"Trường Không, không nên vọng động!"
Thẩm Dập khẽ kêu một tiếng, dự định ngăn cản Vũ Trường Không kích động, lại đột nhiên biến sắc mặt.
“Ồ!” một tiếng kinh hô, lơ lửng ở giữa không trung lại không tiếp tục xông lên, "Tất cả mọi người đừng động!"
Hai tay nàng mở ra, tự nhiên có một luồng khí thế khiến cho hết thảy các Cơ Giáp Sư cùng Hồn Sư ở đây đều dừng động tác trên tay lại.
Trên bầu trời, vầng sáng màu bạc xung quanh cơ thể Vũ Trường Không dần dần thu lại, tiếp theo đó, một vòng Hồn Hoàn màu đen như mực từ dưới chân hắn xuất hiện, Hồn Hoàn mở rộng, từ từ nổi lên trên, sau đó chậm rãi dung nhập vào bên trong Thiên Băng Đấu Khải.
Vẻ mặt của Thẩm Dập trở nên hơi quái lạ hơn, nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cái tên này, vậy mà lại vào lúc này đột phá.
Bắt đầu từ bây giờ, Vũ Trường Không sẽ không còn là lục hoàn Hồn Đế, mà là thất hoàn Hồn Thánh.
"Chúc mừng, Trường Không." Thẩm Dập bay đến trước mặt hắn, chân thành nói.
Vũ Trường Không trong mắt lại không có một chút sắc mặt vui mừng nào, chính vào lúc này, ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, phát hiện hào quang màu vàng ở bên dưới vốn quay quanh cơ thể Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt đột nhiên trở nên mờ đi.
Thân hình hắn lóe lên, tựa như một ánh trăng từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên người Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt.
Rốt cục có thể nhìn rõ ràng dáng vẻ của hai đứa bé.
Cổ Nguyệt ngồi ở chỗ đó, hai con mắt đóng chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một điểm huyết sắc cũng không có.
Khí tức cả người đều trở nên vô cùng yếu ớt.
Đường Vũ Lân toàn thân đẫm máu, nhưng vô số vết thương to lớn chi chít trên người đã khép lại toàn bộ, hô hấp tuy rằng yếu ớt, nhưng cũng vẫn khá vững vàng, tim đập cũng như vậy.
"Khá lắm.
Hiện tại tiểu bằng hữu này đúng là khiến người ta giật mình!" Thẩm Dập thấp giọng nói, cùng lúc đó, nàng vung tay phải lên, trên người mơ hồ có vầng sáng màu lục lóe lên, hai nhành cây trinh nữ bay ra, phân biệt rơi vào trên người Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt.
Sau một khắc liền hóa thành hai đạo ánh sáng xanh lục hòa vào bên trong cơ thể của bọn họ, rồi biến mất không còn tăm hơi.
Vũ Trường Không nhìn thấy Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn lại mấy phần, ngẩng đầu nhìn hướng về Thẩm Dập, "Ngươi am hiểu trị liệu, tình huống hiện tại của bọn trẻ thế nào?"
Thẩm Dập ánh mắt quái dị nói: "Tên nam đệ tử của ngươi vừa nãy bị trọng thương.
Những cái này đối với người bình thường mà nói nhất định là trí mạng, bởi vì nội tạng đều sẽ nát tan.
Thế nhưng, ngươi xem, vết thương trên người hắn vậy mà không xuyên trúng vị trí trái tim.
Trái tim, nơi quan trọng nhất, không hề chịu thương tổn trực tiếp.
Nhưng hẳn là còn chịu hồn lực xung kích, dù sao đó cũng là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ.
Hắn đúng ra không thể sống sót; nhưng hắn lại có thể ngoan cường chịu đựng được, đây là điểm đầu tiên khiến ta không hiểu được."
"Tiếp đó chính là tên nữ đệ tử này của ngươi, còn cường hãn hơn.
Nàng dùng Sinh Mệnh Quang Minh.
Quang nguyên tố là loại nguyên tố tinh thuần dương nhất, bản thân có chứa nguồn sinh lực rất dồi dào.
Mà ánh hào quang chứa sinh mệnh lực mạnh nhất mà nhân loại có thể thôi động, chính là sinh mệnh lực của chính mình.
Tiểu nha đầu này ghê gớm thật! Lại không tiếc tiêu hao sức sống của mình, nhen nhóm ánh sáng sinh mệnh cho đồng đội.
Thôi động ánh sáng sinh mệnh để trị liệu cho đồng đội.
Vết thương cùng nội tạng của hắn vừa tổn hại đều xem như là đã khép lại.
Ngươi thật không hổ là quái vật xuất thân từ Sử Lai Khắc học viện, dạy dỗ nên đều là tiểu quái vật!"
Vũ Trường Không cau mày nói: "Ta chỉ muốn biết, tương lai bọn họ có phải chịu ảnh hưởng gì không?"
Thẩm Dập nói: "Không biết, còn phải xem tình huống khôi phục.
Bọn họ tiêu hao đều rất lớn, không phải một sớm một chiều có thể khôi phục lại như cũ.
Như vậy đi, ta đi với ngươi một chuyến, đi tới nơi ở của ngươi, giúp ngươi trông chừng hai đứa bé này, mãi đến tận khi hai bọn họ khôi phục lại như cũ."
"Đa tạ." Vũ Trường Không hướng về Thẩm Dập chân thành gật đầu.
Vừa nói, hắn cẩn thận từng li từng tí một đem Đường Vũ Lân từ trên đùi Cổ Nguyệt bế lên, ôm ở trong ngực mình.
Một lồng ánh sáng màu lam nhạt mang theo hàn khí lành lạnh từ trên Thiên Băng Đấu Khải phóng thích ra, che kín tất cả các ngoại giới khí lưu.
Hắn hướng về Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn gật đầu ra hiệu một cái, liền nhanh chân đi ra ngoài.
Thẩm Dập ôm lấy Cổ Nguyệt, đi theo phía sau hắn.
Đối với khán giả tại Sân Vận Động Thiên Hải, còn có Long Hoán Thiên cùng Trương Chấn Bằng hai vị viện trưởng, hắn căn bản không thèm để ý tới, cứ như vậy mà rời đi.Mà ở bên trong sân vận động, không có một người nào dám nói một câu ngăn cản.
Ở ngoại vi nơi so tài, Mộ Thần hai tay chắp ở sau lưng, đứng ở nơi đó, sắc mặt cũng là một mảnh âm trầm.
Đoàn Huyên ở bên cạnh hắn.
Thân là hội trưởng Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, hắn vốn là không nên xuất hiện như thế.
Vẫn nên đứng cùng với Đoàn Huyên hội trưởng.
Thế nhưng, một khắc vừa rồi khi Đường Vũ Lân bị trọng thương, trong lòng Mộ Thần cũng chợt cảm thấy đau như cắt, tựa như bị ai đó đâm thẳng một dao vào tim.
Võ Hồn của hắn cũng không am hiểu tốc độ, cùng lúc khi hắn chạy ra, Vũ Trường Không đã xông lên trước.
Mà Đoàn Huyên lại chạy theo kéo hắn lại, lúc này hắn mới không kích động chạy vọt lên trên đài thi đấu.
Sau khi Vũ Trường Không đại triển thần uy, trong lòng Mộ Thần chỉ có sự sảng khoái.
Đây vẫn là lần thứ nhất hắn thấy được năng lực của Hồn Sư lão sư của Đường Vũ Lân.
Mộ Thần bản chất cũng là một người hung hăng, lại không nghĩ rằng vị này còn hung hăng hơn mình.
Tiếp đó cũng không cần hắn phải ra tay rồi, Vũ Trường Không dựa vào sức một người, thể hiện ra năng lực Đấu Khải Sư mạnh mẽ, uy thế toàn trường.
Hơn nữa, hắn cuối cùng cũng không hề làm thương tổn những người khác.
Nhìn dáng vẻ hắn bình tĩnh ôm lấy Đường Vũ Lân, hiển nhiên sinh mệnh của Vũ Lân cũng không gặp nguy hiểm gì.
"Lão sư, em đi trước xem xem." Mộ Thần trầm giọng nói.
Đoàn Huyên trong mắt chứa đầy thâm ý nhìn hắn, nói: "Bất luận tình huống thế nào, đều không nên vọng động.
Đứa bé kia gặp vấn đề không quá lớn, nếu không, vị Đấu Khải Sư kia chắc chắn sẽ không giảng hoà.
Tên đệ tử kia của ngươi thật ghê gớm! Lại còn có một vị Đấu Khải sư làm lão sư."
Mộ Thần cười khổ nói: "Em cũng là lần thứ nhất nhìn thấy vị lão sư này của hắn, lại không nghĩ tới lại ở tình huống như thế này.
Hi vọng lần thương tổn này không tạo ra vết thương không cách nào hồi phục!"
Đoàn Huyên than nhẹ một tiếng, "Mau đi đi, cần trợ giúp gì cứ nói cho ta biết."
Đường Vũ Lân chỉ cảm giác mình vừa rồi ngủ rất say, cả người rất nặng.
Thời điểm ý thức hắn bắt đầu mơ hồ, hình ảnh cuối cùng còn nhớ được là đôi mắt to long lanh của Cổ Nguyệt không ngừng chảy nước mắt.
Từng giọt, từng giọt rơi trên mặt hắn.
Nàng….khóc vì ta sao?
Sau đó là từng đạo từng đạo ánh sáng vàng vô biên.
Trong cơ thể hắn vốn là rất lạnh, sau khi bị Băng Tuyết Chi Sâm đâm thủng, huyết thống hắn như bị cỗ hàn ý khủng khiếp kia làm đóng băng.
Riêng trái tim vẫn còn mạnh mẽ đập đều đều, lúc này mới giúp hắn miễn cưỡng duy trì được một tia hi vọng sống.
Trong nháy mắt lao ra cứu Cổ Nguyệt đó, Đường Vũ Lân hoàn toàn là làm theo bản năng của mình, nhưng cũng chính là vào lúc ấy, tinh thần lực của hắn đã hoàn toàn bộc phát ra, dựa vào Tử Cực Ma Đồng trong nháy mắt quan sát, giúp thời điểm Băng Tuyết Chi Sâm đâm thủng cơ thể mình, hắn né được vị trí trái tim.
Còn những vị trí khác bị đâm thủng đến trình độ như thế nào, vì toàn thân bị đông cứng hắn hoàn toàn không cảm nhận được.
Hắn chỉ có thể cảm giác được sinh cơ của mình đang không ngừng trôi qua, đại não càng ngày càng ảm đạm.
Mà bên trong thế giới vàng óng kia, sự lạnh giá trong cơ thể dần dần bị loại trừ, cảm giác ấm áp dần truyền khắp toàn thân.
Loại cảm giác đó phi thường thoải mái.
Trong sự thoải mái ấm áp này, hắn triệt để mất đi ý thức.
Ba ngày, ròng rã đã ba ngày trôi qua.
Vũ Trường Không vẫn ngồi ở bên giường, nhìn hai người Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt đang nằm trên giường.
Bọn họ đều không tỉnh lại, vẫn nặng nề ngủ say.
Sắc mặt của hai người vẫn trắng xám như thế, chỉ là hô hấp cùng nhịp tim so với lúc mới vừa trở về đã khá hơn một chút.
Thẩm Dập sau khi xác định được bọn họ không gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng như không có di chứng về sau, hôm qua cũng đã rời đi.
Dù sao, nàng ở Sử Lai Khắc học viện còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể trì hoãn quá lâu.
Căn cứ Thẩm Dập từng nói, năng lực hồi phục của Đường Vũ Lân mạnh phi thường.
Chịu thương tổn nghiêm trọng như vậy, nội tạng của hắn lại có thể đều lành lại nhờ ánh sáng sinh mệnh chữa trị.
Chỉ là thân thể hao tổn quá lớn, còn cần có thời gian tĩnh dưỡng.
Nhưng nguy hiểm đến tính mạng khẳng định là không có, còn về tu vi có chịu ảnh hưởng hay không, phải chờ hắn tỉnh lại mới biết.
Vũ Trường Không đối với Đường Vũ Lân rất tin tưởng, hắn biết rõ tên đệ tử này của mình bởi vì nguyên nhân huyết thống, năng lực tự lành so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...