Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Đêm khuya tĩnh lặng, bóng cây lắc lư, một bóng người lén lút đi về phía tẩm cung Thái Tử.

Trước phòng Thiên Nhận Tuyết có một cây bạch quả trăm năm, thân cây to lớn vừa lúc ngăn trở bóng người lén lút kia.

"Người anh em, Ninh đại tiểu thư đang muốn làm gì vậy? Chúng ta có cần đi cản không?" Hộ vệ âm thầm bảo vệ Thiên Nhận Tuyết nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

Hộ vệ bên cạnh trừng hắn một cái, "Vừa nhìn ngươi là biết ngươi không có nữ nhân, Thái Tử điện hạ chắc chắn là hy vọng Ninh đại tiểu thư đi tìm hắn. Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, còn có thể làm gì?"

Hộ vệ chợt hiểu ra, ánh mắt mang theo vài phần ý vị sâu xa, "Ngày mai nghỉ tắm gội, hai ta đi dạo phố đèn đỏ không?"

"Đi chứ!"

Gần đó có người đang theo dõi Ninh Vinh Vinh cũng không biết, đứng sau cây bạch quả ló đầu ra cẩn thận nhìn khắp bốn phía, xách góc váy chạy như bay vào phòng nghỉ, không ngờ một màn này vững chắc rơi vào mắt hộ vệ.

Trăng đã lên cao, Ninh Vinh Vinh vốn tưởng rằng dựa theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Thiên Nhận Tuyết, cô ấy hẳn là đã nằm xuống nghỉ ngơi, không ngờ đẩy cửa phòng ra, lại có ngọn đèn dầu thắp sáng bên trong.

Thiên Nhận Tuyết ngồi nghiêm chỉnh kinh ngạc nhìn Ninh Vinh Vinh vói đầu vào ở ngoài cửa, ngồi đối diện cô ấy còn có Kỷ Vu người đáng lẽ không nên ở chỗ này.

Đôi mắt hạnh tức khắc trợn tròn, "Lão Kỷ! Sao chị lại ở đây?" Em còn chưa ở đây đây mà chị đã ở đây!

"Có chuyện cần nói." Chủ yếu là A Thanh quá mệt nên đã ngủ rồi, một mình buồn chán.

"Ồ, vậy các chị tiếp tục đi." Ninh Vinh Vinh rộng lượng ngồi trên giường Thiên Nhận Tuyết, đá giày bay loạn, lăn lộn một cái đã bá chiếm giường.

Thiên Nhận Tuyết nhìn cô nàng một cái, cổ họng khẽ nhúc nhích, sắc mặt sóng gió mãnh liệt, Kỷ Vu rất có ánh mắt, ngáp một cái, "Hôm nay dừng ở đây đi, nếu trễ hơn nữa A Thanh sẽ tỉnh."

Đang có ý này, Thiên Nhận Tuyết gấp gáp đứng dậy, không còn phong thái của Thái Tử một quốc gia nữa, đẩy Kỷ Vu rời đi.


"Này này này, tôi tự đi được. Người cũng đã đến trong phòng cô rồi, gấp cái gì chứ!"

Trước khi đi, Kỷ Vu như nghĩ đến cái gì, túm chặt Thiên Nhận Tuyết một phen, "Lần đầu tiên của Vinh Vinh, cô cần phải nhẹ một chút. Haizz, tốt bụng nhắc nhở thôi, đánh tôi làm gì!"

Lần đầu tiên của A Thanh, cô không chú ý nên đã làm đau nàng, tức thì sắc mặt A Thanh trắng bệch.

Lạch cạch ——

Đóng cửa không lưu tình chút nào, Kỷ Vu bĩu môi, trở về phòng thần không hay quỷ không biết.

Thiên Nhận Tuyết xoay người, đôi chân nhỏ xinh trắng nõn đong đưa, Ninh Vinh Vinh ghé vào trên giường, vòng eo mềm mại lộ trong không khí, tản ra mị lực vô hình.

"Vinh Vinh, đã trễ thế này tìm chị có chuyện gì sao?"

"Giường trong phòng em không thoải mái bằng của chị." Ninh Vinh Vinh chỉ còn thiếu nói ra câu em muốn ngủ với chị, nếu Thiên Nhận Tuyết còn không biết thì thật sự còn đầu gỗ hơn cả Kỷ Vu.

"Được... Giường chị cho em ngủ." Thiên Nhận Tuyết đến gần ngồi ở mép giường, đột nhiên cúi xuống, thấp giọng nói: "Chị cũng cho em ngủ."

"Ưm..." Tim Ninh Vinh Vinh đập gia tốc nhìn người phụ nữ tràn ngập mị lực, tuy rằng cô ấy đang giả nam, thậm chí gương mặt nguyên bản của cô ấy cũng không giống, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy cô ấy thật hấp dẫn, thật quyến rũ, khóe miệng cô nàng chợt lạnh.

"Hì." Thiên Nhận Tuyết khẽ cười một tiếng, cúi người hôn lấy khóe môi cô nàng, "Ngọt quá."

"Em mệt rồi, ngủ!" Mặt Ninh Vinh Vinh đỏ lên, một cái áo giấu ở trong chăn được ném ra bên ngoài, Thiên Nhận Tuyết xem đến đỏ mắt không thôi.

"Vinh Vinh..." Thiên Nhận Tuyết cởi quần áo lên giường, nhìn Ninh Vinh Vinh trong tầm tay cuộn thành một cục bông nhắm chặt mắt, trái tim đã rối loạn.

Tay thử thăm dò đặt lên eo cô nàng, Ninh Vinh Vinh không có từ chối cô ấy tới gần, nhưng cả người cứng đờ nằm nghiêng vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt Thiên Nhận Tuyết nội liễm, cánh tay chậm rãi vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của cô nàng, "Ngủ ngon, công chúa nhỏ của chị."


Thiên Nhận Tuyết: Bụng nhỏ của Vinh Vinh mềm thật ~

Ninh Vinh Vinh: Như vầy làm sao mà ngủ được!

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi uống rượu, hộ vệ vô tình tiết lộ sự tích tối hôm qua của Ninh Vinh Vinh, trong vòng nửa ngày, bí văn Ninh Vinh Vinh và Thái Tử điện hạ ngủ với nhau đã truyền đến tai Tuyết Dạ đại đế.

Sau giờ ngọ, Thiên Nhận Tuyết và Ninh Vinh Vinh ngọt ngào dùng ngọ thiện, sau đó được Tuyết Dạ đại đế gọi đến, đồng thời cũng yêu cầu cô ấy mang Ninh Vinh Vinh đi cùng.

Hai người tiến vào đại điện không hiểu ra sao, không chỉ có Tuyết Dạ đại đế ở đó, còn có Ninh tông chủ một thân phong sương, sắc mặt khó coi ngồi gần đó, phía sau còn có Cốt Đấu La và Kiếm Đấu La.

Trong lòng Thiên Nhận Tuyết tức khắc hơi chột dạ, hay là chuyện tối hôm qua bị bọn họ biết rồi?

Giây tiếp theo, Tuyết Dạ đại đế nói như chứng thực suy nghĩ của cô ấy, cô ấy đoán cũng không sai.

"Thanh Hà, tối hôm qua con ở nơi nào?"

"Hồi phụ hoàng, nhi thần túc ở tẩm cung." Mặt Thiên Nhận Tuyết bất biến, khom người trả lời.

"Vậy Vinh Vinh thì sao?" Khác với khi nói chuyện với Thiên Nhận Tuyết, lạnh lùng như đang nói công việc, ánh mắt Tuyết Dạ đại đế nhìn về phía Ninh Vinh Vinh thập phần hiền từ khoan dung.

Nghe vậy, khuôn mặt Ninh Vinh Vinh bạo hồng, tuy rằng cô nàng biết người này là nữ nhưng bọn họ không biết. Vì thế cúi đầu, đôi mắt nhỏ trộm nhìn ba ba nhà mình, sắc mặt lập tức xanh mét, giật nhẹ xiêm y Thiên Nhận Tuyết như xin giúp đỡ, Thiên Nhận Tuyết nắm lấy tay cô nàng đặt trong tay an ủi.

Hai người công nhiên trần trụi tán tỉnh nhau càng làm Ninh Phong Trí không khỏi tức giận, lúc trước không nên để Vinh Vinh và tiểu tử này có bất kỳ lui tới gì cả!

"Phụ hoàng, thầy, tối hôm qua Vinh Vinh và con ở chung một chỗ."


Mệt ngươi còn không biết xấu hổ nói ra, tiểu tử thúi này! Ninh Phong Trí ngo ngoe rục rịch, mông đã ngồi không yên, nếu không phải hai vị Đấu La ngăn cản, ông sẽ ngay lập tức vọt tới trước mặt Thiên Nhận Tuyết làm một trận với cô ấy.

Con ngươi sắc bén như kim châm nhìn thẳng về phía Thiên Nhận Tuyết, Ninh Vinh Vinh bị vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của ba ba cô nàng làm cho hoảng sợ, thân thể nỗ lực núp sau lưng Thiên Nhận Tuyết, ánh mắt đáng thương thường thường nhìn về phía hai vị Đấu La, làm hai người ông yêu thương cô nàng từ nhỏ tức khắc mềm lòng.

"Phong Trí, đừng tức giận. Ta thấy công chúa nhỏ và Thái Tử điện hạ tình đầu ý hợp, hà tất bổng đánh uyên ương*." Cốt Đấu La thở dài, nha đầu lớn có tiểu tâm tư.

*棒打鸳鸯 (Ẩn dụ cho sự chia cắt của một cặp vợ chồng hay một cặp đôi yêu nhau.)

"Nhưng..." Ninh Phong Trí cũng không muốn ngăn cản bọn họ, tuy rằng Thất Bảo Lưu Ly Tông của ông có quan hệ mật thiết với Thiên Đấu đế quốc nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.

Lúc trước đồng ý làm thầy của Tuyết Thanh Hà đã là ngoại lệ, nếu Vinh Vinh thật sự cùng Tuyết Thanh Hà ở bên nhau, vậy thì Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ hoàn toàn không thể tách rời Thiên Đấu đế quốc.

Đối với tình cảm giữa Tuyết Thanh Hà và Ninh Vinh Vinh, Tuyết Dạ đại đế rất vui mừng, có Thất Bảo Lưu Ly Tông toàn lực ủng hộ, thực lực Thiên Đấu đế quốc hắn cũng sẽ mạnh hơn một phân.

"Ninh tông chủ, tình cảm giữa con ta và Vinh Vinh cực tốt, sao chúng ta không kết lương duyên?" Tuyết Dạ đại đế cười tủm tỉm nhìn Ninh Phong Trí, chưa cho hai tiểu bối một ánh mắt, lệnh mai mối của cha mẹ bọn họ không thể từ chối được.

Nhưng Ninh Phong Trí từ trước đến nay cưng chiều con gái lại không nghĩ như vậy, sau một hồi xúc động, ông lại khôi phục bộ dáng đạm nhiên như nước kia.

"Việc này còn phải xem ý tứ của Vinh Vinh."

Đột nhiên bốn đôi mắt nhất trí nhìn về phía hai đứa nhỏ phía dưới, Ninh Vinh Vinh tức khắc lo lắng nắm chặt tay Thiên Nhận Tuyết, gả không thể nghi ngờ là nguyện ý gả, nhưng ánh mắt phụ thân cô nàng và hai ông làm cô nàng do dự.

Là đại tiểu thư của Thất Bảo Lưu Ly Tông, cô nàng hiểu rõ ích lợi của tông môn, nhưng bọn họ cũng không biết tính toán của Võ Hồn điện.

Thiên Nhận Tuyết biết cô nàng băn khoăn, cúi đầu nhẹ lẩm bẩm bên tai cô nàng: "Nếu không muốn cứ từ chối, không sao cả."

Độ ấm trong lòng bàn tay tiếp thêm dũng khí lớn lao cho cô nàng, Ninh Vinh Vinh ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy biểu cảm kiêu căng của đại tiểu thư, trong mắt kiên định bất di, "Ba ba, con muốn gả cho chị ấy."

Tuy rằng mới ở bên nhau một ngày nhưng cô nàng đã mơ ước rất lâu.

Sắc mặt Ninh Phong Trí trầm xuống mắt thường có thể thấy được, Thiên Nhận Tuyết thấy thế liên tục bảo đảm, trong mắt là chân thành tha thiết như lúc bái sư.


Bọn họ là thanh mai trúc mã ở chung mười mấy năm, Ninh Phong Trí luôn nghe Ninh Vinh Vinh cáo trạng với ông nói Tuyết Thanh Hà bát nạt cô nàng, còn tưởng rằng giữa bọn họ không thể nào, không ngờ đoạn duyên phận này lại do một tay mình thúc đẩy.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sắc mặt vẫn khó có thể hòa hoãn, "Vinh Vinh, con cần phải nghĩ kỹ!"

"Ba ba, con rất rõ ràng." Chẳng những là vì cùng chị ấy ở bên nhau, mà còn là vì tông môn.

Tuyết Dạ đại đế thấy thế cực ui mừng, liên tục tán thưởng, "Ninh tông chủ, ta thấy tháng sau chính là một ngày lành, không bằng..."

"Bệ hạ, Vinh Vinh còn nhỏ, kết hôn quá sớm sợ là không ổn, theo ta thấy, không bằng đính hôn trước, chờ sau khi Vinh Vinh thành niên lại kết hôn, như thế nào?" Trên mặt Ninh Phong Trí có chút miễn cưỡng, Vinh Vinh còn chưa thành niên, Tuyết Thanh Hà tên cầm thú này!

"Được được được, cứ làm theo lời Ninh tông chủ nói." Tuyết Dạ đại đế vuốt vuốt chòm râu, vừa lòng nhìn Thiên Nhận Tuyết, "Thanh Hà, ngày sau Vinh Vinh chính là vị hôn thê của con, con phải đối xử tốt với con bé."

Lời này nhìn như hướng về Ninh Vinh Vinh, nhưng thật ra là đang nhắc nhở Tuyết Thanh Hà phải mượn thế lực của Thất Bảo Lưu Ly Tông.

"Vâng, phụ hoàng."

Thiên Nhận Tuyết hành lễ, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Tuyết Dạ đại đế vẻ mặt vui mừng, thầm nghĩ: Độc thảo của Kỷ Vu quả nhiên không giống bình thường.

Tuyết Dạ đại đế trông thì sắc mặt hồng nhuận, tràn đầy sinh lực, nhưng thật ra dược hiệu đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, ngủ đông trong đó.

Trong mắt cô ấy xẹt qua một tia tàn nhẫn, đính hôn cũng được, chờ đến khi cô ấy bắt lấy Đấu La đại lục, cô ấy muốn cho Vinh Vinh danh chính ngôn thuận làm vợ của Thiên Nhận Tuyết!

Sau khi thượng nghị xong việc đính hôn, Ninh Vinh Vinh trở thành vị hôn thê của Tuyết Thanh Hà như ý nguyện, khi rời đi đại điện, Ninh Phong Trí khụ một tiếng với cô nàng, Ninh Vinh Vinh mới miễn cưỡng buông tay Thiên Nhận Tuyết ra, đi theo đội ngũ Thất Bảo Lưu Ly Tông rời hoàng cung.

Khi tin tức truyền đến tai Kỷ Vu, cô đang hầu hạ boss mát xa vuốt lông, "Lần này Vinh Vinh đi, Ninh tông chủ cũng sẽ không để em ấy trở về."

"Hửm? Có vẻ chị rất quan tâm cậu ấy nhỉ?" Chu Trúc Thanh đang thoải mái dễ chịu ghé vào trên giường hưởng thụ tức khắc nheo mắt lại, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, thấp giọng nhẹ lẩm bẩm.

Đôi mắt nhỏ u oán xem đến trong lòng Kỷ Vu giật thót, vừa hoảng loạn vừa ấm ức, "A Thanh ~ em biết rõ lòng chị chỉ có một mình em, em còn..."

"Phụt!" Bởi vì chọc chị thật sự rất thú vị ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận