"Đường Vũ Lân, ngươi chờ đó cho ta!" Âm thanh phẫn nộ kêu to của Đái Vân Nhi truyền đến sau lưng.
Đường Vũ Lân quay lưng về phía nàng, hai tay mở ra làm bộ dáng không sao cả.
Hắn đối Đái Vân Nhi không có ấn tượng tốt, là một người thích trêu đùa người khác, không phải là người hắn yêu thích.
Hơn nữa, hắn không phải người của Tinh La Đế Quốc, ngươi muốn thế nào thì cùng ta có quan hệ gì.
Trừng mắt nhìn Đường Vũ Lân cùng đồng bọn rời đi, Đái Vân Nhi phẫn nộ, bộ ngực nhỏ không ngừng phập phồng.
"Ngươi đợi đấy, ngươi đợi đấy, ..." Đái Vân Nhi quay người bỏ chạy, thẳng bước tiến về hướng hoàng cung.
Nàng hôm nay là trộm đi ra ngoài nên bên cạnh không có tuỳ tùng.
Nàng chạy một mạch vào trong hoàng cung, thẳng đến một toà cung điện.
"Tứ ca, tứ ca!" Dù chưa chạy đến trước cung điện, nàng đã kêu lên.
Cửa cung điện bật mở, một âm thanh cởi mở truyền đến: "Tiểu công chúa lại gặp rắc rối? Lần này là hoạ lớn hay nhỏ?".
Một người từ cung điện đi ra, mặc một bộ trường sam màu xanh đơn giản, bộ dáng tuổi chừng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, dáng người thon dài.
Khuôn mặt mỉm cười thản nhiên, trong tay đang cầm một quyển sách, hiển nhiên vừa rồi là đang đọc.
"Tứ ca!" Đái Vân Nhi bổ nhào vào thanh niên trước mặt, nước mắt thoáng chốc đã chảy xuống.
Đái Nguyệt Viêm biến sắc, bộ dạng tươi cười lập tức biến mất, vội vàng mở hai tay ôm lấy muội muội.
"Làm sao vậy tiểu công chúa, ai chọc ngươi không vui hả? Nhanh nói cho Tứ ca biết."
Hoàng Đế Tinh La Đế Quốc Đái Thiên Linh có rất nhiều con trai, nhưng bầu không khí trong hoàng thất vô cùng tốt, đây cũng là yêu cầu của Tinh La Đế Quốc.
Từ rất nhiều năm trước kia, khi Tinh La Đế Quốc còn ở Đấu La Đại Lục đã từng có cổ huấn, nam nhân trong gia tộc nhất định phải cạnh tranh tàn khốc, thậm chí là sinh tử chiến, người cường đại nhất mới có thể thừa kế ngai vàng.
Nhưng sau một đời gia tộc xảy ra vấn đề, quy củ này đã bị loại trừ, biến thành yêu cầu các nam nhân nhất định phải chung sống hoà bình, cạnh tranh công bằng.
Nhưng như cũ, người ưu tú nhất mới được thừa kế ngai vàng.
Đái gia là một gia tộc rất cổ xưa, truyền thừa đến nay, gia học uyên nguyên (*).
Đái Nguyệt Viêm không nghi ngờ là người ưu tú nhất đời này của Đái gia.
Hắn năm nay mười chín tuổi, văn thao võ lược không gì không giỏi, được Đái Thiên Linh yêu thích.
Đợi hắn qua sinh nhật thứ hai mươi liền lập hắn làm Thái Tử, với tư cách là Hoàng Trữ.
Đái Nguyệt Viêm và Đái Vân Nhi là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, trong các huynh đệ, hắn là người sủng muội muội nhất, so với Đái Thiên Linh còn sủng hơn.
Cho nên, Đái Vân Nhi có chuyện gì liền sẽ tìm hắn đầu tiên.
Đái Vân Nhi tuy rằng rất tinh quái, nhưng cá tính lại phi thường hoạt bát cởi mở, bình thường rất ít khi thút thít nỉ non, cùng lắm là giải bộ uỷ khuất hoặc đáng thương, tranh thủ sự đồng tình của người khác.
Nhìn thấy muội muội rơi lệ, Đái Nguyệt Viêm liền có chút luống cuống tay chân.
Đái Vân Nhi cũng không nói chuyện, chính là nhào vào ngực ca ca khóc rống, không ngừng dậm chân.
