Thái Thản Cự Vượn thân thể ầm ầm va chạm với cây cối xung quanh, ngã xuống đất, san bằng một vùng rộng lớn, đem cả một phía khu rừng rung chuyển dữ dội.
Thái Thản Cự Vượn rống lên một tiếng đầy phẫn nộ.
Phong Lăng biết lần này nó thật sự tức giận, quăng ngã một cú chỏng vó như thế, mặt già của nó làm thế nào chịu nỗi, huống chi nó lại còn là bá chủ ở đây.
Bây giờ có hòa nhã nói chuyện với nhau cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhanh chóng đem Chu Trúc Thanh giao cho Đường Tam, vội nói, “Đường Tam, dùng Lam Ngân Thảo kéo mọi người thoát ly, ít nhất là 1000m ngoại!” Thấy Đường Tam vẫn còn chần chờ, Phong Lăng quát nhẹ, “Tin tưởng ta, ta sẽ không có việc gì.
Không phải ta từng sinh sống trong Tinh Đấu sao, ta có biện pháp đối phó với nó.
Ta tin ngươi cũng hiểu rõ tình hình hiện tại, làm theo lời ta mới là quyết định chính xác nhất!”
Nói xong, không đợi Đường Tam đáp lại liền triều phương hướng Thái Thản Cự Vượn quăng ngã, vỗ cánh bay nhanh đi.
Chứng kiến Thái Thản Cự Vượn cường đại, Đường Tam cũng biết tình hình hiện tại nguy cấp, biết Phong Lăng còn có bài tẩy có thể bảo mạng; liền dùng Lam Ngân Thảo chạy nhanh quấn lấy Chu Trúc Thanh, Đới Mộc Bạch, Mập mạp cùng với Oscar đang ôm lấy Ninh Vinh Vinh trong tình trạng ngất xỉu, kéo mọi người lùi về phía sau; cũng ra hiệu cho Tiểu Vũ cùng lùi ra xa.
“Ngươi tin tưởng Phong Lăng và Triệu lão sư.” Thấy Chu Trúc Thanh đang dùng trảo cắt đứt Lam Ngân Thảo của mình, Đường Tam vội vàng lần nữa điều khiển nó quấn quanh Chu Trúc Thanh, “Chúng ta chỉ kéo các nàng chân sau”, Đường Tam lắc đầu ý bảo nàng không cần tiến lên.
Chu Trúc Thanh quật cường ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Phong Lăng bay đi, gương mặt tràn đầy lo lắng cùng không cam lòng, vì cái gì nàng lại yếu đến như vậy? Bởi vì yếu đuối mới bị bỏ lại phía sau hay sao?
Nàng cứ đứng im ở đấy, không chịu tiếp tục lùi về sau.
Đường Tam thấy cũng không thể khuyên nàng lui được, nên quyết định đứng tại chỗ, dùng Lam Ngân Thảo tạo thành một hình vòm bao bọc Oscar cùng Ninh Vinh Vinh.
Bọn họ tạm thời đứng đây quan sát tình hình vậy, khoảng cách này cũng tương đối an toàn rồi.
____________________
“Oắt con!! Ngươi chán sống?!” Thái Thản Cự Vượn nhìn thấy Phong Lăng bay đến, liền rống lên.
Một tiếng rống của nó, chấn đến không khí quanh đây dao động mãnh liệt, những hòn đá trên mặt đất không ngừng run lên.
“Lão Tinh Tinh, tình thế nguy cấp ngươi không thể trách ta a.
Nếu không như vậy, bạn bè của ta đều bị một đòn của ngươi chấn đến trọng thương.” Phong Lăng vội giải thích, cố gắng trụ vững trước âm ba từ tiếng rống của Thái Thản Cự Vượn.
“Hôm nay ta không tấu ngươi một đốn, ta liền không là Rừng Rậm chi Vương!” Nó rống một tiếng phẫn nộ.
Nó tức giận vì bị quăng ngã là thật, nhưng nó cũng là thù cũ nợ mới lôi ra tính một lần.
Đùa à, không tranh thủ lần này cơ hội, nó sẽ không bao giờ trút giận được a.
Lão Phong không có, Xích Huyết Viêm Hổ cũng không có, Đại Minh cũng không có nốt.
Này là cỡ nào quý báu thời cơ để nó hả giận!
Ngay lập tức, Thái Thản Cự Vượn hai chi trước đấm xuống đất, một trận chấn động tựa thiên địa đảo loạn, mặt đất nứt thành một rãnh dài, cây cối xung quanh rung lắc dữ dội, bầu không khí cũng vặn vẹo lên, cát bụi bay mù mịt.
Nhanh như chớp, thân hình khổng lồ của Thái Thản Cự Vượn bay vèo về phía Phong Lăng, cánh tay vươn ra muốn bắt lấy thân hình đang đứng giữa không trung của cô.
Một đấm đó của nó là để làm điểm tựa cho cú nhảy này.
Đôi cánh sau lưng Phong Lăng sáng lên, cả thân thể nháy mắt biến mất, rồi chợt xuất hiện ở vị trí khác, né tránh phạm vi bàn tay to lớn của Thái Thản Cự Vượn muốn hướng tới.
Đây là “Tốc Di”, kỹ năng đặc biệt từ Ngoại phụ Hồn Cốt đôi cánh - “Phong Dực”.
Dịch chuyển không gian tức thời trong phạm vi 10m.
Không chiến chính là đối sách tốt nhất để đấu với Thái Thản Cự Vượn, mặt đất chính là lãnh địa của nó; chỉ cần không bị nó bắt được, Phong Lăng liền an toàn.
Trên đường bay đến đây, Phong Lăng cũng đã tháo xuống băng bịt mắt cùng “Trọng Thiết” trên người.
Đấu với Thái Thản Cự Vượn, Phong Lăng cần phải ở trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Lúc này nó đang phẫn nộ nên đã không phải là lúc để Phong Lăng luyện tập nữa.
“Trọng Thiết” là một trong những Tân Hồn Đạo Khí Phong Lăng chế tạo, có khắc ma ấn trọng lực, tác dụng để gia tăng trọng lực trên các mảnh thiết đó.
Phong Lăng dùng nó để rèn luyện thân thể, luôn mang trên người để rèn sức chịu đựng.
Không có các bài huấn luyện địa ngục của gia gia, Phong Lăng phải tìm cách để luôn rèn luyện cho chính mình.
Còn về đôi cánh sau lưng Phong Lăng, nó là một Ngoại phụ Hồn Cốt có được từ Tử Âm Linh Sư Điểu.
Phong Lăng cũng có được đệ tam Hồn Kỹ của mình từ Hồn Thú này.
Tử Âm Linh Sư Điểu, cái tên đã nói lên được đặc tính cũng như ngoại hình của nó.
Là một Hồn Thú có phần đầu tựa đại bàng, thân mình là sư tử.
Có phần cánh và móng vuốt sắc bén của loài đại bàng, thân thể và tứ chi thì có sức mạnh bạo liệt đầy uy lực của loài sư tử.
Nhưng đó lại chưa phải là điều nguy hiểm ở Hồn Thú này, chính âm ba của nó mới là thứ khiến cho bất kỳ Hồn Sư nào cũng phải khϊếp sợ Tử Âm Linh Sư Điểu.
Bởi vậy nó mới được mọi người gọi là “Tử Âm”.
Âm thanh của Tử Âm Linh Sư Điểu tạo ra là nỗi ác mộng của bất kỳ ai đối đầu với nó, từ Hồn Sư cho đến Hồn Thú.
Nó cũng có cho mình một kỹ năng thiên phú, “Âm Ba Sát”.
Khi thi triển kỹ năng này, bất kỳ kẻ địch nào trong phạm vi công kích của đó đều bị âm ba chấn đến không thể cử động mảy may một chút nào, cũng tàn phá thính giác của những kẻ chịu đòn, cho dù người đó có phong bế thính lực của mình đi chăng nữa.
Cách tốt nhất để hạ gục được Tử Âm Linh Sư Điểu chính là viễn trình công kích, phải ở bên ngoài phạm vi của “Âm Ba Sát”.
Mà bản thân nó còn là bầu trời chi vương, Hồn Sư không có Võ Hồn bay lượn hoặc là Hồn Đấu La trở lên, sẽ không bao giờ dám khiêu khích nó.
Bởi vậy, Tử Âm Linh Sư Điểu được liệt vào Hồn Sư Ác Mộng Bảng, một trong những điều mà Hồn Sư sợ hãi nhất.
Phong Lăng hạ được đầu hơn Vạn năm Tử Âm Linh Sư Điểu cũng là nhờ có Phong Hàn trợ giúp.
Nếu không, cô đã chết dưới âm ba của nó từ lâu rồi.
Bởi vì là cánh của đại bàng, cho nên Ngoại phụ Hồn cốt của Phong Lăng là đôi cánh lông vũ màu đen, ở đuôi cánh, màu của lông vũ sẽ được chuyển dần sang màu trắng.
Mỗi bên cánh dài ước chừng 2m khi sải dài, lông vũ của Tử Âm Linh Sư Điểu còn rắn chắc vô cùng.
Mỗi sợi lông vũ đều tựa như sắt thép, trải đều trên cánh, vừa là thứ vũ khí sắc bén, vừa là một lớp phòng ngự kiên cố của bầu trời chi vương Hồn Thú.
Vì lông vũ của nó đặc biệt như vậy, ở dưới ánh sáng, đôi cánh đó lấp lánh phản quang, tựa như thần linh tỏa ra quang huy trên bầu trời bao la rộng lớn.
_________________________
Sau khi né được một trảo của Thái Thản Cự Vượn, tranh thủ nó còn đang ở trên không, Phong Lăng nhanh chóng biến hóa hình dạng của Lăng Thiên Phiến thành một thanh hắc kiếm, đồng thời sử dụng hai Hồn Kỹ “Phong Vực” cùng “Trọng Lực”.
Thân mình khổng lồ của Thái Thản Cự Vượn ngay lập tức đổ ập xuống đất, cả bốn chi của nó lún xuống đất, 5 tấc có hơn.
Va chạm đó cũng tạo nên một cơn tiểu địa chấn, lấy 4 chi của Thái Thản Cự Vượn làm trung tâm, mặt đất xuất hiện các rãnh nứt chạy dài vài trăm mét có hơn.
Có thể thấy thân thể Thái Thản Cự Vượn và “Trọng lực” Phong Lăng gia tăng trên người nó “nặng” đến mức nào.
Với những Hồn Thú có thân hình đồ sộ, điểm yếu của chúng luôn là chân; bởi vì chân của chúng phải chịu tải trọng khổng lồ của chính nó, da dày thịt béo khó công đấy, nhưng chính hạ thân của nó cũng phải đồng thời gánh chịu trọng lượng này.
Phong Lăng lợi dụng điều này, sử dụng “Trọng Lực” gia tăng thêm áp lực lên 4 chi của nó, tạm thời khóa chuyển động của Thái Thản Cự Vượn.
Chớp mắt liền sử dụng “Ngưng Phong” tạo thành kiếm khí bao quanh thanh kiếm; lao nhanh về chi sau bên phải của Thái Thản Cự Vượn, dứt khoát một kiếm chém xuống.
Nhát chém mà 10 năm qua không biết cô đã chém xuống bao nhiêu lần, chuẩn xác tại khớp nối giữa xương đùi và xương cẳng chân của nó.
Một kiếm dứt khoát liền mạch, ngay tại vị trí yếu hiểm nhất để làm mất cân bằng của Thái Thản Cự Vượn.
Nếu là Hồn Thú khác, có lẽ một kiếm này của Phong Lăng có thể phát huy tác dụng, phế đi chi sau của nó và làm cho nó mất cân bằng.
Nhưng kẻ địch hiện tại lại là Thái Thản Cự Vượn, gần Mười Vạn năm Hồn Thú - Tinh Đấu Đại Sâm Lâm vương giả.
Một kiếm của Phong Lăng, có kiếm khí bao bọc cùng hiệu quả tăng phúc của “Phong Vực”, bình thường có thể chém đôi một tòa tiểu sơn; nhưng đối với Thái Thản Cự Vượn lại không có tác dụng, 1 kiếm chỉ có thể làm rách da của nó, không hề thương đến gân cốt mảy may.
“Rốngggggg”.
Thái Thản Cự Vượn rống to một tiếng, ánh mắt long sòng sọc, tức giận nhìn chân phải của nó bị ăn đau.
Dù một kiếm này không phế đi chân của nó, nhưng là vẫn rất đau a.
Đã mấy ngàn năm da nó chưa từng bị phá! Vậy mà hôm nay bị nhãi con này tặng cho 1 nhát, không những phá da mà còn bắn máu!
Một rống này của Thái Thản Cự Vượn có thể nói là long trời lở đất, uy áp cũng không hề thu liễm mà phóng thích ra bốn phía, không khí vặn vẹo dữ dội, vạn vật xung quanh rung chuyển, đất đá ầm ầm rơi xuống, cây cối đua nhau đổ rạp.
Đường Tam đám người nơi xa cũng bị chấn đến, trực tiếp bị văng rất xa về phía sau đi.
Uy áp của Thái Thản Cự Vượn, quả nhiên kinh khủng như thế.
Mà người biết rõ một rống này lợi hại thế nào chính là Phong Lăng.
Vì ly Thái Thản Cự Vượn gần nhất nên màng nhĩ của Phong Lăng đã bị chấn đến xuất huyết, uy áp phóng ra cũng đè ép cả cơ thể khí huyết sôi trào.
Lại thêm “Trọng Lực” cùng “Phong Vực” bị phá đi nhận đến phản phệ, một ngụm máu không nhịn được phun ra, cả cơ thể cũng bay xa về phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...