Chương 63 : Cổ Nguyệt VS Tạ Giải
Cổ Nguyệt chẳng buồn nhìn Tạ Giải, chỉ nhìn chung quanh, vẻ hết sức tò mò.
Vũ Trường Không nhìn cô bé, "Coi thường đối thủ, là rất không khôn ngoan."
Cổ Nguyệt nói: "Ta không coi thường hắn a!" Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong ánh mắt lại như muốn nói, cái tên đó không xứng cho ta coi thường.
Vũ Trường Không không nói thêm gì nữa, tiếp tục quan sát đám học viên đang chạy bộ.
Đường Vũ Lân chạy trước tiên, tốc độ của nó không nhanh, nhưng cực kỳ ổn định, dù đeo tới hai bộ xích, nhưng chẳng ảnh hưởng tới nó chút nào.
Người thứ hai là Chu Trường Khê.
Vừa chạy, Đường Vũ Lân vừa tò mò nhìn vào trong sân.
Lúc nó nhìn Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt cũng vừa lúc lơ đãng nhìn vào nó.
Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt Cổ Nguyệt bỗng nhúc nhích, Đường Vũ Lân cảm thấy, ánh mắt cô bé này thực là sắc bén.
20 phút trôi qua nhanh chóng.
Tạ Giải bắn người dựng lên, vặn vặn người, tinh thần phấn chấn.
Vũ Trường Không gật đầu, "Khoảng cách ba mươi mét, chuẩn bị."
Tạ Giải lùi lại, mỗi bước gần như bằng nhau, hắn bước lùi, mắt không rời Cổ Nguyệt.
Hắn cảm nhận được sự uy hiếp, nên hắn hết sức tập trung chú ý.
Qua mấy lần đấu với Đường Vũ Lân, hắn đã rút ra được một bài học, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.
Hai bên cách xa nhau ba mươi mét thì đứng lại, tới lúc này, cô bé Cổ Nguyệt mới thu mắt về, nhìn Tạ Giải.
"Bắt đầu!" Vũ Trường Không buông ra hai tiếng ngắn gọn.
Tạ Giải lập tức phóng Võ Hồn, triển khai tốc độ toàn lực, bay về phía đối thủ.
Lực bộc phát của hắn rất tốt, thân thể bắn ra như con báo, khoảng cách ba mươi mét nhanh chóng bị rút lại.
Cổ Nguyệt có vẻ phản ứng không kịp, lúc cô bé giơ tay lên, Tạ Giải đã chỉ còn cách cô không tới mười mét.
Quang Long Chủy vầng sáng lóng lánh, phun ra nuốt vào, Tạ Giải không phóng Hồn Kỹ, với tư cách Nhất Hoàn Hồn Sư, hắn chỉ có một Hồn Kỹ, thép tốt thì phải dùng làm lưỡi đao, phải bộc phát vào thời cơ tốt nhất.
Hơn nữa, hắn xem bộ dáng của đối thủ, rõ ràng là phản ứng chậm, có lẽ, không cần dùng tới Hồn Kỹ.
Đám học viên gần như ngừng chạy, nhìn vào hai người đang giao thủ trong sân.
Trong lớp, Tạ Giải là người lợi hại nhất, cô bé kia nhất định không thể nào thắng được.
Một vòng Hồn Hoàn nở ra dưới chân Cổ Nguyệt, cũng là hồn hoàn trăm năm màu vàng giống như Tạ Giải.
Một vòng sáng màu xanh từ cơ thể cô bé nở rộ ra, Tạ Giải trong chớp mắt đã tới trước mặt cô, Quang Long Chủy đâm thẳng vào vai cô.
Thanh quang lượn lờ, đột nhiên có một sức mạnh từ bên cạnh truyền tới, như một đạo cuồng phong, đẩy cơ thể Tạ Giải và Quang Long Chủy lệch sang bên, nhát đâm rơi vào không khí.
Vòng sáng xanh quanh người Cổ Nguyệt đột nhiên biến thành màu đỏ, một hỏa cầu lớn chừng quả đấm đã tới trước mặt hắn.
Tạ Giải không hổ là Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh, hắn bắn vọt lên cao, xoay eo, cả người xoay tròn.
Quả cầu lửa bay sượt qua mặt hắn, cháy đứt mấy sợi tóc.
Mũi chân vừa mới rơi xuống đất, Tạ Giải lại bắn lên, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Cổ Nguyệt.
Chiêu vừa rồi là?
Mấy cái bật lên, kéo ra khoảng cách tới hơn hai mươi mét, Tạ Giải nhìn Cổ Nguyệt, ánh mắt ngưng trọng.
Cổ Nguyệt kinh ngạc, cô cố tình để địch tới sát mới ra tay, chính là muốn chỉ một kích chấm dứt chiến đấu.
Không ngờ Tạ Giải lại phản ứng nhanh như vậy, né được hỏa cầu.
Ánh mắt ngưng trọng không chỉ một mình Tạ Giải, mà có cả Vũ Trường Không, vì hắn không nhìn ra võ hồn của Cổ Nguyệt là cái gì.
Vòng sáng xanh hình như là năng lực thuộc tính phong, nhưng quả cầu kia rõ ràng lại là thuộc tính Hỏa.
Chẳng lẽ, cô bé này là song sinh Võ Hồn? Nếu là như vậy, vậy thật sự nhặt được bảo.
Tạ Giải thở dốc, bắn người lên.
Lần này, tốc độ của hắn rõ ràng nhanh hơn.
Hắn không công kích thẳng, mà đi quanh Cổ Nguyệt, bộ pháp dưới chân nhanh nhẹn linh hoạt, làm cho người không nắm bắt được động tác, khoảng cách hai người nhanh chóng gần hơn.
Hồn hoàn vàng của Cổ Nguyệt lập loè, song không ai nhìn ra được hồn linh của cô bé là cái gì, cô chỉ bình tĩnh đứng đó, thậm chí còn không buồn xoay người theo Tạ Giải.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Tạ Giải đột nhiên bộc phát, lướt sang bên.
Lúc còn cách Cổ Nguyệt năm mét, trên người hắn Hồn Hoàn trăm năm tỏa sáng hào quang, Quang Long Chủy khẽ rung động, một luồng quang nhận bắn ra.
Hồn Hoàn kỹ trăm năm, Hồn Kỹ thứ nhất của Tạ Giải, Quang Long Nhận!
Quang nhận màu vàng bay trên không trung, phát ra tiếng Long ngâm rất nhỏ, hào quang ngày càng cường thịnh, khi tới gần Cổ Nguyệt chừng một mét, đột nhiên không trung bị bóp méo một cái, sau đó đổi hướng.
Đúng vậy, điểm mạnh của hồn kỹ này chính là đổi hướng.
Đáng tiếc, hôm nay hắn đã gặp phải đối thủ mạnh.
Lúc Quang Long Nhận sắp đánh trúng vai Cổ Nguyệt, trên người Cổ Nguyệt lại lóe ánh sáng xanh, một đạo thanh quang chuẩn xác đánh vào Quang Long Nhận, nó cũng là một đạo quang nhận, chỉ khác là màu xanh.
Quang nhận màu xanh không mạnh bằng Quang Long Nhận, bị Quang Long Nhận hất văng, nhưng kịp cho Cổ Nguyệt tiến tới một bước, tránh được công kích của Quang Long Nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...