Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

"Shh ~ A Thanh, chị đau đầu ~"

Rượu tỉnh dược tán, Kỷ Vu mơ màng mở mắt ra, dây thần kinh như bị xé toạc, trong miệng vô thức gọi tên Chu Trúc Thanh, muốn cô vợ nhỏ ôm ấp hôn hít.

Đợi trong chốc lát, huyệt thái dương vẫn không có xúc cảm dịu dàng quen thuộc.

Kỷ Vu nghi hoặc nhướng mày, ôm sát ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, gian nan mở mí mắt.

Hôm nay A Thanh ngủ say quá.

Giây tiếp theo lại chợt ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt dừng trên chiếc cổ trắng nõn... Đã không còn trắng nõn của nàng, mỗi một tấc da bại lộ trong không khí, đều phủ đầy những dấu hôn xanh tím, khó có thể nhìn thấy một chỗ lành lặn.

Chu Trúc Thanh nhắm chặt hai mắt sưng đỏ, trên má vẫn còn sót lại nước mắt, cánh môi đỏ thắm bị xước da, thân thể nhỏ xinh đáng thương rúc vào lòng Kỷ Vu.

Không khó để nhìn ra Kỷ Vu đã tàn bạo và chà đạp trên người nàng như thế nào.

"A Thanh..."

Ký ức cả một đêm hoang đường dâm loạn toàn bộ trào ra, Kỷ Vu đau đầu đè đè huyệt thái dương, con ngươi tràn đầy áy náy.

Cô chính là cầm thú!

Vành mắt tức khắc đỏ lên, Kỷ Vu dịu dàng nhẹ vuốt ve da thịt Chu Trúc Thanh, như là chà lau đồ sứ trân quý và mỏng manh.

Một giọt nước mắt dừng trên da thịt vết thương chồng chất, Kỷ Vu cuống quít hôn tới, sợ làm phiền Chu Trúc Thanh đang ngủ.

Ngơ ngác nhìn dấu cắn, Kỷ Vu đột nhiên nhớ tới hành động kì quái của Liễu Nhị Long khi kính rượu ngày hôm qua, chợt hiểu ra.

Cô Nhị Long, cô đã hại em thảm rồi!

Trong lòng Kỷ Vu ngũ vị tạp trần, cũng không đến mức oán Liễu Nhị Long, suy cho cùng vẫn là mình không biết tiết chế, ỷ vào Chu Trúc Thanh chiều mình mà tùy ý làm bậy.

Sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, mặt trời đã lên cao, loáng thoáng nghe được phòng cách vách, có tiếng người đi tới đi lui, có lẽ là Ninh Vinh Vinh bọn họ rời giường.

Kỷ Vu đánh giá, ước chừng lúc này đã là thời gian dùng cơm trưa, do dự nhìn người bên gối một cái, chậm rãi hoạt động cánh tay lót dưới đầu nàng, nhẹ nhàng đứng dậy.

Bị Kỷ Vu lăn lộn đến lợi hại, mèo con luôn luôn mẫn cảm cảnh giác thậm chí không hề cảm nhận được khi cô rời đi.


Đi ra ngoài viện, Kỷ Vu ngẩng đầu nhìn trời mới phát hiện, giờ phút này cũng chỉ khoảng 9 giờ sáng, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Vợ vợ tân hôn sao lại thức dậy sớm như vậy?

"Lão Kỷ, chào chuổi sáng! Trúc Thanh đâu, sao không thấy?" Ninh Vinh Vinh đang ăn cháo trong sân đình hóng gió, ăn điểm tâm tinh xảo, nét mặt toả sáng cả người thoả mãn.

Có thể thấy rằng tâm tình cô nàng cực kỳ tốt.

Trái lại, Thiên Nhận Tuyết bên cạnh đang mơ màng sắp ngủ, cả người uể oải, đáy mắt xanh đen như bị yêu tinh hút tinh khí.

Hay là... Mình đứng công thụ sai rồi?

Kỷ Vu bước vào, nói: "A Thanh còn đang nghỉ ngơi. Nhìn sắc trời bên ngoài, chị còn nghĩ rằng đã là buổi trưa, định làm chút thức ăn cho A Thanh."

"Chậc chậc chậc ~ mau đi đi, đừng để thất muội của em bị đói!" Cầm thú.

Dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của Thiên Nhận Tuyết, Kỷ Vu chậm rãi đi về phía phòng bếp.

Tầm mắt phía sau như gai nhọn đâm vào lưng, Kỷ Vu muốn bỏ qua cũng khó.

Đây là làm sao vậy? Trách tôi vì cho hai người sổ nhỏ sao? Nhưng không phải tôi cho cô sao? Ngay cả giữ quyền chủ đạo cũng không được, khó trách bị Vinh Vinh đè.

Cần nguyên liệu nấu ăn gì phòng bếp cũng có, nhưng Kỷ Vu chỉ nhìn chằm chằm mấy thứ hoắc hoắc kia.

Pháp Tắc trong đầu cho cô bách khoa toàn thư, tuy không thể làm cho người chết sống lại, mọc lại thịt từ xương, nhưng tinh thông dược lý thì không thể nói chơi, rất nhanh đã tìm ra một phương thuốc bồi bổ thân thể.

Bổ huyết, bổ khí cho vào cùng nhau, Kỷ Vu ở phòng bếp một giờ làm ra một nồi canh bổ thập toàn đại.

Trên nước canh trong veo không tì vết điểm xuyết mấy trái táo đỏ, dưới đáy chén canh còn có một ít râu sâm, cũng như dược liệu từ tiểu tư khố của Thiên Nhận Tuyết.

Ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ chén canh tản ra, đột nhiên sắc mặt Kỷ Vu dịu đi, trái tim vẫn luôn bị thắt lại từ khi tỉnh dậy cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.

Khi trở lại phòng, vừa vặn nhìn thấy Chu Trúc Thanh lật người một chút, lại bị hạ thân đau đớn làm cho bừng tỉnh, đột nhiên mở mắt ra nhìn bên cạnh.

"A Vu!"

Trong tiếng kêu có quyến luyến mang theo sợ hãi, đôi mắt Chu Trúc Thanh nổi lên sương mù, tủi thân lại oán hận.

"Chị ở đây, chị ở đây! A Vu tới rồi đây." Kỷ Vu đi hai ba bước đã đến mép giường, đặt chén canh xuống.


"A Thanh... Em không sao chứ?"

Trên mặt người yêu tràn đầy lo lắng cùng áy náy, chút tức giận không đáng kể trong lòng Chu Trúc Thanh đã biến mất không thấy đâu.

Được Kỷ Vu đỡ ngồi dậy, sau đó nhu nhược dựa vào vai cô, giọng nói có chút nghẹn ngào, nói: "Đau ~"

Thanh tuyến mỏng manh lại run rẩy khiến Kỷ Vu đau lòng hỏng rồi, liên tục hôn mái tóc nàng, bảo đảm: "Xin lỗi, tuyệt đối sẽ không có lần sau." Ánh mắt kiên định lại thâm thúy.

Ở Thiên Đấu lưng dựa Tuyết Thanh Hà hoành hành ngang ngược lâu rồi, tính cảnh giác không biết đi đâu mất. Lần này là không cẩn thận bị Liễu Nhị Long lừa, lần sau thì sao?

Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để mình xúc phạm tới A Thanh nữa!

Chu Trúc Thanh câu lấy cổ Kỷ Vu cổ cọ cọ như mèo con không muốn xa rời, cả người lười biếng, "Tối hôm qua A Vu cũng không phải cố ý, không trách chị." Từ lúc ánh mắt Kỷ Vu bắt đầu hỗn độn, Chu Trúc Thanh đã ý thức được ly rượu kia không thích hợp.

Chăn từ từ rơi xuống từ da thịt trơn trượt, lộ ra càng nhiều vết bầm xanh tím hơn, Kỷ Vu thương tiếc vuốt ve 'hành vi phạm tội' của mình, chớp chớp mắt, quay mặt đi không cho nước mắt rơi.

"Chị đã làm một chén canh bổ cho em, uống chút đi, chị đút em."

Không biết A Thanh còn sức nâng tay lên hay không.

Một chén canh nóng hôi hổi chứa đầy tình yêu đi xuống bụng, Chu Trúc Thanh sung sướng híp mắt, cái đuôi rũ phía sau cũng ngoe nguẩy đung đưa lên.

"Khi nào rồi? Chúng ta nên ra rời cung."

"Không vội, ngủ tiếp một lát, đợi chút chị ôm em về."

"Ừm."

Thân thể bắt đầu mệt mỏi trở lại, dưới tiếng trấn an ôn hòa của Kỷ Vu, Chu Trúc Thanh lại mơ màng ngủ.

Không bao lâu, một tiếng gõ cửa nhẹ đến không thể nghe thấy vang lên.

Kỷ Vu nhíu nhíu mày, nghĩ thầm ai lại không có ánh mắt tới quấy rầy các nàng như vậy.

Vừa mở cửa, người không có ánh mắt đúng là Liễu Nhị Long hạ dược cô ngày hôm qua.

Biểu cảm xấu hổ trên mặt Liễu Nhị Long mang theo vài phần kinh ngạc, thậm chí là khiếp sợ.


Thấy cô ấy sắp không khống chế được kinh hô ra tiếng, Kỷ Vu nhanh tay lẹ mắt khống chế địch, chặn miệng cô ấy lại.

"Nhỏ giọng một chút, A Thanh phải nghỉ ngơi!" Kỷ Vu đè cổ họng, trầm giọng nói.

Liễu Nhị Long nghẹn họng, khó chịu nuốt lời muốn nói xuống.

Chỉ thấy Kỷ Vu cẩn thận đóng cửa lại, lôi kéo mình đi ra xa, mới mở miệng nói: "Cô Nhị Long có việc gì sao?"

Giọng điệu toàn là không kiên nhẫn, còn ẩn ẩn mang theo chút tức giận đang bị kìm nén.

Nếu người này không phải là cô giáo của mình, chỉ bằng việc cô ấy hạ dược ngày hôm qua, chính mình làm ra những hành động gần như ngược đãi với A Thanh, cô đã sớm...

Liễu Nhị Long cứng đờ sờ sờ cái mũi, cười làm lành, "Đây là thuốc ta làm cho Trúc Thanh, màu trắng là thoa bên ngoài, màu xanh lá là thoa bên trong.

Bên trong là cái gì, bên ngoài là cái gì, tất nhiên không cần nhiều lời.

Kỷ Vu chột dạ nhìn bốn phía, lương tâm cắn rứt trừng Liễu Nhị Long, môi giật giật, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Trưởng bối cho mình cái loại thuốc này... Tai Kỷ Vu lại lặng lẽ đỏ lên.

"Ngày hôm qua là ta suy nghĩ không chu toàn, ta vốn tưởng rằng Trúc Thanh mới là nằm trên, với tính tình của em ấy khẳng định sẻ bị em sai sử rất thảm, cho nên muốn giúp em ấy một chút, phóng đại dục vọng trong em ấy."

"Nhưng không ngờ..." Nói tới đây Liễu Nhị Long nhìn sắc mặt bình tĩnh của Kỷ Vu, không buồn không vui, tim đánh thịch một cái.

"Trúc Thanh không sao chứ?" Kỷ Vu như một con sói, tối hôm qua Trúc Thanh vất vả rồi.

Đồng tình với nàng vài giây, từ từ! Mình còn định nhờ Trúc Thanh cầu tình giúp mình, nếu như em ấy ngủ rồi, mình phải làm sao bây giờ!

Kỷ Vu người này càng bình tĩnh nhưng ý xấu trong bụng lại rất nhiều. Ngẫm lại khi ở Học viện Sử Lai Khắc, trêu cợt không thành ngược lại còn bị cô trả đũa, Liễu Nhị Long tức khắc rùng mình một cái.

"Khá ổn, buổi sáng A Thanh có tỉnh lại một hồi, em ấy không trách cô." Nhưng em thì lòng dạ hẹp hòi.

Nghe được lời nói như bảo đảm, Liễu Nhị Long thở phào nhẹ nhõm, tâm tình tức khắc thanh thoát vài phần, "Vậy được rồi, vấn đề không lớn."

"Đúng rồi, Mộc Bạch nhờ ta nói cho các em, em ấy nói Chu Trúc Vân muốn gặp hai em, chờ các em ở tửu lầu lớn nhất ngoài cung." Liễu Nhị Long đột nhiên nhớ tới chuyện Đới Mộc Bạch nhờ cô ấy, nói với Kỷ Vu một tiếng.

Hoàng tử nước khác không thể tùy ý xuất nhập hoàng cung, nhưng ngày hôm qua quên nói một tiếng với Chu Trúc Thanh, sau đó Kỷ Vu bị say rượu càng không có cơ hội gặp mặt, cho nên mới nhờ Liễu Nhị Long tiến cung đưa dược chuyển lời.

"Thuốc này, một lọ là hoạt huyết, một lọ là làm tan máu bầm..."

"Đã biết." Kỷ Vu nhận lấy thuốc mỡ, mí mắt khẽ nâng nhìn Liễu Nhị Long, trong miệng chậm rãi phun ra hai chữ, "Lưu manh."

"Em..." Tính tình táo bạo của Liễu Nhị Long dâng lên, lại lập tức bị ép xuống.

"Suỵt, im lặng. Còn có việc gì không?"


Không có việc gì thì có thể đi rồi.

Liễu Nhị Long có thể đọc ra ý tứ này từ biểu cảm lạnh lùng của cô, muốn nổi giận lại tự biết đuối lý, ngượng ngùng nhìn vào phòng, cười gượng nói: "Không có. Ta đi đây, em chiếu cố Trúc Thanh cho tốt đi."

Không cần cô ấy nói Kỷ Vu cũng sẽ chăm sóc Chu Trúc Thanh thật tốt.

Một lọ là hoạt huyết, một lọ là làm tan máu bầm...

Kỷ Vu nhấp nhấp môi, lặng lẽ đỏ vành tai.

Một cảm giác mát lạnh thẳng tới đại não, cùng với ấm áp mềm mại.

Mèo con khó nhịn nắm chặt chăn, trong miệng nhẹ giọng hừ.

Trong mộng mơ màng mắng Kỷ Vu trứng ung, thân thể mỏi mệt lại không muốn tỉnh lại, đơn giản tùy ý cô.

Ánh mắt Kỷ Vu lập loè, cô ra vẻ bình tĩnh bôi thuốc mỡ, nhưng tiêu điểm của ánh mắt lại càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Thật lâu sau, trên mặt nổi lên một tia áy náy, mình thật đúng là cầm thú, A Thanh đã như vậy mà mình còn muốn...

Kỷ Vu bụm mặt ghé vào mép giường, không muốn thừa nhận đáng khinh si hán vừa rồi kia là mình!

"A Thanh, A Thanh, vợ của chị, rất thích em, bà xã, em nói xem chị nên thu thập cô Nhị Long như thế nào mới được đây?"

"Có rồi! Học viện Sử Lai Khắc còn chưa có giao, để cô Nhị Long giao lên trong vòng ba ngày đi." Kỷ Vu cười xấu xa một tiếng, lộ ra răng nanh.

Khi Chu Trúc Thanh tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng Kỷ Vu bật cười không thể hiểu được, hình tượng đạm nhiên thanh nhã lại giảm xuống một lần nữa.

"A Vu."

Giọng nói nghẹn ngào vang lên ở bên tai, Kỷ Vu lập tức bật dậy, dựa vào mép giường kéo Chu Trúc Thanh vào lòng.

"A Thanh, em tỉnh rồi! Về nhà nhé?"

Về nhà của chúng ta, nơi hai người ở cùng nhau chính là nhà.

Từ khi tiếp quản việc điều hành Học viện Hồn Sư Thiên Đấu, Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh đã dọn đến ký túc xá Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia. Thứ nhất là vì tị hiềm, thứ hai chính là tạo điều kiện thuận lợi cho Kỷ Vu làm công.

Học viện Hoàng Gia có vốn đầu tư của đế quốc, ký túc xá bình thường, tuy nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ, huống chi Kỷ Vu được phân đến ký túc xá của viện trưởng.

"Được rồi. Ôm ~"

Bộ dáng mềm mụp người ngoài khó gặp, Kỷ Vu đã tập mãi thành thói quen.

Hầu hạ Chu Trúc Thanh mặc quần áo xong, thu đống hỗn độn tối hôm qua vào hồn đạo khí, trước khi đi cẩn thận đánh giá căn phòng còn tính là 'bình thường', Kỷ Vu vừa lòng gật gật đầu, rồi sau đó ôm Chu Trúc Thanh rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận