Đường Vũ Lân rời khỏi phòng làm việc của Phong Vô Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sợ vị Phong lão điên cuồng ngang ngược không biết lý lẽ này, thật sự phiền phức.
May là, Phong lão vẫn còn chút lý trí, đoán tạo đương nhiên trọng yếu, nhưng mình vẫn còn kém về cấp bậc tu vi một chút.
Bất quá, trong lòng hắn cũng thật tò mò, biện pháp Phong lão nói tới, đến cùng là cái gì đây? Có thể không hề có tác dụng phụ, giúp một tên Hồn Sư tăng cường hồn lực tu vi, hơn nữa còn là một lần đột phá bình cảnh, chắc hẳn là một loại thiên địa linh vật cực kỳ trân quý.
Quên đi, không cần, 10 tác phẩm Linh Đoán, quá đắt!
Hắn keo kiệt cũng không phải là không có lý do.
Để tăng cường huyết mạch lực của mình, phải tích góp tiền mua linh vật đột phá phong ấn, không keo kiệt không được! Tương lai sau khi đến 16 tuổi, hàng năm lại phải đột phá một đạo phong ấn.
Mà dựa theo danh sách linh vật cần có để đột phá phong ấn hiện tại mà xem, càng là phong ấn về sau, linh vật cần thiết cũng yêu cầu phẩm chất cao hơn, không có tiền tuyệt đối không thể mua được.
Màn đêm buông xuống.
Khu túc xá công đọc sinh yên lặng như tờ.
Tạ Giải mở hai mắt ra, liếc mắt nhìn Đường Vũ Lân trên giường bên cạnh, Đường Vũ Lân đang tu luyện, dưới hồn lực vận chuyển, khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều tràn ngập một tầng huyết mạch lực nồng đậm, cũng tương tự là sức sống mãnh liệt.
Cùng Đường Vũ Lân đồng thời tu luyện, sẽ đều khiến hắn có loại cảm giác đặc biệt phấn chấn.
Tu vi của mình rõ ràng còn cao hơn Đường Vũ Lân, nhưng mà ở cùng với hắn, xưa nay đều không cảm giác được mình có chút ưu thế nào.
Nhẹ nhàng xuống giường, không hề làm ảnh hưởng đến Đường Vũ Lân, cũng không làm kinh động hai nữ sinh ở bên kia tấm mành, Tạ Giải rời khỏi ký túc xá.
Gió đêm mát mẻ, thổi tới trên người, thoải mái không nói nên lời.
Tạ Giải ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt lập loè ánh sáng chấp nhất.
Hai ngày nay, hắn vẫn đang lột xác.
Sau khi trải qua sát hạch lớp trưởng hôm đó, hắn nhận thức về bản thân mình sâu sắc hơn rất nhiều.
Đi tới Sử Lai Khắc, hắn mới chính thức nhìn thấy bên trong các bạn cùng lứa, cường giả có thể mạnh mẽ tới trình độ nào.
Thời điểm ở Đông Hải học viện, hắn tuyệt đối được xem là thiên tài.
Khi đó hắn kỳ thực cũng hiểu được, Đường Vũ Lân tuy rằng thực lực mạnh, nhưng mình dựa vào tốc độ, chưa chắc sẽ bại trong tay hắn.
Nhưng Đường Vũ Lân tiến bộ thực sự là quá nhanh, lúc đầu mình còn không phục lắm, vậy mà rất nhanh, thực lực của hắn không ngừng tăng lên, từng bước một trở nên mạnh mẽ.
Sức mạnh kinh khủng kia của hắn, Kim Long Trảo tràn ngập tính phá hoại, hơn nữa còn có Đường Môn tuyệt học phụ trợ, ở phương diện thực lực tổng hợp, đã ở bên trên mình.
Quan trọng hơn chính là, ở phương diện chiến ý, mình trước sau đều không sánh nổi với hắn.
Cái nhìn đại cục của hắn khiến Tạ Giải không thể không bội phục.
Thái lão, là người đầu tiên giúp Tạ Giải thức tỉnh.
Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ là một trong những tuyệt học mạnh mẽ nhất của Đường Môn, sự thâm ảo trong đó, hắn bất quá chỉ mới chạm đến da lông mà thôi.
Song Võ Hồn Phân Thân, đặc biệt là Ảnh Long Phân Thân còn là ẩn hình.
Sau khi Tạ Giải nghe xong Thái lão chỉ điểm, mới phát hiện, thì ra cho tới nay, chính mình căn bản cũng không thể đem ưu thế của mình phát huy ra được.
Kém ở nơi nào? Kém ở khống chế, còn chưa đủ chăm chỉ.
Sau đó hắn bắt đầu thử nghiệm sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ ở trạng thái phân thân, bắt đầu từ một phân thân.
Quả nhiên, ở bên trong trận chiến giành vị trí lớp trưởng, thu được thành tích không tệ.
Lấy một địch hai, ở Sử Lai Khắc học viện đã là thành tích khá ghê gớm, hơn nữa hai tên hắn đối mặt còn là Khống Chế Hệ Hồn Sư.
Thế nhưng, khi cuộc chiến kia kết thúc, Thẩm Dập rất tự nhiên hỏi hắn cùng Hứa Tiểu Ngôn có muốn từ bỏ vị trí lớp phó hay không? Tuy rằng hắn lựa chọn từ bỏ, nhưng thật sự cam tâm sao?
Tại sao Thẩm lão sư lại hỏi như vậy? Là bởi vì chính mình không đủ mạnh! Điều này, không thể nghi ngờ, có nghĩa là chính mình cũng không có lòng tin vào bản thân mình.
Nghĩ tới đây, Tạ Giải không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Những lần chiến đấu mấy ngày qua, còn có một việc để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc; chính là Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của Vũ Ti Đóa.
Song Sinh Võ Hồn, hắn cũng có, tuy rằng hắn không phải là chân chính Song Sinh Võ Hồn, hai Võ Hồn nhất định phải đồng thời tăng lên, nhưng chuyện này cũng có ưu điểm của nó! Quang Long Chủy cùng Ảnh Long Chủy là hai Võ Hồn cùng một nhịp thở, nhân gia người ta có Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, tại sao ta lại không được chứ? Đây là ý nghĩ xuất hiện vào lúc đó trong lòng Tạ Giải.
Với tu vi của hắn, hơn nữa còn có đặc tính của Song Sinh Võ Hồn, nếu như cũng có thể nắm giữ Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, hắn tin tưởng, cái gọi là Thiếu Niên Thiên Tài Bảng kia, chính mình nhất định cũng có thể leo lên.
Vì lẽ đó, mấy ngày nay hắn vẫn luôn suy tư về vấn đề này, trong lúc tu luyện vẫn hướng về phương hướng này nỗ lực, nhưng thủy chung vẫn chưa tìm được một con đường đúng đắn.
Vừa rồi minh tưởng, không cách nào tĩnh tâm, lúc này mới quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, khiến cho Tạ Giải tạm thời vứt bỏ tạp niệm.
Không tự nghĩ ra được thì đi hỏi Vũ lão sư thôi! Xem thử Vũ lão sư có biện pháp gì hay không, giúp mình tìm được phương hướng hoàn thành tu luyện Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ.
Vừa nghĩ, Tạ Giải vừa tản bộ quanh khu ký túc xá, đi ra ngoài một chút, trong lòng cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Đang đi tới, hắn đột nhiên nhìn thấy, phía trước có một gian ký túc xá đang sáng đèn.Ồ, bên kia không phải là không có ai ở sao? Làm sao đèn lại sáng? Tạ Giải ánh mắt ngưng lại, chẳng lẽ có “tặc”?
Hắn bước rón rén lại gần, lặng yên biến mất như một bóng ma dưới mái hiên bên cạnh, nhanh chóng tiếp cận gian phòng sáng đèn kia.
Rất nhanh, hắn đã đi tới căn phòng bên cạnh kia, tiến về trước cửa sổ nhìn vào bên trong phòng.
Bên trong gian phòng đèn sáng, nhưng trên cửa sổ lại có tấm rèm cửa, lớp cửa kính còn đóng chặt, không cách nào nhìn thấy được tình huống bên trong.
Mơ hồ bên trong, Tạ Giải nghe được có tiếng nước truyền đến.
Ảnh Long Chủy lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Ảnh Long Chủy không chỉ có thể ẩn thân, hơn nữa còn có thể kềm chế khí tức bản thân, khiến hắn trở nên vô thanh vô tức.
Chủy thủ nhẹ nhàng nạy kính cửa sổ, mở chốt ra, sau đó khẽ nhẹ nhàng vén tấm rèm trắng mỏng manh che bên trong cửa sổ.
Sau một khắc, Tạ Giải trợn to hai mắt.
Cái miệng của hắn cũng thuận theo đó há ra, trợn mắt ngoác mồm.
Bên trong gian phòng, một bóng người trắng nõn đứng đó, mái tóc dài đỏ thẫm rối tung ở sau gáy, nàng thân không mảnh vải, đang dùng khăn mặt nhúng vào trong chậu nước thanh tẩy cơ thể của chính mình.
Từ vị trí của Tạ Giải, chỉ có thể nhìn thấy một khía cạnh, nhưng thân thể thiếu nữ uyển chuyển và những đường cong đầy mê hoặc lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Đây…đây không phải là nàng sao?
Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy gò má, nhưng Tạ Giải một chút đã có thể nhận ra, cô gái đang khỏa thân lau người bên trong gian phòng này, chính là người nữ phục vụ bọn họ thấy lúc trước ở trong quán nước tại Sử Lai Khắc Thành.
Lúc đó, người nữ phục vụ kia thể hiện ra Đọa Lạc Thiên Sứ Võ Hồn mạnh mẽ, cùng Nhạc Chính Vũ nảy sinh xung đột.
Nhưng mà, tại sao nàng lai ở chỗ này? Ngày đó nàng nói mình là công đọc sinh, vì sao lúc này nàng lại thật sự ở trong công đọc sinh ký túc xá này?
Tạ Giải mới 13 tuổi, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể người khác phái, mặt đỏ tới mang tai, theo bản năng nuốt nước miếng ừng ực.
"Ai!" Tiếng quát chói tai hầu như là trong nháy mắt từ trong phòng vang lên.
Tiếp theo, một chùm khói đen liền từ trong phòng bộc phát ra.
"Không hay!" Tạ Giải trong lòng thầm kêu một tiếng, thân thể bay ngược ra, lẩn vào trong bóng tối liền muốn bỏ chạy.
Nhưng cũng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, thế giới chung quanh thân thể mình hoàn toàn biến thành một mảnh màu đen, một luồng khí tức tràn ngập phẫn nộ cùng cuồng bạo đột nhiên bộc phát.
"Ầm!" Cửa sổ bị phá nát, một bóng người trong nháy mắt đã đến sau lưng của hắn, mà tốc độ siêu nhanh của Tạ Giải vào lúc này lại không phát huy ra được.
Hắn chỉ cảm giác thế giới xung quanh cơ thể mình là một mảnh lầy lội, giống như là rơi vào trong một vũng bùn vậy.
Làm sao cũng không có cách nào thoát ly.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể thủ thân, Quang Long Chủy được phóng thích.
"Coong!" Trong tiếng vang giòn tan, một nguồn sức mạnh truyền đến, thân thể Tạ Giải bay ngược ra.
Thiếu nữ tóc đỏ rơi trên mặt đất, mặt ửng hồng, một đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ kinh sợ.
Lúc này nàng đã mặc quần áo vào, bất ngờ lại chính là đồng phục học sinh của Sử Lai Khắc học viện.
Nhìn thấy Tạ Giải bị chính mình đẩy lui, nàng gầm lên một tiếng, "Khốn nạn!" Tay phải vạch ở trước người một cái, dưới chân Hồn Hoàn sáng lấp lánh, một thanh trường kiếm màu tím than thình lình xuất hiện ở trước mặt nàng.
Sáng lên chính là đệ nhị Hồn Hoàn của nàng, nàng nắm chặt trường kiếm giơ lên cao, khí thế cả người tăng vọt, sắc bén, hắc ám, lo lắng, sợ hãi, nặng nề,…không biết bao nhiêu trạng thái đồng thời bao trùm lấy Tạ Giải.
Tạ Giải trên mặt lấy làm kinh ngạc, mặc dù đối với phương chỉ có nhị hoàn, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, tu vi hồn lực của đối phương rõ ràng mạnh hơn hắn rất nhiều.
Ở bên trong không gian hắc ám lầy lội kia, hắn thậm chí có cảm giác không cách nào phản kháng được.
Hơn nữa hắn lại còn nhìn lén người ta tắm rửa, vốn là đuối lý.
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi có chút thất thố mê man.
Hình ảnh cơ thể trắng nõn kia của nàng cứ lượn lờ trong tâm trí…
Thiếu nữ tóc đỏ cũng sẽ không suy đoán xem hắn đang nghĩ gì, thân hình lóe lên, đã đến trước mặt Tạ Giải, trường kiếm trong tay chính diện chém xuống.
Trường kiếm tím than mang theo ba thước kiếm khí màu tím đen từ trên trời giáng xuống.
Ở trong nháy mắt đó, Tạ Giải phảng phất nghe được vô số âm thành gào khóc thảm thiết, có loại cảm giác linh hồn mình bị hút mất vậy.
Không chỉ như vậy, cảm giác lầy lội sền sệt kia cũng càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Nàng muốn giết ta! Tạ Giải cảm nhận được sát cơ khủng bố trên người đối phương dâng trào! Dưới sự kinh hãi, Ảnh Long Chủy cũng một lần nữa được thả ra ngoài; một đôi chủy thủ luân phiên ở trước người, thân hình xoay tròn, Song Long Bão Táp!
Cả người hắn khác nào như con thoi xoay tròn, Quang Long Chủy, Ảnh Long Chủy được truyền vào hồn lực đồng thời phát ra.
Hắn tuy rằng không phải Song Sinh Võ Hồn chân chính, nhưng hai cái Võ Hồn vẫn như cũ giúp hồn lực của hắn so với Hồn Sư cùng cấp bậc còn mạnh hơn.
-------------------------- Biên soạn: Tác giả nói muốn cho Tạ Giải ăn hành, cơ mà thế này thì còn lời chán! Đúng nguyên lý “Thà hôn em một lần rồi ăn tát….”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...