Đường Vũ Lân thở dài một hơi, chỉ cần không bị đuổi học là tốt rồi.
Điểm cống hiến gì gì, mình giúp Tạ Giải là được rồi.
"Tạ Giải, ngươi có phục không?" Thái lão hướng về Tạ Giải hỏi.
Tạ Giải cúi đầu nói: "Em phục rồi.
Là sai lầm của em, em không biết rõ tình huống đã đi thăm dò xem, em chấp nhận trừng phạt."
Nhìn thái độ thành khẩn của hắn nhận lỗi, sắc mặt Thái lão cũng hòa hoãn mấy phần, quay đầu nhìn về phía Nguyên Ân Dạ Huy nói: "Nguyên Ân Dạ Huy, ngươi bị hắn nhìn thấy, cố nhiên là hắn không đúng.
Thế nhưng, ngươi cũng không nên nổi sát tâm hại người.
Dựa theo tình huống ngươi ra tay lúc đó, nếu như không phải là bị những bạn học khác đúng lúc ngăn cản, Tạ Giải rất có khả năng đã bị ngươi giết chết.
Ta có thể lý giải là do ngươi thân là thiếu nữ ngượng ngùng cùng tâm tình bối rối lúc đó; Nhưng Tạ Giải đều là hiểu lầm, tội không đáng chết.
Hơn nữa hắn cũng bị ngươi chém trúng, bị thương không nhẹ.
Sau này không được phép trả thù."
Nguyên Ân Dạ Huy hô hấp có chút gấp gáp, lại không hề hé răng.
"Hả?" Ánh sáng trong mắt Thái lão trở nên cường thịnh, áp lực vô hình khiến tất cả mọi người ở đây đều câm như hến.
"Vâng." Nguyên Ân Dạ Huy cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu một cái, quay đầu đi chỗ khác, nước mắt ấm ức khẽ rơi…
Ánh mắt Thái lão lại chuyển hướng sang Nhạc Chính Vũ, "Nhạc Chính Vũ, ta biết Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc các ngươi luôn luôn lấy diệt trừ Tà Hồn Sư làm nhiệm vụ của mình.
Nhưng Nguyên Ân Dạ Huy chính là Song Sinh Võ Hồn, Thái Thản Cự Viên mới là Chủ Võ Hồn của nàng, đã trải qua học viện nhiều mặt xác nhận, quyết không phải là Tà Hồn Sư.
Ngươi đã từng được chấp pháp giả nhắc nhở một lần, lại khăng khăng tự cho rằng Nguyên Ân Dạ Huy là Tà Hồn Sư, đồng thời hướng về nàng ra tay.
Do đó mới thêm dầu vào lửa, khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, tội không thể tha.
Phạt ngươi một thân một mình quét dọn Linh Băng Quảng Trường một tháng, đồng thời bồi thường 5.000 điểm cống hiến cho Nguyên Ân Dạ Huy làm phí tổn tinh thần, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Ta..." Nhạc Chính Vũ đương nhiên không đồng ý, hắn cũng không cảm giác mình sai chỗ nào! Nhưng bởi vì hắn là thành viên của Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, lại càng hiểu rõ hơn sự đáng sợ của vị Ngân Nguyệt Đấu La này, nào dám phản bác đây! Đành vội vàng gật đầu, nói: "Ta đồng ý."
Ánh mắt Thái lão cuối cùng chuyển hướng Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn ba người.
"Thân là công đọc sinh, đặc biệt là ngươi, Đường Vũ Lân.
Là lớp trưởng của lớp năm nhất, gặp phải tình huống lại không hóa giải mâu thuẫn, trái lại còn ra tay khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.
Ta mặc kệ tình huống các ngươi lúc đó là như thế nào, trách nhiệm của các ngươi là không thể chối cãi.
Trong ba người các ngươi, chỉ có Cổ Nguyệt xem như là không ra tay, miễn trừ xử phạt.
Hứa Tiểu Ngôn phạt 1.000 cống hiến.
Đường Vũ Lân, phạt 10.000 điểm cống hiến, trong đó 5.000 cho Nguyên Ân Dạ Huy làm phí tổn tinh thần.
Các ngươi có phục không?"
Nhiều, bao nhiêu? Đường Vũ Lân bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn to hai mắt, 10.000? Tạ Giải mới phạt 15,000 thôi! Đó là do hắn nhìn con gái người ta rửa ráy, còn ta cái gì cũng không làm mà?!
"Ta không phục!" Đường Vũ Lân không chút do dự nói.
Chuyện khác thì cũng không nói, nếu để cho hắn như Nhạc Chính Vũ đi quét dọn Linh Băng Quảng Trường hắn đều nhận, nhưng cái này là 10.000 điểm cống hiến đấy! Hắn làm sao cam lòng cho được?! Coi như Thiên Đoán nhất phẩm có thể bán được 2.000 điểm cống hiến, nhưng còn chi phí nguyên liệu đầu vào thì sao? Kim loại hiếm cũng phải tự mua bằng tiền cả đấy!
Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều không khỏi tập trung ở trên người hắn, tiểu tử này dám đối nghịch ý tứ của Thái lão sao?
"Không phục? Phạt 20.000 điểm." Thái lão thản nhiên nói.
Cổ Nguyệt ở bên cạnh không nhịn được nói rằng: "Chuyện này không công bằng."
Thái lão cười lạnh một tiếng, "Các ngươi nhớ kỹ, thế giới này, xã hội này đều là hiện thực.
Công bằng? Buồn cười! Không có thực lực, nói gì tới công bằng? Nếu như ngươi là một cái tiểu quốc, các đại quốc láng giềng công kích ngươi, ngươi nói với hắn không công bằng, hắn liền lui binh sao? Lẽ nào hắn sẽ cùng ngươi một chọi một? Lúc nào thực lực của các ngươi có thể chống đối với ta, lại nói với ta hai chữ công bằng này.
Theo luật chơi của ta, không phục sẽ bị đuổi học."
Nói xong, Thái lão đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi.
Đường Vũ Lân ngơ ngác đứng ở nơi đó, một mặt dở khóc dở cười.
Hắn không phải không thừa nhận, Thái lão nói rất đúng, trứng chọi đá.
Ở trên thế giới này, xưa nay đều không có công bằng tuyệt đối.
Cơ sở của công bằng là thực lực.
Cường giả mới có thể lập ra quy tắc.
Nhưng mà cũng là 20.000 điểm cống hiến đấy! Mình bị phạt so với Tạ Giải còn nhiều hơn.
Mình nào có nhìn thiếu nữ nhà ai tắm đâu cơ chứ!?
Mang theo tâm tình bi phẫn, mọi người trở về ký túc xá, từng người từng người sắc mặt đều rất khó coi.
"Xin lỗi! Vũ Lân, làm liên lụy ngươi.
20.000 điểm cống hiến của ngươi coi như tính cho ta, ta sẽ cố gắng kiếm lấy điểm cống hiến."
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Ngươi lấy cái gì kiếm lời đây! Nhiêu đó cũng đã là mấy vạn điểm cống hiến.
Huynh đệ trong nhà, đừng tính toán mấy chuyện đó.
Lần này chịu thiệt chúng ta nhận.
Sau này cẩn thận một chút là được." Hắn dựa vào đoán tạo, điểm cống hiến đối với hắn là chuyện dễ dàng hơn so với các bạn của mình nhiều.
Trước khi trở về, Thẩm Dập cũng gọi hắn kêu lên, thấp giọng căn dặn hắn vài câu.
Thái lão sở dĩ phạt nặng hắn, nguyên nhân chỉ có một, hắn là lớp trưởng.
Lớp trưởng có quyền đại biểu lớp phát ngôn cùng lão sư, ở bên trong học viên có địa vị rất cao.
Nhưng tương tự, một khi phạm sai lầm, trừng phạt cũng phải vượt xa học viên phổ thông.
Đường Vũ Lân giờ mới hiểu được tại sao mình bị phạt nhiều như vậy.
Không sai, chỉ có thể nhận.
Tạ Giải cười khổ nói: "Đều do lòng hiếu kỳ của ta quá nặng.
Nếu như trước tiên trở về hỏi ngươi một chút, cũng không đến nỗi phát sinh chuyện như vậy.
Còn phải cảm tạ ngươi cứu ta nữa.
Nếu không, ta chỉ sợ cũng đã bị Nguyên Ân Dạ Huy một đao cắt đứt.
Ngươi nói xem, nàng tại sao lại muốn che giấu thân phận nữ nhân của mình vậy?"
Đường Vũ Lân nói: "Hẳn là bởi vì Võ Hồn đi.
Chủ Võ Hồn của nàng là Thái Thản Cự Viên, lại xuất hiện trên người nữ nhân.
Thời điểm triển khai Võ Hồn có biến hóa to lớn như vậy, nàng hẳn là sợ bị người ta cười nhạo.
Đọa Lạc Thiên Sứ Võ Hồn lại dễ dàng bị hiểu lầm là Tà Hồn Sư, cho nên mới phải như vậy.
Bất quá, Nguyên Ân Dạ Huy này cũng thực sự là quá mạnh mẽ, hai cái Võ Hồn đều là loại cao cấp nhất.
Chẳng trách nàng ta có thể trở thành lớp trưởng của học viên năm hai.
Ta khẳng định ta không phải là đối thủ của nàng."
Tạ Giải lẩm bẩm: "Biến thành Thái Thản Cự Viên thì đã làm sao? Đó là thời điểm chiến đấu, bình thường không phải cũng rất tốt sao?"
Đường Vũ Lân nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ sớm một chút đi."
Đối với tình huống của Nguyên Ân Dạ Huy, trong lòng Đường Vũ Lân cũng mơ hồ có chút suy đoán, nhưng chuyện này dính đến bí mật của người ta, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Nhưng nàng đã là Song Sinh Võ Hồn lại còn đều là đỉnh cấp, luận thiên phú thậm chí còn ở bên trên Vũ Ti Đóa, e rằng ít nhiều cũng sẽ có hạn chế gì đó.
Nếu không, đệ nhị Võ Hồn của nàng phải tăng lên đồng dạng tam hoàn ngay từ đầu mới đúng.
Ngưng thần, hồn lực vận chuyển.
Dưới sự thôi thúc của Huyền Thiên Công, đan điền lại như là một vòng xoáy, hấp thu, phát tán hồn lực, dựa theo con đường đặc biệt vận hành.
Cường thịnh khí huyết, cường nhận kinh mạch, giúp tốc độ vận hành hồn lực của hắn vượt xa người thường.
Tuy rằng Võ Hồn của bản thân không mạnh, dẫn đến hồn lực được tăng lên tương ứng không nhiều, nhưng tốc độ tu luyện của hắn đã không kém hơn một ít Võ Hồn mạnh mẽ.
Sáng sớm, sau khi tu luyện Tử Cực Ma Đồng, mọi người ăn điểm tâm.
Thương thế của Tạ Giải trải qua trị liệu tối hôm qua đã gần như khỏi hẳn, nhưng mất máu vẫn khiến cho sắc mặt của hắn trở nên hơi trắng bệch.
Trên đường đi đến lớp học, Hứa Tiểu Ngôn còn chế nhạo hắn nhìn đồ vật không nên nhìn, đáng đời.
Tâm tình Tạ Giải lại thủy chung có chút trầm thấp, cùng tính cách nhảy nhót ngày xưa tuyệt nhiên không giống, có vẻ mang tâm sự nặng nề.
"Làm sao? Tạ Giải? Còn suy nghĩ sự tình ngày hôm qua sao?" Đường Vũ Lân đụng Tạ Giải một cái.
"Ừm." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Vũ Lân, nói: "Vũ Lân, ngươi nói ta ngày hôm qua có phải là quá đáng lắm không? Thiếu nữ rửa ráy bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ rất bi phẫn đúng không?"
Đường Vũ Lân có chút bất đắc dĩ nói: "Đó là đương nhiên, cái gì của người ta cũng đều bị ngươi xem hết.
Vì lẽ đó, ngươi mau nhanh nỗ lực kiếm điểm cống hiến để bồi thường người ta đi.
Nhưng ngươi cẩn thận một chút, nếu như gặp mặt nàng, tuyệt đối đừng nên làm nàng tức giận.
Tối hôm qua nàng thật sự có ý muốn giết ngươi."
Tạ Giải yên lặng gật gật đầu.
Ngày hôm nay vẫn là tiết của Vũ Trường Không, tiếp tục giảng giải Cơ Giáp Chế Tạo Khái Luận.
Về phương diện này, Đường Vũ Lân trước đây tiếp xúc rất ít, vì lẽ đó nghe đặc biệt chăm chú..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...