- Ta biết, chúng ta không hợp nhau, trong nội viện ngươi là thiên chi kiêu nữ, tu vi đã bát hoàn còn ta ngày đó cũng chỉ mới ngũ hoàn, thầy không thể yêu học trò, thành ra nói chung là ta không dám.
- Nhưng mà tình ái thì không thể nói trước, nhiều đêm ta trằn trọc suy tư thấy mình quả đáng khinh, bao năm nghiên cứu chả để ý tới ai, mỗi lần nhìn thấy nụ cười và vẻ đẹp của nàng, ôi lòng ta say mê nhưng không dám lê thân đi tìm nàng.
- Nhưng một năm nay ta chịu không nổi nữa rồi, ta biết tình cảm của mình khó có thể bày tỏ khi mà tu vi bản thân ta chẳng đuổi kịp nàng, thế là ta cố gắng, vừa nghiên cứu vừa tu luyện, bắt đầu điên cuồng tăng thêm tu vi, hi vọng nhìn thấy vạt áo của nàng, ôi ta mong mỏi, ôi ta khao khát một ngày có thể xứng đôi với nàng. Một ngày kia ta hạnh phúc nhận ra hồn lực đã lên cấp 60, tình yêu quả có sức mạnh đáng sợ, nó giúp ta tăng tiến thực lực cho ta mục tiêu để phấn đấu, nàng có biết chăng ta cấp 64 rồi đó, tuy còn xa mới tay nàng được, nhưng cơ hội này ta chẳng ngu mà bỏ lỡ, cho dù thất bại, thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn ôm tình cảm ghi hận thiên thu.
- Ta đã tự nhủ lòng mình, nếu nàng tìm thấy đấng lang quân trong đại hội, ta sẽ là chủ hôn chúc phúc hai người, thế nhưng may quá bọn kia cùi bắp không có gan đó, thành ra ta nhân cơ hội này mà tiến lên, tình yêu không giới hạn, trả giá hết vì người yêu, dù bị khai trừ ta cũng quyết yêu nàng!
Tán một hơi đủ thứ chuyện, Vương Ngôn bất chợt cắn phải lưỡi đứng thở một hồi, hai mắt rưng rưng nhìn đại mỹ nhân Hàn Nhược Nhược có chút thất thần, hít một hơi ưỡn ngực lấy hết dũng khí tỏ tình:
- Nhược Nhược, anh muốn làm chồng em!!!
Hàn Nhược Nhược cảm động nhìn Vương Ngôn, Vương Ngôn thâm thúy nhìn Nhược Nhược, nhìn qua nhìn lại bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ ghèn trong mắt đối phương, à không thấy tận tâm can sâu sắc của nhau.
Cả hai chẳng ai còn trẻ, Hàn Nhược Nhược cũng không kén cá chọn canh nữa, nở nụ cười như hoa tươi cam chịu bị cắt bỏ vào cái cũ, còn hơn là héo rụng chưa kịp xài.
Nhẹ nhàng hạ xuống đến trước mặt Vương Ngôn, nàng vươn tay nâng cằm Vương Ngôn, hôn cái chụt vào mỏ dịu dàng nói:
- Tình yêu của em đây rồi, em nguyện theo anh đến chân trời góc bể.
Vương Ngôn ngày thường nhát như cáy, nhưng lúc này trong mắt các nam đệ tử quả thật là một anh hùng dũng cảm vô song khi có gan lựa cô nàng chằn lửa Hàn Nhược Nhược. Lãng mạn vô cùng, Vương Ngôn thốt lên bốn chữ
- Đời này không đổi.
Hàn Nhược Nhược nhìn cái vẻ hưng phấn kích động như muốn động phòng của hắn
- Chàng sao không nói sớm cho thiếp nghe, làm sao chàng dám chắc thiếp sẽ không đồng ý chọn chàng chứ?
Vương Ngôn kích động:
- Nói bây giờ cũng không trễ đâu mà, mới có vài năm hà, nếu không tới được phong hào đấu la, đời ta còn 60 năm, 20.000 ngày, mỗi ngày một niềm vui mới, mỗi ngày một hạnh phúc mới. Nhược Nhược, ta yêu nàng.
Hàn Nhược Nhược không nói gì nữa, nắm tay Vương Ngôn, bốn mắt nhìn nhau như chỉ có hai người, lớn tiếng nói
- Ôi xin lỗi quá, đại hội này ta chẳng thèm chơi nữa, mục đích tham gia có rồi mà, Nhạc Huyên, lát nữa ta nhảy xuống nước bơi đi là thua rồi phải không, thôi ta đi trước, chàng ơi.....
- Vương Ngôn!
Bất chợt Huyền lão quát tháo cực lớn khiến Vương Ngôn giật thót, lão nói:
- À không có gì đâu, hôm nay trời hơi tối, trưởng lão với ta ai cũng già hết rồi, mắt mờ tay run, kèm nhèm chẳng có thấy cái gì, nhưng mà có rượu mừng không chịu mời chúng ta thì coi chừng đó nghe...
Vương Ngôn suýt nữa rớt tim thở phào nhẹ nhõm:
- Đa tạ Huyền lão, Vương Ngôn tìm được tình yêu cũng là ở Sử Lai Khắc thôi, khai trừ ta thì ta ở lỳ không đi cũng vậy hà.
Hàn Nhược Nhược và Vương Ngôn nhìn nhau cười nham hiểm, hai người tay trong tay phong người bay bay, thầy trò luyến ái nhưng thực ra cách nhau có vài tuổi, rất là hài hòa đó.
- Chúc phúc hai vị
Trương Nhạc Huyên bất giác buồn bã tủi thân cho cái thân phận của mình, nhưng giọng nói vẫn ngọt như đường.
Sau ải thứ 4, có thể nói là bất ngờ không ít! Ngũ Trà thì có đôi, Hàn Nhược Nhược thì có cặp, không ai cô đơn.
Sau Hàn Nhược Nhược, không bất ngờ khi Vu Phong chọn Đái Hoa Bân, chả cần nói gì, vì chẳng ai chọn nàng, cũng không cô nào chọn hắn, nên cả hai đứng cùng một chỗ. Cô gái cuối cùng cũng kéo khăn xuống, mà đó là ai thì Vũ Hạo không biết, chưa gặp.
Đến phiên Lăng Lạc Thần, toàn trường rúng động.
Lăng Lạc Thần nhảy khỏi Thủy Tiên, động tác nhẹ nhàng nhu nhuyễn, lướt đi trên mặt nước, đi tới đâu nước đóng băng tới đó, đến trước trước mặt đám nam tử, chẳng nói lời nào, quét mắt một lượt qua các chàng trai, cuối cùng nhe răng cười nguy hiểm nhìn Hoắc Vũ Hạo, chậm rãi bước tới.
Hoắc Vũ Hạo sợ đến té đái.
Lăng Lạc Thần còn tàn bạo hơn cả Ngũ Trà, nói:
- Ta thế nào ngươi biết hết rồi, nếu không ngại ta già thì chúng ta ở chung đi.
Hoắc Vũ Hạo suýt chút nữa bị sặc nước miếng mà chết. Chẳng ngờ bà cô lạnh lùng học tỷ lại chọn mình.
Nói chung Lăng Lạc Thần già hôn hắn không ít, lần trước đại tái nàng là chủ lực, tuổi 19-20, hiện tại cũng đã gần 25, còn Vũ Hạo 17, chênh lệch không ít.
Lăng Lạc Thần tự nhiên cười, đẹp vô ngần.
Vậy là ba cô nàng sẽ cùng tranh giành Hoắc Vũ Hạo.
Ngoài Vũ Hạo phải khó khăn lựa chọn, thì cũng có thêm một anh Hồn Thánh đẹp trai vô đối được hai cô lựa chọn, còn lại đều chỉ có một người với một người.
Ba cô gái bên cạnh, tim đập chân run, sao Vương Đông không đến? Tên đẹp trai đó mà đến thì hắn đâu cần phải khổ sở lo lắng thế này. Trong lòng mình chỉ có cô tóc lam này thôi a! Ninh Thiên và Lăng Lạc Thần, hai người làm ta khó xử.
Ải thứ tư chấm dứt, đến ải cuối cùng.
Lúc này, chỉ còn lại 15 nữ tử, Giang Nam Nam và Hàn Nhược Nhược ôm trai bỏ trốn, ba người chọn Vũ Hạo, hai người chọn anh đẹp trai vô đối. Thành ra nam tử chỉ còn 12 người.
Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch lấp ló sau một tảng đá trên bờ hồ, len lén nhìn mọi người ngoài xa.
Hai người cũng vừa giũ giũ quần áo, khác với Ngũ Trà dùng lửa hong khô, Từ Tam Thạch thức tỉnh Huyền Vũ khống chế hơi nước rút khỏi áo quần, nhân cơ hội nhìn ngắm mỹ nhân. Trong lòng tấm tắc khen, thêm một chút thì phì, bớt một chút thì gầy, vừa vặn hoàn mỹ a!
- Nam Nam, chúng ta còn ở lại xem mấy người này làm gì? Tìm chỗ vắng mà sáng tâm sự chút đi, theo gần cả năm mới ôm được mỹ nhân mà.
Giang Nam Nam trợn mắt
- Câm đi, cái gì mà ôm mỹ nhân, cái gì mà tâm sự, cách ta 30 thước, ta cảnh cáo ngươi, không được chạm vào ta.
Từ Tam Thạch trợn tròn con mắt
- Nàng không phải đồng ý rồi sao?
- Đồng ý cái chi?
Giang Nam Nam hếch mũi nhìn hắn
- Đồng ý làm người yêu ta.
- Hồi nào?
- Không phải lúc nãy yêu thương nhung nhớ, gọi ta trở về sao?
- Vậy có nói chữ đồng ý khi nào không?
- Nàng... xấu xa! Hu hu.....
Giang Nam Nam phì cười
- Ngươi mới xấu xa, không biết con gái nói có là không sao, huống chi ta chưa hề nói gì.
Từ Tam Thạch tức muốn hộc máu
- Vậy ta làm sao nàng mới bằng lòng?
- Đợi ta kiểm tra ngươi đã
Giang Nam Nam thản nhiên trả lời
- Kiểm tra bao lâu?
- Ba năm, năm năm...
Giang Nam Nam nói ngay.
- Gì? Ba năm? Năm năm? Ta đi nhảy lầu đây.
Từ Tam Thạch đứng dậy.
- Đi đi, kiếm cái lầu nào cao cao ấy, ở Hải Thần Các chẳng có chỗ nào đủ cao đâu. Nhưng mà nhảy rồi thì mất cơ hội nhận bài kiểm tra nha!
- Ta không thèm đi. Kiểm tra thì kiểm tra.
Bó tay trước cô nàng, Từ Tam Thạch nhẹ giọng năn nỉ:
- Kiểm tra có phần thưởng không? Ví dụ như nắm tay, hay là... ôm một cái, hun một cái. Không có động lực ta không làm kiểm tra được.
- Ngươi dám không?
- Ta...
Từ Tam Thạch run rẩy kêu trời, chẳng thể nào so sánh với khi nãy khóc lóc dưới hồ, biết vậy ở lại hồ lâu lâu một chút.
- Cho ngươi nắm tay.
- Thật ư?
Từ Tam Thạch nhảy nhót mừng hơn bắt được vàng, nắm tay nàng còn hơn tăng cấp. Ít nhất như thế thì người ngoài cũng biết hắn được chấp nhận, mừng quá.
- Một tháng ba lần, mỗi lần mười phút.
Giang Nam Nam chêm vào một câu.
Từ Tam Thạch nhảy lên liền đánh cái rầm bật ngửa trên đất
- Tên Bối Bối dạy cho nàng phải không?
- Đại sư huynh? Không có! Mấy tỷ tỷ nội viện nói với nam nhi phải gò một chút, chiều chuộng là đâm hư.
- Trời ơi! Đất hỡi!....
Giang Nam Nam khúc khích nhắc nhở
- Nhỏ tiếng thôi, ải cuối tới rồi, có trò hay xem nga.
Từ Tam Thạch nắm ngay lấy tay nàng
- Lấy trước 10 phút đi.
Giang Nam Nam cho hắn nắm, tay hắn to bè mà ấm áp.
- Nàng nói có trò hay để xem? Trò gì?
Từ Tam Thạch cất tiếng hỏi.
- Hôm nay thất quái chúng ta không thiếu một ai, ngươi có biết không?
- Nàng là nói Vương Đông...?
Giang Nam Nam mỉm cười:
- Chờ xem, một người cũng không thiếu.
Bối Bối cao giọng nói:
- Duyên Định Tam Sinh kết thúc, chúng ta qua ải cuối trăm năm hảo hợp.
- Ải trăm năm hảo hợp này ưu tiên cho nam, nam tử có quyền quyết định tiên tử mình thích. Nếu người mà ngươi chọn là người cũng chọn ngươi, không ai tranh giành, thì... xin chúc mừng!
- Nhưng nếu có tình địch, thì chúng ta sẽ tiến vào ải cướp dâu. Lúc đó thực lực được toàn diện thi triển, thời khắc trọng yếu mọi người sẳn sàng.
Trương Nhạc Huyên tiếp lời nói:
- Ải cướp dâu quy định thế này. tai . Nếu nam tử chọn cô gái không phải cô đã chọn mình, thì cô gái đó có quyền khiêu chiến, chiến thắng thì nam tử mất quyền chọn vợ. Nhưng nếu được cô ấy đồng tình, tự động rút lui thì coi như ngươi thắng, được quyền bày tỏ tình yêu với cô khác, khiêu chiến cướp dâu, cướp lấy người trong mộng từ tay người khác. Lúc đó hắn sẽ tỷ thí với người bảo vệ cô dâu, là người đã được cô nữ kia chọn. Đánh bại người kia, thì hắn có quyền bày tỏ tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...