Không có ai biết Sử Lai Khắc học viện gốc gác thâm hậu như thế nào, cũng không có ai biết Truyền Linh Tháp đến tột cùng có bao nhiêu của cải, bao nhiêu cường giả.
"Cổ Nguyệt, Hồn Linh Tháp ở nơi nào?" Đường Vũ Lân hướng về Cổ Nguyệt hỏi.
Trải qua thời gian ngắn ngủi này, hai người cũng đã khôi phục lại bình thường.
Cổ Nguyệt nói: "Ở trong Tổng Bộ.
Hồn Linh Tháp cũng không phải là một kiến trúc chân chính, mà là một kiến trúc giả lập.
Cấp bậc còn ở trên cả Thăng Linh Đài, là một trong những bộ phận quan trọng nhất tạo thành Tổng Bộ.
Mọi người đi theo ta!" Vừa nói, nàng rành rọt hướng thẳng về phía Truyền Linh Tháp Tổng Bộ đi vào.
Lên bậc tam cấp, tới lối vào.
Tất cả mọi người đều đã tiến hành xong đăng ký thân phận, lúc này mới được phép đi vào.
"Tiến vào Truyền Linh Tháp Tổng Bộ từ lúc nào trở nên đơn giản như thế? Hiệu suất của bọn họ tăng lên không ít nha!" Nhạc Chính Vũ nghi hoặc nói.
Hắn không phải là lần đầu tiên đi tới nơi này.
Đường Vũ Lân nhìn về phía Cổ Nguyệt, hắn vừa nãy nhìn thấy, Cổ Nguyệt đã hướng về phía tên nhân viên đưa ra một đồ vật gì đó nhìn giống như huy chương.
Hiệu suất của vị nhân viên kia tăng lên hẳn là có liên quan với nó.
Không hổ là Truyền Linh Tháp Tổng Bộ, chỉ riêng phòng khách tầng một đã lớn hơn rất nhiều so với toàn bộ những tòa Truyền Linh Tháp Đường Vũ Lân đã đi qua gộp lại.
Toàn bộ phòng khách tầng một bất kể là khung đỉnh to lớn hay là vách tường, tất cả đều tràn đầy bích hoạ.
Bích họa nơi này mỗi một bức tranh cũng không lớn, nhưng cũng ghi chép lại một cố sự xa xưa nào đó.
Đường Vũ Lân tại chỗ quay một vòng, thật vất vả mới tìm được một bức họa hắn muốn tìm.
Người này ở giữa khung đỉnh, đôi mắt thật to tròn, xem không ra thanh sắc, làm cho người ta có một loại cảm giác hoa mắt mê mẩn.
Hơi hơi cẩn thận nhìn kỹ một chút, sẽ có cảm giác linh hồn bị hấp nhiếp đi.
Linh Mâu? Võ Hồn của Linh Băng Đấu La sao?
Truyền Linh Tháp Tổng Bộ bích hoạ, chỉ giảng giải một chuyện, chính là truyền thuyết về Linh Băng Đấu La.
Ở bên trong bích họa, Đường Vũ Lân nhìn thấy Sử Lai Khắc học viện.
Năm đó Linh Băng Đấu La cũng từng là một thành viên của Sử Lai Khắc học viện Nội viện! Bích hoạ ghi chép phần lớn sự tích của ngài.
“Bích họa nơi này đúng là quá đẹp.
Ngươi xem, đây là thê tử của Linh Băng Đấu La, Đường Vũ Đồng, Quang Minh Nữ Thần Điệp.
Có người nói, nàng cùng Linh Băng Đấu La tổng cộng có bốn Đại Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, mỗi một cái đều vô cùng mạnh mẽ."
Hứa Tiểu Ngôn nhảy nhót chỉ vào một phương hướng.
Đường Vũ Lân chăm chú nhìn lại, thấy một đôi cánh lớn Lam Sắc Hồ Điệp.
Trên lưng Lam Sắc Hồ Điệp, có từng đường kim văn lộng lẫy.
Nét đẹp của nó từ “mỹ lệ” đã không đủ để hình dung.
Quả thực cứ như thần vật cõi phàm trần.
"Đi thôi, chính sự quan trọng." Cổ Nguyệt hiển nhiên đối với nơi này hết sức quen thuộc, cũng không hề nhìn thêm thứ gì, dẫn đầu hướng về một phương hướng đi đến.
Bên trong đại sảnh tầng 01 vô cùng trống trải, có quầy hàng, cũng có thật nhiều thang máy.
Cổ Nguyệt mang theo bọn họ, leo lên một chiếc thang máy màu đỏ.
Nàng lấy huy chương lúc nãy ra, quét một lần lên cửa thang máy, cửa thang máy trực tiếp mở ra, Cổ Nguyệt dẫn dắt mọi người tiến vào.
"Thang máy màu đỏ, đây là thang máy chuyên dụng nội bộ dành cho Truyền Linh Tháp cao tầng!" Nhạc Chính Vũ kiến thức rộng rãi, liếc mắt đã nhìn ra thang máy này không bình thường, "Cổ Nguyệt, ngươi đến cùng là có thân phận gì?"
Cổ Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nhưng chỉ lắc đầu một cái, không hề giải thích.
Đi trong thang máy, ròng rã hơn một phút, cửa thang máy mới lại mở ra.
Mọi người ra khỏi thang máy.
Nhất thời nhìn thấy một màn chấn động.
Bọn họ nơi này cũng không biết là ở tầng thứ bao nhiêu của Truyền Linh Tháp, ngay phía trước là bức tường pha lê, có thể nhìn ra bên ngoài.
Đầu tiên đập vào mi mắt chính là biển mây ngập trời, mây mù lơ lửng khắp không trung, mơ hồ có thể nhìn thấy Sử Lai Khắc Thành.
Cổ Nguyệt lấy ra Hồn Đạo Bộ Đàm bấm một dãy số, đi tới một bên thấp giọng nói vài câu gì đó, sau đó mới nói mọi người đi cùng nàng.
Trang trí nơi này đều là màu nhũ bạch, thêm vào cảnh vật bên ngoài, làm cho người ta có cảm giác như đang đi ở trên mây.
Đi vào bên trong, có một cánh cửa lớn màu bạc, Cổ Nguyệt gõ gõ ở trên cửa, sau đó cửa lớn mở ra, nàng dẫn mọi người đi vào bên trong.
Đây là một gian phòng rộng rãi, bên trong gian phòng bố trí đơn giản nhưng cũng rất tinh tế.
Có một nữ tử vóc người cao gầy ngồi ở phía sau mặt bàn, nàng nhìn qua bất quá khoảng 30 tuổi, tướng mạo thanh lệ, mái tóc dài màu đỏ rối tung ở phía sau.
Nàng lại như là báu vật, là thứ trang sức đẹp nhất của căn phòng.
Có nàng, cả phòng đều tràn ngập sinh cơ cùng phấn chấn.
Nhìn thấy mọi người đi vào, nàng mỉm cười đứng lên, vóc người nàng rất cao, một thân chế phục màu đen."Hoan nghênh đã đến Truyền Linh Tháp! Chào các ngươi, ta là lão sư của Cổ Nguyệt, Lãnh Diêu Thù." Nữ tử tóc đỏ có vẻ vô cùng ôn hòa, chậm rãi đi tới bên người Cổ Nguyệt.
"Tiền bối, chào ngài." Mọi người dồn dập hướng về nàng hành lễ.
Lão sư của Cổ Nguyệt? Dù cho là Đường Vũ Lân cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Trong số mọi người, chỉ có Nhạc Chính Vũ khẽ nhíu mày, tựa hồ đang cố nhớ lại điều gì.
Lãnh Diêu Thù nói: "Mọi người không cần khách khí, các ngươi đều là thiên kiêu chi tử của Sử Lai Khắc học viện, rất hân hạnh được biết các ngươi.
Không làm lỡ thời gian của các ngươi nữa, ta dẫn bọn ngươi đi Hồn Linh Tháp."
Vừa nói, nàng liền xoay người đi ra ngoài, khí độ bộ hành dịu dàng ung dung, toàn thân đều tràn ngập ý nhị nữ tính, khiến cho người ta khó có thể nào quên được hình ảnh của nàng.
Lãnh Diêu Thù, Lãnh Diêu Thù, trong lòng Nhạc Chính Vũ không ngừng lặp lại danh tự này, hắn càng ngày càng cảm thấy quen tai, nhưng lại có chút không nhớ ra được.
Đường Vũ Lân quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt, đưa ra một ánh mắt hỏi ý kiến, Cổ Nguyệt lại mang theo nụ cười tuyệt đẹp hướng về hắn khẽ cười.
Đúng vậy! Cổ Nguyệt là nhân tài ưu tú như vậy, ở Truyền Linh Tháp sao lại không được coi trọng cơ chứ? Vị lão sư này của nàng, hẳn là một đại nhân vật của Truyền Linh Tháp!
Lãnh Diêu Thù mang theo bảy người đi trên hành lang, chỗ đi qua, những nhân viên gặp bọn họ dù đang làm bất kỳ công việc gì đều sẽ dừng bước lại, cung kính hướng về nàng hành lễ, nghiệm chứng cho suy đoán của Đường Vũ Lân.
Lãnh Diêu Thù mang theo bảy người đi tới trước một chiếc thang máy lớn có cửa màu vàng óng, tay phải nhẹ nhàng nhấn một cái trên cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, nàng trước tiên đi vào.
Thang máy này lớn vô cùng, coi như chứa một lúc mấy chục người cũng không thành vấn đề gì, bên trong thang máy trang trí xanh vàng rực rỡ, mơ hồ còn có sóng năng lượng.
Thang máy nhẹ nhàng di chuyển, vài giây sau liền ngừng lại.
Cửa mở, phòng khách hình tròn hiện ra ở trước mặt bọn họ.
Đại sảnh này có đường kính mấy trăm mét, cao cũng phải 50 mét có hơn.
Đỉnh chóp lại có hình tam giác, trên cùng tựa hồ có một viên bảo thạch trôi nổi ở nơi đó vậy, toả ra ánh vàng nhàn nhạt.
Nơi trung tâm của căn phòng, có một cái đài cao.
Đài cao hình lục giác, có cầu thang hướng lên trên, mặt trên thì lại như là một cái tế đàn, diện tích khoảng 100 m2.
Ở giữa bình đài, lại là một đạo quang môn màu vàng cao tới hơn 15 mét.
Xung quanh phòng khách là các loại khí tài và mấy trăm nhân viên đang làm việc ở đây.
Lãnh Diêu Thù đến cũng không làm ảnh hưởng đến bọn họ, chỉ có những nhân viên nhìn thấy nàng mới chủ động tiến lên hành lễ, sau đó liền tiếp tục làm việc.
"Các ngươi đi thôi, ta đã an bài xong." Lãnh Diêu Thù chỉ vào phiến cửa lớn màu vàng óng kia.
"Tạ ơn lão sư." Cổ Nguyệt mỉm cười nói, nhìn qua nàng đối với vị lão sư này cũng không mấy cung kính, nhưng lại có vẻ vô cùng thân cận.
Lãnh Diêu Thù sủng nịch cười cười, "Ngươi cũng là lần thứ nhất tiến vào Hồn Linh Tháp.
Nơi này và Thăng Linh Đài không giống nhau, những thứ các ngươi gặp sẽ hoàn toàn là sự thật, chú ý an toàn.
Ta sẽ đích thân quản chế giúp các ngươi, thời điểm gặp nguy hiểm sẽ để cho các ngươi đi ra."
"Đa tạ tiền bối." Đường Vũ Lân làm đội trưởng đoàn đội lâm thời, vội vàng hướng về Lãnh Diêu Thù cung kính trí tạ.
Lãnh Diêu Thù nhìn hắn, khẽ mỉm cười, "Ngươi hẳn là Đường Vũ Lân đi."
"Vâng, đúng thế." Đường Vũ Lân nói.
Lãnh Diêu Thù than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, nói: "Đáng tiếc.
Nếu như ngươi chưa gia nhập Đường Môn, ta nhất định sẽ dẫn ngươi gia nhập Truyền Linh Tháp.
Được rồi, các ngươi đi trước đi.
Tất cả gặp lại sau hẵng nói.
Mở ra Hồn Linh Tháp!"
Năm chữ cuối cùng, nàng vẫn dường như là nói chuyện bình thường như trước vậy.
Thế nhưng, cùng lúc khi năm chữ này nói ra, hết thảy nhân viên ở đây đều hướng về phía bọn họ bên này, cung kính hướng về Lãnh Diêu Thù hành lễ xong, sau đó đồng thanh nói: "Vâng."
Nhạc Chính Vũ trong mắt sáng ngời, hắn rốt cục nghĩ ra rồi.
Mà lúc này, Đường Vũ Lân đã suất lĩnh mọi người đi lên cầu thang, hướng về cánh cửa lớn dẫn tới Hồn Linh Tháp.
Vừa bước một bước vào, màu vàng tràn ngập.
Bảy nhân ảnh trước sau tiến vào, đi vào bên trong quang môn màu vàng biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn bóng người bọn họ biến mất, nơi sâu xa trong đáy mắt Lãnh Diêu Thù lóe qua một vẻ buồn rười rượi, lẩm bẩm tự nói: "Năm đó chúng ta, không phải cũng chính là như vậy sao? Nhìn thấy bọn họ, lại như nhìn thấy ngươi ta.
Chỉ là, ở trong lòng ngươi, đã sớm không có ta."
Bước vào quang môn màu vàng, cũng không có loại cảm giác trời đất quay cuồng như khi tiến vào Thăng Linh Đài.
Cứ như chỉ là bước qua một cánh cửa lớn bình thường, lại có kim quang lóe lên, Đường Vũ Lân đã thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Đây là một cung điện to lớn, bên ngoài là từng tán cây to lớn như cây cột nhà, tựa hồ chính là bọn chúng chống đỡ toàn bộ không gian ở đây.
Mặt đất được từng khối từng gạch đá màu xám đen lát thành, không gian này rộng tới hơn 1.000 m2, vô cùng cổ kính, khiến cho người ta có cảm giác như quay trở lại quá khứ vậy.
Bảy người vừa mới dừng lại, quang môn màu vàng phía sau liền biến mất không còn tăm hơi.
Cùng lúc đó, bọn họ thấy hoa mắt, một màn cảnh tượng hư huyễn hiện ra ở trước mặt bọn họ.
Đó là một toà tháp tạo thành từ quang ảnh, nhìn qua trôi nổi bên trên đám mây.
Tòa đại tháp cao tầng tầng, đâm xuyên lên trên trời cao…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...