Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


Vương Đông cười nói:
- Ngươi bị hành hạ đến phát rồ rồi sao? À phải rồi, chúng ta tu luyện ở đây luôn đi, lát nữa Chu lão sư về thấy chúng ta đang đợi bà mà cũng không quên tu luyện, nhất định sẽ rất hài lòng, cũng không bực bội chúng ta nữa.
Hoắc Vũ Hạo gõ lên đầu hắn một cái, nói:
- Chỉ biết nghĩ mấy thủ đoạn gian trá này là giỏi.
- Có ngươi mới dùng mánh lới ấy.

Chiều còn mấy trận đấu nữa, chúng ta ở đây khôi phục hồn lực có gì không đúng chứ? Làm ko? Làm thì nhanh lên.
Vừa nói hắn cừa cỡ giày nhảy lên ngồi khoanh chân trên tràng kỹ, hai tay còn vươn ra vẫy vẫy Hoắc Vũ Hạo.
Bình thường Hoắc Vũ Hạo miễn có thời gian là tu luyện nên giờ đương nhiên cũng không có ý cự tuyệt, hắn cũng ngồi theo Vương Đông, bốn bàn tay đưa lên chạm vào vào.

Hai người đồng thời vận hành hồn lực.
Lần này quá trình vận chuyển hồn lực của cả hai khác hẳn so với xế chiều hôm qua, hồn lực hai người đã gần gũi hơn rất nhiều rồi, vừa mới bắt đầu tích tắc sau Hạo Đông lực đã xuất hiện, hơn nữa nó còn tự động vận hành theo quỹ tích cũ, thậm chí tốc độ còn tăng thêm một ít.
Vì lúc bắt đầu tu luyện, cả hai đều nhắm mắt lại nên không nhận ra nơi song chưởng giao nhau lần lượt xuất hiện ba màu lam, tím, ánh kim, rồi liên tục xoay quanh từ cánh tay kéo dài đến cả người, dần dần cả hai người được một vòng hào quang ba màu bao phủ.
Ban đầu hai người bọn họ chỉ định hồi phục lại chút hồn lực thôi, nhưng không ngờ vừa tu luyện không bao lâu thì tiến vào trạng thái nhập định, không còn biết gì đến mọi chuyện xung quanh nữa.
Một lát sau, Chu Y quay trở lại, còn dẫn theo một người nữa, nếu lúc này Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo còn tỉnh táo nhất định sẽ giật mình kinh hãi, vì người kia không ai khác chính là Vương Ngôn, vị lão sư đã giám sát mười trận đấu đầu tiên trong kỳ sát hạch này của bọn họ.
Thấy bộ dạng tu luyện của hai đứa nhóc kia, Chu Y vô cùng sửng sốt, còn Vương Ngôn phải nói là chấn động.

Sau đó hai người như hiểu ý nhau cùng đưa một ngón tay lên miệng làm động tác bảo người kia giữ im lặng.
Ánh mắt của Chu Y đầy vẻ nghi vấn nhưng Vương Ngôn chỉ nhìn bà rồi lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống quan sát Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Hắn càng quan sát càng cảm nhận được sự đặc biệt trong quá trình tu luyện của cả hai thì lại càng khiếp sợ, hai tay theo bản năng xoa xoa vào nhau.
Chu Y cũng đã quen biết Vương Ngôn khá lâu rồi, bà nhớ rõ ràng cái hành động này chỉ khi nào hắn vô cùng hồi hợp và hưng phấn mới như thế thôi.

Mà bản thân bà, tuy không hiểu biết nhiều về vũ hồn dung hợp nhưng bà cũng cảm nhận được trạng thái tu luyện hiện giờ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hết sức kỳ lạ, ít nhất là từ trước đến nay bà chưa từng nghe nói qua.

Hai hồn sư cùng liên thủ tu luyện? Hồn lực chẳng những không xung đột mà còn dung hợp hổ trợ lẫn nhau? Còn tốc độ lưu chuyển của ba màu lam, tím, ánh kim kia cũng thật là nhanh, cho dù là hồn sư cấp bậc Hồn Tôn cũng chưa chắc có thể bì kịp a!
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vận chuyển hồn lực đến ba mươi sáu vòng mới ngừng lại được, lúc này chẳng những hồn lực của cả hai đã hoàn toàn hồi phục, tu vi còn có vẻ tiến bộ được một chút.
Bọn hắn đồng thời thở dài một hơi, rồi thu hồn lực lại, ánh sáng ba màu trên người họ cũng từ từ tiêu tán.
Khi cả hai mở mắt ra đều cảm giác được tinh thần hết sức thoải mái, tốc độ tu luyện thật là kinh hồn.

Bất quá, tích tắc sau bọn họ lại giật mình phát hiện cách đó không xa, Chu Y và Vương Ngôn đang im lặng ngồi nhìn bọn họ.

Hoắc Vũ Hạo giật mình kêu lên.
- Chu lão sư, Vương lão sư.
Cả hai lúc này mới sực nhớ bọn họ đang ở văn phòng của Chu Y a.
Hoắc Vũ Hạo xấu hổ nói:
- Chu lão sư, cả hai chúng ta muốn nhanh chóng khôi phục lại hồn lực, để chiều còn chiến đấu, nên...
Chu Y khoát tay nói:
- Không cần giải thích, chăm chỉ thế là tốt.

Vị này là lão sư Vương Ngôn, là một lão sư thiên tài thuộc trường phái lý luận, chức danh còn cao hơn ta một bậc, cũng là người có nhiều nghiên cứu về Vũ Hồn dung hợp kỹ.
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Ta nghĩ không cần phải giới thiệu nữa, chúng ta đã từng gặp nhau rồi, ta chính là người giám sát mười trận đấu sát hạch trước của bọn họ.
Vẻ mặt hắn lúc này đã khôi phục lại bình thường, nhưng nội tâm thì sao? Chỉ có hắn mới rõ thôi.
- Vương lão sư.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng cúi người hành lễ với Vương Ngôn.
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Nãy giờ ta đã cẩn thận quan sát quá trình tu luyện của các ngươi, ban đầu ta vẫn chưa tin lời Chu Y, nhưng giờ ta phải công nhận mình thật thiếu hiểu biết.

Ta hoàn toàn chắc chắn, và có thể thay các ngươi cam kết với Chu Y mọi chuyện đều là thật, các ngươi đã thành công dung hợp vũ hồn và Vũ Hồn dung hợp kỹ.
Chu Y kinh ngạc nhìn hắn nhưng không hề có ý xen vào.
Vương Ngôn nói:
- Hồn lực của hai ngươi dung hợp vào nhau không có chút xung đột nào, hơn nữa có có thể giúp đỡ lẫn nhau tu luyện nữa.

Chuyện này, trong vạn năm nay, chưa hề được ghi lại trong điển tịch của học viện Sử Lai Khắc, chuyện này chỉ có một cách giải thích, đó là, vũ hồn của hai ngươi dung hợp với tỉ lệ trăm phần trăm, chuyện này trước nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Hơn nữa, chúc mừng hai nhóc, từ giờ về sau khi hồn lực của các ngươi dung hợp sẽ hình thành trạng thái tuy hai mà một, tốc độ cũng tăng gấp mấy lần.

Thậm chí ta cũng dám chắc, sau này, các ngươi nhất định sẽ trở thành niềm tự hào của học viện Sử Lai Khắc.
Hoắc Vũ Hạo nghe Vương Ngôn giảng giải không khỏi âm thầm thán phục, mọi chuyện này hắn đều biết rồi nhưng là do Thiên Mộng Băng Tằm nói cho hắn biết, còn vị Vương lão sư này chỉ đứng ngoài quan sát cũng có thể nhận ra được, không hổ danh thiên tài lý luận của học viện.
Vương Đông khó hiểu hỏi:
- Vương lão sư, vậy tại sao hôm nay chúng ta lại không thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ? Chả nhẽ còn vấn đề gì nữa sao?
Vương Ngôn bật cười nói:
- Tiểu quỷ, ngươi nghĩ Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng giống như những hồn kỹ bình thường khác sao? Muốn thi triển là thi triển à.

Các ngươi muốn thi triển thì nhất định vũ hồn và tinh thần lực đều phải cùng ở trạng thái tốt nhất.

Vũ hồn dung hợp với tỷ lệ hoàn mỹ như thế này cũng là lần đầu tiên ta được thấy, nhưng theo kinh nghiệm của ta, thường thì mới hoàn thành dung hợp, mỗi lần thi triển xong sẽ bị trì hoãn một thời gian.


Trong lúc này, các ngươi không thể tiếp tục thi triển nó nữa, ta đoán có thể là bảy ngày, sau này tu vi các ngươi tăng lên thì khoảng thời gian này sẽ dần dần giảm bớt.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vương lão sư, thế phải đến khi nào mới có thể thoải mái sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ này đây?
Vương Ngôn nói:
- Hiện giờ còn quá sớm để trả lời các ngươi, ta đoán ít nhất phải đến cấp bảy mươi có Vũ Hồn chân thân mới được.

Bất quá, vũ hồn dung hợp của các ngươi là dạng hoàn mỹ nhất nên không thể so sánh với những trường hợp khác được, ta đề nghị các ngươi từ giờ trở đi mỗi ngày đều thử thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ, đến khi nào có thể thi triển được nữa mới có thể xác định chính xác thời gian tạm ngưng của các ngươi là bao nhiêu.

Nhớ là sau khi biết kết quả phải lập tức đến tìm ta, ta muốn tận mắt xem Vũ Hồn dung hợp kỹ của các ngươi là gì.

Ta tò mò quá rồi a
Nhờ Vương Ngôn giải thích nên Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã hiểu rõ hơn về Vũ Hồn dung hợp kỹ.
Chu Y từ nãy giờ vẫn im lặng chợt hỏi:
- Vương lão sư, bọn chúng có tỷ lệ dung hợp hoàn mỹ như thế, ngoài chuyện hổ trợ lẫn nhau tu luyện còn có ưu đãi gì nữa không?
Vương Ngôn cười ha hả nói:
- Chu lão sư, đừng có tham lam qua a! Bà đã nhặt được hai bảo bối rồi còn chưa đủ sao, chỉ riêng chuyện hổ trợ tu luyện này đã giúp bọn chúng tăng gấp đôi tốc độ rồi.

Bây giờ thì chưa thấy gì thôi nhưng vài năm nữa xem, ta dám chắc không đến ba năm bọn họ sẽ là những người nổi bật trong đám học viên đồng lứa, tuyệt đối những đệ tử cùng lứa tuổi với bọn chúng không ai có thể đuổi kịp tu vi của bọn họ đâu.

Bất quá, câu hỏi của ngươi cũng không phải không đúng, ưu điểm còn lại chính là uy lực.
- Điểm này ngươi phải đoán ra mới đúng chứ, theo quy tắc của Vũ Hồn dung hợp, tỷ lệ phù hợp càng cao thì uy lực của nó càng lớn.

Có điều, từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện trường hợp này nên chúng ta cũng chẳng biết uy lực của nó mạnh đến mức độ nào, cho tên ta mới hi vọng bản thân mình được tận mắt chứng kiến bọn hắn thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ.

Hơn nữa, đó là cái dạng công kích gì ta cũng rất muốn biết.
Chu Y gật đầu nói:
- Cám ơn ngươi đã thức tinh ta, Vương lão sư, chuyện này ta với ngươi cùng đi báo lên trên đi.
Vương Ngôn lắn đầu, mỉm cười nói:
- Không cần.

Một mình bà đi báo là được rồi.

Bà lẽ ra phải thăng đến bậc lão sư cao cấp từ lâu rồi.

Hơn nữa, hai tên nhóc kia là bà phát hiện chứ không phải ta, làm sao ta tranh công với bà được.
Chu Y mỉm cười gật đầu với hắn.
Vương Ngôn đứng lên nói:
- Hai tên nhóc này, các ngươi phải cố gắng hơn nữa.

Ráng mà lọt vào nhóm tám đội dẫn đầu, lúc đó sẽ có các lão sư cao cấp đến xem các trận đấu của các ngươi.

Hơn nữa, phần thưởng cho quán quân lần này cũng không ít đâu nha, không thể để vuột mất được.

Ta tin các ngươi, hơn nữa, sau này có vấn đề gì thắc mắc cứ đến tìm ta.

Phòng làm việc của ta ở lầu bốn.

Chu lão sư, ta đi trước đây.
Chu Y lập tức bước đến tiễn Vương Ngôn ra cửa, Vương Ngôn trước khi đi còn quay lại liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông một cái rồi mới ra về.
Chu Y lúc này cũng không bước vào phòng nữa, mà vẫy tay gọi Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo đến.
- Đi ăn cơm.

Cơm trưa nay ta mời các ngươi.
Tuy bà không nói gì thêm, nhưng chỉ với hành động này cũng đã thể hiện lời xin lỗi của bà với sự hiểu lầm trước kia.
Hai người Hoắc Vũ Hạo tuy bất ngờ nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, bọn họ hưng phấn chạy như bay ra khỏi phòng, đi theo Chu Y xuống nhà ăn.
Chu Y mời ăn quả nhiên không tầm thường, hôm nay bọn hắn lần đầu tiên được ăn thử món ăn cao cấp nhất.

Đừng nói Hoắc Vũ Hạo, đến cả Vương Đông cũng là lần đầu tiên được ăn ngon đến vậy.
Món ăn cao cấp nhất ở nhà ăn có giá cực cao, hơn nữa món ăn mỗi ngày đều không giống nhau, giá cả đều được tính bằng kim hồn tệ.

Hôm nay món ăn cao cấp nhất chỉ có hai loại, Chu Y không chút keo kiệt gọi cho mỗi người hai phần, tổng cộng tiêu hết gần sáu mươi kim hồn tệ.
- Chu lão sư, ngài đừng tốn kém quá.
Hoắc Vũ Hạo ngượng ngùng nói, hắn bán cá nướng suốt một thời gian mới còn chưa được sáu mươi kim hồn tệ nữa.
Chu Y nói:
- Ăn nhanh đi cho nóng.

Các ngươi nghĩ học viện làm món cao cấp nhất này để kiếm tiền à.

Thật ra, trong tất cả những món ăn ở đây, chỉ có những món này khiến học viện phải chịu lỗ thôi.
- Cái gì?

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông gần như đồng thời hỏi.
Chu Y cười nhẹ một tiếng, nói:
- Đương nhiên vì tẩm bổ thân thể cho đệ tử rồi.

Hai ngươi có biết hai món này là gì không?
Bà vừa nói vừa chỉ xuống bàn.
Hai món ăn đều thơm phưng phức, một bên là canh, một bên là thịt chưng cách thủy.
Món thịt chưng cách thủy, nguyên liệu chủ yếu là thịt xắt lát mỏng và gân, phần nước sốt bên trên tỏa ra một mùi hương ngào ngạt, thịt và gân đều được nấu mềm săn lại, mỡ từ thịt chảy ra tạo thành vị béo ngậy mà không ngán, chỉ cần nhìn và ngửi một cái thôi đã cảm thấy hết sức thèm thuồng rồi.
Về phần món canh, phía trên còn ánh ra một màu vàng kim, bên trong chén tuy chỉ có mỗi nước canh nhưng hương vị tỏa ra còn đậm đà hơn món thịt chưng kia nữa, trong mùi hương ấy dường như có cả mùi của thảo dược.
Chắc chắc hai món này Hoắc Vũ Hạo không thể biết tên rồi, Vương Đông ngập ngừng một chút rồi nói:
- Chu lão sư, món thịt chưng này, thịt hình như là thịt của Lân Giáp Ma Ngạc (hình như là một loại cá sấu)? Còn canh thì đệ tử không biết...
Chu Y gật đầu nói.
- Không hổ danh là đệ tử thế gia, ngươi nói đúng lắm.

Món thịt chưng này đúng là làm từ thịt của Lân Giáp Ma Ngạc.

Nó là một hồn thú lưỡng ngư, thịt của nó có thể nói là vật đại bổ cho hồn sư muốn nâng cao thể chất, tăng cường tính dẻo dai.

Là thứ rất hiếm có.

Bởi vì vảy của loài hồn thú này rất cứng, có thể ví như kim cương, muốn chế biến nó phải cần đến một đầu bếp cực giỏi mới có thể làm được.

Cho nên, ta có thể khẳng định với các ngươi, học viện Sử Lai Khắc chúng ta không chỉ là học viện đệ nhất thiên hạ, mà những đầu bếp ở đây cũng thế.

Hồn thú Lân Giáp Ma Ngạc trưởng thành phải ít nhất một ngàn năm, hiện giờ các ngươi đã thấy món ăn này quý giá đến mức nào chưa?
- Còn canh này, là từ một loại hồn thú phi hành, nó có tác dụng xoa diệu nội tạng bên trong.

Rất có lợi cho việc tu luyện sau này.
- À quên nữa, lần trước ta có nhắc đến việc trong đợt sát hạch này có ba tên Hồn Tôn tu vi trên ba mươi cấp, ba đứa nhỏ này đều là đệ tử của những gia tộc lớn, bọn chúng không chỉ có thiên phú tốt mà từ bé đã được tẩm bổ rồi, cho nên ở độ tuổi này mới có thể đạt đến bậc Hồn Tôn.

Vương Đông, ta nghĩ trước khi ngươi đến học viện cũng có đãi ngộ tương tự, tại sao không đạt được tu vi này? Có phải ngươi lười biếng không? Hay còn nguyên nhân đặc thù khác? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi vừa qua mười một tuổi không lâu phải không?
Vương Đông gật đầu nói.
- Chu lão sư, đệ tử nhất định vượt cấp ba mươi trước mười hai tuổi.
Chu Y nói:
- Thôi, các ngươi ăn cơm đi.

Ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi một lát, trận đấu chiều nay cũng sắp bắt đầu rôi.

Ta sẽ báo lên trên trường hợp Vũ Hồn dung hợp kỹ của các ngươi, nếu các ngươi có thể may mắn được xét vào nhóm đệ tử trung tâm của ngoại viện thì sau này học viện sẽ cung cấp miễn phí khẩu phần ăn cao cấp này.

Ưu đãi về mặc tu luyện nhiều đến mức các ngươi không ngờ được đâu.

Nhưng ta cũng không dám chắc các ngươi có được xét duyệt hay không, vì học viện Sử Lai Khắc của chúng ta trước nay không thiếu đệ tử thiên tài, có lẽ nếu các ngươi đạt được thứ hạng cao trong kỳ sát hạch thì lại khác.

Nói thật lúc trước khi ta học ở đây cũng không được xét làm đệ tử hạch tâm nữa, cũng chả có tư cách tiến vào nội viện.

Trở thành đệ tử hạch tâm là một trong những bước quan trọng để đạt được tư cách xét tuyển vào nội viện.

Gần như một nửa đệ tử hạch tâm đều trở thành đệ tử nội viện, hơn nữa các ngươi còn được học viện tạo mọi điều kiện học tập và tu luyện, có lão sư giỏi nhất giảng dạy nữa, hiểu chưa?
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thanh đá, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiếng.
Những lời Chu Y khen vị đầu bếp kia không ngoa chút nào, Hoắc Vũ Hạo còn đỡ, trước nay hắn có bao giờ được ăn qua những món cao lương mỹ vị như thế này đâu, nhưng Vương Đông lại khác, trước đây những thứ thế này ăn đã nếm qua không ít nhưng hương vị ở đây là ngon và đặc biệt nhất, nếu so sánh có thể nói hơn đến vài bậc.
Sau khi ăn xong, cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều cảm thấy trong người xuất hiện một luồng khí ấm áp, bắt đầu từ dạ dày rồi từ từ truyền khắp tứ chi bách hãi.

Món ăn ngon lại còn thần kỳ đến vậy, đúng là tiền nào của nấy a!
Chu Y tiễn cả hai về đến tận cửa ký túc xá, trước khi đi bà còn kéo, ghìm chặc bả vai Hoắc Vũ Hạo nói:
- Trời sinh không phải quý tộc, thì dùng thực lực của mình biến mình trở thành quý tộc.
Nói xong câu đó bà liền xoay người rời đi.

Từ khi bước vào nhà ăn đến giờ, vẻ mặt lạnh lùng của bà dường như đã hoàn toàn biến mất.
Gần cửa ký túc xá, có một ông lão thích nằm trên ghế ngủ gật, dường như là quản lý ở đây nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến nó, lão nghe câu nói cuối cùng của Chu Y cũng khẽ thở dài than thở một câu, nhưng chẳng ai có thể nghe rõ.

Hoắc Vũ Hạo theo thói quen vào chào ông lão một câu rồi cùng Vương Đông trở về phòng.
Cả hai vừa mới ăn xong thức ăn quý giá như thế, nếu không đi tu luyện ngay, để lãng phí thật là đáng xấu hổ.

Trận đấu kế tiếp chắc chắn sẽ không dễ dàng như trận đấu đầu tiên rồi.

***
Reng reng reng.
Tiếng chuông báo giờ học buổi chiều bắt đầu cũng là hiệu lệnh cho biết mười sáu trận của vòng loại thứ hai của ba mươi hai đội đã chuẩn bị bắt đầu.
Ba mươi hai đội vừa thắng trận đấu ban sáng đang có mặt đầy đủ tại khu vực sát hạch để bóc thăm trận đấu sắp tới.

Sau khi rút thăm xong, mỗi đội lại di chuyển về từng khu vực tương ứng.

Khu vực thi đấu buổi chiều này cũng không khác gì so với lúc sáng, nhưng do số lượng giảm đi một nữa nên cả khu vực sát hạch rộng lớn lại thay đổi các vách ngăn, chỉ còn có mười sáu khu mà thôi.
Ở phía bắc Khu vực Sát Hạch có một đài cao chừng hai mươi thước, được sáu cái trụ sắt thật lớn bên dưới chống đỡ.

Cao cao bên trên có một vài người đang đứng đấy quan sát, với độ cao và vị trí này sẽ dễ dàng quan sát mọi khu vực sát hạch bên dưới và tất cả tình huống phát sinh tại mỗi sân thi đấu.
Lần này Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo không đến muộn nữa, khiến Tiêu Tiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khu vực sát hạch chiều nay của bọn họ là số tám, khi ba người họ đến thì đã có một đội chờ sẵn bên trong rồi.
Điều khiến ba người Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc chính là, ba người kia, tất cả đều là nữ, hơn nữa đều là những cô bé xinh xắn dễ thương.
***
Trên đài quan sát.
Chu Y im lặng đứng nhìn các trận đấu bên dưới đang chuẩn bị bắt đầu.

Tuy trong vòng đầu lớp của bà có nhiều tổ được vào vòng loại nhất nhưng đến giai đoạn này một số ít đệ tử đã bộc lộ ra thực lực thật sự của họ nên đến lượt ba mươi hai đội, lớp Một ban Tân Sinh chỉ còn có năm đội.

Mặc dù vẫn hơn các lớp khác nhưng không còn ưu thế tuyệt đối như ban đầu nữa.
Trận đấu từ ba mươi hai xuống mười sáu đội rất là quan trọng a.
- Chu lão sư, bà đang tìm đội ách chủ bài của mình sao? Ta vừa bên chổ rút thăm sang đây, thật là trùng hợp, đội ách chủ bài của bà lại gặp phải đội ách chủ bài của chúng ta, bọn chúng đang ở khu vực số tám đấy, bà đoán thử xem, đội nào sẽ thắng?
Một nữ sư phụ vẻ ngoài khoảng ba mươi tuổi đi đên bên cạnh Chu Y, cười cười nói.
Chu Y tối sầm mặt nói:
- Mộc Cận, ngươi nghĩ đệ tử của ngươi sẽ thắng à?
Mộc Cận tuổi thật tuy không còn nhỏ nữa nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài tươi trẻ, cô ta mỉm cười lắc đầu nói:
- Không hẳn là thế, trên đời đâu có gì là tuyệt đối.

Bất quá, ta nghe nói lớp bà không có đệ tử thiên tài nào trên cấp ba mươi a.

Thật là đáng tiếc.
Chu Y lạnh lùng nói.
- Ngươi khiêu khích ta à?
Nụ cười trên mặt Mộc Cận nháy mắt biến mất.
- Đúng thế thì sao? Chẳng phải lớp bà có thành tích tốt nhất còn gì? Ta muốn xem, đệ tử của bà có bao nhiêu tổ được vào đến vòng tám đội.

Ban nãy ta biết tin đội ách chủ bài của ta gặp phải đội ách chủ bài của bà thật lòng ta thấy rất thoải mái, đây là lần đầu tiên tâm trạng của ta vui vẻ đến thế.

Nghe nói bà muốn thăng cấp lên bậc cao cấp à, ai, để xem lần này bà thăng cấp bằng cách nào đây.
Chu Y cũng không thèm nhìn vẻ mặt đầy châm chọc của Mộc Cận, bà tập trung sự chú ý vào ba người Hoắc Vũ Hạo bên dưới rồi thản nhiên nói.
- Có dám đánh cược không?
Mộc Cận quả thật muốn đến đây khiêu khích Chu Y tức điên lên, nhưng nghe bà nói thế không khỏi có chút do dự.
- Đánh cược, bà lấy gì cược với ta?
Chu Y cuối cùng cũng không phớt lờ cô gái kia nữa, bà xoay người nhìn thẳng vào ả lạnh lùng nói:
- Một khối Hồn Cốt, ngươi dám không?
Nghe được hai chữ Hồn Cốt, hai mắt Mộc Cận khẽ nhíu lại.
Đối với hồn sư, Hồn Hoàn đã rất là quý giá rồi, bởi vì mỗi hồn sư đều cần có nó để đột phá bình cảnh.
Mà Hồn Cốt, còn trân quý hơn Hồn Hoàn gấp trăm ngàn lần, mỗi hồn sư có thể dung hợp sáu khối Hồn Cốt, lần lượt là tứ chi, đầu, và cả thân thể.
Từng Hồn Hoàn sẽ đem lại cho hồn sư một kỹ năng, ngoại trừ Thập vạn niên Hồn Hoàn là hai.

Nói cách khác, một hồn sư bình thường tu luyện đến bậc Phong Hào Đấu La có chín Hồn Hoàn thì sẽ có chín kỹ năng khác nhau.

Mà Hồn Cốt kia, lại vượt ngoài phạm tù này, bản thân nó cũng có thể mang đến cho hồn sư một cái kỹ năng, hơn nữa còn có tác dụng cải tạo, phụ trợ cho bộ phận thân thể tương ứng nữa.
Hồn Hoàn sinh ra từ bất cứ hồn thú nào sau khi chết đi, nhưng Hồn Cốt thì không phải thế, chỉ có Thập vạn niên Hồn Thú mới có khả năng tạo ra Hồn Cốt, còn hồn thú bậc thấp hơn, xác suất tạo ra Hồn Cốt thấp đến đáng thương, chỉ có một phần vạn a! Thế nên, mỗi khi Hồn Cốt xuất hiện đều sẽ khiến giới hồn sư tranh đoạt sức đầu mẻ trán.
Trong giới Hồn Sư vẫn lưu truyền một câu nói thế này: "Muốn trở thành một Hồn Sư mạnh mẽ, nhất định phải cố gắng tu luyện hồn lực và tìm Hồn Hoàn tốt nhất trong khả năng chịu đựng của cơ thể.

Nhưng, muốn trở thành một Hồn Sư vĩ đại, một cường giả chân chính ở Đấu La Đại Lục thì nhất định phải có một khối Hồn Cốt của riêng mình, số lượng Hồn Cốt càng nhiều thì bản thân người ấy càng cường đại."
Hồn Cốt, theo một ý khác cũng có thể xem là một dạng đan dược gia tăng tu vi, vì mỗi lần dung hợp Hồn Cốt, hồn sư đều sẽ tăng lên một lượng hồn lực đáng kể.
Thế mà lúc này Chu Y lại muốn đem Hồn Cốt ra làm vật đánh cược, liều mạng như thế Mộc Cận làm sao không giật mình kinh hãi được chứ.

Quan trọng nhất, nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao Chu Y lại tự tin đến thế.
Khóe miệng Chu Y nhếch lên một cái lộ vẻ khinh thường.
- Nếu không dám thì tránh xa ta một chút, cái mùi nước hoa của ngươi khiến ta buồn nôn quá.
Ánh mắt Mộc Cận lóe ra sát khí, nói
- Được, ta đánh cược với ngươi.

Không cần phải khua môi múa mép dọa dẫm ta.

Nếu ta thua thì ta sẽ đưa cho ngươi một khối Hồn Cốt, còn ngươi thua, thì bảo Phàm Vũ làm cho ta một cái Cận thể Hồn Đạo Khí.
Chu Y lạnh lùng nói:
- Người đánh cuộc với ngươi là ta, không phải hắn.

Ta thua cũng sẽ đưa cho ngươi một khối Hồn Cốt.
Mộc Cận hừ một tiếng.
- Ta không cần Hồn Cốt của ngươi, ta chỉ cần Cận thể Hồn Đạo Khí của Phàm Vũ làm thôi.
- Được, ta thay bà ấy đồng ý.
Một giọng nói trầm trầm vang lên, một bóng người cao to lực lưỡng không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Chu Y.

Người này còn không phải là vị Phàm lão sư ngày trước Chu Y đã dẫn Hoắc Vũ Hạo sang Hồn Đạo hệ gặp sao?
Thấy Phàm Vũ xuất hiện, Mộc Công nhất thời biến sắc, bộ dạng kiêu ngạo ban nãy hoàn toàn biến mất, vẻ mặt cũng tái nhợt, lùi về sau vài bước, vành mắt ửng đỏ nhìn Phàm Vũ, nói:

- Ngươi hợp sức với bà ấy ức hiếp ta.
Sắc mặt Phàm Vũ vẫn bình tĩnh, đôi mày chỉ khẽ nhăn lại một chút.
- Là ngươi cố tình gây sự trước, nếu muốn cá cược thì tiếp, không thì thôi, đừng có kiếm chuyện với Chu Y nữa.

Mà ta với ngươi chỉ là đồng sự, thế thôi.
- Cược, tại sao lại không dám cược.

Ta thua bà ấy không có nghĩa học viên của ta cũng thua học viên của bà ấy.
Mộc Cận nói xong liền xoay người tập chung sự chú ý xuống sân thi đấu, hai tay nàng nắm chặt lan can, hai mắt đỏ ửng chực trào nước mắt.
Ba người Hoắc Vũ Hạo bên dưới hoàn toàn không biết những chuyện đang phát sinh trên này, bọn hắn còn mãi bận quan sát đối thủ của bọn họ.
Ba cô bé kia đều mặc đồng phục Tân Sinh.

Đứng trước nhất là một cô bé với mái tóc ngắn màu vàng khá cao, chỉ thấp hơn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông một chút, nhìn qua có vẻ nhanh nhẹn, đôi mắt màu lam to tròn, hai hàng lông mi thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu.
Sau lưng cô bé, bên trái là một nữ sinh có mái tóc ngắn đỏ rực, đôi mắt cũng màu đỏ mang chút khí tức khủng bố, nhưng các đường nét trên mặt đều cực kỳ hoàn mỹ, da trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lùng đủ để so với Chu lão thái thái.

Còn bên phải là một cô bé với vẻ đẹp tươi sáng nhu mì, mái tóc dài màu xanh lục xõa bồng bềnh sau lưng, đôi mắc cũng giống với màu tóc, nhưng lúc này lại khiến người nhìn vào có cảm giác nữ sinh này là một cô bé yếu đuối cần sự che chở.
Lão sư giám thị hô to.
- Hai bên vào sân xưng tên.
Hai đội, sáu người, đồng thời bước vào sân.

Ba người Hoắc Vũ Hạo vẫn giữ nguyên thế trận cũ, Vương Đông ở trước, kế đên là Tiêu Tiêu và sau cùng là Hoắc Vũ Hạo.
Bên phía ba cô bé kia thì cố chút thay đổi, cô nàng tóc vàng đứng đầu tiên và hai cô bé đứng phía sau đổi chổ cho nhau.
Cô bé với mái tóc ngắn màu đỏ ngạo nghễ nói:
- Lớp Chín ban Tân Sinh, Vu Phong, cấp hai lăm, Cường Công hệ Chiến Hồn Đại Sư.
Cô bé tóc dài màu lục nghe thấy thế khẽ liếc mắt quở trách, bất quá cô bé cũng không thay đổi thái độ, có điều với giọng nói dịu dàng nên không có vẻ phản cả.
- Lớp Chín ban Tân Sinh, Nam Môn Duẫn Nhi, cấp hai mươi bốn, Mẫn Công hệ Chiến Hồn Đại Sư.
Cô bé tóc màu xanh lục vừa nói xong thì từ sau truyền ra một giọng nói bình thản.
- Lớp Chín ban Tân Sinh, Ninh Thiên, cấp ba mươi mốt, Phụ Trợ hệ Khí Hồn Tôn.
Cô bé vừa dứt lời, ba người Hoắc Vũ Hạo đồng thời chấn động, cấp ba mươi mốt, Hồn Tôn?
Bọn họ nào ngờ vừa mới đến vòng đấu loại ba mươi hai đội đã gặp phải một trong ba người đạt bậc Hồn Tôn, lại còn là Phụ Trợ hệ Khí Hồn Tôn nữa chứ...
Bởi vì, Khí Hồn Sư tu luyện cũng chậm hơn Chiến Hồn Sư rất nhiều, vậy mà đối phương chỉ sấp xỉ mười hai tuổi đã đạt cấp ba mươi mốt, thiên phú của cô bé này không thể đơn giản dùng hai chữ "thiên tài" để hình dung nữa.
Tuy khiếp sợ nhưng ba người Hoắc Vũ Hạo cũng không quên xưng tên, đối phương bắt đầu từ Chiến Hồn Sư thì bọn họ cũng vậy.
- Lớp Một ban Tân Sinh, Vương Đông, cấp hai mươi bốn, Cường Công hệ Chiến Hồn Đại Sư.
- Lớp Một ban Tân Sinh, Tiêu Tiêu, cấp hai mươi hai, Khống Chế hệ Chiến Hồn Đại Sư.
Hoắc Vũ Hạo là người giới thiệu cuối cùng.
- Lớp Một ban Tân Sinh, Hoắc Vũ Hạo, cấp mười bảy, Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư.
Nghe hắn bảo mới cấp mười bảy, Vu Phong liền bĩu môi khinh thường.
Vương Đông thấy thái độ của Vu Phong liền nhíu mày, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm cô bé, không biết tại sao thấy Vu Phong lộ vẻ khinh miệt Hoắc Vũ Hạo hắn liền cảm thấy lửa giận bừng bừng.
Vu Phong cũng cảm thấy ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, Vu Phong hừ lạnh một tiếng.

Trận đấu chưa bắt đầu mà không khí đã đầy mùi thuốc súng rồi.
Hoắc Vũ Hạo vỗ vai Vương Đông một cái, Vương Đông liền quay đầu lại nhìn hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau, không cần mở miệng nói gì đã hiểu rõ ý của đối phương.
Đúng lúc này, vị lão sư giám sát bên ngoài lại hét lớn một tiếng.
- Trận đấu - Bắt đầu.
Vương Đông nhún chân một cái phóng thẳng ra bên ngoài, hai cánh cũng đồng thời giang rộng.
Bất kể Vu Phong, Nam Môn Duẫn Nhi hay Ninh Thiên tự tin đến mức nào, khi thấy đôi cánh rực rỡ của vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp cũng không kìm được mà ngẩn ngơ, trong lòng thầm khen một câu thật đẹp quá.
Tích tắc sau, Vu Phong đã tỉnh táo lại, cô bé quát lớn một tiếng, thân thể mềm mại phóng thẳng về trước, nhiệt độ không khí xung quanh nàng cũng theo đó mà tăng lên, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng rồng ngâm vang nữa.

Đột nhiên, cơ thể mềm mại của Vu Phong phát sinh biến hóa, chỉ vài giây sau, từ một cô bé mười một mười hai tuổi đã hóa thành một cô gái xinh đẹp mười sáu mười bảy tuổi.

Cơ thể phát sinh biến hóa nên quần áo bên ngoài liền rách nát, lộ ra thêm một bộ y phục bên trong.
Cô bé hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, bên trong mặc sẵn một bộ quần áo liền người co dãn, chỉ để lộ ra đôi chân thon dài, và bộ ngực sữa căng đầy.
Màu da của Vu Phong lúc này cũng muốn chuyển sang màu đỏ sáng bóng, bên trái khuôn mặt phủ đầy vảy rồng, kéo dài xuống vùng cổ rồi qua bả vai xuống tận bàn tay trái.
Vũ hồn của Vu Phong tương đối giống vũ hồn phụ thể Lam Điện Phách Vương Long của Bối Bối, chính là một loại vũ hồn rồng, nhưng nó tương đối mềm mỏng hơn một chút, có điều, cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Vũ Hồn của cô bé là Hồng Long, thuộc tính hỏa, sau đó, hai Hồn Hoàng màu vàng rực rỡ cũng từ dưới chân cô bé bay lên.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ này, Vương Đông cũng không lập tức sử dụng hồn kỹ mà lượn vòng tung một cước nhanh như chớp vào cánh tay trái của Vu Phong.
- Ầm.
Cả hai va vào nhau tạo thành một tiếng động thật lớn, Vương Đông cũng bị lực chấn tác động mà bay đi năm thước, còn Vu Phong thì nhẹ nhàng tiếp đất.

Lần va chạm đầu tiên này hiển nhiên Vương Đông đã chịu thiệt thòi.

Tuy cả hai đều là Cường Công hệ Chiến Hồn Sư nhưng sở trường lại không giống nhau.

Nếu so đấu về mặt cơ thể, Quan Minh Nữ Thần Điệp và Hồng Long, hắn làm sao chiếm được ưu thế được cơ chứ?
Cũng đúng lúc này, Nam Môn Duẫn Nhi bên đội Ninh Thiên bắt đầu phát động công kích, cô bé nhẹ nhàng di chuyển với tốc độ kinh người, thoáng cái đi được mấy chục thước, tiếp cận Tiêu Tiêu.
Khi đến gần rồi mới thấy rõ không biết từ bao giờ trên lưng Nam Môn Duẫn Nhi đã xuất hiện một đôi cánh màu xanh biếc, đôi cánh không lớn và rực rỡ như của vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông nhưng nó có tác dụng gia tăng tốc độ của cô bé lên một mức cao nhất, đôi tay của Nam Môn Duẫn Nhi cũng hóa thành một màu xanh biếc như được làm từ ngọc bích, đánh thẳng về phía Tiêu Tiêu.
Cùng lúc đó, Ninh Thiên đứng ở phía xa giơ cánh tay phải lên, quát:
- Thất Bảo xoay chuyển hóa Lưu Ly.
Đột nhiên, cả người cô bé xoay tròn một vòng, ánh sáng cầu vòng bảy màu cũng theo đó mà bay ra từ cơ thể cô bé, luồng ánh sáng đó từ từ ngưng tụ hóa thành một cái tháp bảy màu trên tay Ninh Thiên.
Bảo tháp này phát ra ánh sáng lập lòe rực rỡ, tuy nó không được khảm bất cứ một viên bảo thạch nào, nhưng chỉ vừa xuất hiện liền lập tức thu hút tất cả sự chú ý của những người đang đứng quan sát trên đài cao.
Ba Hồn Hoàn, hai vàng một tím từ từ bay lên từ bàn tay phải của Ninh Thiên rồi dần dần chuyển động xung quanh cơ thể cô bé.
Trên đài quan sát, Mộc Côn quay lại liền nhìn thấy vẻ mặt đang cực kỳ khiếp sợ của Chu Y và Phàm Vũ.

Chu Y thất thanh kêu lên:
- Cửu Bảo Lưu Ly tông, Thất Bảo Lưu Ly Tháp!
M2: trong Đấu La Đại Lục I đã dịch nhầm họ Ninh của gia tộc Ninh Vinh Vinh thành Trữ Vinh Vinh, hai chữ Ninh và Trữ trong tiếng Trung đồng âm nên tạo thành sự nhầm lẫn này.

Đến bộ Tuyệt Thế Đường Môn lại xuất hiện một lần nữa nên mình quyết định để lại họ Ninh cho chính xác, mọi người đọc làm quen dần nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui