Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


(*) song khống ở đây là hai hồn sư hệ Khống Chế, ý chỉ Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo có chút im lặng nói:
- Kiêu ngạo khiến người thụt lùi, khiêm tốn một chút.
Vương Đông hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cảm thấy với Vũ Hồn kia, ta có thể khiêm tốn sao?
- Ách…Đúng vậy a!
Vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp kia mỗi lần xuất hiện đều rung động toàn trường, muốn khiêm tốn một chút cũng thật là không dễ dàng.
Một đêm không lời, trôi qua trong sự tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong lại đến Giáo Học lâu.

Mới vừa vào, liền cảm nhận được một cỗ không khí nóng bỏng.
Hôm qua đã chia tổ xong rồi, hôm nay là lúc ba học viên họp lại với nhau.
Tiêu Tiêu đã đến từ sớm, vừa thấy hai người tiến vào, vội vàng vẫy vẫy tay cho bọn họ thấy.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vừa bước đến, Tiêu Tiêu liền nói:
- Buổi chiều sát hạch chính thức bắt đầu rồi, giờ nghiên cứu chiến thuật đi.
Vương Đông đĩnh đạc nói:
- Cần gì nghiên cứu nữa, một đường đánh tới là được.
Tiêu Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không dễ dàng như vậy đâu.

Ta nghe nói, mỗi ban đều có một đội mũi nhọn do các học viên đặc ưu tú nhất hợp thành, để tranh chức vô địch.

Bọn hắn cũng khá là khó đối phó.

Chúng ta nhất định phải phối hợp ăn ý mới có cơ hội.
Vương Đông còn muốn nói cái gì, lại bị Hoắc Vũ Hạo ngăn cản:
- Vương Đông, nghiêm túc đi, nếu không ta sẽ xin Chu lão sư đổi đội mới.
Tiêu Tiêu không biết có phải vì hôm qua bị Vương Đông cự tuyệt mà có chút hận thù hay không, lập tức phụ họa nói:
- Đúng vậy, tự tin thái quá chính là tự đại.
Vương Đông hừ một tiếng, lại không nói thêm gì nữa.
Hoắc Vũ Hạo một tay khoát vai của hắn, nói:
- Được rồi, đừng nóng giận.

Chúng ta cứ phối hợp cho tốt đã, sau này chiến thắng đối thủ trong sát hạch không phải càng thoải mái sao? Để xem, trước tiên, mỗi người nói về năng lực sở trường của mình đi.
Mặc dù cả lớp đã cùng nhau huấn luyện trong ba tháng, nhưng đấy chỉ là rèn luyện cùng một chỗ, còn khi tu luyện đều là một mình tự tiến hành, thậm chí có người còn không biết Vũ Hồn của những người khác là cái gì.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Để ta nói trước.

Vũ Hồn của ta có thuộc tính tinh thần, kỹ năng là Tinh Thần Tham Trắn Cộng Hưởng, trong phạm vi mười thước có động tĩnh gì đều có thể cho các ngươi biết để cẩn thận, đồng thời còn có một chút tác dụng đoán trước được động tĩnh của địch nhân.
Vương Đông nói:
- Ta là Cường Công hệ Chiến Hồn Sư, công kích xa gần đều được, còn có thể phi hành.
Hắn mạc dù có chút tự đại, nhưng quả thật là có tiền vốn để tự đại.

Bất luận là tu vi hồn lực, hồn kỹ hay vũ hồn, hắn đều có thể nói là số một trong những người bạn cùng lứa tuổi.

Chỉ riêng việc hồn hoàn thứ hai là Thiên niên Hồn Hoàn, chỉ sợ là cả học viện này cũng không có người nào có thể so sánh được.
Tiêu Tiêu gật gật đầu, nói:
- Vũ Hồn của ta là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, công phòng nhất thể, có một chút tác dụng không chế chiến trường.

Tác dụng chính là khiến địch nhân sinh ra cảm giác sợ hãi, kỹ năng này sẽ khiến đối phương bị choáng, đồng thời sinh ra hiệu quả công kích.

Vũ Hồn thứ hai của ta là Tiêu, Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu, lấy phụ trợ khống chế làm chủ.

Trước mắt vũ hồn thứ hai của ta chỉ có một hồn hoàn là Bách niên Hồn Hoàn, khi chiến đấu có thể làm chậm lại tốc độ của đối thủ.
Vương Đông có chút ngạc nhiên hỏi:
- Vũ Hồn phụ trợ của ngươi không phải là tăng phúc cho người của mình sao?
Tiêu Tiêu có chút đắc ý cười, nói:
- Không phải.

Đôi khi, làm suy yếu đối thủ so với tăng phúc cho chính mình hiệu quả tốt hơn.

Ngươi đến lúc đó sẽ biết.

Bất quá, Vũ Hồn thứ hai của ta sẽ không dễ dàng vận dụng, chúng ta che dấu một ít thực lực sẽ tốt hơn.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều ý thức được một vấn đề, Tiêu Tiêu chỉ sợ còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ nữa.
Bọn hắn còn không biết là, nếu Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu cùng phối hợp, hai hồn sư Khống Chế hệ sẽ bộc phát ra lực khống chế kinh người.
- Rầm! Rầm! Rầm!

Ba tiếng động vang lên, ngay sau đó, cả lớp lập tức im phăng phắt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ruồi vỗ cánh bay.
Chu Y đứng ở cửa phòng học, tay phải buông xuống, tiếng động vừa rồi chính tiếng bà gõ cái thước giáo viên vào cửa lớp.
Chu Y vẫn mang vẻ mặt lạnh như băng, từ từ đi lên bục giảng.
- Ta đã báo danh sách các đội dự thi rồi.

Chiều nay, sát hạch sẽ chính thức bắt đầu.

Thi đấu vòng tròn mười trận, các ngươi sẽ không gặp phải nhau, chỉ biết là sẽ gặp đệ tử lớp khác.

Ta chỉ muốn nói một điều duy nhất, ai ngăn cản các ngươi thông qua sát hạch, thì đánh chết mợ nó.

Được rồi, tất cả giải tán đi, buổi chiều tập hợp tại khu sát hạch.
Nói xong, vị lão thái thái này lạnh lùng quay đầu bước đi.
Vương Đông thấp giọng quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo:
- Ngươi không cảm thấy là Chu lão thái thái càng ngày càng anh tuấn sao.
Hoắc Vũ Hạo nhìn hắn một cái, nói:
- Không phải anh tuấn, mà là khí phách.
Tiêu Tiêu đứng bên cạnh đi tới, cười hì hì, nói:
- Cái này gọi là khí thế.

Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ tập dợt một chút đi, nếu không buổi chiều phối hợp sao được?
Hoắc Vũ Hạo không đợi Vương Đông mở miệng lập tức liền gật đầu đồng ý.
- Vương Đông, nếu sau này ngươi còn muốn ăn cá nướng thì trong quá trình sát hạch này, tất cả đều phải nghe theo phân phó của chúng ta.

Ngươi có đồng ý không?
- Ách…
Vương Đông nhìn thấy ánh mắt hết sức kiên định của Hoắc Vũ Hạo, vẻ mặt đau buồn nói:
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Hoắc Vũ Hạo không để ý nói:
- Ngươi có thể lựa chọn không ăn.
Vương Đông do dự trong chốc lát, cuối cùng khuất phục nói:
- Ta nhịn, nghe lời của ngươi vậy.

Bất quá, sau này quét dọn phòng ngủ ngươi phải làm.
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Ba tháng nay ngươi có quét dọn phòng sao?
- Cái này…
Vương Đông trân trối không biết nói gì:
- Xem như ngươi lợi hại.
Tiêu Tiêu hiện tại giống như đã hoàn toàn đứng về phía Hoắc Vũ Hạo, buột miệng cười, nói:
- Lười biếng là một loại tội ác.
Vương Đông đột nhiên nói ra một câu, khiến cho tiểu cô nương Tiêu Tiêu này mặt cười tai đỏ:
- Tiêu Tiêu đồng học, đừng mê luyến ka, ka chỉ là một truyền thuyết ()
- Ngươi...
Tiêu Tiêu nâng tay chỉ vào mặt Vương Đông, vẻ mặt tức giận, thậm chí còn mang theo vài phần ủy khuất.
- Được rồi, được rồi.

Không phải nói cần tập dợt sao? Chúng ta mau đi thôi.

Ta thấy, chúng ta ra ngoài học viện đi.

Bên ngoài học viện có không ít rừng cây, đỡ phải bị người khác quấy rầy.
Vương Đông hướng Tiêu Tiêu thè lưỡi, xoay người bỏ chạy.

Hoắc Vũ Hạo khuyên giải an ủi Tiêu Tiêu vài câu, nàng lúc này mới nín khóc mà cười, hai người đuổi theo Vương Đông.

Chạy theo đường mòn Hồ Bờ ra khỏi học viện.
Ở bên ngoài học viện Sử Lai khắc muốn tìm một chỗ an tĩnh rất dễ dàng, nơi này tuy rằng bốn phương thông suốt có không ít đường lớn, nhưng hai bên đường rộng rãi cũng có rất nhiều cây cối.

Có một ít là sinh trưởng tự nhiên, có chút là do con người gieo trồng.
Ba người ở trong rừng cây, tìm một chỗ đất trống tương đối bằng phẳng, Vương Đông hỏi:
- Chúng ta tập dợt như thế nào? Hay là mỗi người xuất hồn kỹ ra à.
Tiêu Tiêu lập tức nói:
- Nói vậy là có ý gì.

Tập dợt hiển nhiên là đối kháng mới có hiệu quả tốt nhất.

Ngươi là Cường Công hệ Chiến Hồn Sư, vậy ngươi một bên, ta và lớp trưởng một bên.


Chúng ta đánh một trận nào.
- Hai người các ngươi đánh với ta?
Vương Đông nâng lên tay phải, ngón trỏ lắc lắc, phe phẩy nói:
- Các ngươi, một chút cơ hội đều không có a!
Tiêu Tiêu không chút nhân nhượng, cười lạnh nói:
- Chưa thử sao biết được? Bất quá ngươi là Chiến Công hệ Chiến Hồn Sư, nếu đấu với hai chúng ta thì phải có khoảng cách chứ, để coi, ba mươi thước đi.
Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh nghe hai người đấu khẩu, càng lúc càng phát hiện Tiêu Tiêu này cũng thật thông minh, tinh thần dò xét của hắn có thể sử dụng độ khoảng năm mươi thước, Tiêu Tiêu lại chọn ba mươi thước, thế thì Vương Đông dù công hay thủ gì cũng nằm trong phạm vi dò xét của hắn.
Vương Đông đáp ứng không chút suy nghĩ.
Tiêu Tiêu lại nói:
- Ngươi có thể bay, còn chúng ta thì không, cái này chỉ là giao lưu thôi, ngươi đừng có mà thua rồi bay trốn đi đấy.
Vương Đông tùy ý nói:
- Ta không bay cao hơn năm thước là được chứ gì.

Được rồi, bắt đầu đi.
Nói xong hắn liền lập tức lùi về sau.
Tiêu Tiêu quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo:
- Lớp trưởng, chúng ta chơi "thả diều" đi.

Ngươi dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phụ trợ cho ta, chúng ta cho tên kia một vố ra trò.
Trước khi đến học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không biết cái gì gọi là "thả diều", nhưng giờ thì dĩ nhiên phải rõ, "thả diều" ý nói một loại chiến thuật vừa đánh vừa lui.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Được, ta phối hợp với ngươi.
Hắn cũng muốn biết rốt cục thực lực của Vương Đông và Tiêu Tiêu đã đến trình độ nào rồi.

Ba tháng nay, hắn chưa từng thấy Vương Đông sử dụng kỹ năng thật sự của vũ hồn.

Bất quá hắn biết, Vương Đông tuy hơi kiêu ngạo, nhưng cái đấy cùng lắm chỉ gọi là tự tin chứ chẳng phải là tự đại.

Có thực lực tất nhiên có quyền tự tin.
Hai bên nhanh chóng giãn khoảng cách ra, thoáng cái Vương Đông đã đi đến dựa vào cây đại thụ cách hai người Hoắc Vũ Hạo ba mươi thước, sau đó hắn nhìn hai người rồi phất phất tay, ý nói bản thân đã sẵn sàng, có thể bắt đầy.
Tiêu Tiêu đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nàng có dáng người nhỏ xinh, thậm chí trong lớp có thể gọi là một mỹ nữ.

Nàng quay nhìn Hoắc Vũ Hạo, khẽ gật đầu.
- Lớp trưởng, giúp ta.
- Được.
Lúc này Tiêu Tiêu mới quay sang hướng Vương Đông, hô:
- Bắt đầu.
Dứt lời nàng liền phóng ra vũ hồn của mình.
Từ dưới chân này xuất hiện hai cái hồn hoàn màu vàng, hóa ra nàng cũng là một Đại Hồn Sư trên cấp hai mươi, thấy thế Hoắc Vũ Hạo âm thầm xấu hổ.
Hai hồn hoàn của Tiêu Tiêu sau khi xuất hiện cũng không có biến hóa gì, trên đỉnh đầu nàng xuất hiện một quầng sáng màu đen xoay tròn, dần dần hóa thành hình một tiểu đỉnh ba chân dài đường kính chừng một thước.

Đúng là vũ hồn của Tiêu tiêu, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo cũng được phóng ta, Tiêu Tiêu nhìn hồn hoàn màu trắng dưới chân hắn khẽ giật mình, khó trách lớp trưởng liều mạng tu luyện như thế, thiên phú đúng là hơi kém a!
Nhưng, giây lát sao đó, nàng lại kinh hãi trước tác dụng từ hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo.
Lấy hai người họ làm trung tâm, mọi vật xung quanh phạm vi mười thước đều xuất hiện rõ ràng trong đầu, hơn nữa, mọi thông tin đều tự động truyền vào đầu nàng, không cần phải làm gì cả.
Tiêu Tiêu chấn động nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo, còn Vương Đông ở bên kia đã muốn xuất chiêu rồi.
Bề ngoài Vương Đông có vẻ coi thường hai người bọn họ, nhưng thực tế dù chỉ một chút suy nghĩ khinh thường hắn cũng không có, bởi vì hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo hắn đã từng thử qua rồi.
Nháy mắt, đôi cánh mỹ lệ xuất hiện sau lưng Vương Đông, khắp người hắn được một tầng ánh sáng màu xanh đậm bao phủ.

Đôi cánh kia phát ra luồng ánh sáng rực rỡ tạo thành một chữ V thật lớn.

Đồng thời, hai hồn hoàn, một vàng một tím cũng từ dưới chân hắn bay lên, vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp, xuất hiện.
Hắn khẽ nhích người rồi vọt thẳng về trước, hồn lực không ngừng đổ vào hai cánh, tốc độ của hắn càng lúc càng tăng.
Đây cũng không phải hồn kỹ, chỉ là một trong những đặc tính vốn có của Quang Minh Thần Điệp thôi, bởi vậy có thể nói, vũ hồn này mạnh mẽ biết nhường nào.
Tích tắc sau Vương Đông đã đi được hai mươi thước, có thể nói rất gần hai người Hoắc Vũ Hạo rồi.

Có thể tưởng tượng thế này, một Cường Công hệ Chiến Hồn Sư đối diện với hai hồn sư Khống Chế hệ không có khẳ năng cận chiến, kết quả thế nào? Không cần xem cũng rõ.
Cũng trong lúc này, một loạt các tin tức về Vương Đông không ngừng truyền về đại não của Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo, nào là quỹ tích di chuyển, biến hóa của cơ thể, biến hóa của vũ hồn, thậm thí hồn lực trong cơ thể hắn đang vận chuyện như thế nào cũng có thể mơ hồ thấy được.
Tiêu Tiêu lúc này không chút bối rối, Hoắc Vũ Hạo dựa vào hồn hoàn màu trắng mà có được kỹ năng như thế đã khiến nàng rất vui rồi, nàng thấy Vương Đông di chuyển thì cũng bắt đầu có hành động.
Tay phải nàng chỉ về hướng Vương Đông, cái đỉnh trên đầu nàng lập tức rực sáng vọt thẳng đi, nó cũng chẳng bay về hướng Vương Đông mà là con đường hắn phải đi qua.

Đồng dạng, nàng cũng chưa sử dụng đến hồn kỹ, đây là một trong những kỹ năng vốn có của vũ hồn kia.
Vương Đông lúc này hết sức khó chịu, cái thứ kia bay đến đúng nơi mà hắn phải vượt qua, rõ ràng là nhờ tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo, nếu không Tiêu Tiêu làm sao phán đoán chính xác đến vậy.
Lúc này hắn đành khẽ rút cánh bên trái vào rồi lách người định thay đổi phương hướng, nhưng không ngờ cái đỉnh màu đen kia nháy mắt cắt ngang, chắn trước mặt hắn.
Dự đoán tương lai.

Tiêu Tiêu theo bản năng quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo, nhờ tinh thần dò xét của hắn mà nàng chẳng cần phải nhìn đến hành động của Vương Đông nữa, mọi chuyện từ phức tạp trở thành đơn giản một cách thần kỳ.
Vương Đông cố gắng bức phá, hai cánh không ngừng biến đổi, cũng tăng tốc lên vài lần, nhưng dưới tinh thần dò xét, những chuyện này Hoắc Vũ Hạo đều phát hiện được.

Vương Đông cực kỳ bực bội, nhịn không được hét lên.
- Hoắc Vũ Hạo, tên chết tiệt kia, được rồi, ta tránh không được thì trực tiếp phá nó thôi.
Hắn vừa nói xong, hồn hoàn thứ nhất dưới chân hắn liền lóe sáng, hai mắt Hoắc Vũ Hạo cũng lập tức sáng ngời, thông qua tinh thần dò xét hắn có thể cảm nhận được, hồn lực trong cơ thể Vương Đông đột nhiên bùng nổ như nước sôi cuộc trào, điên cuồng rót đôi cánh sau lưng.

Đôi cánh kia bắt đầu không ngừng đại trương.
Đôi cánh sau lưng hắn lúc này đã hoàn toàn biến thành màu xanh thẳm, mà hoa văn màu vàng bên trên không ngừng khuếch tán ra ngoài, nháy mắt đã hình thành một vòng bảo hộ màu vàng cực kỳ chói mắt.
Sắc mặt Tiêu Tiêu khẽ biến, cô bé thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo cũng cảm nhận được biến hóa của Vương Đông.
Vương Đông giơ hai tay lên nắm lấy phần đầu của hai cánh, rồi đột nhiên, phần trước của đôi cánh tách ra hòa cùng hoa văn ánh kim hóa thành hai thanh trát đao (dao cắt cỏ), cả người hắn bật lên cao, hai tay vung đao bổ về phía Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.

Đây cũng giống như hắn từng nói, mềm mại cũng có thể hóa thành cứng rắn được.
Nhưng, tiếc là hắn đã quá coi thường sự phối hợp của Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo.

Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh không hề ở yên đấy đợi đòn tấn công của hắn mà nhanh chóng lui trở về hai thước, sau đó đợi hắn xuất chiêu rồi lập tức đánh thẳng vào đôi cánh của hắn.
Một tiếng "Rầm" thật lớn vang lên, cả người Vương Đông bị đánh bay về sau hơn mười thước, còn Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh vẫn yên ổn đứng trong không trung.
Vương Đông thật sự không thể hiểu nỗi, thực lực của hắn rõ ràng hơn xa hai người kia, cớ gì mà không có chút biện pháp tấn công trúng họ? Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên, lập tức lui nhanh về sau, thoáng cái cách hai người Hoắc Vũ Hạo hơn hai mươi lăm thước.

Ra khỏi phạm vi dò xét.
- Hắc Hắc, Hoắc Vũ Hạo, để coi ngươi làm sao dò xét ta được nữa.

Ta cũng có cách công kích từ xa mà.
Hắn vừa nói xong, hồn hoàn thứ hai liền sáng lên.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Ngươi quên ta có khả năng hạn chế phạm vi kéo dài khoảng cách sao? Hiện tại ta đã có thể dò xét trên một trăm thước rồi, nếu ngươi nhắm bản thân có thể công kích vượt xa khoảng cách đó thì ra tay, còn không thì thế nào ta với Tiêu Tiêu cũng có thể ngăn cản kịp.

Hoặc là, ngươi có năng lực phá vỡ Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu, mà quên, Tiêu Tiêu vẫn còn một vũ hồn nữa, thứ này cũng không phải vô dụng đâu nha.
Vương Đông ngẩn người, đúng a! Hồn hoàn thứ hai của hắn tuy có thể công kích tầm xa nhưng chưa thể vượt qua một trăm mét, mà càng xa uy lực càng yếu, huống chi Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn có đủ thời gian phụ trợ cho Tiêu Tiêu.

Bất quá, trong lòng nghĩ vậy mà ngoài miệng hắn vẫn ương bướng nói:
- Công kích từ xa của ta dù sao cũng có thể công kích trên phạm vi lớn, các ngươi có phát hiện cũng vô dụng.
Tiêu Tiêu cười nói:
- Vương Đông, ngươi đừng có đắc ý.

Đừng quên, ta còn chưa sử dụng hồn kỹ nữa.

Ngươi có biết hồn kỹ của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh là gì không? Ta nói thẳng luôn, một chọi một ngươi chưa chắc là đối thủ của ta nữa.

Cho dù cái công kích của ngươi mạnh đến chừng nào hai người chúng ta cũng dư sức tránh né.

Ngươi xem đây.
Cô bé vừa nói vừa giơ tay chỉ một cái về phía Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, nhất thời, cái đỉnh kia khẽ run run, ngay sau đó chia ra làm ba mảnh rồi nháy mắt bay về phía trên đầu hai người, ba mảnh phân biệt ba hướng khác nhau, hồn hoàn thứ nhất của Tiêu Tiêu cũng sáng lên.
Lúc này, sắc mặt của Vương Đông lẫn Hoắc Vũ Hạo đều biến đổi.

Vũ hồn kia thật cường đại, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh tách ra làm ba cũng chỉ là một kỹ năng của nó, sau khi tách ra còn một ít dao động năng lượng, đấy mới chân chính là thứ có tác dụng công kích.

Hoắc Vũ Hạo nhờ tinh thần dò xét lập tức cảm nhận được sự khủng bố của nó.
Vẻ mặt Vương Đông nháy mắt liền khôi phục bình thường.
- Thôi, hai người các ngươi liên thủ đúng là ta không đánh lại.

Bất quá, Tiêu Tiêu, một chọi một, ngươi chắc chắn không phải là đối thủ của ta.

Nhưng, xét trường hợp những người có tu vi ngang bằng nhau, ai được Hoắc Vũ Hạo phụ trợ thì người đó thắng chắc, cái kỹ năng kia hoàn toàn không chừng cho người ta chút đường sống.

Trừ phi có tu vi cao hơn gấp nhiều lần, trực tiếp nghiền nát nó mới được.
Tiêu Tiêu tuy rằng nghe Vương Đông nói mình không phải đối thủ của hắn có chút không phục, nhưng hai câu sau, cô bé hoàn toàn đồng ý, gật đầu nói:
- Ừ.

Nếu có lớp trưởng phụ trợ thì mọi hành đồng của chúng ta dễ dàng hơn nhiều.

Lớp trưởng, kỹ năng này của ngươi thật cường đại a! Được phối hợp chiến đấu với ngươi rất là thoải mái.

Thật ra ban nãy ta thấy hồn hoàn màu trắng của ngươi, ta cũng có chút coi thường, cho ta xin lỗi.
Nàng vốn là một cô bé thẳng thắng, trong lòng nghĩ thế nào thì nói thẳng thế đấy, không chút dài dòng.
Hoắc Vũ Hạo chìa tay phải về hướng Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cười cười, cũng đặt tay phải của mình lên trên, Vương Đông đi tới, cũng đặt lên tay phải của hắn.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Từ giờ trở đi, chúng là đồng đội của nhau.

Lần sát hạch này, chúng ta phải đạt quán quân.
- Phải đạt quán quân.
Ba người đồng thanh hô to một tiếng, mối quan hệ của cả ba bất tri bất giác tiến thêm một bước, lúc này người vui vẻ nhất chính là Tiêu Tiêu, cuối cùng cô bé cũng được hai người bạn của mình thừa nhận.

Có thể nói, trong giới hồn sư, có thực lực thì lúc nào cũng dễ dàng nói chuyện hơn.
Khu vực sát hạch của Sử Lai Khắc học viện nằm ở phía bên trái của hệ Vũ Hồn, tiếp giáp với Đấu Hồn Khu.

Khu vực này so với Đấu Hồn Khu thì lớn hơn nhiều, đối với các đệ tử ngoại viện, nơi này là nơi vui chơi của các thiên tài và cũng là ác mộng của những đệ tử yếu kém.

Hàng năm tại đây có không ít đệ tử bị loại bỏ vì không thể thông qua sát hạch.

Sát Hạch Khu có dạng hình quả trứng, không giống như Đấu Hồn Khu có dạng như sân vận động, bên trong ấy hoàn toàn là một mảnh đất trống.

Bên ngoài có dãy tường thành thấp bao vây, bên trong được phân ra thành nhiều khu vực, những vách ngăn này có thể di chuyển nên bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi diện tích của từng khu.
Từ trước đến nay, sát hạch tân sinh bao giờ cũng là cuộc sát hạch có nhiều khu vực nhất, bởi vì số lượng tân sinh không chỉ nhiều mà đa số khoảng cách công kích của bọn họ đều có hạn, lúc kiểm tra cũng không cần diện tích quá lớn.
Cả khu sát hạch diện tích chừng hai vạn thước vuông, lúc này nó đã bị chia thành năm mươi khu vực, mỗi khu vực chừng bốn trăm thước vuông được phia làm hai bên.

Đối với những học viên chỉ có một hai hồn hoàn, thế này đã đủ rồi.
Buổi sáng thì chia tổ, buổi chiều sát hạch chính thức bắt đầu, nói đúng ra thì cũng chưa hẳn là chính thức bắt đầu, hiện giờ tập trung ở đây chỉ để các học sinh thích ứng một chút.

Mỗi khu vực đều có một lão sư phụ trách, các tổ bắt đầu rút thăm bắt cặp, mọi thứ đều phải đảm bảo không để hai tổ cùng lớp chiến đấu với nhau.
Trừ lớp Tân Sinh - Nhất Ban có hai mươi tổ, các lớp còn lại đều trên ba mươi, vì bình thường trừ phi có đệ tử thật yếu kém nếu không hiếm lắm mới có người bị khai trừ, các lão sư đều cố gắng cho bọn họ một cơ hội tham gia kỳ sát hạch này.
Tổng kết lại đợt sát hạch có đúng 310 tổ, cũng chính là 930 người, cuối đợt sát hạch chỉ giữ lại 150 tổ, 450 học viên này mới chính thức là đệ tử năm nhất của học viện Sử Lai Khắc, tất cả những người còn lại đều bị khai trừ.
Học tập ở học viện Sử Lai Khắc chính là một quá trình chiến đấu kịch liệt và đầy tàn khốc, nhưng cũng nhờ thế, tiềm lực của mỗi học viên đều được bộc lộ dưới sự cố gắng không ngừng của họ, do đó, uy danh của học viện suốt vạn năm qua không luôn được duy trì và ngày còn ngày càng phát triển.
Trong năm mươi khu vực tiến hành khảo hạch tân sinh, mỗi khu vực có sáu hoặc bảy tổ, mỗi tổ luân phiên đấu với nhau, sau đó lại chia lại một lần nữa, đủ mười lần đấu thì thôi.
Ba người Hoắc Vũ Hạo được phân đến khu vực 33, cả ba ăn cơm trưa xong rồi về ký túc xá minh tưởng một lúc mới đi tìm khu vực của mình, mỗi khu vực đều có kí hiệu riêng nên ba người bọn họ rất dễ ràng tìm được.
Lúc này tất cả các đệ tử lớp khác đã đến đông đủ, nhìn quanh ai ai cũng đầy vẻ hồi hộp, dù sao ở đây chỉ toàn những đứa trẻ mười một mười hai tuổi, mọi thứ với chúng đều vẫn rất đơn thuần.

Sau cuộc sát hạch này, rất có thể chỉ có một nửa số người ở đây có thể ở lại, đối mắt với một cuộc chiến liên quan đến tương lai của bọn chúng, làm sao bọn chúng không lộ ra địch ý cho được.
- Tất cả các học viên tân sinh chú ý, tất cả các học viên tân sinh chú ý, còn mười phút nữa là bắt đầu sát hạch, đề nghị tất cả tập trung đến Sát Hạch Khu, đến trể xem như bỏ cuộc.
Một giọng nói vang lên trên loa phát thanh, thanh âm này truyền khắp ngõ ngách của ngoại viện, vẻ mặt các đệ tử tân sinh lập tức trở nên nghiêm túc, sắp bắt đầu sát hạch, ai dám nói không lo lắng chứ?
Hoắc Vũ Hạo nắm chặc nắm tay, thỉnh thoảng vô giác sờ sờ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ ở bên hông, sát hạch không cho phép sử dụng hồn đạo khí nhưng vũ khí thì có thể, mà ám khí đồng dạng cũng được liệt vào một loại vũ khí.

Như thế có nghĩa hồn sư rất hạn chế trong việc sử dụng vũ khí, còn hồn đạo khí thì ngoại lệ, nhưng Hoắc Vũ Hạo là ai, một đệ tử Đường Môn làm sao bị vấn đề này làm khó chứ.
Vương Đông khoát vai Hoắc Vũ Hạo, nghiên người sang nói nhỏ:
- Bình tĩnh, thả lỏng đi, chuyện nhỏ thôi mà.
Lúc này Tiêu Tiêu cũng không mở miệng mắng Vương Đông kiêu ngạo nữa mà khẽ gật đầu với Hoắc Vũ Hạo.

Sau lần luận bàn ban nãy, mặc dù Vương Đông chưa bộc lộ hết thực lực nhưng câu nói cuối cùng của hắn hết sức tự tin, nên nàng biết, tu vi của hắn tuyệt đối không dưới mình, hơn nữa còn cái kỹ năng thần kỳ của lớp trưởng, nhìn khắp đệ tử tân sinh, còn ai có thể là đối thủ của bọn họ.
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói:
- Chúng ta phải là quán quân.
Tiêu Tiêu và Vương Đông cũng đồng thời gật đầu, ba người chồng tay lên nhau vỗ mạnh một cái.

Cả ba tuy còn bé nhưng đều biết rõ muốn thông qua sát hạch này rất đơn giản nhưng muốn đạt quán quân, quan trọng nhất phải đoàn kết.

Bởi vậy, vẻ kiêu ngạo của Vương Đông cũng đã giảm xuống rất nhiều.
Sát hạch tân sinh rất quan trọng, nên việc thông báo trên loa phóng thanh cũng là cho có thôi, tất cả đệ tử đã sớm tập trung đầy đủ tại khu vực của mình rồi.
Lúc này, một lão sư tầm bốn mươi tuổi bước vào khu vực 33, tướng mạo của người này hết sức bình thường, trên người cũng không tỏa ra khí thế kinh người nữa, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười, có vẻ rất thân thiện, so với Chu Y, có thể nói là một trời một vực.

Người này lướt mắt đếm số lượng đệ tử rồi mỉm cười gật đầu nói:
- Tốt lắm, ở đây có tổng cộng 6 tổ, tất cả đã đến đông đủ vậy thì để ta giới thiệu trước, ta tên Vương Ngôn, là lão sư sẽ trông coi sát hạch ở khu vực 33 trong hai ngày tới.
- Chào Vương lão sư.
Các học viện vội vàng khom người thi lễ với hắn.
Vương Đông cười cười nói.
- Không cần như thế, từ trước tới nay phong cách dạy của ta luôn coi các học viên như bằng hữu của mình, từ giờ đến khi chấm dứt sát hạch, các ngươi đều là tiểu bằng hữu của ta.

Cho nên, ta không hy vọng thấy bất cứ ai bị đả thương.

Sát hạch này tuy quyết định các ngươi có thể ở lại hay không nhưng ta nhắc lại một lần nữa, đây là sát hạch, tuyệt đối không được giết người, thậm chí đánh tàn tật cũng không.

Nếu không ta chỉ có thể mời người ấy ra khỏi đây và báo cáo chuyện ấy lên học viện.
Vị lão sư này không nói rõ nếu phạm phải lỗi náy sẽ bị trừng phạt gì, nhưng những đệ tử bên dưới đều là người thông minh, lập tức hiểu rõ ý hắn rồi gật gật đầu.
Vương Ngôn mỉm cười nói.
- Vậy thì giờ chúng ta bắt đầu thôi.

Bắt đầu sớm kết thúc sớm, còn trẻ tuổi thì luôn sốt sắng a.
Vừa nói hắn vừa mở một sấp văn kiện, nhìn nhìn một chút rồi ngẩng đầu lên nói:
- Vòng thứ nhất, trận đầu tiên, Tân Sinh - Nhất Ban: Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu; Tân Sinh - Tam Ban: Âu Dương Tuấn Dật, Trần Tuấn Phong, Triệu Hạo Thần.

Các ngươi vào sân đấu đi, mỗi tổ một bên.

Khi nào ta hô bắt đầu thì các ngươi có thể phóng xuất vũ hồn.

Vào đi.
Ở khu vực 33 này có 6 tổ, vậy thì sẽ có 3 trận đấu, nhưng bọn hắn không ngờ ba người họ lại là người mở màn, cả ba liếc mắt nhìn nhau một cái rồi tiến vào sân, đi về phía Tây Bắc.
Ba người đứng ba nơi nhưng không phải tùy tiện, Vương Đông đứng trước, kế đến là Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo đứng sau cùng.

Còn bên kia, dĩ nhiên phải chọn góc còn lại là phía Đông Nam rồi.
Ba học viên của lớp Tân Sinh - Tam Ban này đều là nam sinh, diện mạo cũng không tê, dáng người cao lớn, đặc biệt là Âu Dương Tuấn Dật, tuy nếu so với Vương Đông còn nhiều chênh lệch nhưng hắn lại cường tráng hơn nhiều.

Trần Tuấn Phong bên cạnh, người cũng không thấp nhưng gầy gò ốm yếu, phía sau cùng là Trần Hạo Thần mập mạp, cái bụng tròn vo, nụ cười phúc hậu.
Thấy hai bên đã chuẩn bị xong, Vương Ngôn lão sư gật đầu nói:
- Sát hạch - Bắt đầu.
Hai bên nháy mắt đều phóng ra vũ hồn của mình, Hoắc Vũ Hạo đứng phía sau cố gắng khống chế tinh thần dò xét chỉ bao trọn lấy sân thi đấu này thôi.

Tiêu Tiêu phóng ra Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh còn Vương Đông thì trực tiếp hơn, bật người bay lên không trung, đôi cánh màu lam ánh kim sau lưng rực rỡ chói sáng, bất luận là đối thủ hay lão sư phụ trách giám sát trận đấu đều giật mình, lắp bắp kinh hãi.

Bởi vì, đôi cánh kia thật sự quá đẹp, làm cho Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo phía sau hoàn toàn lu mờ.
Ba đối thủ của bọn họ cũng không chịu thua kém, vũ hồn đều đã sẵn sàng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui