Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


Vương Đông cất giọng quái dị hỏi:
- Vậy ngươi thấy ta tóc dài tốt hơn hay tóc ngắn tốt hơn?
Hoắc Vũ Hạo cơ hồ trả lời ngay tắp lự:
- Dĩ nhiên là tóc dài...!
Nghe những lời Vương Đông hỏi, trong đầu hắn ngay lập tức hiện ra khung cảnh tuyệt diễm với bóng dáng xinh đẹp động lòng người của võ hồn dung hợp kỹ Quang Nghê Thường.

Mái tóc dài bồng bềnh ấn tượng, để lại một kỷ niệm sâu sắc không phai.

Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo ánh mắt ngây dại, vỗ hắn một cái:
- Ê, nghĩ đi đâu đó?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, thở dài:
- Bất giác trong đầu ta hồi tưởng lại kỳ Đấu Hồn Đại Tái lần trước, cùng ngươi thi triển võ hồn dung hợp kỹ thứ tư, Quang Nghê Thường.

Ngươi còn nhớ không, bóng người mà võ hồn của chúng ta huyễn hóa ra ấy.

Nếu ngươi mà là con gái thì tốt biết bao nhiêu a! Chắc chắn là rất đẹp.

Ta thấy bóng người huyễn hóa đó là lấy ngươi làm gốc, chỉ là không hiểu sao lại hóa hình nữ nhân.

Vương Đông hai má hơi đỏ lên, thanh âm có vẻ mắc cỡ:
- Ta nếu là con gái thì có quan hệ gì tới ngươi?
Hoắc Vũ Hạo vẫn còn đang mơ mộng lại cảnh tượng rung động trước kia, cũng không chú ý lắm đến biến hóa giọng nói của Vương Đông, chỉ cười hề hề:
- Đương nhiên là có quan hệ a! Gần quan được ban lộc, tiện nghi người ngoài không bằng tiện nghi cho người một nhà chứ!
Vương Đông cười nói:
- Nếu ngươi thật nghĩ như vậy, đợi sau khi chấm dứt kế hoạch trao đổi học tập này, ta giới thiệu tỷ tỷ của ta cho ngươi! Nàng giống ta như đúc, hơn nữa càng giống bóng người con gái Quang Nghê Thường mà chúng ta thi triển võ hồn dung hợp kỹ hơn cả ta nữa a!
Hoắc Vũ Hạo hai mắt sáng trưng
- Thật vậy ư? Vậy thì thật tốt quá.

Quả nhiên là hảo huynh đệ a!
Hắn vừa thốt lên vừa bá vai bá cổ Vương Đông, ánh mắt không tự chủ tản mát vài phần nóng rực.

Vương Đông cả giận nói:
- Không ngờ ngươi cũng là cái tên chủ nghĩa ngoại hình, vẻ ngoài đẹp đẽ quan trọng lắm sao?
Hoắc Vũ Hạo khinh khỉnh nhếch miệng:
- Có cái tư tưởng loại đó, một là tướng mạo cực kỳ tốt, hai là cực kỳ xấu xí.

Người có vẻ ngoài kém, dễ khiến thiếu tự tin, thậm chí không có dũng khí.

Nhưng ngươi thì ta có thể chắc chắn là cái dạng người ngạo kiều.

- Tướng mạo xấu đẹp, là ấn tượng đầu tiên khi tiếp xúc người khác.

Bao nhiêu người có thể hiểu người khác chứ? Việc đó phải cần có thời gian, mà tướng mạo là phương thức giao tiếp nhanh nhất.

Dĩ nhiên không phải tướng mạo quan trọng nhất, nhưng mỗi người đều biết bản thân muốn cái gì.

Thành ra mới có mấy cái chuyện tình yêu sét đánh, gặp mặt là yêu đấy.

Vương Đông phì cười:
- Chuyện này ngươi thật là sành sỏi a! Xem ra ở Học viện Nhật Nguyệt tán không ít gái rồi đây.

Năng lực của ngươi, không biết bao nhiêu cô đắm đuối đây a!
- Vào trong rồi nói.

Hoắc Vũ Hạo nháy mắt đi vào trong phòng, cả hai đã đến ký túc xá.

Vương Đông cười không tự nhiên hỏi:
- Ngươi thật là có sao?
Hoắc Vũ Hạo đóng cửa phòng, kéo qua một cái ghế, để Vương Đông ngồi ở đó, nói:
- Ngồi trước đi.

Ta biết ngươi thích sạch sẽ, bình thường ta ở một mình có hơi lung tung, đợi ta chút dọn dẹp phòng đã.

- Không cần, ta không có khó tính đến vậy a!
Vương Đông mỉm cười.

Hoắc Vũ Hạo suýt nữa là gật đầu với hắn, nhưng cũng không nhịn được cười nói
- Có.

Vương Đông tỏ vẻ chán nản
- Vậy thôi ngươi dọn dẹp đi.

Vốn đang nghĩ muốn giúp ngươi.

Hoắc Vũ Hạo nói:
- Được rồi, ta tự làm được.

Nói xong hắn liền bận rộn quay qua quay lại với cái phòng bừa bộn.

Đúng như lời hắn nói, phòng này chỉ có mình hắn, mà hắn lại là trao đổi sinh, bình thường không hề có lão sư đến kiểm tra vệ sinh phòng ở.

Phòng của hắn thực ra không có gì dơ bẩn hay quần áo vứt linh tinh, nhưng là bày biện đủ thứ tài liệu chế tạo hồn đạo khí, cũng phải khó khăn lắm mới kiếm được chỗ đặt chân bước vào.

Biết Vương Đông thích sạch sẽ, hắn vội vàng dọn dẹp thật mau, cũng may là thế giới này có cái hồn đạo khí trữ vật thật thần kỳ tiện lợi, gom đồ cũng nhanh chóng.

(LCT: mất hết cả đoạn linh tinh, thánh ạ!)
Vương Đông nói:
- Nhìn phòng của ngươi, có lẽ hai năm nay cố gắng cũng nhiều a! Hơn nữa ta thấy tinh thần lực của ngươi mạnh hơn nhiều lắm, ngay cả hồn lực cũng có khí tức của tinh thần lực.

Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Ngươi không cố gắng sao? Ta cũng cảm thấy, ngươi hẳn là đã tới bình cảnh.

- Ừ
Vương Đông khẽ gật đầu.

- Mà khoan hãy nói chuyện đó, trả lời câu hỏi lúc nãy của ta trước.

Hai năm không gặp, ngươi cưa đổ hết bao nhiêu nữ sinh rồi, đã vậy còn muốn ta giới thiệu tỷ tỷ cho ngươi sao chứ?
Hoắc Vũ Hạo hơi lắc đầu, thở dài ngao ngán:
- Có thì cũng có, nhưng mà không phải như ngươi nghĩ đâu.

Vừa dọn đồ, hắn vừa kể:
- Lúc ta mới tới, được phân về một phòng thí nghiệm, ở đó chỉ có vài đệ tử, trong đó có một vị học tỷ tên gọi là Quất Tử.

đọc tuyệt thế đường môn cập nhật Chương mới mỗi ngày tại luyentruyenchu.blogspot.com
Vừa nhắc đến Quất Tử, bỗng dưng sâu trong linh hồn Hoắc Vũ Hạo bất giác run rẩy.

Hắn biết rõ, bản thân và Quất Tử chỉ có thể là hai đường thẳng song song, nhưng cô gái đó lại mang nụ hôn đầu tiên của nàng đóng dấu lên gò má, khiến hắn khắc quá sâu vào trí nhớ.

- Quất Tử?
Vương Đông nhẹ giọng lập lại cái tên đó, liền nhìn thấy biến hóa nhẹ nhàng trong mắt Hoắc Vũ Hạo.

Dù cho hai người xa cách đến hai năm, nhưng hắn hiểu rất rõ Hoắc Vũ Hạo.

Từ âm điệu giọng nói, cho thấy cô gái Quất Tử này đã có một vị trí khá sâu trong lòng hắn, nhưng Vương Đông không còn là thiếu niên nóng nảy của hai năm trước nữa, mà nay đã trưởng thành hơn nhiều, không nói chen vào, chỉ yên lặng nghe Hoắc Vũ Hạo nói tiếp.

Bởi vì Vương Đông có thể cảm giác được, hai năm xa cách không hề khiến sự hiểu biết tin tưởng lẫn nhau giữa hai người phai nhạt chút nào, nếu không làm thế nào Hoắc Vũ Hạo lại vừa gặp đã nói hết những chuyện thế này?
- Ừ, nàng tên Quất Tử.

Nàng rất đẹp, nhất là làn da.

Đó là ấn tượng đầu tiên khi ta thấy nàng.

Nhưng nàng thật ra rất thần bí, đến bây giờ ta cũng không biết nàng đã đi đến đâu, lại có thể bí mật như vậy.


-.

.

.

.

.

.

(LCT: ý là bô lô ba la kể lại đó mà, để cái dấu ...!mới đầu tại hạ tưởng là VĐ im lặng, đọc xuống phần sau mới biết, heizza lão Đường ạ...)
- Nàng nói, nàng phải đi, vì duyên phận ngắn ngủi với ta, nên tặng lại cho ta một lễ vật.

Giọng nói tràn ngập tình cảm của Hoắc Vũ Hạo chợt dừng lại.

Mà Vương Đông nghe hắn nói đến thất thần đột nhiên mí mắt đọng lại một tầng hơi nước
- Vị học tỷ Quất Tử thật sự rất đáng thương.

Khó trách ngươi lại có cảm tình với nàng, hai người đều có hoàn cảnh tương tự, nàng để lại lễ vật gì vậy?
Hoắc Vũ Hạo nhẹ giọng nói:
- Nàng hôn hai gò má của ta.

Nàng nói, đây là nụ hôn đầu tiên của nàng, nhưng chưa được ta cho phép, không thể hôn môi, để lại nụ hôn môi đầu tiên của ta cho người ta yêu nhất.

Vương Đông chấn động, trong mắt toát ra tia sáng kỳ dị.

- Nàng thật tốt với ngươi a! Mọi thứ đều nghĩ cho ngươi.

Khi đó ngươi cũng tỉnh, không lẽ không có chút động lòng khi hai người cùng một chỗ thế sao? Ta nghĩ, với tuổi của hồn sư chúng ta, cũng không thành vấn đề.

Chẳng lẽ một chút động tâm cũng không có sao?
Hoắc Vũ Hạo cúi đầu, gương mặt trực chỉ sàn nhà, việc lúc trước với Quất Tử cũng đã hai năm, nhưng mỗi chi tiết hắn lại nhớ rõ như in.

- Ta cũng nghĩ mình sẽ động tâm, mà quả thật ta cũng động tâm, có điều đối với Quất Tử tỷ ta chỉ có tâm đồng cảm, thậm chí mang theo vài phần thương hại.

Dù gì ta phải cám ơn nàng, bởi vì nàng khiến ta hiểu được cái gì là tình yêu nam nữ.

Vương Đông.

.

.

.

.

.

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Đông trước mặt.

- Hả? Gì?
Vương Đông ngạc nhiên nghi hoặc
Hoắc Vũ Hạo nhìn hắn thật chăm chú
- Có chuyện này, ta nói ra ngươi đừng cười ta.

Vương Đông nói:
- Chuyện gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Lần đầu tiên chúng ta phối hợp thi triển Quang Nghê Thường, huyễn hóa ra dáng người kia, đã khắc sâu trong ký ức của ta.

Quất Tử tỷ khiến ta động tâm, ta mới chính thức hiểu rõ cảm giác nội tâm của mình.

Nói ra thì khó tin, nhưng có lẽ ta đã trúng phải tình yêu sét đánh (LCT: nhất kiến chung tình) với bóng dáng người nữ kia rồi.

Vương Đông trố hai mắt thô lố
- Ngươi.

.

.

.

.

.

Hoắc Vũ Hạo lộ ra hai mắt suy tư
- Ngày đó, khi Quất Tử tỷ hôn ta, ta thực rất cảm động, cũng cho rằng mình đã động tâm, còn nghĩ muốn mở miệng giữ nàng lại.

Nhưng lúc đó trong đầu lại hiện ra thân ảnh Quang Nghê Thường.

Khi đó ta mới biết, thì ra trong lòng từ lâu đã có nàng, dù cho nàng chỉ là bóng hình hư ảo.

Không biết vì sao, nàng đã chiếm mất cái chỗ chứa tình yêu trong trái tim ta rồi.

Rốt cuộc không thể chứa thêm ai khác, Quất Tử tỷ khiến ta có thể khẳng định tình cảm trong tim, cho dù cuộc sống của hai chúng ta không phải là hai đường thẳng song song, ta cũng không thể chấp nhận nàng được.

Vương Đông kinh ngạc nhìn chăm chăm Hoắc Vũ Hạo đến nỗi xuất thần.

Hoắc Vũ Hạo phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy hắn như vậy mỉm cười nói:
- Không hổ là hảo huynh đệ của ta, quả nhiên không có chê cười ta.

Lại nói tiếp, ngay cả bản thân ta cũng không tin được.

Có lẽ đôi khi lòng người thật không thể lý giải bằng lý trí được.

Do vậy khi ngươi nói tỷ tỷ của ngươi có hình dáng giống Quang Nghê Thường như đúc, không chừng ta sẽ động tâm nha.

Đương nhiên, nếu như nàng ưng ta, mà ta cũng phải thích nàng mới được.

Ngươi thì sao? Hai năm nay ở Sử Lai Khắc chúng ta có hành động gì không đó? Ta nhớ rõ, cô bé em của Tiếu Hồng Trần, hình như tên Mộng Hồng Trần thì phải, rất là hâm mộ ngươi à!
Vương Đông không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đứng lên đi ra mở cửa sổ.

Nhất thời, không khí tươi mát từ bên ngoài thổi vào tràn ngập gian phòng, đem cỗ không khí sặc mùi kim loại đẩy tan đi mất.

- Vũ Hạo.

- Vương Đông, ngươi không có việc gì chứ?
Hoắc Vũ Hạo vội vàng đến cạnh hắn, bỗng nhiên cảm thấy Vương Đông sau khi nghe mình kể chuyện Quất Tử, tâm tình dường như có cái gì đó không hợp lý.

Vương Đông đưa ánh mắt ra khỏi cửa sổ nhìn về phương trời xa xăm, gương mặt toát ra nét cười:
- Ngươi cảm giác rất chính xác, ta đã đến bình cảnh cấp 60, ta cần một hồn hoàn thích hợp.

Ngươi là hảo huynh đệ tốt nhất của ta, lần này ta đến, một là thăm ngươi, hai là muốn rủ ngươi theo ta về nhà một chuyến.

Chỉ ở nhà của ta, mới có hồn thú thích hợp.

Ngươi cũng tiện đi cùng với ta, chúng ta cùng đi, đến khi kì nghỉ chấm dứt, ngươi hãy trở về.


Sau đó ba tháng nữa chúng ta lại được đoàn tụ ở Sử Lai Khắc.

Ngươi thấy thế nào?
Hoắc Vũ Hạo hơi ngạc nhiên
- Ngươi nói là, muốn ta theo ngươi về nhà? Đi cùng với ngươi thu hoạch hồn hoàn?
Vương Đông mãnh liệt xoay người, đôi mắt phấn lam to tròn nhìn hắn chăm chú:
- Được không? Chúng ta lâu lắm không gặp, ta không muốn chia tay ngươi nhanh như vậy.

Lần này tạm biệt, lại phải thêm mấy tháng nữa.

Hơn nữa Sử Lai Khắc cũng đang có nhiều chuyện chờ ngươi trở về giải quyết.

- Được.

Ta đi cùng ngươi về nhà.

Hoắc Vũ Hạo không chút do dự đáp ứng.

Vương Đông nở nụ cười, nét cười quen thuộc, thế nhưng lại khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hoa mắt mê muội, có lẽ vì hắn để tóc dài.

Khoảnh khắc này, trong mắt Hoắc Vũ Hạo dường như lại hiện lên bóng hình cô gái huyễn hóa của Quang Nghê Thường.

- Có thể khiến một tên cuồng tu như ngươi chịu theo giúp ta, quả thật ta có mặt mũi rất lớn a!
Vương Đông cười tủm tỉm.

Hoắc Vũ Hạo cũng cười sảng khoái:
- Vậy chứ còn chậm lắm, hai chúng ta đi cùng, tốc độ tu luyện sẽ không chậm vậy nữa.

Bản thân ta cũng có không ít lý giải mới mẻ về Quân Lâm Thiên Hạ, có thể nhân dịp này nói cho ngươi biết.

Vẻ tươi cười trên mặt Vương Đông nhất thời biến thành oán khí
- Hay cho ngươi, ngoại trừ tu luyện không biết cái chuyện gì khác hết sao? Ngươi như vậy, tỷ tỷ của ta chắc chắn sẽ không thích ngươi đâu.

Hoắc Vũ Hạo nói:
- À đúng rồi, ta đi cùng ngươi về nhà, có thể gặp tỷ tỷ của ngươi không?
Vương Đông lắc đầu:
- Chưa gặp được! Tỷ tỷ đi ra ngoài du lịch rồi.

Đợi khi ngươi trở về Sử Lai Khắc chúng ta, có lẽ mới gặp được.

Tỷ tỷ nói cuối năm học mới tranh thủ tham gia khảo nghiệm nhập học nội viện Sử Lai Khắc.

- À, vậy thôi lúc đó gặp đi.

Vương Đông liếc hắn:
- Nhìn cái bộ dáng của ngươi, có vẻ cũng không tích cực gì lắm nhỉ?
Hoắc Vũ Hạo nhún vai:
- Ta tích cực có ích gì chứ? Ngươi nghĩ cái vẻ ngoài tối bình thường của ta đây có thể hấp dẫn tỷ tỷ ngươi sao chứ? Hơn nữa chưa chắc hai chúng ta tâm đầu ý hợp, phải xem duyên phận thôi.

Chương mới 187 xem tại:
Vương Đông lại hỏi tiếp:
- Nói vậy, nếu tỷ tỷ của ta tướng mạo giống như thân ảnh huyễn hóa khi chúng ta thi triển Quang Nghê Thường như vậy, lại tâm đầu ý hợp với ngươi, ngươi sẽ động tâm ư?
Hoắc Vũ Hạo cười mỉa:
- Đó là đương nhiên.

Được rồi, đừng nói cái chuyện có thánh mới biết đó sớm quá, hai năm nay tình hình học viện thế nào?
Vương Đông nói:
- Mọi thứ bình thường.

Bất quá hệ hồn đạo có vẻ phát triển rất nhanh, hệ hồn đạo đã thành lập một phân viện.

Đệ tử năm nhất đã có thể tiến hành khảo hạch tham gia hệ hồn đạo.

Khảo hạch của họ so với hệ võ hồn dễ hơn không ít, chú trọng lý luận hồn đạo khí.

Còn nữa, những tư liệu mà ngươi đem về có tác dụng không nhỏ, nhưng ta cũng không thấy qua mấy món đó được chế tạo hay chưa, chỉ nghe Ngôn viện trưởng luôn miệng nói hai năm này hệ hồn đạo chiếm dụng tài chính nhiều lắm này kia.

- Đường Môn chúng ta đã chính thức thành lập, nhưng cũng chỉ mới có đại sư huynh và tam sư huynh ở đó.

À, đúng rồi, đại sư huynh, tam sư huynh đều đã thuận lợi đột phá cấp 60.

Tứ sư tỷ, ngũ sư tỷ còn kém mấy cấp, chỉ sợ trước Đại Tái không có biện pháp đột phá.

Ngươi thì sao? Ta cảm thấy dường như hồn lực của ngươi không có tiến bộ gì mấy a!
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tinh thần lực tiến bộ không nhỏ, hồn lực quả thật là tiến bộ không lớn.

Bất quá, chờ khi trở lại học viện chúng ta, ta có biện pháp có thể tăng lên một chút.

Ngươi nhưng quả là tiến bộ thần tốc a! Đi sau mà đến trước.

Ngay cả tứ sư tỷ, ngũ sư tỷ cũng đều bị ngươi qua mặt.

Vương Đông cười nói:
- Võ hồn song sinh chúng ta càng về sau càng có ưu thế.

Hơn nữa trước kia ta và ngươi cùng tu luyện, Hạo Đông lực của chúng ta chính là báu vật mà không hồn sư nào khác có được.

Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đường Môn hiện tại phát triển tới trình độ nào?
Đối với tương lai Đường Môn hắn cũng khá quan tâm, tình cảm này không chỉ vì sở học tuyệt học Đường Môn của hắn, mà phần lớn là vì khi còn nhỏ đã được Đường Môn giúp đỡ thu nhận, Bối Bối và Tiểu Nhã đưa hắn vào học viện Sử Lai Khắc.

Có thể nói, từ giây phút đó cuộc đời hắn thay đổi, bước sang một trang mới tươi sáng hơn.

Ngay cả học viện Sử Lai Khắc, địa vị trong lòng Hoắc Vũ Hạo nhiều nhất cũng chỉ ngang bằng Đường Môn, thậm chí nhiều phương diện còn kém hơn một chút.

Vương Đông nói:
- Hiện tại thì cơ sở đã xây dựng xong, đất đai cũng đủ lớn, nhưng lại rất thiếu người.

Cái nhóm người mà ngươi chuyển về kia, quả thật không tồi.

Nghe đại sư huynh nói họ chẳng những năng lượng cường hãn, lại còn rất siêng năng chăm chỉ.

Nhất là cái cô nữ cầm đầu tên là Na Na ấy, khiến cả đại sư huynh và tam sư huynh đều yêu thích a! Này cô nương ấy có quan hệ gì với ngươi?
Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
- Thôi thôi, ngươi đừng giở cái giọng âm dương quái khí đó với ta.

Na Na cũng là người rất khổ, nếu nàng thật sự đã kiên định gia nhập Đường Môn chúng ta, xem như đã có an bài cuộc sống khá tốt cho nàng.

Thế là hắn lại đem quá trình biết, gặp, giúp đỡ Na Na kể đơn giản một lần, nghe xong Vương Đông cũng mặt mày nhăn nhó.

- Thì ra cái tin tức Thánh Linh giáo mà ngươi truyền về kia là từ chỗ nàng mà ra.

Hai năm nay ta cũng có tham gia vài lần hành động của giám sát đoàn.

Nhưng một chút tin tức của bọn Thánh Linh giáo kia cũng không thu thập được.

Bọn họ ẩn nấp quá tốt, vả lại nếu họ không có hành động ác độc, chúng ta cũng khó truy ra dấu vết.


Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Nếu là hồ ly, ắt sẽ lộ đuôi cáo.

Nói tiếp tình hình Đường Môn đi.

Vương Đông nói:
- Sau khi thành lập, đại sư huynh triệu tập chúng ta nghị sự, mọi người đều nhất trí, muốn Đường Môn đích phát triển, đầu tiên phải làm kinh tế.

Không có kinh tế, tông môn gì cũng quật không nổi chứ đừng nói tới khởi.

Huống chi chúng ta vừa mới thành lập, hạ tầng còn rất mỏng.

Kinh tế dĩ nhiên sẽ bắt đầu bằng chế tạo hồn đạo khí.

Những bản vẽ mà ngươi mang về cho đại sư huynh, hắn liên hệ hợp tác với hai vị viện trưởng hệ hồn đạo đã chế tạo ra nhiều thứ.

Thành phẩm làm ra cũng được đánh giá khá cao.

Nhất là món Gia Cát thần nỏ pháo, hiện tại Đường Môn chúng ta đã nhận được nhóm đơn đặt hàng đầu tiên, chính là học viện chúng ta, chế tạo 40 món Gia Cát thần nỏ pháo, bố trí trong thành Sử Lai Khắc.

Hoắc Vũ Hạo nói:
- Gia Cát thần nỏ pháo vốn có nguyên lý từ Gia Cát thần nỏ của Đường Môn, chỉ là dung nhập thêm một vài lý luận hồn đạo khí và gắn vào hạch tâm pháp trận, ưu điểm là uy lực lớn, dễ thao tác, độ bao phủ công kích rộng, nhưng nhược điểm cũng rõ ràng, chi phí chế tạo đạn pháo quá cao.

Để đảm bảo ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng, đạn pháo đều phải dùng định trang đạn pháo, lại lấy loại cao bạo đạn tốt nhất, chi phí không nhỏ chút nào a!
Vương Đông ngạo nghễ nói:
- Chuyện này ngươi lo làm gì, thứ nhất học viện chúng ta không phải là kẻ phát động chiến tranh, cũng không tham gia chiến tranh.

Thứ hai, tiềm lực học viện Sử Lai Khắc có đến vạn năm, dù không giàu như đế quốc, cũng là phú hào một phương, số tiền đó cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Những bản vẽ ngươi chuyển về quá quý giá, đại sư huynh mới tách ra nhiều phần cho nhiều người chế tạo, sau đó đưa linh kiên về Đường Môn mới tiến hành lắp ráp, rất là cẩn thận nha.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Đại sư huynh tâm tư kín kẽ, Đường Môn có hắn lãnh đạo nhất định sẽ phát triển không ngừng.

Vương Đông than nhẹ một tiếng:
- Chỉ có điều, đại sư huynh lại không hề sống vui vẻ chút nào a! Từ khi tiểu Nhã lão sư biến mất, nụ cười của hắn cũng mất theo, hắn cũng gầy đi nhiều, mới hai mươi tuổi mà nhìn như lão già bốn mươi ấy.

Hoắc Vũ Hạo thần tình suy niệm:
- Việc này quả thật là vấn đề lớn.

Tiểu Nhã lão sư mất tích lâu như vậy, thế nhưng một chút tin tức cũng không có.

Nàng nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta.

Vương Đông sắc mặt hơi đổi:
- Gặp đại sư huynh người đừng có mà nhắc tới.

Có lần tam sư huynh đề cập, muốn cho đại sư huynh cười một chút, bảo là hay đi tìm một cô gái khác.

Đại sư huynh tính tình ôn hòa mà lúc đó suýt nữa trở mặt với tam sư huynh, ngươi cũng nên nhớ hai người là huynh đệ tốt nhất đó.

Hoắc vũ thở dài:
- Đợi ta trở về, chúng ta cùng nhau giúp đại sư huynh đi tìm xem.

Tuy hy vọng mong manh, nhưng tận tâm chắc chắn sẽ được.

Tiểu Nhã lão sư, ngươi rốt cuộc ở nơi nào a! Ngươi nhất định phải còn sống, bằng không đại sư huynh.

.

.

.

.

.

Hai tên không gặp nhau đã hai năm, nói chuyện khá là nhiều thứ, từ Đường Môn đến học viện Sử Lai Khắc, rồi từ học viện Sử Lai Khắc lại nói đến tu luyện.

Bất tri bất giác, bên ngoài sắc trời cũng đã tối sầm.

Cho đến khi một tiếng gõ cửa vang lên, mới phá vỡ buổi nói chuyện của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, chính là Hòa Thái Đầu và Phàm Vũ.

Hiện tại đang là kỳ nghỉ, hơn nữa hai năm nay nhóm trao đổi sinh học viện Sử Lai Khắc ngày thường cũng không làm ra cái chuyện gì ồn ào, học viện Nhật Nguyệt cũng không tiến hành giám sát gắt gao bọn họ.

Đêm đó, cả bốn người đều rời khỏi học viện, tìm nhà hàng đẹp đẹp đi ăn tối.

Hoắc Vũ Hạo cũng nhân dịp đó xin phép Phàm Vũ đi du lịch với Vương Đông một thời gian.

Vốn hắn nghĩ Phàm Vũ sẽ không dễ dàng đáp ứng, hoặc là cũng giới hạn thời gian ra ngoài, lại không ngờ Phàm Vũ gật đầu cái rụp, bảo hắn không cần vội trở về, dù sao kế hoạch trao đổi sinh cũng sắp kết thúc, sau khi khai giảng ba tháng thì trở về Sử Lai Khắc.

Nhưng nhất định vẫn phải trở về, phải làm thủ tục chính quy đường hoàng chấm dứt kỳ trao đổi học tập này.

Thực tế, Phàm Vũ rất lo lắng cho Hoắc Vũ Hạo.

Lão sư khác thì thông thường do đệ tử lười biếng mà lo lắng, còn lão ngược lại, đệ tử của lão lại quá sức cố gắng.

Nói không ngoa, từ khi vào học viện Nhật Nguyệt đến nay, chỉ riêng những bản vẽ chuyển về Sử Lai Khắc, quá nửa là của Hoắc Vũ Hạo, nhiều đến hơn 1000 trang.

Có thể nói, hầu như là cái món hồn đạo khí gì mọi người nhìn thấy, Hoắc Vũ Hạo đều đã từng phục chế vẽ lại một lần.

Tuy trong đó khẳng định không phải là cao giai hồn đạo khí của học viện Nhật Nguyệt, nhưng cống hiến của Hoắc Vũ Hạo cũng đủ để cho hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc tiết kiệm hơn 100 năm nghiên cứu a!
Huyền lão một lần hồi âm, đã nói Hoắc Vũ Hạo chân chính đã trở thành anh hùng Sử Lai Khắc, cống hiến cho học viện không ai bằng.

Lão thậm chí còn đưa ra đề nghị ở hội nghị Hải Thần các cấp cho Hoắc Vũ Hạo một vị trí nho nhỏ trong đó.

Tuy còn chưa trở về, nhưng Hoắc Vũ Hạo đã chính thức là thành viên Hải Thần các, so sánh địa vị trong học viện, vốn đã ngang bằng với phó viện trưởng hệ hồn đạo Phàm Vũ.

Thậm chí danh vọng chỉ có hơn chớ không kém.

Thân là một hồn đạo sư cấp 8, Phàm Vũ dĩ nhiên hiểu rõ bản vẽ hạch tâm pháp trận và cấu trúc hồn đạo khí khó khăn ra sao.

Hoắc Vũ Hạo có võ hồn Linh Mâu thuộc tính tinh thần, ưu thế không nhỏ, mỗi ngày đều tiến hành vẽ buổi tối, ban ngày lại còn nghiên cứu chế tạo hồn đạo khí.

Có thể nói một ngày 12 canh giờ hắn chỉ có 2-3 canh giờ nghỉ ngơi, nhưng hầu hết đều trải qua trong trạng thái minh tưởng.

(LCT: một canh giờ = 2 tiếng)
Hai năm qua, có thể thấy hồn lực Hoắc Vũ Hạo tăng trưởng chậm chạp, nhưng Phàm Vũ đã quen thuộc hắn lại có thể cảm giác được rõ ràng, Hoắc Vũ Hạo đã biến hóa thoát thai hoán cốt hoàn toàn so với hai năm trước.

Những lý luận hồn đạo khí đôi khi hắn nói ra ngay cả Phàm Vũ nghe cũng mờ mịt.

Theo lời Hiên Tử Văn, nếu hồn lực của hắn cũng đủ, thì bây giờ đã là một vị hồn đạo sư cấp 7 rồi.

Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần nếu biết rõ được lần này trao đổi học tập là chính lão tự dẫn sói vào nhà, hơn nữa con sói này lại chính là một đầu Lang Vương, không biết trong lòng cảm nhận thế nào a.

Cũng do vậy, khi Hoắc Vũ Hạo muốn đi cùng Vương Đông, Phàm Vũ hoàn toàn không hề do dự mà đáp ứng.

Lão cũng hy vọng Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông đi ra ngoài có thể thả lỏng tâm tình một chút.

Từ năm 11 tuổi vào học viện Sử Lai Khắc, đến nay chỉ mới 17 tuổi, mới chỉ có 6 năm, nhưng Hoắc Vũ Hạo học tập nghiên cứu phải nói là hoàn toàn vượt xa những người bình thường làm việc 20 năm a! Hắn không chỉ là thiên tài, mà còn là một đệ tử vô cùng kiên trì và cần cù.

Cơm tối vui vẻ thoải mái, bốn người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, trời đã tối mịt.

- Vương Đông, ngươi ở lại chỗ nào?
Phàm Vũ hỏi.

Vương Đông lắc đầu:
- Chưa có.

Sau khi vào thành Sử Lai Khắc (LCT: lão Đường câu giờ quá nên loạn, rõ ràng ở Minh Đô mà bảo Sử Lai Khắc), đầu tiên là đến ngay học viện Nhật Nguyệt.

Phàm Vũ nhíu mày, nói:
- Đã trễ thế này.

Khó mà tìm khách sạn để ở.

E là học viện Nhật Nguyệt cũng không cho ngươi vào đâu.

Hòa Thái Đầu cười hề hề, nói:
- Lão sư, chuyện này ngài chớ lo, có tiểu sư đệ ở đây, bảo vệ có tài thánh mới phát hiện ra, chắc chắn thừa sức cho Vương Đông qua đêm trong đó được.

Phàm Vũ sửng sốt, lão chủ yếu cũng chỉ nghiên cứu hồn đạo khí, thành ra cũng chỉ biết một chút tạo nghệ của Hoắc Vũ Hạo về phương diện hồn đạo khí.


Hoắc Vũ Hạo cũng cười , liếc nhìn Vương Đông:
- Hồn kỹ Mô Phỏng của ta tiến bộ như thần nha, lão sư xem.

Vừa nói, không ai thấy Hoắc Vũ Hạo giải phóng võ hồn, mà không khí bên cạnh vặn vẹo một chút, Vương Đông liền nhẹ nhàng biến mất không thấy đâu.

Phàm Vũ chấn động
- Đây là...!là hồn kỹ Mô Phỏng của ngươi? Làm thế nào lại khiến hắn biến mất được?
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Cũng không phải biến mất, mà là khiến hắn mô phỏng hình dáng của ta, thực ra đơn giản là thông qua tinh thần lực điều chỉnh tiêu cự của mắt, khiến cho người khác tạm thời không nhìn thấy hắn thôi.

Nhưng không thể vượt qua phạm vi nhất định, hơn nữa không thể bị chạm vào, nếu không sẽ phát hiện ngay.

Phàm Vũ nói:
- Quả thật thần kỳ, còn hơn là ẩn thân thuật!
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ẩn thân thuật có thể nói không thể hơn được, bởi vì còn hơi thở.

Nếu gặp cường giả, chỉ riêng cảm giác đã có thể nhận biết sự tồn tại của Vương Đông.

Bất quá, gạt mấy tên thủ vệ thì như thế này là đủ.

Quả nhiên, bốn người công khai đi vào cổng chính học viện Nhật Nguyệt, Vương Đông căn bản không bị phát giác.Trở lại ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo mới thu hồi hồn kĩ.

Đóng kỹ cửa phòng, vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo hưng phấn chưa lui, có thể nói hôm nay là ngày vui nhất hai năm qua của hắn.

Ngày thường đều cắm đầu say mê nghiên cứu chế tạo hồn đạo khí đến ngu người.

- Vương Đông, ngươi ngủ ở đây khiến ta nhớ lại ngày xưa sảng khoái ở ký túc xá Sử Lai Khắc của chúng ta.

Vương Đông quay đầu lại nhìn hắn, lúc này bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng cũng chỉ có một cái đèn trên tường mà thôi, khiến ánh sáng cũng trở nên mờ mờ.

Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao Vương Đông lại có vẻ trốn tránh.

- Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.

Sáng mai chúng ta sẽ đi, nhà của ta không có gần đâu.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Ngươi đi đánh răng trước đi, tối nay phải để ngươi chịu khó ngủ chung với ta vật.

Vương Đông hắng giọng:
- Nghĩ có chuyện tốt thế á, ai ngủ ngủ chung với ngươi.

Ra sàn mà ngủ, ta ngủ trên giường, có biết đạo đãi khách không hả?
Hoắc Vũ Hạo cười cười:
- Được rồi, lúc trước lúc ta đi, không biết ai thút thít khóc như mưa, tối đó còn cùng ta ngủ trên một cái giường.

Sao, hai năm qua đi cũng quên rồi à?
Vương Đông mặt đỏ lên:
- Ngươi nói bậy, ai khóc như mưa, qua kia đi, ta ngủ một mình.

Lớn hết rồi, hai người đàn ông ngủ chung một giường ra cái gì nữa.

Hắn luýnh quýnh đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu lẩm bẩm:
- Cái tên này bệnh sạch sẽ không lẽ càng ngày càng nghiêm trọng?
Bất quá, hôm nay Vương Đông đến thăm hắn, khiến hắn thực vô cùng vui vẻ, bất kể Vương Đông có yêu cầu cái gì, hắn đều nhất định nhân nhượng.

Chăn đệm cũng không thiếu, hắn lấy ra đệm ngủ ngoài trời, trải ra dưới sàn.

Sửa sang một chút, thay tấm trải, áo gối, làm cho mọi thứ trở nên khoan khoái thoải mái.

Vương Đông tắm rửa thời gian cũng không ngắn, hắn một đường tới đây, phong trần mệt mỏi.

Hơn nữa Hoắc Vũ Hạo biết hắn có bệnh ưa sạch sẽ, cũng không gấp, thẳng cẳng nằm trên chăn đệm vừa trải.

Khi nằm xuống, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Ngủ chi cho phí a! Lâu lắm mới ở cùng, tối nay cùng nhau tu luyện Hạo Đông lực không phải tốt hơn sao?
Đúng lúc này, Vương Đông tắm rửa xong xuôi, bước ra đang cầm khăn lau mái tóc dài màu lam xinh đẹp.

- Í, chuẩn bị cũng nhanh quá ta!
Thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, cơ thể Vương Đông tản ra một mùi hương mát mẻ, chậm rãi đến giường ngồi xuống.

Áo ngủ rộng thùng thình, cảm giác rất là thoải mái.

Hoắc Vũ Hạo nằm trên sàn nói:
- Ta trải giường cho ngươi xong lại thấy không nên.

Chúng ta ngủ làm chi a! Không bằng tu luyện, luyện Hạo Đông lực tốt hơn.

Hồn lực của ngươi đã đến cấp 60, cao hơn ta nhiều, giúp ta tu luyện có lẽ sẽ giúp ta tăng rất nhiều a!
Vương Đông từ trên giường tuột xuống, ngồi xổm bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, hắn bất giác quay đầu nhìn Vương Đông:
- Ngươi ngồi ở ngoài biên thôi, cái đệm này khi ta đi ra ngoài vẫn hay dùng, không có sạch lắm đâu.

Trên giường ta mới thay tấm trải đó, mấy ngày trước còn mới đem phơi nắng.

Hắn vừa mới dứt lời, lại phát hiện ánh mắt Vương Đông nhìn mình có vẻ rất lạ, chợt hỏi:
- Làm sao vậy? Vương Đông.

Vương Đông giơ tay, đột nhiên vò đầu hắn, nói:
- Đồng ý với ta, đêm nay không cần phải tu luyện, ngủ một giấc thật ngon.

Ta đến đây, không phải ngươi vui thích lắm sao? Hy vọng ngươi sẽ đem cái vui vẻ này vào giấc mơ.

Ngươi quá mệt mỏi rồi, trong những người mà ta biết, có hai người rõ ràng là già trước tuổi rất nhiều.

Một là người luôn mong nhớ tiểu Nhã lão sư bị mất tích, chính là đại sư huynh Bối Bối, người thứ hai chính là ngươi.

Ngươi vắt kiệt sức mình quả nhiên là lợi hại, không có thời gian thư giãn chút nào là không được.

Bất kể tu luyện hồn lực hay nghiên cứu hồn đạo khí, đều không có điểm dừng, nếu ngươi không biết thả lỏng bản thân, sớm muộn gì cũng tiêu cho coi.

Cũng vì vậy mà hôm nay ta tới thăm ngươi, lại muốn dẫn ngươi về nhà ta một chuyến, hy vọng ngươi có thể bình tĩnh lại.

Có lẽ như vậy sẽ có ích cho việc tu luyện của ngươi hơn.

Tay của Vương Đông rất ấm áp, đặt trên đầu Hoắc Vũ Hạo khiến hắn rất thoải mái.

Hắn có thể cảm nhận được sư quan tâm thân thiết mà Vương Đông dành cho trong lời nói sâu sắc kia.

- Được, nghe lời ngươi.

Hôm nay chúng ta không tu luyện.

Ngủ một giấc thật ngon, ta cũng đi tắm đây.

Nói xong, Hoắc Vũ Hạo từ trong chăn đệm nhảy dựng lên, nhảy vào phòng vệ sinh.

Đóng cửa, Hoắc Vũ Hạo dựa vào tường, nước mắt bất giác không thể khống chế trào ra, hắn mạnh mẽ khống chế không cho bản thân phát ra tiếng nấc.

Đúng vậy! Những áp lực hắn phải nhận to lớn bao nhiêu chỉ có bản thân hắn mới rõ được.

Ngày Mục lão qua đời, hắn gần như điên loạn.

Hắn khiến bản thân có áp lực quá lớn.

Ngày thường nhìn vào hắn không khác mọi người, nhưng thực tế hắn rất vất vả, thực rất vất vả.

Vương Đông vừa đến, một phen an ủi hắn, rốt cuộc đem cái tâm tình đã bị hắn hóa đá kia làm tan chảy bằng tình thân thắm thiết.

Nam nhân không phải vô lệ, mà là dưới áp lực phải gánh vác luôn vùi lấp tình cảm sâu trong tâm, không ai muốn người khác nhìn thấy phần yếu đuối của mình.

Huống chi, Hoắc Vũ Hạo vốn chỉ là một tên con trai to xác, vẫn chưa chân chính là một người đàn ông.

Chẳng qua tâm lý của hắn thì trưởng thành sớm hơn bạn đồng lứa nhiều lắm.

Thống thống khoái khoái khóc trong chốc lát, Hoắc Vũ Hạo lúc này mới mở vòi nước, cởi quần áo, để cho nước ấm tùy tiện tẩy rửa cơ thể.

Bất kể là cơ thể hay tâm hồn mỏi mệt, dường như đều được trôi đi theo dòng nước ấm áp ấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui