Đường Vũ Lân bối rối nói: "Cái gì ta cũng không làm.
Ta chỉ minh tưởng, cũng không biết có chuyện gì xảy ra." Hắn đúng là không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không định nói ra những cảm giác vừa rồi.
"Nói một chút về quá trình." Phá Diệt lão ma nói.
Khoé miệng Đường Vũ Lân hiện lên vẻ giễu cợt, "Nếu các ngươi thả ta và đồng bạn của ta ra, ta sẽ cân nhắc nói cho các ngươi biết."
Các vị lão ma đều sửng sốt, lão giả mập mạp cả giận nói: "Xú tiểu tử, ngươi hỗn đản.
Có biết kính trọng trưởng bối hay không."
Đường Vũ Lân ha ha cười một tiếng, "Tôn trọng trưởng bối? Nếu ta không đoán sai, ngài hẳn là Lười Biếng lão ma."
Lời vừa nói ra, các vị lão ma đều giật mình, ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân cũng thay đổi.
Lười Biếng lão ma không thể tin được nói: "Làm sao ngươi biết?"
Đường Vũ Lân nhoẻn miệng cười, "Đoán đấy, hiện tại xem ra, ta đoán đúng rồi."
Đường Vũ Lân nói: "Được chư vị bồi dưỡng nhiều ngày như vậy, làm sao có thể không tiến bộ? Để ta phân tích cho các ngươi một chút.
Sau khi ta trải qua các tra tấn phía trước, đặc biệt là sau tra tấn của Du͙ƈ vọиɠ lão ma hẳn là đã vượt qua thời khắc khó khăn.
Lúc trước các ngươi từng nói, các ngươi là Sử Lai Khắc Thất Quái.
Ta cũng không hoàn toàn tin điều này, nhưng ít nhất ta chú ý tới một con số, Thất Quái đương nhiên là có bảy người.
Đã có 5 người biến thành lão ma, vậy hai người còn lại sẽ không ngoại lệ."
Nhìn chăm chú lão giả mập mạp kia, Đường Vũ Lân tiếp tục nói: "Tra tấn chúng ta là 5 lão ma, ngươi là người thứ sáu xuất hiện, không hề nghi ngờ ngươi cũng là một vị lão ma.
Ngươi không chịu nói ra danh xưng của mình, ta đương nhiên sẽ có hoài nghi.
Mà chuyện xưa của các ngươi nói không chê vào đâu được, theo phán đoán của ta, toàn bộ chuyện xưa là thật, các ngươi đúng là đang khảo nghiệm chúng ta, đồng thời cũng là bồi dưỡng chúng ta.
Mấy tháng sau này cũng đã chứng minh suy đoán của ta.
Các ngươi bắt đầu dạy bảo ta các loại tri thức, ta quả thực đã học được nhiều thứ tốt.
Nhưng trong lòng ta vẫn không buông lỏng cảnh giác."
"Năm vị lão ma phía trước đều khảo nghiệm chúng ta đầy tà ác, chẳng lẽ vị lão ma thứ sáu sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Nhưng trước khi minh tưởng, ta không thể xác định được những điều này, dù sao, mấy tháng qua các ngươi đối với ta rất tốt nên địch ý của ta cơ bản đã biến mất.
Cho đến vừa rồi, khi ta mở mắt ra và thấy bảy người, bảy vị lão ma, như vậy không hề nghi ngờ, suy đoán của ta là chính xác, các ngươi đúng là có bảy người.
Đã vậy, tất cả những gì Lười Biếng lão ma làm lúc trước đều có cách giải thích khác."
"Đó là, các ngươi làm ta lơ là.
Truyền thụ tri thức là thật, chuyện xưa các ngươi nói cũng là thật, vấn đề duy nhất là thân phận.
Ngươi là Lười Biếng lão ma, những chuyện các ngươi làm là để ta buông lỏng cảnh giác, cho đến khi ta học thành tài rồi, hơn nữa mỏi mệt từ lâu, khi ta hoàn toàn thả lỏng thì sẽ buông xuống tất cả cảnh giác.
Sau đó các ngươi cho ta hoàn cảnh sinh hoạt thoải mái nhất, đồ ăn ngon nhất, còn có lý do chờ đồng bạn.
Tất cả đều là khiến ta lười biếng.
Có lẽ các ngươi muốn nhìn trong tình huống này ta có thể giữ vững tinh thần và kiên trì tu luyện hay không.
Ta nói có đúng không, Lười Biếng lão ma tiền bối."
Nghe Đường Vũ Lân phân tích, sắc mặt các vị lão ma đều kỳ quái, đương nhiên sắc mặt Lười Biếng lão ma là khó coi nhất.
"Không thể nào.
Lúc ấy rõ ràng ta cảm giác được tinh thần của ngươi đã hoàn toàn thả lỏng, toàn thân cũng như vậy.
Qua một năm tra tấn và học tập, dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể giữ tỉnh táo." Lười Biếng lão ma hổn hển nói.
Đường Vũ Lân nhún vai, "Ngươi nói đúng, khi đó ta đã hoàn toàn buông lỏng.
Bởi vì nếu không buông lỏng, ta chỉ sợ tinh thần sẽ không chịu nổi.
Nhưng ta cũng không lo lắng mình sẽ trở nên lười biếng.
Bởi vì trong lòng ta luôn có một thứ ảnh hưởng tới ta, để ta không dám lười biếng."
Lười Biếng lão ma sững sờ, "Là cái gì?"
Đường Vũ Lân nhìn về phía Du͙ƈ vọиɠ lão ma, "Du͙ƈ vọиɠ tiền bối biết đó, trong lòng có yêu a! Vì người yêu của ta, ta nhất định phải trở nên cường đại để có năng lực thủ hộ nàng.
Vì vậy, ta có thể nghỉ ngơi, nhưng nghỉ ngơi là để tu luyện tốt hơn.
Vì vậy ta mới bắt đầu minh tưởng.
Hiện tại xem ra suy đoán của ta không sai rồi.
Đa tạ các vị tiền bối đã bồi dưỡng những ngày này.
Chỉ là không biết vị lão ma cuối cùng này muốn khảo nghiệm ta như thế nào?"
Ánh mắt hắn rơi trên người vị lão ma trước kia chưa từng gặp qua, trên mặt mỉm cười thản nhiên.
Lão giả nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ tay tán thưởng, "Rất tốt.
Học viện quả nhiên không có chọn lầm người.
Thời thế tạo anh hùng, khi đại lục sắp gặp nguy hiểm, Sử Lai Khắc chúng ta quả nhiên lại ra đời đại nhân vật mới.
Ta rất vui mừng.
Lão phu Tham Lam.
Ngươi có thể gọi ta là Tham Lam lão ma."
Tham Lam lão ma! Quả nhiên bảy vị, bảy vị lão ma.
Hơn nữa giống như Đường Vũ Lân đoán, bảy vị lão ma này có quan hệ đến bảy nguyên tội.
"Vậy ngài muốn khảo nghiệm ta cái gì?" Đường Vũ Lân hỏi.
Tham Lam lão ma mỉm cười, nói: "Không cần, ngươi vượt qua kiểm tra rồi.
Tâm tính tốt đẹp và cảnh giác, còn có đầu óc thông minh, tất cả tiếp theo đều không có ý nghĩa với ngươi.
Đặc huấn Ma Quỷ Đảo của ngươi chấm dứt.
Chúc mừng ngươi, thành tích của ngươi đứng đầu danh sách.
Ít nhất trong 500 năm qua là người ưu tú nhất."
Đường Vũ Lân không hỏi 500 trước có ai ưu tú hơn mình, sau đó cả người hắn đã thả lỏng hơn nhiều.
Tham Lam lão ma nghiêm mặt nói: "Nhưng chúng ta cần phải biết lúc trước trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đồng thời dẫn động sinh mệnh triều tịch và hủy diệt triều tịch.
Lúc đầu khi sinh mệnh triều tịch diễn ra, chúng ta chỉ kinh ngạc, nhưng khi hủy diệt triều tịch đồng thời xuất hiện thì không chỉ đơn giản là kinh ngạc.
Biến hoá này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quần đảo.
Vì vậy chúng ta cần biết rõ chân tướng."
Đường Vũ Lân thở dài một tiếng, "Xin lỗi tiền bối, bởi vì được huấn luyện "tốt đẹp" từ các ngài, điều đầu tiên ta học được là, không được dễ dàng tin tưởng người khác.
Cho nên ta không thể đoán được bây giờ ngài nói thật hay giả, vì thế ta không thể nói."
Tham Lam lão ma im lặng, chúng lão ma cũng như thế, bọn họ đều có cảm giác đem đá đập chân mình.
Phá Diệt lão ma nói: "Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng nói cho chúng ta biết?"
Đường Vũ Lân nói: "Đợi khi ta và đồng bạn bình an rời khỏi a.
Nói thật thì, tới bây giờ ta cũng không biết mình đang ở hiện thực hay trong mộng.
Bởi vì nơi này có quá nhiều chuyện không chân thực."
Ác Mộng lão ma nhíu mày, "Đúng vậy, ngươi quả thật có thể đoán được.
Như vậy, được rồi, để ngươi tỉnh mộng trước."
Vừa nói, hắn vung tay về phía Đường Vũ Lân.
Lập tức, một cảm giác mê muội xuất hiện.
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh biến hoá nhanh chóng, phòng ốc biến mất, hoàn cảnh thoải mái dễ chịu biến mất.
Khi hắn khôi phục lại thì phát hiện chân mình chạm đất, mặt đất chính là chỗ khi bọn họ mới đến sơn cốc.
Mà cách đó không xa chính là đồng bạn của hắn.
Sáu người Diệp Tinh Lan, Nguyên Ân Dạ Huy, Từ Lạp Trí, Nhạc Chính Vũ, Hứa Tiểu Ngôn và Tạ Giải đều ở cách đó không xa, hơn nữa làm những hành động khác nhau.
Có người nhảy lên, có người ngồi khoanh chân, biểu cảm trên mặt cũng khác nhau.
"Bọn họ đều đắm chìm trong ảo cảnh?" Đường Vũ Lân giật mình nói.
Ác Mộng lão ma nói: "Giống như thực lại giống như huyễn, cái gì là thực, cái gì là huyễn a?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...