Đấu La Đại Lục 2

Bối Bối liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo đang hôn mê trên ghế sô pha khẽ nói:
- Tiểu sư đệ thật sự rất giỏi. Lúc ấy tâm trạng của chúng ta đều bị vinh quang của Sử Lai Khắc ảnh hưởng nên hoàn toàn không có lo lắng căng thẳng mà cực kỳ phấn khích. Đệ tử đã nói với nó, trận này dưới sự chỉ huy của nó không những phải thắng mà còn thắng thật đẹp. Sau đó tiểu sư đệ an bài một loạt các hành động. Thật ra kết quả hôm nay vượt ngoài dự đoán của chúng ta. Chắc cả tiểu sư đệ cũng không ngờ được. Những người đó rơi vào bi kịch, 80% là vì nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ. Mã học tỷ nói rất đúng, danh tiếng của học viện Sử Lai Khắc chính là một vũ khí vô cùng mạnh mẽ.
- Vốn Hoắc Vũ Hạo sắp xếp chiến thuật là bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàn, đầu tiên nó sẽ dùng kỹ năng Mô Phỏng dọa đối thủ, kế đến dùng Vũ Hồn dung hợp kỹ cố gắng tước đoạt vũ hồn của thật nhiều người trong số bọn họ, tiếp theo chúng ta sẽ dùng kỹ năng mạnh nhất của mình một kích chiến thắng. Nhưng lá gan của mấy người bên học viện Thiên Linh lại quá bé, không ngờ tiểu sư đệ vừa Mô Phỏng ra sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm đã bị dọa hoảng hồn, thậm chí quên cả né tránh, trực tiếp trở thành mục tiêu của Vũ Hồn dung hợp kỹ của tiểu sư đệ và Vương Đông, vậy là xong. Nói thật, đệ tử cũng không ngờ bọn họ ngay cả 10% thực lực cũng không có khả năng phát huy. Trận đấu này chúng ta thắng hết sức đơn giản.
Vương Ngôn nghe lời giải thích này có chút nghi ngờ, thật sự đơn giản như lời Bối Bối nói vậy sao? Hắn nghiên cứu rất nhiều về Hồn Sư, lúc ấy, hắn rõ ràng thấy Hoắc Vũ Hạo đã phóng ra một kỹ năng nào đó rồi mới tiếp tục dùng Vũ Hồn dung hợp kỹ. Các học viên của học viện Thiên Linh cho dù sợ hãi và căng thẳng cũng không thể nào thấy công kích trước mặt mà không thể tránh né.
Rực rỡ trong Điêu tàn - Hoàng Kim Lộ, Vũ Hồn dung hợp kỹ này của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông la một kỹ năng kỳ lạ nhất mà Vương Ngôn từng thấy, uy lực của nó mạnh không gì có thể bàn cãi nhưng nhược điểm chí mạng chính là chỉ có thể công kích một đường thẳng, cho nên, nếu muốn đạt được hiểu quả lớn nhất thì phải làm cho đối thủ không có cơ hội né tránh. Nếu không làm sao một chiêu trúng cả bảy người cơ được.
- Không thể nào đơn giản như vậy.
Đái Thược Hành đột nhiên lên tiếng, một câu này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Đái Thược Hành nói:
- Các ngươi không thấy uy lực của Vũ Hồn dung hợp kỹ lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều sao? Mà rõ ràng trong thời gian qua tu vi của bọn họ không hề tăng lên rõ rệt, lại càng không có đột phá bình cảnh. Điều này chứng tỏ tụi nó đã dùng hết khả năng của mình, thậm chí còn sử dụng một cách đặc thù nào đó để tăng uy lực của kỹ năng, cho nên đối thủ mới cảm thấy sợ hãi mà sau đó lập tức rời khỏi sàn đấu.
Bối Bối gật đầu nói:
- Đái học trưởng nói đúng lắm, lẽ ra với thực lực của hai đứa nó, thi triển xong Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng không thể nào suy yếu đến thế này.
Vương Ngôn đứng lên nhìn Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu và Hòa Thái Đầu tươi cười nói:
- Bất kể hai đứa nó đã dùng cách gì, nhưng chúng ta đã thắng, đã thành công giữ được vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Ta dám chắc đây là lần đầu tiên học viện Sử Lai Khắc tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có một trận chiến sảng khoái như thế này, các ngươi đã chứng minh cho những người khác thấy thực lực của học viện Sử Lai Khắc là như thế nào, từ đây, những người nghi ngờ các ngươi đều phải ngậm miệng lại. Ta xin đại diện học viện cám ơn các ngươi. tai . - truyenfull
Vương Ngôn nói xong liền cúi người trước năm người Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông đang ngủ say trên sô pha.

Lần chiến thắng này có ý nghĩa rất lớn với học viện Sử Lai Khắc. Ít ra lúc này bọn họ không bị loại, và tiếp đó mặc dù phải nỗ lực đợi ba người Mã Tiểu Đào hồi phục nhưng hiện giờ với biểu hiện của bọn họ ở vòng đấu loại, và thái độ hôm nay của Hoắc Vũ Hạo, e là các đối thủ của bọn họ vừa gặp được đội của học viện Sử Lai Khắc sẽ cực kỳ căng thẳng và sợ hãi.
Bối Bối thở dài trầm giọng nói:
- Vương lão sư, ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng hết khả năng đợi viện quân đến hoặc đợi mấy vị học trưởng hồi phục, mỗi trận đều sẽ chiến thắng.
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Trước tiên đỡ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lên giường đã, cho bọn chúng nghỉ ngơi thoải mái một chút, hôm nay hai đứa nhỏ này chính là công thần. Theo tình hình này, ta muốn đi nghiên cứu chiến thuật một chút để các trận tiếp theo các ngươi cũng thoải mái hơn.
Vì thế mọi người cũng không để ý nhiều và Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông lại một lần nữa ngủ cùng một giường lớn.
Sau trận đấu thứ nhất đầy kích thích, cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lại tiếp tục diễn ra đầy khí thế, chẳng qua biểu hiện của học viện Sử Lai Khắc và Hoắc Vũ Hạo, đã khắc sâu ấn tượng với những khán giả đến xem rồi. Nhất là câu nói đầy khí phách lúc rời sàn đấu kia. Học viện Sử Lai Khắc, Đường Môn, hai cái tên này lại một lần nữa vang dội khắp thành Tinh La.
Khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tỉnh dậy thì phố đã lên đèn. Nói một cách chính xác hơn là Vương Đông tự giật mình tỉnh dậy còn Hoắc Vũ Hạo thì bị hù mà tỉnh ngủ.
Lúc Vương Đông còn mơ mơ màng màng chưa kịp tỉnh táo thì phát hiện bên cạnh mình còn một người nữa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là, tung cước...
Vì thế, Hoắc Vũ Hạo đầy bi kịch lăn đùng xuống sàn, như thế còn không tỉnh được sao?
- Ngươi làm gì đó?
Hoắc Vũ Hạo đùng đùng nổi giận bò lên giường nói.
Sau đó Vương Đông mới giật mình xấu hổ nói:

- Ta không biết là ngươi! Ai bảo ngươi ngủ ở phòng ta.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người rồi nhìn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lại càng tức tối nói:
- Tầm xàm, phòng này của ta. Ngươi ngủ giường ta thì thôi đi lại còn đá ta xuống giường, ngươi muốn gì đây hả?
- Ặc... ta không biết ta đang ngủ giường của ngươi...
Vương Đông xấu hổ một lát rồi lại trừng mắt nói:
- Ngươi quát cái gì? Đá một cái là chết sao? Ngươi và ta ngủ chung một chỗ ngươi còn để ý sao?
- Ta có để ý đâu. Với lại ta với ngươi ngủ chung thì sau? Đâu phải lần đầu.
- Ngươi...
Vương Đông phát hiện mình nói không lại Hoắc Vũ Hạo nên lấy mền quấn lấy hắn rồi nhờ vào hồn lực mạnh mẽ hơn Hoắc Vũ Hạo mà đè vai hắn xuống ngồi lên người hắn.
- Có phục không?
Vương Đông dữ tợn nói:
Hoắc Vũ Hạo cười to:

- Đương nhiên là không. Ngươi làm gì được ta?
Vương Đông ngẩn người, bởi vì hắn sực nhớ mình không biết nên xử lý Hoắc Vũ Hạo thế nào. Cũng trong tích tắc Vương Đông sững sờ, Hoắc Vũ Hạo lập tức nhân cơ hội, vai bị đè nhưng khủy tay và các ngon tay vẫn còn hoạt động được. Hắn lập tức nhẹ nhàng rút một cánh tay ra rồi khẽ chạm vào lưng Vương Đông.
Nhất thời cả người Vương Đông như bị điện giật, sau đó bật ngửa ra sau cười thành tiếng. Cơ hội tốt thế này Hoắc Vũ Hạo làm sao bỏ qua được, hắn lập tức rút tay lại và cả hai hoán đổi vị trí cho nhau.
Tuy còn cách một cái mền nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm nhận được cơ thể mềm mại của Vương Đông, hắn cười xấu xa nói:
- Cơ thể ngươi mềm mại thật nha, làm gối ôm cũng được đấy. Có phục không?
Vương Đông lập tức làm theo dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo ban nãy:
- Đương nhiên là không. Ngươi làm gì được ta?
Hoắc Vũ Hạo lập tức đảo mắt nhìn Vương Đông từ trên xuống dưới khiến Vương Đông có chút hốt hoảng.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ta nhớ không lầm có người bảo sợ nhột.
Vừa nói xong, hắn liền lập tức đưa mười ngón tay đến bên hông Vương Đông.
- Ha ha ha ha
Nhất thời cả người Vương Đông cong lại như con tôm và cười như điên.
- Ta phục, ta phục rồi, ta cho ta đi, dừng lại đi, nhột chết ta, ha ha ha.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngừng tay nhìn Vương Đông với vẻ ngơ ngác sững sờ.
Vương Đông thở hổn hển đẩy Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trên người mình xuống:
- Ngươi, ngươi chờ đó, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Hoắc Vũ Hạo lại dường như không nghe thấy lời uy hiếp của Vương Đông mà đột nhiên chỉ tay vào mặt Vương Đông nói:
- Vương Đông, ban nãy, giọng của ngươi tại sao đột nhiên thay đổi?
Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo phát hiện ban nãy Vương Đông bị mình cù lét, tiếng cười vô cùng dễ nghe, hoàn toàn khác với giọng nói bình thường của hắn. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã ở chung suốt một năm, có thể nói cả hai vô cùng hiểu nhau.
Vương Đông cũng ngẩn người, khóe mắt lộ ra một chút kinh hoảng khó nhận biết được, hắn lập tức ngắt lời.
- Bậy bạ, có khác gì đâu. Nhất định là ngươi nghe nhầm. Hơn nữa, ngươi đè trên người ta như thế tiếng cười có khác cũng có gì lạ đâu? Chẳng lẽ còn có người nào giả mạo ta sao?
Hoắc Vũ Hạo nghe có vẻ đúng gật dù nói:
- Cũng đúng, ngươi thối hoắc như thế, làm sao có ai giả mạo được.
- Im đi, ta tắm rửa mỗi ngày, vô cùng thơm tho nha, ngươi mới thối hoắc.
Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Đông có vẻ thẹn quá hóa giận liền vội vàng đổi đề tài:
- Được rồi, không giỡn nữa. Hôm nay chúng ta thắng rồi a!
Vương Đông ngẩn người, sau đó tình cản vạn người chăm chú quan sát mình vào ban sáng lại một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn. Nhất là bóng hình Hoắc Vũ Hạo kiêu ngạo trước mười vạn người, đây là tên nhóc vừa bắt nạt mình sao? Thật sự là một người sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui