuỷ thủ hư ảo không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện trước người hắn, hơn nữa vừa vặn đâm trúng vào ngực hắn.
Bị đâm trúng là ngực phải, tương đối mà nói thì không phải là chỗ hiểm.
Nhưng khi chuỷ thủ đâm trúng ngực hắn thì chỉ vang lên tiếng giòn tan và không cách nào tiến thêm được nữa.
Chuỷ thủ đương nhiên không phải của Nhạc Chính Vũ, thân ảnh hư ảo thoáng ngưng thực, trên mặt Tạ Giải đầy vẻ không thể tin được.
Làm sao có thể?
Khi Nhạc Chính Vũ mở ra hai cánh thiên sứ thì quang diễm rực rỡ đó đã hoàn toàn che lấp Tạ Giải ở phía sau.
Theo tình hình trước đó, Tạ Giải hoàn toàn bị rớt lại ở phía sau, huống chi Nhạc Chính Vũ lại đột ngột tăng tốc.
Nhìn thế nào cũng thấy hắn không nên ở đây mới đúng.
Nhưng người công kích trước tiên lại là hắn.
Mặc dù chỉ là Ảnh Long Nhận nhưng trong quá trình công kích đã tụ lực đủ và hoàn thành một kích trước nay chưa từng có.
Tất cả khí thế và lực công kích đều bạo phát trong chớp mắt khi đâm trúng Đường Vũ Lân.
Nhưng trong cảm giác của Tạ Giải, Ảnh Long Chủy giống như đâm trúng một ngọn núi cao nguy nga, và hắn hoàn toàn không thể đâm vào nó.
Không thể không nói, hắn và Nhạc Chính Vũ phối hợp rất ăn ý, tất cả mọi người đều cho rằng công kích của Nhạc Chính Vũ sẽ đến trước, nhưng hoàn thành công kích đầu tiên lại là Tạ Giải.
Trên thực tế, Tạ Giải cũng không nghĩ công kích của mình sẽ thành công, chỉ cần hắn hấp dẫn được sự chú ý của Đường Vũ Lân, phá hư phòng ngự và tiết tấu chiến đấu của hắn là đủ rồi.
Một kích súc thế của Nhạc Chính Vũ sẽ đến ngay sau đó.
Nhưng hắn không ngờ tới là, Đường Vũ Lân cũng không có ý muốn né tránh, mà Ảnh Long Chủy cũng không mang lại bất kỳ tổn thương gì cho đối phương.
Khi nhìn thấy nụ cười của Đường Vũ Lân, hắn đã hiểu không phải Đường Vũ Lân không phát hiện ra hắn, mà là hoàn toàn không có ý định phòng ngự.
Cùng lúc đó, Đường Vũ Lân rốt cuộc đã động, chân phải đạp đất, theo tiếng Long ngâm trầm thấp vang lên, chấn động kinh khủng khiến toàn bộ không gian trong phạm vi đường kính 30 mét lấy hắn làm trung tâm dường như đã sụp đổ.
Kim Long Hám Địa!
Nhưng đây là Kim Long Hám Địa nguyên bản sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...