"Đừng khóc, đừng khóc, Vân Nhi ngoan, nói cho ca ca rốt cục là có chuyện gì, ca ca giúp ngươi hả giận.
Có phải ngươi đã làm sai điều gì, Phụ Hoàng trừng phạt ngươi đúng không?" Đái Nguyệt Viêm có chút không xác định hỏi nàng, bởi vì hắn biết rõ Phụ Hoàng đối với muội muội này rất cưng chiều, cho tới bây giờ đều không chính thức trừng phạt nàng, nếu không tiểu công chúa cũng không dưỡng thành tính cách như bây giờ.
"Không phải Phụ Hoàng, Phụ Hoàng mới không nỡ trừng phạt ta.
Là người xấu từ bên ngoài đến.
Tứ ca, ngươi biết sứ đoàn đến từ Đấu La Đại Lục không? Trong sứ đoàn có người đặc biệt xấu đến từ học viện Sử Lai Khắc, nhất là tên Đường Vũ Lân ấy, hắn khi dễ ta." Đái Vân Nhi khóc lóc kể lể.
"Học viện Sử Lai Khắc?" Đái Nguyệt Viêm ánh mắt chợt động.
"Ân, chính là học viện Sử Lai Khắc.
Ngày đó sứ đoàn vừa tới, lúc tổ chức tiệc tối, ta mời hắn khiêu vũ, bày ra thái độ hữu hảo.
Hắn cố ý dẫm chân ta, ta đau quá."
"A, chính ngươi về sau nói, muốn chọn hắn làm phò mã, để cho hắn trở thành mục tiêu công kích.
Chính là hắn?" Đái Nguyệt Viêm lập tức giật mình, tin tức của hắn nhanh nhạy thế nào, ngày đó hắn phải ra ngoài làm việc, không có ở đó, nhưng đã sớm nghe được sự tình.
"Đúng, chính là hắn.
Ta không có thật chọn hắn làm phò mã, ta là cố ý nói thế.
Nhưng ai mà biết, gia hoả này lại lợi hại như thế, còn tham gia tất cả hạng mục của Giải thi đấu cao cấp Hồn Sư tinh anh đại lục chúng ta, lúc này mới thắng hai trân, đã kiêu ngạo như vậy.
Hôm nay ta gặp hắn ở sân thi đấu, hắn nói với ta ta không xứng với hắn gì gì đó, còn nói chúng ta Tinh La Đế Quốc Hồn Sư đều không được, tuy rằng hắn mới có mười lăm tuổi, nhưng có thể quét ngang toàn bộ chúng ta.
Thật là quá ghê gớm, đều làm ta tức chết.
Tứ ca, ngươi phải thay ta hả giận!".
Đái Vân Nhi nói thêm mắm dặm muối, Đái Nguyệt Viêm nghe mà lông mày thẳng nhăn, hắn hiểu rất rõ muội muội này.
Muội muội nói những lời này rất có thể chỉ có ba phần sự thực.
Nhưng không thể nghi ngờ là Đường Vũ Lân thật sự đã đắc tội với nàng, nếu không nàng cũng không tức giận như vậy.
"Tứ ca, ta thề ta nói là sự thật, hắn thật sự ghét bỏ ta không xứng với hắn.
Đúng là ta ngày đó trêu đùa hắn, nhưng hắn nói như vậy trước mặt nhiều người, ta ..., oa ..." Đái Vân Nhi lại lớn tiếng khóc.
Đái Nguyệt Viêm tin nàng thêm vài phần, hắn hiểu rất rõ muội muội này, nàng đã chịu thề, chứng tỏ những lời lúc nãy là sự thực.
"Hắn là người từ ngoài đến, muội muội ta làm sao lại không xứng với hắn?" Trong mắt Đái Nguyệt Viêm hiện lên một tia sát khí.
"Vân Nhi đừng khóc, ca ca thay ngươi hả giận.
Chiến đội học viện Quái Vật hai đợt thi đấu đầu là luân không.
Bọn hắn không phải cũng dự thi sao? Chúng ta đường đường chính chính đánh bại bọn hắn, quét sạch thể diện của bọn hắn, báo thù cho ngươi".
Đường Vũ Lân không biết mình đắc tội với vị Công chúa Điện Hạ này thì về sau phải đối mặt với cái gì.
Sau khi cùng đồng bạn trở lại khách sạn, hắn liền chuẩn bị minh tưởng.
Giải thi đấu cao cấp Hồn Sư tinh anh đại lục làm thành Tinh La kín hết chỗ, số người quả thực quá đông, hắn cũng không muốn ra ngoài vào lúc này.
Đột nhiên ánh mắt chợt động, hắn theo bản năng từ trong lóng lấy ra một tấm huy chương.
Huy chương mặt ngoài tản ra một vầng sáng màu trắng nhu hoà, tiếp theo một bộ đồ án nổi lên, là một đồ án mũi tên.
Cái này là ...
Tín hiệu cầu viện của Đường Môn Đấu Hồn Đường!
Huy chương trong tay Đường Vũ Lân chính là huy chương của Đường Môn Đấu Hồn Đường, mỗi một Đấu giả Đấu Hồn Đường đều có.
Hắn là Đấu giả Bạch cấp, huy chương cũng là màu trắng.
Mặt sau của huy chương có một cái nút, lúc gặp nguy hiểm, lập tức nhấn nút thì trong vòng trăm dặm, chỉ cần có người Đường Môn Đấu Hồn Đường liền lập tức đến cứu viện.
Hướng mũi tiên chính là chỉ phương hướng.
Đường Vũ Lân không giám trì hoãn, nhanh chóng thay đổi trang phục Đường Môn Đấu Hồn Đường, trên mặt đeo một mặt nạ màu trắng, mũ trùm phủ đầu, nhanh nhẹn đi ra khỏi khách sạn, theo hướng mũi tên mà đi.
Từ khi nhận được huy chương Đường Môn Đấu Hồn Đường, đây là lần đầu tiên hắn nhận được tín hiệu cầu cứu, trong lòng thấy hết sức kì quái.
Đường Môn tại thành Tinh La hẳn là tổng bộ, tại phụ cận tổng bộ, làm sao có thể có thành viện Đấu Hồn Đường gặp nguy hiểm chứ?
Dựa theo hướng mũi tên, hắn cũng không đi phương tiện giao thông, tận khả năng tìm nơi yên lặng vắng người, duy trì tốc độ cao mà đi.
Tốc độ mũi tên lập loè càng lúc càng nhanh, điều này có nghĩa là khoảng cách đễn chỗ cần cứu viện càng lúc càng gần.
Sự tình liên quan đến an nguy của đồng môn, Đường Vũ Lân chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, bất chấp sự chú ý của mọi người, cố gắng bay nhanh mà không bị người thường nhìn thấy.
Mũi tên lập loè đến cực hạn, Đường Vũ Lân cũng dừng bước, nhưng nhìn công trình kiến trúc cao lớn trước mặt không khỏi sững sờ.
Đây là một toà nhà có kiến trúc như một toàn thành bình thường, tấm biển to lớn có hai chữ lớn, Đường Môn!
Tín hiệu cầu cứu là từ Đường Môn truyền đến hay sao? Sau đó, hắn rất nhanh liền nhìn thấy nhiều người có cùng trang phục giống mình, mang mặt nạ Đấu giả Đường Môn Đấu Hồn Đường bay nhanh mà đến, nhưng không có dừng lại, trực tiếp đi thẳng vào Đường Môn.
Đường Vũ Lân tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng vội vàng theo đám người tập trung đi vào tổng bộ Đường Môn ở thành Tinh La.
Không nghĩ tới đây là phương thức đi vào tổng bộ Đường Môn, Đường Vũ Lân trong lòng không khỏi có chút cảm giác quái dị, nhưng cũng tràn ngập hiếu kì, vì cái gì ở đây lại có tín hiệu cứu viện?
Đi theo các Đấu giả tiến vào, Đường Vũ Lân không kịp quan sát tình huống nội bộ Đường Môn, chẳng qua là cảm thấy, quy mô của toà kiến trúc này có thể so sánh với Hoàng Cung, so với tổng bộ Đường Môn ở thành Sử Lai Khắc còn lớn hơn.
Rất nhanh hắn đi theo Đấu giả phía trước vào một cái sảnh.
Chỗ này đã có hai, ba mươi Đấu giả rồi.
Mỗi người đều đội mũ chụp, mang mặt nạ.
Đây là quy củ của Đấu Hồn Đường.
Các Đấu giả cũng không biết rõ thân phận của nhau, đó là vì bảo vệ quyền riêng tư của mỗi Đấu giả.
Đứng ở trước nhất là một gã Đấu giả hai tay chắp sau lưng, mang mặt nạ màu đen, mũ chụp các loại thì giống với mọi người.
Nguồn gốc sâu xa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...