Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


Kha Kha đứng cách đó không xa ngây ngốc trợn mắt nhìn Quất Tử, nàng ta đang cởi y phục rách te tua của hắn ra, rồi đỡ hắn đứng dậy, tựa lưng vào gốc đại thụ, sau đó lấy máu tươi dính trên người mình, bôi ngược lại lên phía trước thân thể không bị tổn thương của Hoắc Vũ Hạo.
(DG: cái đoạn này ý của tg là Quất Tử cạ cạ cái thân đầy máu của mình lên thân trước của Vũ Hạo, mà thấy tình tiết nó vô lý lại quá chuối cũng chẳng có gì hay ho nên không biên như thế, đọc xong chẳng phun máu cũng chẳng thấy gì, Đường thiếu gia không có kinh nghiệm mấy cái vụ này nên từ phần 1 mô tả đã chuối rồi, đọc xuống phía sau ace đừng thắc mắc quá nhe)
Xong đâu đó, Quất Tử mới hồng hộc thở dốc, tinh thần tiêu hao quá độ khiến nàng quá sức mỏi mệt, lúc nào cũng cảm thấy như sắp xỉu.

Dù vậy nàng vẫn luôn chú ý nhịp tim của Hoắc Vũ Hạo.

Nàng nhận thấy tim của hắn dù đập rất yếu nhưng đúng là hắn vẫn sống, không hề ngưng một nhịp nào, mang đến cho nàng hi vọng cuối cùng.
Quất Tử đại khái đích đoán được, vết thương trí mạng này khiến Hoắc Vũ Hạo mất đi gần một nửa lượng máu.

Đối với người khác thì e rằng đã sớm thăng thiên.

Nhưng nàng mơ hồ nhận thấy mạng hắn cực kỳ ương ngạnh, với tình trạng thụ thương nặng đến vậy, nhưng trái tim vẫn kiên cường mạnh mẽ đập tiếp.
- Thế nào rồi?
Kha Kha hỏi, mặc dù nàng đã dùng bình sữa hồi phục hồn lực, nhưng cơ thể vất rất mệt mỏi, lại đưa một bình sữa khác cho Quất Tử.
Quất Tử lắc đầu:
- Ta không biết! Bình thường người ta thụ thương thế này chỉ sợ đã chết từ khuya.

Nhưng hắn thì vẫn còn sống, ta đã khâu lại những vết thương lớn trên cơ thể hắn, còn những mảnh kim loại nhỏ thì chưa dám lấy ra, hắn đã mất máu nhiều lắm.


Bây giờ dù hắn có qua được hôm nay, có lẽ cũng để lại di chứng, mấy cái mảnh kim loại đó chắc chắn có mấy thứ không sạch.

Mọi việc lúc này chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân hắn thôi.
Kha Kha cởi áo khoác, đắp lên thân thể đầy máu của Hoắc Vũ Hạo, rồi nhìn Quất Tử, nói:
- Quất Tử tỷ, lúc nãy người muốn dùng thân thể mình trả ơn cứu mạng của hắn sao?
Quất Tử cười đỏ mặt, da mặt đẹp như trái vải (荔枝 lệ chi??) bất ngờ phủ kín một màu hồng phấn đáng yêu
- Đừng có nghĩ vớ vẩn! Máu của hắn dường như có một luồng năng lượng đặc biệt, đối với cơ thể rất có lợi, ta chỉ là lấy máu dính trên người trả lại cho hắn.
Kha Kha ngồi xuống, ngắm nhìn Hoắc Vũ Hạo đang hôn mê, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đều nợ hắn một cái mạng.

Nhất là ta, nếu không phải ta xúc động như vậy, hắn cũng sẽ không bị thế này.
Quất Tử lắc đầu:
- Việc này không thể trách ngươi, lúc ấy chúng ta đều mất hết hy vọng, ta cũng u mê không phát hiện ra hắn đã đến.

Bất quá ngươi nói đúng, chúng ta đều nợ hắn một cái mạng.
Kha Kha nói:
- Quất Tử tỷ, ngươi cũng ngủ một lát đi.


Ta sẽ hộ pháp.
- Ừ.
Quất Tử cũng không chối từ, cẩn thận ôm Hoắc Vũ Hạo, dựa vào đại thụ, hơn nữa tận khả năng dán sát vào thân thể hắn.
Dù phần lưng Hoắc Vũ Hạo máu thịt te tua, nhưng phía trước lại không có một vết thương nào, thân thể cường tráng không có một vết sẹo.

Trên ngực, một khối hồn đạo khí hút chặt ở đó, chính là Hồng Trần Tí Hựu (DG: của tg ghi là hồng trần quyến luyến, lão nhầm gì mà nhầm 1 cái hồn đạo khí với 1 cái là võ hồn dung hợp kỹ).
Nếu không có kiện hồn đạo khí cấp 9 cho hắn một lớp phòng ngự vượt qua gấp 3 lần lực phòng ngự cở thể, đừng nói là hắn máu thịt bầy hầy thế này, mà ngay cả hai cô gái trước ngực cũng khó mà còn lại một mảnh nhỏ nào trong thiên địa.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo thoáng lạnh như hầm băng.

Quất Tử áp hắn sát vào cơ thể, dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho hắn, hai mí mắt mệt mỏi sụp xuống, nháy mắt đã thiếp đi, mang theo gương mặt là một nét bình thản nhẹ nhàng.
Từ nhỏ đến lớn, trong lòng nàng chỉ có một nam nhân duy nhất, chính là phụ thân.

Phụ thân cho nàng tuổi thơ tươi đẹp, nhưng chiến tranh lại đoạt mất phụ thân.

Lúc này, bóng dáng của người con trai bên cạnh lại bất giác chui vào tâm trí của nàng.

Mặc dù thân hắn trọng thương, nhưng ôm hắn, Quất Tử vẫn cảm thấy an tâm, như con thuyền nhỏ tìm được một bến cảng tránh gió to bão lớn.


Nàng không vì hai bên chỉ mới gặp mà ngượng ngùng, sau khi trải qua những khoảnh khắc sinh tử, trái tim nàng đã ở một trạng thái rất lạ, cái lạ đó khiến nàng say mê đắm chìm.
Quất Tử nói chính xác, kẻ khác gặp phải vết thương này của Hoắc Vũ Hạo chắc chắn đã chết từ sớm.

Những mảnh kim loại sau lưng cũng không phải là mảnh vỡ từ hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc văng đến, sóng xung kích cường đại cơ bản đều bị Hồng Trần Tí Hựu cản lại.

Chân chính vết thương tạo thành trên lưng hắn, do chính kiện hồn đạo khí trên người nổ tung tạo thành.
Được hồn đạo khí cấp 9 và Băng Hoàng Hộ Thể toàn diện bảo vệ, cuối cùng đã giữ lại cho hắn một mạng.

Quất Tử cũng sơ cứu rất tốt, cố gắng mọi cách giảm khả năng mất máu cho Hoắc Vũ Hạo.

Nàng không hề biết, khi nàng giúp hắn ổn định thương thế, đã tương đương chắc chắn cứu hắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Đã dung hợp với Sinh Linh Kim mang sinh mệnh lực khổng lồ, làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể dễ dàng chết như thế này cho được? Năng lượng mà Quất Tử cảm thấy trong máu chính là sinh mệnh lực khổng lồ của Sinh Linh Kim đang lưu chuyển trong đó a! Mà sinh mệnh lực đó cũng không hẳn hoàn toàn ở trong máu, mà chính là trong xương cốt, nội tạng thẩm thấu mà ra.
Lúc này, cơ thể hắn bắt đầu vận hành tự chữa trị.

Sinh mệnh lực ào ạt tuôn ra, kích thích cốt tủy, đẩy mạnh công năng tạo máu trong cơ thể, khí huyết tự động khôi phục, rồi bắt đầu tu bổ nội tạng và chấn thương, chỉnh sửa những thứ bị lệch vị trí trở lại như cũ, chữa trị từ trong ra ngoài.
Kha Kha không dám ngủ, dù nàng cũng cực kỳ mệt mỏi, nhưng vì an toàn cho cả ba người, vẫn cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ.
Mặt trời trên cao càng lúc càng sáng, dương quang ấm áp chiếu lên người, càng khiến nàng cảm thấy muốn đi ngủ.

Tranh thủ ăn uống một chút, khôi phục vài phần, trước sau nàng đã đuổi đi vài hồn thu tu vi thấp.
Thỉnh thoảng nàng cũng đến kiểm tra tình trạng của Hoắc Vũ Hạo và Quất Tử, phát hiện thân thể Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng nóng hơn, dường như là phát sốt, nhưng cũng không quá nóng, nó chỉ giữ ở một nhiệt độ còn miễn cưỡng xem là bình thường, mạch đập cũng không trở nên yếu đi.
Kha Kha đối với y học phải nói là dốt đặc cán mai, nàng hoàn toàn không biết nên làm gì, đành tiếp tục chờ đợi.
Lúc Quất Tử mơ màng tỉnh lại, Kha Kha đã gần đến cực hạn chịu đựng.


Dù hồn lực đã khôi phục, nhưng luôn phải cảnh giác hồn thú, tinh thần của nàng đã gần sụp đổ.
- Kha Kha, ngươi nghỉ ngơi đi, đến phiên ta.
Quất Tử gọi một tiếng, kéo Kha Kha ra khỏi trạng thái lo lắng hoảng hốt.
Kha Kha vội vàng đứng lên, đến bên cạnh bọn họ
- Tình trạng hắn sao rồi?
Quất Tử nhíu mày, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc
- Mạch đập cực kỳ khỏe mạnh, không còn yếu như trước nữa, nhiệt độ cơ thể hình như cao hơn bình thường một chút, nhưng cũng chưa sao, hô hấp vững vàng.

Sao mà nhìn thế nào cũng không giống một người bị trọng thương vậy?
Kha Kha ngơ ngác nhìn Quất Tử
- Ngươi là nói, thương thế của hắn đã tốt lên nhiều?
Quất Tử gật đầu
- Quả thực là không nghĩ ra được a! Làm thế nào mà một người mất cả gần phân nửa lượng máu, còn bị thương phải nói là cực kỳ nghiêm trọng như thế, cơ thể còn lưu lại nhiều mảnh kim loại, vậy mà mạch đập lại vô cùng bình thường.

Bất quá chỉ mới qua vài giờ thôi mà.
Kha Kha nói:
- Ngươi mau kiểm tra vết thương sau lưng xem sao.
Được Kha Kha giúp đỡ, Quất Tử đặt Hoắc Vũ Hạo nằm lên cái đệm giường các nàng mang theo.
Rất nhiều mảnh kim loại nhỏ nhô ra trông thật kinh khiếp, (tg: nhìn giống như những vết xước ở móng tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận