Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút, cảm thấy mở túi gấm ra cũng không phải là chuyện xấu, cũng muốn xem qua, lập tức hắn gật đầu, nói: “ Được rồi, vậy thì làm phiền ca.
Bất quá, tinh thần lực của đệ không mở nó ra được! Thiên Mộng Ca, ca không phải nói là cần mượn tinh thần lực của đệ sao?”
Thiên Mộng Băng Tằm ngạo nghễ nói: "Không phải là do tinh thần lực của đệ mờ không ra, mà là do tinh thần khống chế của đệ còn chưa đủ, có ta ở đây, Tinh Thần Phong Ấn đừng mong làm khó được ta!”
Vừa nói xong, thân thể Thiên Mộng Băng Tằm nhẹ nhàng bắn ra, đã đến bên túi gấm, kim quang trên thân thể trong suốt của nó như ẩn như hiện.
Hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo nhất thời cũng sáng lên, kim sắc quang mang kèm theo tinh thần lực từ từ phóng xuất.
Hắn cảm giác được khi tinh thần lực truyền đến bên cạnh Thiên Mộng Băng Tằm thì bắt đầu phát sinh kì dị biến hóa.
Đó là.
.
.
Áp súc!
Dưới sự điều động của Thiên Mộng Băng Tằm, Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo bắt đầu áp súc, mặc dù Thiên Mộng Băng Tằm đã đem năng lượng của tinh thần bổn nguyên cho Hoắc Vũ Hạo, nhưng hắn còn có bản thân trọng yếu nhất tinh thần ấn ký, đây chính là đã trải qua trăm vạn năm tinh thần ấn ký nha.
Về phương diện khống chế tinh thần, trừ phi Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư sống lại, còn không ở trên thế giới này không ai có thể so sánh được với hắn.
Đúng vậy, đây mới chính là khống chế tinh thần lực.
Tinh thần lực là một loại năng lượng thuộc về thế giới tâm linh, so với hồn lực biểu hiện càng thêm hư vô mờ mịt.
Mà uy năng từ tinh thần lực phóng ra thì hồn lực không cách nào so sánh được.
Tinh thần lực cùng hồn lực hoàn toàn nằm trên hai đường thằng song song.
Nếu để cho Hồn Sư tiến hành lựa chọn muốn mạnh về phương diện nào, hầu như Hồn Sư sẽ chọn Hồn Lực.
Không phải hồn lực mạnh hơn tinh thần lực, mà là bởi vì hồn lực dễ dàng khống chế hơn tinh thần lực.
Hồn lực là dựa vào tinh thần lực của Hồn Sư đi khống chế, nếu muốn khống chế tinh thần lực cũng tương đương với việc tiến đến tầng cao hơn.
Trước mắt, Hoắc Vũ Hạo đối với việc khống chế tinh thần lực chủ yếu thể hiện tại hai phương diện.
Một phương diện là Quân Lâm Thiên Hạ học từ Long Thần Đấu La Mục Ân, đem tinh thần lực cùng hồn lực xảo diệu dung hợp, dưới trạng thái tinh thần đặc thù dung hợp hai cái uy năng sinh ra cường đại công kích lực.
Còn một loại khác chính là mấy cái hồn kỹ của hắn.
Lấy tinh thần lực cường đại của Hoắc Vũ Hạo xem xét, thông qua tinh thần thám trắc, phạm vi hắn có thể dò xét đường kính vượt qua sáu trăm thước, nếu chỉ dò xét một hướng có thể vượt qua ba cây số.
Nhưng nếu không thông qua hồn kỹ tinh thần thám trắc, chỉ đơn thuần dùng tinh thần lực thì có thể dò xét được bao xa? Đây chính là vần đề trong việc khống chế tinh thần lực.
Tại sao khi Hoắc Vũ Hạo phóng ra Vận Mệnh Nhãn thì tinh thần công kích lại mạnh hơn, Linh Mâu vũ hồn hồn kỹ
uy lực lại tăng lên gấp bội? Trên thực tế Vận Mệnh Nhãn cung cấp cho hắn chính là năng lực khống chế tinh thần lực.
Hơn nữa còn có tăng phúc Vận Mệnh lực.
Muốn khống chế tinh thần không chỉ cần tinh thần lực cường đại, còn phải thông qua luyện tập cùng sự dụng.
Trong đồng cấp Hồn Sư, tinh thần khống chế của Hoắc Vũ Hạo không có người nào sánh được.
Nhưng ở trước mặt Thiên Mộng Băng Tằm, hắn còn kém quá xa.
Tinh thần lực sau khi áp súc chậm rãi xuyên vào trong túi gấm, cái loại cảm giác này giống như Thiên Mộng Băng Tằm dùng tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo ngưng kết ra một cái chìa khóa lẳng lặng không một tiếng động mở cửa ra.
Tinh thần phong ấn của túi gấm hết sức kiên cố, khi Thiên Mộng Băng Tằm cố gắng xâm nhập và mở nó ra, Hoắc Vũ Hạo phát hiện mình đã đánh giá thấp nó, cái phong ấn này cực kì kiên cố, căn cứ theo tu vi hiện tại của hắn, cho dù đạt đến Hồn Đế cũng rất khó mở ra được.
Chỉ khi nào có Vũ Hồn Chân Thân thì mới có khả năng.
Bất quá điều này hiển nhiên không làm khó được Thiên Mộng Băng Tằm, dưới sự khống chế của hắn, tinh thần lực chậm rãi chui vào trong phong ấn, từng điểm từng điểm đem phong ấn mở ra.
Đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, đây cũng là một cơ hội hiếm có, Thiên Mộng Băng Tằm điều động dù sao cũng là tinh thần lực của hắn, vì vậy cả khống chế quá trình hắn đều có thể tinh tường cảm giác được, đối với việc học tập khống chế tinh thần lực có sự trợ giúp rất lớn.
Tinh thần lực ào ào xuất ra làm cho Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu có chút cảm giác mê muội.
Tinh Hải trong Tinh Thần Hải tốc độc giảm xuống rất nhanh.
Nhưng hắn cũng không lo lắn chút nào, Thiên Mộng Băng Tằm tất nhiên sẽ hiểu rõ tinh thần lực của hắn nên sẽ không làm chuyện gi không nắm chắc, cũng sẽ không làm tổn thương đến hắn.
Nửa canh giờ đã qua, rốt cục, một tiếng "Đinh" vang nhỏ, túi gấm tản mát ra một tia kỳ dị kim quang, sau đó tia kim quang lặng lẽ biến thành màu xanh, sau đó hóa thành một điểm sáng chậm rãi biến mất.
Kim quang trên thân của Thiên Mộng Băng Tằm cũng theo đó biến mất, hắn hừ một tiếng, nói:” Phong ấn rất mạnh tuy nhiên cũng không làm khó được ta.
Vũ Hạo, đệ đừng vội xem xét túi gấm, nhanh đi minh tưởng một lát.
Chờ tinh thần lực khôi phục rồi hãy xem.
Tiêu hao tinh thần lực nhiều như vậy nếu như không nhanh chóng hồi phục lại, sẽ ảnh hưởng đến Tinh Thần Hải của đệ.”
Vừa nói xong, hắn cũng một lần nữa quấn vào ngón tay của Hoắc Vũ Hạo, hóa thành ngọc giới.
( nhẫn ngọc )
Không cần đợi Thiên Mộng Băng Tằm nói, Hoắc Vũ Hạo liền ngồi xuống minh tưởng, tinh thần lực tiêu hao quá độ, lúc này cảm giác mê muội thậm chí làm hắn nhìn đồ vật cũng có chút mơ hồ.
Mau chóng khoanh chân minh tưởng, Hoắc Vũ Hạo liền ngưng thần, cảm giác choáng váng ngược lại làm hắn tiến nhanh vào trạng thái nhập định.
Ý thức ngưng tự, Tinh thần Hải cũng dần dần bình lặng trở lại.
Trên túi gấm tản ra ánh sáng nhạt, tia sáng dần dần nhạt hơn, bình tĩnh nằm ở bên cạnh giường của Hoắc Vũ Hạo.
Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại, Tinh thần lực cũng đã khôi phục hơn phân nửa.
Hít sâu một cái, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi mở hai mắt ra, hồn lực trong cơ thể tự nhiên lưu chuyển, ba động mềm mại như dòng nước.
Làm cho thân thể, gân cốt cùng tu vi bản thân không ngừng tăng lên.
Hơn nữa sau khi hắn cùng với Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi thông qua vũ hồn dung hợp làm cho tinh thần lực tiến vào Hãn Hãi Vô Nhai cảnh giới thì tốc độ tu luyện của hắn đã không còn bị hạn chế của Cực Hạn Vũ Hồn nữa.
Nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, màn đêm đã gần tàn, bình minh đang sắp ló dạng.
“ Ai -----“ Sau khi qua một đêm minh tưởng cùng việc Thiên Mộng Băng Tằm tỉnh dậy đem kinh hỉ cho hắn, Hoắc Vũ Hạo cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Tâm tình bình tĩnh, cũng dễ dàng suy nghĩ về chuyện phiền toái hôm qua.
Tình huống ngày hôm qua, rốt cục nên giải thích như thế nào với Đông Nhi đây? Thật là nhảy xuống sông cũng không sạch tội mà.
Nói thật với nàng, mình sờ soạng nơi đó của Vương Thu Nhi.
Cho dù không cố ý thì cũng là sờ, Đông Nhi có thể tha thứ cho mình sao? Hay là nói dối, Hoắc Vũ Hạo có chút lưỡng lự, chính là vì hắn quá quan tâm Đông Nhi cho nên mới không muốn làm cho tình cảm của hắn và nàng có chút tỳ vết nào.
Rốt cục phải làm như thế nào mới trọn vẹn đôi đường đây! Hoắc Vũ Hạo đứng lên, mở cửa sổ ra để cho không khí ngoài cửa sổ rót vào trong phòng.
Sáng sớm gió lạnh thổi vào, hắn nhất thời cảm thấy tinh thần chấn phấn rất nhiều.
“Tính toán làm chi.” Cứ nói thật với Đông Nhi thôi.
Vậy còn tốt hơn là nói dối.
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để bù đắp.
Huống hồ bên Vương Thu Nhi thì giải thích như thế nào.
Cứ phải suy nghĩ để nói dối làm gì, thà đau một lần còn hơn.
Trước giải thích cho Đông Nhi, đem tình huống khi đó nói rõ ràng, sau đó nghĩ cách để nàng tha thứ.
Sau khi giải quyết xong với Đông Nhi, mới tìm cơ hội đi xin lỗi Vương Thu Nhi vậy.
Đúng là thành thật vẫn hơn, nói dối có thể giải quyết vấn đề nhanh chóng, nhưng không thể nói dối suốt đời được.
Nếu lúc nào cũng nói dối, một ngày nào đó bị phát hiện, khi đó còn khó giải quyết hơn.
Trong lòng đã có quyết định, Hoắc Vũ Hạo cũng không buồn bực nữa.
Khách quan mà nói mình cũng không có làm sai điều gì.
Cùng lắm nếu Đông Nhi còn không vừa lòng thì ta cũng sẽ sờ nàng như vậy.
( bình luận chút: đâu ra cái lý luận khôn thế ^^ )
Nghĩ tới đây, trên mặt Hoắc Vũ Hạo không khỏi toát ra một tia cười cổ quái.
Tim rõ ràng đập nhanh hơn.
Cái kia của Đông Nhi không có bự bằng của Thu Nhi, không biết cảm xúc ra sao ……….
“ Khụ! Khụ!” Hoắc Vũ Hạo, làm sao ngươi có thể xấu xa, hèn mọn như thế.
Đầu óc ngươi dám suy nghĩ như vậy?” Hắn vỗ nhẹ vào mặt một cái, đem chút thất thần tâm tư kéo trở về.
Xe tới đường núi ắt sẽ có đường đi.
Vấn đề đã có hướng giải quyết.
Cùng lắm thì làm mấy món ngon cho Đông Nhi ăn, mặc cho nàng mắng chửi hắn, phong ba rồi sẽ trôi qua thôi.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Thiên Mộng Băng Tằm giới chỉ trên tay trái của mình, xác nhận tối qua không phải là một giấc mộng, tâm tình của Hoắc Vũ Hạo cũng tốt hơn.
Thiên Mộng Ca đã tỉnh lại, hơn nữa còn hóa thân thành Hồn Linh lại còn mang đến cho hắn thêm một cái hồn kỹ.
Sự kiện này lại diễn ra trước kì đấu hồn đại tái, điều này hiển nhiên là một tin tức không thể nào tốt hơn.
Đối với tương lai của mình, Hoắc Vũ Hạo sớm đã có tính toán, chỉ là ý nghĩ này của hắn không có nói cho bất kì ai nghe, kể cả Vương Đông Nhi cũng không biết.
Nhưng cho dù tương lai ra sao, chuyện trọng yếu nhất bây giờ là kì đại tái này.
“A, đúng rồi, còn chưa xem bên trong túi gấm có những gì.” Nhìn Thiên Mộng Băng Tằm giới chỉ, Hoắc Vũ Hạo lập tức nhớ tới hôm qua đã mở ra phong ấn, hắn vội vàng trở lại bên giường.
Túi gấm lẳng lặng nằm ở trên giường, Hoắc Vũ Hạo cầm nó lên.
Kì thật trong lòng hắn cũng rất tò mò, Hạo Thiên Tông đại tông chủ Ngưu Thiên kêu Vương Đông đưa túi gấm này cho hắn, lại phong ấn chặt như vậy.
Khách quan xem xét, dường như Ngưu Thiên cũng không hy vọng Vương Đông Nhi có thể thấy nội dung trong túi gấm này.
Không cho Vương Đông Nhi xem, nhưng lại đưa cho mình, là có ý gì đây?”
Nếu như chưa tiếp xúc với Ngưu Thiên và Thái Thản, có lẽ hắn sẽ cho rằng người ta định làm khó hắn, nhưng khi cùng hai vị tông chủ tiếp xúc qua, hơn nữa còn được bọn họ cho phép, Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên sẽ không nghĩ như vậy.
Mở túi gấm ra, Hoắc Vũ Hạo chăm chú nhìn, bên trong túi gấm là một tờ giấy phong cách cổ xưa, Giấy bằng da dê, trang giấy rất lớn, khoảng chừng gấp hai tờ giấy viết thư bình thường.
Xung quanh mặt giấy có hình dạng không theo bất kí quy tắc gì, giống như là sau khi thuộc da ra không có qua công đoạn cắt bằng lại, nhưng loại nguyên thủy hình thái như vậy càng làm tăng thêm mấy phần phong vị cổ xưa.
Trên giấy chia làm hai bộ phận, phía trên tựa như là một phong thư, phía dưới là một bản đồ.
Hoắc Vũ Hạo hơi nghi ngờ, ngồi xuống bên giường, coi nội dung trong phong thư trước, lúc đầu chậm rãi đọc, nhhưng sau một lúc, sắc mặt trở nên trắng bệch, thậm chí hai tay cũng có chút run rẩy.
“Vũ Hạo, sau khi ngươi thấy phong thư này, tin tưởng ngươi cũng đã có năng lực đi hoàn thành chuyện này.
Lão phu cũng là do dự mãi, mới quyết định đem chuyện này phó thác cho ngươi.”
“Khi lão phu đem túi gấm này giao cho Đông Nhi, có nói với nàng, chỉ khi nào xác định ngươi có thể trở thành trượng phu tương lai của nàng, hơn nữa khi nàng đã hoàn toàn yêu ngươi say đắm, mới đưa túi gấm cho ngươi.
Xem ra, hiện tại ngươi đã làm được.
Lão phu cùng Nhị Đệ, cũng sẽ chúc phúc các ngươi.
Nhưng mà có một chuyện chúng ta không thể không nói cho ngươi biết, bởi vì chuyện này quan hệ đến tương lai hạnh phúc của hai ngươi.”
“ Đông Nhi ra đời ở Hạo Thiên Tông, thuở nhỏ khi sinh ra thể chất cũng rất yếu.
Vì có thể làm cho thân thể của nàng khá hơn một chút, ta, nhị đệ và cha mẹ của Đông Nhi đã tìm mọi cách, nhưng mà vẫn không hiệu quả.
Năm nàng ba tuổi, chúng ta phát hiện đột nhiên nàng mắc một căn bệnh quái lạ.
Ngươi cũng biết, lúc ba tuổi, bình thường vũ hồn còn chưa thức tỉnh, lúc sáu tuổi mới có thể hoàn toàn thức tỉnh.
Nhưng Vũ hồn của Đông Nhi, thật kì dị đã thức tỉnh ngay khi nàng mới có ba tuổi.
Hơn nữa còn là song sinh thức tỉnh.
Thể chất Đông Nhi vốn đã yếu, vũ hồn biến dị thức tỉnh càng làm cho thân thể của nàng áp súc lớn hơn.
Tạo thành nội thương nghiêm trọng.”
“Nếu như ngươi quan sát kĩ sẽ phát hiện.
Khi Đông Nhi thi triển năng lực quá độ, trên trán sẽ xuất hiện một cái đường vân màu vàng hình tam xoa kích.
Cái đường vân đó là phong ấn của cha nàng dùng để chế ngự nội thương của nàng.
Cha mẹ của nàng cũng vì muốn tìm kiếm thiên tài địa bảo trị bệnh cho nàng, nên không có ở Hạo Thiên Tông, để ta cùng nhị đệ chăm sóc nàng.
Khi đó, cha nàng đã từng nói nội thương trong người Đông Nhi cao nhất thông qua phong ấn chỉ có thể áp chế đến khi nàng hai mươi tuổi.
Nếu như khi đó vẫn chưa thể trị lành thương thế của nàng, chỉ sợ nàng sẽ ……..”
Đọc đến đây, Hoắc Vũ Hạo khẳng định nội dung phong thư này vô cùng quan trọng, tim của hắn như bị một cái cự đại thủ chưởng hăng hăng bóp chặt, đau đến suýt nữa không thể hô hấp.
Hắn nhanh chóng đọc tiếp.
“Trải qua bao năm tìm kiếm, cha mẹ của Đông Nhi rốt cục cũng đã tìm được một loại Tiên Thảo có thể trị lành nội thương cho nàng.
Nhưng muốn hái được loại tiên thảo này vô cùng khó.
Yêu cầu của nó quá mức hà khắc rồi.
Phải là người nam nhân yêu Đông Nhi, mà còn phải là người nam nhân chỉ yêu duy nhất một mình nàng, dùng một ngụm tâm huyết của mình đi hái.
Nếu như mạnh mẽ hái xuống gốc tiên thảo này, chỉ làm cho dược hiệu của nó mất đi.
Nó cũng có một cái tên chuẩn xác, kêu là “ Tương Tư Đoạn Trường Thảo.”
“Chúng ta cũng đã từng thử dùng biện pháp khác để hái nó xuống, nhưng không làm được.
Vì giữ một tia hy vọng, chúng ta chỉ có thể ẩn nhẫn, chờ người yêu Đông Nhi xuất hiện.
Khi Đông Nhi giao túi gấm cho ngươi, ít nhất cũng đã yêu ngươi sâu đậm, đối với ngươi không tư tâm gì.
Ta không biết tình cảm của ngươi đối với Đông Nhi như thế nào, dù sao trước kia nàng cũng là nữ giả nam trang.
Nhưng nếu như ngươi có thể mở phong ấn này, hơn nữa khi đọc phong thư này, trong lòng tự hỏi mình yêu Đông Nhi cũng sâu đậm, cũng chuyên nhất, là trưởng bối của Đông Nhi, lão phu thỉnh cầu ngươi, hãy vì nàng đi hái gốc tiên thảo này.
Vì tương lai hạnh phúc của hai ngươi cũng như vì sinh mệnh của Đông Nhi.”
“Cha mẹ Đông Nhi một mực ở bên ngoài vì nàng tìm thứ khác có thể thay thế được, nhưng năm nay Đông Nhi đã mười bảy tuổi, khoảng cách hai mươi tuổi càng ngày càng gần, cha mẹ nàng vẫn chưa trở về.
Hy vọng càng ngày càng xa vời.
Cho nên, khi gặp được ngươi, trong lòng ta và Thái Thản vô cùng vui sướng, ở trên người ngươi, có thể ký thác nguyện vọng của chúng ta.
Cho nên chúng ta mới khảo hạch ngươi, xem ngươi có thể trở thành người cứu được Đông Nhi hay không.
Cuối cùng chúng ta rất hài lòng, khi ngươi đi, chúng ta cũng thấy được rất nhiều phẩm đức tốt của ngươi.
Ánh mắt của Đông Nhi rất tốt, ngươi có thể xứng là nam nhân của nàng.”
“Nhưng sinh mệnh của Đông Nhi đã bắt đầu đếm ngược, ta thỉnh cầu ngươi, nhất định phải đem Tương Tư Đoạn Trường Thảo mang vê, trị lành nội thương cho Đông Nhi.”
“Sở dĩ ta phong ấn phong thư này là vì chính Đông Nhi cũng không biết nàng bị nội thương.
Chúng ta mong nànng có thể vui vẻ trường thành nên không có nói chuyện này cho nàng biết.
Chúng ta yêu thương nàng, chỉ hi vọng nàng có thể bình an trưởng thành.
Vũ Hạo, chúng ta cũng khẩn cầu ngươi, trước khi mang Tương Tư Đoạn Trường Thảo về, không được cho nàng biết sự tình nàt.
Cho dù cuối cùng ngươi không thể hoàn thành đượcm chúng ta cũng hy vọng tại chính thời gian cuối cùng nàng sống thật vui vẻ.” Hoắc Vũ Hạo hai tay nắm chặt tấm da dê, hắn không bao giờ nghĩ đến Đông Nhi lại bị nội thương trí mạng như vậy, hơn cữa tính mạng của nàng chỉ còn lại hơn hai năm thời gian, điều này làm sao Hoắc Vũ Hạo tiếp nhận được.
Cắn chặt hàm răng ngăn cho nước mắt của mình không rơi xuống, hắn biết, lúc này mình phải kiên cường.
Cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, cũng nhất định phải mang Tiên Thảo về cứu mạng của nàng.
Dùng sức cắn mội dưới của mình, lưu lại một dấu răng thật sâu, dưới sự kích thích của cơn đau làm cho hắn bình tĩnh lại, tiếp tục đọc.
“Phía dưới là bản đồ nơi tồn tại Tương Tư Đoạn Trường Thào.
Đó là một nơi tràn đầy nguy hiểm, cũng là nơi có hồn thú sinh sống, mà địa phương tồn tại Tương Tư Đoạn Trường Thào còn nguy hiểm gấp nhiều lần.
Bên dưới bản đồ là giới thiệu cặn kẽ về các thực vật sinh trưởng ở đó.
Khi tới đó, ngươi phải cố gắng tìm một quyển sách.
Đó là do phụ thân của Đông Nhi lưu lại.
Phía trong ghi lại các loại Tiên Thảo cùng Độc Thảo, nó sẽ chỉ dẫn ngươi tìm kiếm Tương Tư Đoạn Trường Thào.
Sách chôn ở vị trí biểu thị trên bản đồ.
Ngươi nhất định phải nhớ, tìm được sách trước, sau đó mới đi tìm Tương Tư Đoạn Trường Thào.
Còn phải nhớ không thể mạo hiểm xâm nhập, Tiên Thảo cùng Độc Thảo nơi đây do được sinh trưởng quá lâu ở đại phương nồng có đậm thiên địa nguyên lực, có thể đã tiến hóa thành Thực Vật Hệ hồn thú, bọn chúng đối với ngươi cũng có thể đem lại nguy hiểm rất lớn.”
“Nếu như ngươi yêu Đông Nhi thật lòng, hãy đi đi.
Chúng ta chờ tin tốt của ngươi.
Mà ngươi cũng phải chú ý an toàn của bản thân.”
Ngưu Thiên lưu bút.
Đọc đến đây, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên đứng lên, xem xét chung quanh, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, ta sẽ đi ngay bây giờ! Ta sẽ đi tìm Tiên Thảo để cứu mạng của Đông Nhi.
Nghĩ tới đây, hắn có chút dừng lại, định lưu ngôn lại cho Đông Nhi, nhưng lúc này tâm hắn rất loạn, lại nghĩ tới trong thư Ngưu Thiên nói không thể cho Đông Nhi biết việc này, ít nhất không thể nói trước khi hắn mang Tiên Thảo về.
Quan tâm tất loạn! Dưới tình huống như vậy, hắn chỉ chuẩn bị vài thứ, thay quần áo, lập tức từ trong phòng bay vọt ra.
Khi gần đến cầu thang, Hoắc Vũ Hạo dừng bước, nhìn thật sâu hướng phòng của Đông Nhi, lúc này trời còn rất sớm, khắng định Đông Nhi cỏn đang ngủ hoặc tu luyện.
“Đông Nhi, muội yên tâm, cho dù trả giá như thế nào, huynh cũng nhất định đem Tiên Thảo về cứu mạng muội.”
Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Hạo bước nhanh xuống lầu, từ Hải Thần các bay hướng cửa lớn của học viện.
Hắn lo lắng khi hắn trì hoãn phút nào thì tính mạng của Đông Nhi sẽ càng nguy cấp.
Khi hắn phi thân ra tới bờ Hải Thần Hồ, hướng về ngoại viện thì cách đó không ra, có một đôi mắt kinh ngạc khi thấy được bộ dáng vội vàng của hắn.
“Hắn muốn đi đâu?” Đội mắt màu lam phấn nghi hoặc nhìn hắn.” Hừ, tên khốn kiếp này, ngày hôm qua lại ……, không thể tha cho hắn! Đi tới xem một chút.”
Vừa nghĩ như vậy, chủ nhân của đội mắt màu lam phấn này cũng phóng người lên, đạp sóng đuổi theo Hoắc Vũ Hạo.
Hoăc Vũ Hạo cũng không muốn dừng lại, sau khi ra khỏi học viện Sử Lai Khắc, lập tức phóng người lên, phi hành hồn đạo khí ở sau lưng chợt mở ra, hồn lực rót vào, thân thể của hắn bay lên trời, hướng phương xa bay đi.
"Hoắc Vũ Hạo! Ngươi đứng lại cho ta." Một tiếng khẽ kêu ở phía sau vang lên.
Hoắc Vũ Hạo hơi sửng sốt một chút, người đã lao ra hơn mấy chục thước, vội vàng khống chế phi hành hồn đạo khí quay người lại, nhìn thấy một thân ảnh với mái tóc màu lam phấn đang bay tới.
"Đông Nhi!" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc gọi một tiếng, lúc này ở trong đầu hắn tràn ngập thân ảnh của Vương Đông Nhi.
“Ai là Đông Nhi của ngươi? Chuyện ngày hôm qua ngươi tính sao đây?” Vương Thu Nhi nổi giận đùng đùng nói.
Hoắc Vũ Hạo giờ mới nhận ra, đuổi theo mình không phải là Vương Đông Nhi, mà là ngày hôm qua bị mình chiếm tiện nghi Vương Thu Nhi.
“ Thật xin lỗi, Thu Nhi, ngày hôm qua là ta không tốt.
Nhưng hiện tại ta đang có chuyện quan trọng cần làm.
Chời khi ta quay bề, muốn đánh muốn phạt gì cũng được, ta xin đi trước.” Hoắc Vũ Hạo xoay người lại, phi hành hồn đạo khí lần nữa thôi động, Hiện tại hắn quan trọng việc tìm Tiên Thảo về cứu mạng Đông Nhi hơn la cùng Thu Nhi dây dưa.
Vương Thu Nhi đối với bộ dáng lo lắng kia của hắn trong lòng rất rõ ràng, khẽ nhúc nhích, chân phải đạp mạnh một cái, người đã như điện phóng ra.
Ở phương diện sực bật cự ly ngắn, đồng cấp Hồn Sư thì Vương Thu Nhi tuyệt đối là vô địch.
Hoắc Vũ Hạo phi hành hồn đạo khí cũng cần một quá trình để gia tốc, hắn vừa mới gia tốc, Vương Thu Nhi đã đến sau lưng của hắn, một tay nắm vai hắn.
"Vương Thu Nhi, ngươi đừng huyên náo nữa.
Ta thật sự có việc gấp." Hoắc Vũ Hạo tức giận quát lên.
Vương Thu Nhi bộ mặt tức giận nói, "Thì sao? Ngươi kiếm cớ thôi.
Ngày hôm qua ngươi chiếm tiện nghi lớn như vậy, tính sao đây?"
Hoắc Vũ Hạo bị lực lượng của nàng áp chế một lần nữa phải trở xuống mặt đất.
Thân thể chợt lóe, thoát khỏi tay của Vương Thu Nhi.”
"Vương Thu Nhi, ta thật sự có việc gấp.
Ta nói rồi, chờ ta trở lại, muốn đánh muốn phạt tùy ý còn không được sao?" Hoắc Vũ Hạo nói.
Vương Thu Nhi ngẩn người, vẻ mặt này của Hoắc Vũ Hạo nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nghi ngờ nói: “ Rốt cục là chuyện gì mà sao sắc mặt của ngươi cũng thay đổi vậy?”
Hoắc Vũ Hạo sắc mặt đúng là không tốt.
Bộ dáng trắng bệch, khí sắc nhìn rất khác biệt.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:” Chuyện này cùng ngươi không liên quan, ta muốn đi một nơi, muốn đi ngay lập tức.
Nửa điểm cũng không thể trì hoãn.
Cứ nhhư vậy đi.” Vừa nói, hắn xoay người rời đi.
Vương Thu Nhi chợt ngăn chặn ở trước mặt hắn, nói: "Không nói rõ ràng đừng nghĩ có thể đi."
HoắcVũ Hạo nắm chặt hai tay, âm thanh cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra: “Vương Thu Nhi, ta nhẫn nại cũng có hạn độ.
Ngươi đừng nghĩ là ta không thể đối phó ngươi.”
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, "Ngươi tự tin chiến thắng được ta? Vậy thì tới đi!"
Hoắc Vũ Hạo ngốc trệ, hiện tại hắn thật sự không muốn cùng Vương Thu Nhi động thủ, bởi vì hắn muốn bảo lưu thể lực để đi tìm Tiên Thảo cho Đông Nhi.
HÍt sâu một cái, đè nén lửa giận trong lòng, thanh âm nhu hòa đi vài phần, thấp giọng nói: ”Được, ta cho ngươi biết.
Ta có một người bằng hữu bị trọng thương đang cần một loại được thảo để cứu mạng.
Là cứu mạng, ngươi hiểu không? Ta đang gấp để mang dược thảo này về, nếu như chậm, người đó sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên giờ ta thỉnh cầu ngươi, tránh ra!”
Nói ra hai chữ cuối, hắn cơ hồ là rống ra.
Nghe giải thích của hắn, Vương Thu Nhi ngẩn người, khẽ nhíu mày, nói: "Vậy ngươi đi lần này có nguy hiểm hay không?"
Hoắc Vũ Hạo chém đinh chặt sắt nói: "Cứ coi như là núi đao biển lửa đi.
Ta đã nói cho ngươi biết , đừng nữa ngăn ta.
Nếu không, ta và ngươi sẽ không còn là bằng hữu." Vừa nói hắn lần nữa cất bước.
"Hoắc Vũ Hạo!" Vương Thu Nhi lại một lần chắn trước người hắn.
Lần này Hoắc Vũ Hạo thật sự nổi giận.
Linh Mâu vũ hồn trong nháy mắt phóng thích ra, hơn nữa Vận Mệnh Chi Nhãn cũng xuất hiện.
Muốn đánh bạo Vương Thu Nhi, hắn nhất định phải dựa vào lực lượng của Vận Mệnh Nhãn mới được.
“Đừng hiểu lầm, ta không phải ngăn cản ngươi đi cứu người.
Ta đi với ngươi, có thêm một người sẽ có thêm một phần tiếp ứng.
Đem cái đồ vật có thể bay kia cho ta một bộ.” Vương Thu Nhi nói
Hoắc Vũ Hạo suýt chút nữa đã phát ra linh hồn công kích, lúc này mới ngừng lại, nhìn ánh mắt thành khẩn của Vương Thu Nhi, cũng không suy nghĩ nhiều nữa : “ Vậy thì cùng đi.” Vừa nói, hắn vừa lấy ra một bộ dự bị phi hành hồn đạo khí ném cho Vương Thu Nhi.
Vương Thu Nhi nhận lấy phi hành hồn đạo khí, có chút bất mãn nói: “ Cái này làm sao mặc vào?”
Hoắc Vũ Hạo cũng bó tay.
Cô nương này xem ra đối với hồn đạo khí một điểm nghiên cứu cũng không có.
Hiện tại trong lòng hắn đang gấp lắm rồi, nhưng trước mặt bà cô già này hắn không đắc tội được, đừng nói ngày hôm qua mới vừa chiếm tiện nghi của người ta mà đuối lý.
Coi như liều mạng thì hắn cũng không biết mình có thể thắng Vương Thu Nhi hay không.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải tiến lên, giúp Vương Thu Nhi mặc vào phi hành Hồn Đạo Khí, đơn giản chỉ điểm cách sử dụng, lúc này mới phóng người lên, hồn lực toàn diện phóng ra hướng phía Đông bay đi.
Bay ra ngoài, Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy khá hơn chút.
Về phần Vương Thu Nhi có thể đuổi theo hay không hắn không quan tâm.
Tốt nhất là theo không kịp, dè dặt phiền toái.
Nhưng mà nếu có Vương Thu Nhi đi theo, cũng là trợ giúp không nhỏ.
Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đi tới nới đó, về phần những thứ khác, hắn không quan tâm.
Mặc dù Vương Thu Nhi mới tiếp xúc hồn đạo khí lần đầu tiên, nhưng không thể không nói, năng lực thích ứng của nàng rất mạnh, lúc mới bắt đầu, có chút không ổn định nhưng rất nhanh, nàng đã nắm được phương thức sử dụng.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã như một chấm đen ở nơi chân trời xa.
Nhưng đừng quên, Vương Thu Nhi là Hồn Đế, tui vi so với Hoắc Vũ Hạo cao hơn nhiều.
Tìm được điểm mấu chốt, nàng cũng bắt đầu toàn lực gia tốc, nhanh chóng đuổi theo hướng của Hoắc Vũ Hạo.
Trên không trung không có gì để ẩn thân, mà Hoắc Vũ Hạo cũng không có ý muốn ẩn mình.
Vương Thu Nhi bay hết tốc lực một thời gian ngắn, từ từ kéo lại khoảng cách cùng Hoắc Vũ Hạo.
“ Cái gọi là hồn đạo khí này, cũng rất có ý tứ nha, có thể ở trên không trung phi hành tốc độ nhanh như vậy.
Thú vị, thú vị.” vẻ mặt của Vương Thu Nhi hoàn toàn là tò mò, cảm nhận phi hành hồn đạo khí biến hóa khi gia tốc.
Hoắc Vũ Hạo bay ở phía trước không cần quay đầu nhìn lại, tinh thần thám trắc mở ra hắn đã cảm nhận được Vương Thu Nhi ở phía sau.
Thích ứng năng lực mạnh như vậy sao? Vậy thì đi chung thôi.
Không quan tâm tới việc có Thu Nhi đi chung hay không, hắn bắt đầu suy nghĩ đem bản đồ ra xem.
Theo bản đồ, căn cứ theo vị trí của học viện Sử Lai Khắc, điểm đến là ở Thiên Hồn Đế Quốc.
Từ Sử Lai Khắc học viện đi về phía đông, mãi cho đến thủ đô Thiên Đấu Đế Quốc, lại đi tiếp hướng đông bắc, đi về nơi hồn thú sinh sống, Lạc Nhật Sâm Lâm.
Lạc Nhật Sâm Lâm cùng với Tinh Đấu đại Sâm Lâm so sánh cách biệt rất lớn, cho dù là diện tích hay là danh tiếng, nhưng mà, cho dù nói thế nào đó cũng là một Sâm Lâm nơi hồn thú sinh sống.
Vả lại địa điểm được ghi trên bản đồ là ở sâu trong Lạc Nhật Sâm Lâm.
Hoắc Vũ Hạo không có nửa điểm muốn nghỉ ngơi, hồn lực toàn bộ phóng ra, hắn còn dùng bình sữa để khôi phục hồn lực.
Nhưng Vương Thu Nhi hồn lực hùng hậu, bằng vào tu vi cường hãn, bay được khoảng hai canh giờ, rốt cục đã đuổi kịp Hoắc Vũ Hạo.
“Ngươi không cần nghỉ ngơi sao?” Vương Thu Nhi tức giận hỏi.
Dưới trạng thái cấp tốc phi hành liên tục như vậy, nói chuyện cũng rất khó khăn.
Nhất định phải phóng ra hồn lực bảo vệ phía trước của mình.
Hoắc Vũ Hạo liếc nàng một cái, đem một cái bình sữa đưa cho nàng, nói: "Ngươi dùng hồn lực chậm rãi rót vào trong đó, sau đó bên trong sẽ có hồn lực bắn ngược trở lại, ngươi hấp thu là được rồi.
Có thể bù đắp hồn lực tiêu hao."
Vương Thu Nhi đã có kinh nghiệm đối với phi hành hồn đạo khí, cũng không còn bài xích nữa, nhận lấy bình sữa làm theo lời Hoắc Vũ Hạo chỉ dẫn, quả nhiên cảm giác dược hồn lực tinh khiết tiến vào cơ thể của mình, nhanh chóng bổ sung hồn lực đã tiêu hao.
"Cái này lại có thể bổ sung hồn lực? Các ngươi, các ngươi nghiên cứu hồn đạo khí đã đến trình độ này rồi sao?" Vương Thu Nhi vẻ mặt khiếp sợ nói.
Hoắc Vu Hạo lúc này cũng không có tâm tư cùng nàng giải thích nhiều như vậy, tức giận nói: “
Hoắc Vũ Hạo lúc này kia có tâm tư cho nàng giải thích nhiều như vậy, tức giận nói: "Không ăn qua thịt heo, cũng phải biết heo chạy ra sao chứ.
Ngươi thậm chí ngay cả bình sữa cũng không biết sao?"
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta chỉ thấy có một con heo đang bay trên trời."
Hoắc Vũ Hạo giơ ra hai ngón tay nói: "Hai con."
"Ngươi! Ngươi mới là heo." Vương Thu Nhi mặt có chút đỏ lên.
Hoắc Vũ Hạo không nói gì nữa, hắn muốn tiết kiệm thể lực của mình, cố gắng bay được nhiều hơn một chút.
Từ Sử Lai Khắc thành đến Thiên Đấu thành khoảng cách cũng không gần.
Phi hành hơn một canh giờ, mặc dù có bình sữa bổ sung nhưng hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Vương Thu Nhi làm như không để ý tới hắn, liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: “ Ngươi rốt cục phải cứu ai vậy.”
Hoắc Vũ Hạo không lên tiếng.
"Nè, ta đang nói chuyện với ngươi đấy." Vương Thu Nhi đụng hắn một cái.
Đang phi hành ở tốc độ cao, Hoắc Vũ Hạo sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã mất đi thăng bằng, nhất thời căm tức nhìn nàng nói:” Muốn giết ta thì cứ trực tiếp ra tay, nói ít chút được hay không? ta đang rất phiền.”
"Ngươi ••••••" Vương Thu Nhi cũng muốn phát tác, nhưng không biết tại sao, vẫn còn nhịn được.
Hừ một tiếng, quả nhiên không mở miệng nữa.
Lúc này trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Mà trong Sử Lai Khắc học viện, lại mất đi hai nhân vật trọng yếu.
"Vũ Hạo? Huynh không thấy hắn! Tối hôm qua không phải muội đã đưa hắn trở về sao?" Bối Bối nghi hoặc nhìn Vương Đông Nhi nói.
Sáng nay Vương Đông Nhi đã đến phòng Hoắc Vũ Hạo tìm hắn, một là muốn xem hắn khôi phục chưa, hai là hy vọng nghe hắn giải thích chuyện hôm qua.
Nhưng không ngờ, phòng của Hoắc Vũ Hạo trống không.
Chăn nệm cũng vẫn còn xốc xếch, không có gấp lại.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo thì đã không thấy đâu.
“ Đại sư huynh, hắn không có ở trong phòng! Ta cũng tỉm khắp nội viện cũng không thấy bóng dáng của hắn.” Vương Đông Nhi vội vàng nói.
Thương tâm là thương tâm, nàng lo cho an nguy của Hoắc Vũ Hạo nhiều hơn.
Đột nhiên mất tích, lại không để lại lời nhắn gì, làm sao nàng không cuống lên được.
Từ Tam Thạch châm biếm nói: “ Tiểu tử Vũ Hạo này còn không phải là cảm thấy chuyện hôm qua không cách nào nói được với muội, cho nên chạy mất.
Còn không phải là cùng Vương Thu Nhi bỏ trốn sai.
Hắc hắc.”
Vương Đông Nhi cả giận nói: "Tam sư huynh, huynh còn nói lung tung nữa ta liền cùng huynh tuyệt giao."
Bối Bối cũng trợn mắt nhìn Từ Tam Thạch một cái, nói: "Ngươi đừng ở chỗ này thêm dầu vào lửa.
Tiểu sư đệ cũng thật là, coi như đi ra ngoài làm việc, cũng có thể nói cho Đông Nhi một tiếng chứ.
Lẳng lặng đi như vậy.
Đông Nhi, muội đừng có cuống lên như vậy, huynh đi tìm Huyền lão, hỏi một chút lão có phân phó Vũ Hạo làm chuyện gì hay không.
Sau đó chúng ta ở trong học viện cẩn thận tìm lần nữa xem.
Mới sáng sớm, hắn hẳn là đi chưa được xa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...