Nhìn thấy cậu bé chuẩn bị đâm chính mình , tiểu hoa khóc to hơn nữa.
"Anh ơi , đừng mà...đừng mà"
Phút chốc con dao mà cậu bé cầm đâm thẳng vào bụng cậu tuy nhiên...
"Không đau?,cũng không chảy máu"
Cậu bé nhìn xuống bụng mình nơi mà cậu đâm vào ,thanh dao bị gãy làm đôi khi nó chạm vào cơ thể cậu hoá ra đó là con dao giả.
Thấy cậu bé còn ngơ ngác ,thần thụ thả bé gái ra thấy được cơ hội bé gái nhanh chóng chạy lại cậu bé ôm cậu...
"Anh ơi...anh ơi...huhu anh làm tiểu hoa sợ muốn chết"
Thần thụ cười sảng khoái nhìn vào 2 đứa trẻ
"Haha,khá lắm"
"Rất khá"
Cậu bé hoài nghi nhìn vào thần thụ hỏi...
"Thưa thần thụ đây?..."
Lúc này thần thụ mới nói chân tướng...
"Ta chỉ đang thử lòng ngươi , để xem ngươi có thực sự một lòng với tiểu hoa không ,haha quả nhiên ngươi khá"
Cậu bé ngạc nhiên...
"Cảm ơn thần thụ tha mạng"
Cậu bé quỳ lạy 3 bái với thần thụ,cậu thắc mắc
"Thưa thần thụ,tiểu hoa có gì đặc biệt với ngài ạ?"
Thần thụ tiếp tục cười...
"Trước hết ngươi nói tên ngươi cái đã"(Thần thụ)
"Thưa thần thụ, con tên Gia Dịch ạ"
"Được rồi vậy gia dịch ngươi biết tại sao mà ta thử ngươi và ta lại biết tiểu hoa không?"
Gia dịch tò mò lắc đầu
"Thưa, dạ không ạ"(Gia dịch)
"Đó là vì tiểu hoa là chuyển thế của Tiểu Nhi người mà ta từng quen biết 100 triệu năm trước"
Sở dĩ Thần Thụ cảm nhận được tiểu hoa là tiểu nhi vì khi nãy bắt tiểu hoa nó đã tự cảm nhận tiền kiếp của tiểu hoa và quả nhiên dự đoán nó thấy được khung cảnh trước khi tự sát của tiểu nhi.
"Nhưng mà đứa nhỏ này , ta yêu cầu nó sống tốt ai ngờ nó lại..."
Nói rồi thần thụ thở dài
Haizzz.....
Gia Dịch Nghe vậy cậu biết tiểu hoa đã tìm được người nhà...
"Nếu như tiểu hoa đã tìm được người nhà vậy...ta có thể đi rồi"(Gia dịch)
"Xác thực ngươi thấy tiểu hoa ở đâu?"(Thần thụ)
Thần thụ cảm nhận được tiểu hoa và gia dịch không phải là anh em ruột.
"Thưa thần thụ là ở một cánh đồng hoa ạ"
Gia dịch nhớ lại...
"Khi ấy,2 gia tộc Gia và Vương bị truy sát nên phải tháo chạy tới một nơi hẻo lánh để cùng sinh sống ,người trong nhà chết quá nửa mỗi gia tộc chỉ còn không quá 10 gia đình."
"Mấy năm trước khi ta tình cờ vào 1 cánh đồng hoa lạ thì thấy tiểu hoa đang nằm đó,ta liền đem về chữa trị nhưng tiểu hoa hình như mất trí hỏi gì cũng không biết ngay cả tên mình,nên người đứng đầu gia tộc vương đặt cho tên cho em ấy là tiểu hoa một phần vì em ấy được tìm thấy ở cánh đồng hoa một phần vì mong muốn em ấy toả sáng như hoa."
"Rồi người vương gia nhận nuôi em ấy ,sở dĩ trưởng tộc không có con ,ông ấy chưa kết hôn nhưng muốn có con gái"
"Nếu tiểu hoa đã tìm được người thân thích vậy ta liền về nhà báo cho 2 nhà biết tiểu hoa tìm được người thân rồi"
Tiểu hoa nghe vậy liền sợ hãi nắm lấy áo của Gia dịch.
"Anh ơi, đừng thế...em không muốn"
Nghe hết câu truyện , thần thụ suy nghĩ một chút...
"Được rồi , ta không giữ tiểu hoa dù gì kiếp này tiểu hoa đã quên mất rồi , ta cũng không muốn gợi nhớ tiểu hoa khung cảnh buồn đấy"
Nghe thế mắt gia dịch sáng lên...
"Thưa thần thụ, đây là thật ạ"(Gia dịch)
"Nhân sinh đã qua, ta cũng không muốn gợi nhớ cho tiểu hoa làm gì ,kiếp này cứ để con bé hạnh phúc"(Thần thụ)
"Ngươi có thể đem gia tộc mình qua đại sơn lâm ở , ở đây an toàn thích hợp cho các ngươi ở"
"Thưa thần thụ, có thể ạ?"
"Có thể"
Sau đó thần thụ kêu gọi lão rùa ra...
"Thưa thần thụ, ngài có gì phân phó?"(lão rùa)
"Ngươi hãy dẫn cậu bé này về ,rồi gia tộc của cậu bé này tới đây"
"Vâng"
Sau đó Lão Rùa dẫn Gia dịch đi trước khi đi gia dịch nói với tiểu hoa
"Em ở lại đây đi,đã quá lâu rồi gặp lại người thân"
Tiểu hoa nghe vậy rưng rưng...
"Anh bỏ tiểu hoa sao?"
Gia dịch xoa đầu tiểu hoa mĩm cười vui vẻ...
"Không ta về dẫn gia tộc mình tới đây chỉ vài ngày là ta quay lại chờ nhé"(Gia dịch)
Tiểu hoa nghe vậy gật đầu , rồi lão rùa dẫn gia dịch ra khỏi vòng chắn sương mù.
Tiểu hoa thấy gia dịch đi xa vẫn đừng nhìn bóng lưng đó...
"Nếu đã có dịp vậy ta dẫn ngươi đi thăm quan"
Thần thụ tạo ra một phân thân có hình dáng bản thân kiếp trước...
Tiểu hoa thấy hình dáng con người mà thần thụ tạo ra kinh ngạc
"Đẹp trai quá"
(Mê trai đầu thai mới hết nha tiểu hoa à đâu hình như 2 kiếp rồi còn mê trai)
Tiểu hoa cảm thấy gương mặt của thần thụ quen thuộc nhưng cô lại không nhớ ra điều gì.
Thần thụ dắt tiểu hoa đi thăm thú mọi nơi trong sơn lâm...
"Aa,một con gấu trúc"
Tiểu hoa chạy lại ôm gấu trúc ,gấu trúc nằm im để tiêu hoa xoa xoa bụng của mình.
Rồi cả 2 cùng đến ngôi làng của huyền thú hoá hình , mọi người đang chuẩn bị tiệc chúc mừng thần thụ đại nhân thức tỉnh.
"Thánh nữ kìa"
"Đó là thần thụ đại nhân"
Khi thấy 2 người đi vào ngôi làng tất cả huyền thú đều bái lạy.
Tiểu hoa bối rối , còn thần thụ chỉ mĩm cười
Tối hôm đó tiệc chút mừng thần thụ thức tỉnh diễn ra linh đình.
Ai nấy đều vui vẻ...
Tiểu hoa và thần thụ cùng tham gia với họ...
"Tiểu hoa ăn này thử đi , nó ngon lắm"
Thần thụ mĩm cười đưa đồ ăn cho tiểu hoa...
"Ngon quá"
Lúc này thần thụ đang nói chuyện với những huyền thú khác.
Tiểu hoa nhìn lén mặt của thần thụ,càng nhìn cô càng thấy rất quen cô cảm giác mình từng gặp người này ở đâu rồi.
Bỗng , tiểu hoa bị đau đầu...
"Aaa,đau quá"
Tiểu hoa ôm đầu mình hét lên...
Thần thụ thấy thế chạy lại hỏi có chuyện gì...
Những kí ước từ kiếp trước của kiểu hoa liền quay lại, cô nhớ lại những gì mà bản thân từng làm ở kiếp trước và nhớ lại...Lý Việt
Tiểu hoa lúc này oà khóc, thần thụ không biết tại sao thì tiểu hoa ôm chằm lấy thần thụ.
"Lý Việt ngươi ác với ta , ngươi bỏ ta...huhu"
Thần thụ bị tiểu hoa ôm sững người...
"Tiểu Nhi người nhớ ta?"
Tiểu hoa nhìn thần thụ gật đầu rưng rưng...
"Ta nhớ hết rồi, tên khốn nhà ngươi bỏ lão nương,..."
Càng nói tiểu hoa càng ôm chặt thần thụ hơn...
"Được rồi, nếu ngươi nhớ hết thì tha cho ta đi"
Các huyền thú khác vây tới dỗ dành thánh nữ...
Một lúc sau... thần thụ và tiểu hoa ở trong phòng riêng...
Mắt 2 người chạm vào nhau
"Lý lạc... ngươi nói xem sao ngươi thành thần thụ rồi"
"Haha, ta cũng sống trăm triệu năm rồi nên cũng đá tiến hoá"
"Hừ..lý lạc ngươi hay,lần này lão nương không để ngươi thoát đâu"
"Được rồi tiểu cô nương ơi,ta biết lỗi rồi"
"Lỗi cái gì , ngươi phải bù cho ta"
Nói rồi tiểu hoa cố gắng đè thần thụ nhưng bị cậu tránh.
"Lý việt ngươi dám"
"Tiểu cô nương của tôi ơi, ngươi hiện tại chỉ là một cô bé sao mà có thể"
Thần thụ che mặt trong bất lực mĩm cười,...
"ngươi hay a, đợi ta lớn xem ngươi chạy thoát đi đâu"
"Được rồi mai ta dẫn ngươi về, cho ngươi một số công pháp tu luyện"
Thần thụ cũng không ngờ được tiểu hoa sẽ nhớ lại tiền kiếp của bản thân , hiện tại để bảo vệ tiểu hoa thì chỉ có thể để cô tu luyện tuy rằng lúc đầu cậu không có ý để truyền bất cứ công pháp nào cho 2 gia tộc đó.
"Chính ngươi dạy ta?"
"Ta hứa , tiểu cô nương ngươi ngủ đi chóng lớn"
Thần thụ trêu chọc...
"Ngươi hay a, lần tới lão nương bắt ngươi phải cưới ta"
"Được rồi... được rồi ngươi ngủ đi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...