Chương 47 : Cuộc chiến ở công viên Đông Hải
Công viên Đông Hải cách Đông Hải Học Viện không xa.
Ra học viện, đi đường mười phút, là thấy cửa công viên.
Công viên Đông Hải mở cửa miễn phí cho người dân, lúc này thời gian còn sớm, đã có ít người tới đây luyện công buổi sáng.
Đi vào công viên, mùi cỏ cây và hương hoa thơm ngát đập vào mặt, thấm vào ruột gan.
Đường Vũ Lân thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lam Ngân Thảo của hắn là thực vật loại Võ Hồn, hơn nữa, ở đây, khắp nơi đều là Lam Ngân Thảo.
Khung cảnh này là loại hắn thích nhất.
Hắn mơ hồ có cảm giác, nếu mình có thể ở đây minh tưởng tu luyện, nhất định sẽ tốt hơn ở trong ký túc xá.
Điều này đã được kiểm chứng hồi ở Ngạo Lai Thành.
Mà cái vườn hoa đó còn bé hơn công viên Đông Hải này nhiều.
Tạ Giải rõ ràng không phải tới đây lần đầu tiên, rành đường rẽ lối đi thẳng sâu vào trong.
Càng đi sâu vào trong công viên, cây càng cao.
Công viên Đông Hải có gần ngàn năm lịch sử, lúc vừa có Đông Hải Thành, công viên này đã có, nên ở đây có rất nhiều cây quý hiếm.
Càng vào sâu, Đường Vũ Lân càng dễ chịu, như hòa vào thiên nhiên, khiến Hồn Lực của hắn kích động.
Thật là một chỗ tốt! Sau này nhất định phải tới nữa.
Đường Vũ Lân nghĩ.
Tới sâu bên trong, không còn thấy ai khác, Tạ Giải mới dừng lại.
"Ở đây đi." Hắn quay lại nhìn Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân dừng bước, cẩn thận nhìn hắn.
"Chúng ta sẽ đánh công bằng.
Ta là Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh, ta lùi lại năm mươi mét, ta nói bắt đầu, là ngươi có thể chuẩn bị." Vừa nói, Tạ Giải vừa đi ra xa.
Sự cao ngạo làm hắn quyết không chiếm chút tiện nghi nào với Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân không đáp, trong đầu quanh quẩn trận chiến với Tạ Giải hôm qua.
Hắn nhớ, lúc Tạ Giải phóng thích Võ Hồn, Hồn Hoàn của hắn là màu vàng, nghĩa là trăm năm!
Hồn Hoàn trăm năm dĩ nhiên là có Hồn Hoàn kỹ trăm năm, uy lực không biết mạnh hơn mình bao nhiêu lần.
"Chuẩn bị xong chưa?" tiếng Tạ Giải từ đằng xa truyền tới.
Đường Vũ Lân thở sâu, hết sức tập trung, "Bắt đầu đi."
Tạ Giải hừ lạnh một tiếng, "Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì là chênh lệch.
sỉ Sỉ nhục ngày hôm qua, ta nhất định sẽ đòi lại.
Bắt đầu!" Vừa mới nói xong, hắn đã như mũi tên bắn thẳng về phía Đường Vũ Lân.
Cả người hắn rùn xuống rất thấp, như lướt đi sát đất.
Dưới chân là hào quang màu vàng lập loè, chính là Hồn Hoàn trăm năm, trong tay phải cầm một con dao dài chừng một xích hai tấc óng ánh màu vàng, bên trong phát ra tiếng long ngâm nho nhỏ.
Đường Vũ Lân phóng xuất Lam Ngân Thảo.
Thảo Xà kim quang nhỏ bé xuất hiện trên cánh tay, quấn lấy cổ tay nó.
Kinh nghiệm thực chiến của Đường Vũ Lân rất kém cỏi, nhưng Lam Ngân Thảo lại có thể bao trùm phạm vi rất lớn.
Từng đám cây Lam Ngân Thảo nhanh chóng nở rộ, lan rộng ra về phía Tạ Giải.
Lại muốn dùng cách cũ? Tạ Giải rõ vẻ khinh thường, cả người hắn đột nhiên gia tốc.
Hắn đột ngột đổi hướng, dáng người trở nên hư ảo, Đường Vũ Lân không nhìn theo kịp.
Tạ Giải lách qua những bụi Lam Ngân Thảo, cách Đường Vũ Lân càng ngày càng gần.
Không tốt!
Nếu quấn quanh không có tác dụng, như vậy, thì Lam Ngân Thảo không thể thể hiện khả năng cứng cỏi của mình.
Đường Vũ Lân nhanh chóng thu hẹp phạm vi Lam Ngân Thảo, chỉ còn chắn ở trước người.
Mật độ càng dày đặc, hiệu quả phòng ngự đương nhiên càng tốt.
Đây là điểm hắn nghĩ ra khi minh tưởng tối qua.
Lúc này, Tạ Giải đã chỉ còn cách hắn có mười mét.
Tốc độ của hắn rất nhanh, cánh tay vung lên.
Quang Long Chủy đột nhiên hóa thành một quả cầu ánh sáng, bắn ra những đường ánh sáng vàng, chuẩn xác đánh trúng vào Lam Ngân Thảo.
Tới lúc này, Đường Vũ Lân mới biết, mình với Tạ Giải chênh lệch bao nhiêu, mỗi cây Lam Ngân Thảo đều bị Quang Long Chủy chém trúng, tuy không bị chặt đứt, nhưng dễ dàng bị đẩy ra.
Hơn nữa, Lam Ngân Thảo bị chém trúng, cũng làm Hồn Lực của nó nhanh chóng bị tụt xuống.
Chỉ qua một hơi thở, Hồn Lực của nó đã giảm xuống hơn mười phần trăm.
Nếu Tạ Giải biết đặc tính Võ Hồn của nó, căn bản không cần cường công, chỉ cần dùng kiểu du đấu này, là nhanh chóng làm hết sạch Hồn Lực.
Lam Ngân Thảo bị đẩy ra, phía trước Đường Vũ Lân trở nên trống trải, Tạ Giải vọt tới ngay trước mặt.
Lam Ngân Thảo không dùng được, Đường Vũ Lân dùng tới hai nắm tay đấm thẳng về phía Tạ Giải.
Vừa đấm, nó vừa cố gắng chỉ huy Lam Ngân Thảo rút về quấn lấy đối thủ, đây là cơ hội duy nhất để chiến thắng.
Về lý thuyết, Lam Ngân Thảo là thuộc về Hệ Khống Chế, mà Khống Chế Hệ chính là hệ khắc chế Hệ Đánh Nhanh mới đúng.
Nhưng mà, hắn và Tạ Giải, kỹ xảo và kinh nghiệm chiến đấu đều lệch nhau quá nhiều.
Chỉ hơi nhích người, Tạ Giải đã tránh được nắm đấm của Đường Vũ Lân, vọt tới cạnh nó.
Nếu như đây là chiến trường, Tạ Giải chỉ cần một dao là giết được nó.
Nhưng Tạ Giải lại do dự, hắn chỉ muốn đánh bại Đường Vũ Lân, chứ không muốn làm gì nó cả.
Quang Long Chủy khẽ xoay, lưỡi đao biến thành chuôi đao, mục tiêu là đập vào má Đường Vũ Lân.
Ngươi đánh sưng mặt ta, hôm nay ta đánh cho ngươi sưng lại!
Đường Vũ Lân chúi đầu xuống, dùng gáy đỡ chuôi dao kia.
Tạ Giải phản ứng cực nhanh.
Cái gì gọi là Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh? Cảnh giới cao nhất của Hệ Đánh Nhanh Hệ chính là không bao giờ chạm cứng đối cứng với kẻ địch, mà chỉ đánh trúng để đối thủ mất khả năng phản kháng.
Tạ Giải tuy cao ngạo, nhưng hắn đoán rất chính xác về Đường Vũ Lân, hắn biết, sức lực Đường Vũ Lân mạnh hơn mình nhiều.
Cổ tay lật một cái, Quang Long Chủy từ dưới đâm lên, đâm vào vai Đường Vũ Lân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...