Sân mà Lạc Quê Tinh thuê, là đài thi đấu chuyên dụng của Sử Lai Khắc học viện, được sử dụng cho các cuộc thi đấu bên trong học viện.
Đài thi đấu được bố trí vòng bảo vệ chuyên dụng, còn có hệ thống sửa chữa tự động.
Có thể giúp cho học viên phát huy được đầy đủ thực lực của mình trong giao đấu.
Ở trong điều kiện tiên quyết là có lão sư bảo hộ, trường hợp bị trọng thương là rất hiếm.
Đương nhiên, giá thuê một sân bãi thi đấu như vậy cũng không hề rẻ chút nào.
Thời điểm sáu người Đường Vũ Lân đến, nhóm năm người Lạc Quế Tinh đã có mặt.
Không chỉ riêng bọn họ, hơn một nửa số học viên lớp năm nhất, và không ít người thuộc lớp năm hai cũng tới xem.
Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ đều có mặt.
Đường Vũ Lân đi tới bên cạnh Nguyên Ân Dạ Huy, thấp giọng nói: "Đến để thu thập tình báo à, hì?"
Nguyên Ân Dạ Huy lườm hắn một cái, "Làm sao? Không dám để cho chúng ta xem?"
Đường Vũ Lân cười cợt, "Chỉ sợ các ngươi xem xong sẽ mất đi tự tin đấy!" Kỹ năng khua môi múa mép, ba lần Nguyên Ân Dạ Huy cộng lại cũng không sánh được với hắn.
Nguyên Ân Dạ Huy lạnh nhạt nói: "Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi!"
Nhạc Chính Vũ cười híp mắt cũng nói theo, "Vũ Lân, chờ có thời gian rảnh chúng ta cũng đánh lại một trận, lần trước quả thực là có chút không phục."
Đường Vũ Lân nói: "Đoàn chiến thì chưa biết, nhưng đơn đả độc đấu thì vô tư.
Bất cứ lúc nào cũng được!"
Ánh mắt Nhạc Chính Vũ sáng lên, "Đây chính là ngươi nói đó nha! Đừng hối hận nha!"
Đường Vũ Lân biết sau khi hắn lên được tứ hoàn đã hoàn toàn tự tin, "Được, vậy thì đến lúc đó chúng ta lại đặt cược thêm một số điểm cống hiến để cho thêm phần kích thích!"
Nhạc Chính Vũ chợt rùng mình.
Hắn hiểu khá rõ Đường Vũ Lân.
Cái tên này xưa nay không đánh cược nếu như không nắm chắc, nhất định là có chỗ dựa vào.
May là hôm nay tới đây, vậy thì nhìn xem thử đến tột cùng hiện tại hắn đã đạt đến trình độ nào rồi?
Lúc này, năm người Lạc Quế Tinh đã hướng về phía đài thi đấu mà đi tới.
Lạc Quế Tinh và Vũ Ti Đóa đi ở phía trước, mặt sau là Từ Du Trình, Dương Niệm Hạ và Trịnh Di Nhiên ba người.
Một năm học trôi qua, mọi người ít nhiều đều có một ít biến hóa, trưởng thành và gắn kết hơn.
Mỗi người đều trầm ổn hơn nhiều so với thời điểm năm đó vừa nhập học.
"Lớp trưởng." Lạc Quế Tinh cười híp mắt kêu lên.
Vũ Ti Đóa cũng hướng về Đường Vũ Lân gật đầu khẽ chào.
Đường Vũ Lân mỉm cười đáp lễ, "Mọi người đều đến rồi.
Nếu đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta liền bắt đầu đi!"
Hắn chú ý tới, ở trong mắt năm người Lạc Quế Tinh đều có ánh sáng niềm tin rất mãnh liệt.
Có vẻ vô cùng tự tin.
Vậy thì dùng thực lực để chứng minh đi!
Đúng vào lúc này, Vũ Trường Không đến.
"Chào Vũ lão sư." Tất cả mọi người đều cung kính hướng về Vũ Trường Không hành lễ.
Vũ Trường Không nói: "Lên đài!" Vừa nói, hắn là người đầu tiên đi lên đài thi đấu.
Lúc này, nhân viên đã chuẩn bị đài thi đấu kỹ càng, vừa thấy cả trọng tài và tuyển thủ đều đã có mặt.
Các học viên năm nhất, năm hai cũng đều tụ tập lại đây, chờ mong một trận quyết đấu đỉnh cao của lớp năm nhất.
Trên thực tế, coi như là Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ cũng thật tò mò, Đường Vũ Lân bọn họ đã mạnh như thế, lớp năm nhất sao lại còn có đoàn đội có can đảm khiêu chiến bọn họ, hơn nữa còn có tự tin giành thắng lợi?
Đối với xếp hạng Thiếu Niên Thiên Tài Bảng của bọn Vũ Ti Đóa, Nguyên Ân Dạ Huy cũng có biết đến, nhưng cũng chưa bao giờ chân chính thỉnh giáo thực lực của bọn họ.
Dù sao, bọn họ chỉ từng giao đấu với nhóm của Đường Vũ Lân.
Lớp năm nhất không để nhóm của Vũ Ti Đóa xuất chiến, đương nhiên là bởi vì nguyên nhân thực lực thua kém.
Thiếu Niên Thiên Tài Bảng, trước khi gia nhập Sử Lai Khắc học viện còn có ý nghĩa, nhưng sau khi học sinh tiến vào Sử Lai Khắc, có thể phát triển bao nhiêu, há có thể dùng một bảng phân loại nhỏ nhoi để mà phán đoán?Nhưng chính Nguyên Ân Dạ Huy cũng có tên trên bảng, đối với bảng danh sách này nàng vẫn còn có chút khái niệm.
Từ sau khi bọn họ thua trận đấu giao hữu học kỳ trước, Nguyên Ân Dạ Huy vẫn luôn đặc biệt nỗ lực.
Đối với lớp năm nhất chính là vinh quang, nhưng đối với năm thứ hai bọn họ mà nói chính là sỉ nhục.
Dù cho có âm thầm làm bằng hữu của Đường Vũ Lân, nhưng vì thể diện của lớp, nàng chưa bao giờ thả lỏng.
Năm nay, dù có sao đi nữa cũng phải đánh bại nhóm của Đường Vũ Lân một lần.
Lớp năm hai phải đánh bại được lớp năm nhất mới được!
Vì lẽ đó, hôm nay nàng tới đây, không chỉ là muốn quan sát nhóm của Đường Vũ Lân đã phát triển tới trình độ nào, đồng thời cũng là muốn đến xem, ngoại trừ nhóm Đường Vũ Lân ra, lớp năm nhất còn có những cường giả nào.
Những người này rất có thể sẽ là lính dự bị khi nhóm của Đường Vũ Lân ra trận.
Nhóm Đường Vũ Lân chỉ có sáu người, khoảng cách đến tiêu chuẩn đoàn chiến 7 người còn thiếu một người.
Một người còn thiếu này rất có thể sẽ nằm trong số những đối thủ của bọn họ ngày hôm nay.
Nhạc Chính Vũ và Nguyên Ân Dạ Huy đứng sóng vai, còn có một nhóm mấy người lớp năm hai lần trước tham gia thi đấu đều đứng bên cạnh Nguyên Ân Dạ Huy.
Bất quá, ngoại trừ học viên lớp năm nhất và năm hai ra, cũng không có những học viên lớn tuổi của lớp khác xuất hiện.
Từ sau lớp năm ba trở đi, các học viên của Sử Lai Khắc học viện liền đạt đến một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Đường Vũ Lân bọn họ lại có thêm hi vọng.
Cũng do lớp mình còn nhỏ, đối với lớp lớn cũng không tạo được uy hiếp hay áp lực.
Bọn học sinh lớp lớn, còn chưa tới 20 tuổi đều đang liều mạng nỗ lực, mong sớm ngày trở thành Nhất Tự Đấu Khải Sư, giành lấy danh ngạch gia nhập nội viện, nào có tâm tư quan tâm đến một trận thi đấu nội bộ của lớp năm nhất.
5 đấu 5!
Vũ Ti Đóa bọn họ chỉ có năm người, Đường Vũ Lân bọn họ bên này đương nhiên cũng chỉ có thể có năm người ra trận.
Lần này, người không ra trận đổi thành Từ Lạp Trí.
Diệp Tinh Lan thay thế cậu ta xuất chiến.
Trên thực tế, một năm học trôi qua, những học viên năm nhất chân chính biết được thực lực của Diệp Tinh Lan, cũng chỉ có mấy người nhóm bọn họ mà thôi.
Bình thường Diệp Tinh Lan ở trong lớp rất biết điều, cũng đều chưa bao giờ tu luyện cùng những học viên khác, trầm mặc ít lời, là mẫu hình của thiếu nữ xinh đẹp thích yên tĩnh.
Vì lẽ đó, dù cho là nhóm Vũ Ti Đóa, cũng chỉ biết được thực lực nàng không yếu, nhưng đến tột cùng nàng mạnh đến mức nào cũng không nắm rõ.
Đường Vũ Lân đứng ở giữa, hai bên trái phải phân biệt là Diệp Tinh Lan và Tạ Giải, mặt sau là Hứa Tiểu Ngôn và Cổ Nguyệt.
Đối diện, đứng ở giữa phía trước nhất, rõ ràng là Dương Niệm Hạ, Kim Hùng Dương Niệm Hạ.
Phía sau bên trái Dương Niệm Hạ là U Minh Vũ Ti Đóa, phía sau bên phải là Bất Tử Từ Du Trình, hai vị học viên ngay khi vừa nhập học đã là tứ hoàn.
Đằng sau Dương Niệm Hạ, là Bích Xà Trịnh Di Nhiên; phía sau Trịnh Di Nhiên, mới là hạt nhân của đoàn đội, Hồn Sư chủ khống, Cầm Cố Lạc Quế Tinh.
Trận hình song phương có hơi khác biệt, đối diện lẫn nhau.
Khí thế bắt đầu tăng lên.
Vũ Trường Không đứng ở giữa đài thi đấu, nhìn hai bên.
"Trận đấu bắt đầu!"
Không có đếm ngược, cũng không có dấu hiệu nào để cho bọn họ chuẩn bị.
Ở trên đài thi đấu đường kính 100 mét này, hắn trực tiếp tuyên bố bắt đầu trận quyết đấu giữa hai đoàn đội mạnh nhất của lớp năm nhất.
Đường Vũ Lân là người đầu tiên xông lên, chân trái giẫm lên mặt đất.
"Uỳnh" một tiếng, khiến cho toàn bộ đài thi đấu phảng phất như đều run rẩy một phen.
Sau đó cả người liền phóng về phía Dương Niệm Hạ y như đạn pháo.
Trong nháy mắt đó, khi chân hắn giẫm lên mặt đất, Dương Niệm Hạ liền sợ hết hồn.
Sức mạnh thật lớn, sức mạnh của hắn tựa hồ như còn cường hãn hơn cả so với trước đây.
Lúc trước, thời điểm mới vừa vào học, Đường Vũ Lân còn có vẻ hơi ngây ngô.
Một năm trôi qua, hiện tại nhìn lại hắn, ngoại trừ sự tự tin mãnh liệt ra, còn có một sự thô bạo trước đây không hề có.
Đây là thứ được tích lũy thông qua những thắng lợi không ngừng, ngày ngày phát triển bản thân mà có được.
Dương Niệm Hạ không cam lòng chịu yếu thế, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, tuy rằng không lao ra ngay, nhưng thân thể lại cấp tốc bành trướng, phóng thích Võ Hồn Ám Kim Hùng của mình.
Thân thể cường tráng bước nhanh tới đón lấy Đường Vũ Lân.
Đây là một cuộc so đấu về sức mạnh.
Vũ Ti Đóa, Từ Du Trình, hai người đồng thời từ hai bên lắc mình tiến lên, tốc độ thật nhanh, nhìn qua giống như là muốn vòng qua Đường Vũ Lân, đánh với Diệp Tinh Lan và Tạ Giải.
Nhưng bọn họ vừa mới lao ra 10 mét, đột nhiên, hai người không hề có điềm báo trước đổi hướng.
Đường Vũ Lân lao lên quá nhanh, có chút tách rời với đồng đội.
Mà tách ra khỏi đồng đội, cũng có nghĩa là một mình thâm nhập.
Lúc này hắn đã cách Dương Niệm Hạ một khoảng cách không tới 10 mét.
Vũ Ti Đóa và Từ Du Trình đột nhiên chuyển hướng, chỉ trong một khoảnh khắc thay đổi này, đã biến thành lấy ba đánh một.
Dùng sức mạnh của ba người, đồng thời vây quanh Đường Vũ Lân.
Dưới đài, Nguyên Ân Dạ Huy thấy cảnh này không khỏi nhíu mày.
Với trí tuệ khi chiến đấu của Đường Vũ Lân, làm sao lại để xảy ra sơ xuất lớn đến như vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...