Chương 13: Tình xưa nghĩa cũ
Đối với một hương thân thôn dã mà nói, muốn quen biết Thôi Cửu căn bản không có khả năng, nhưng Hàn Lương lại nói chàng từng gặp qua trước kia, làm Thu Diệp nghĩ mãi cũng không ra, vì vậy nàng liền nắm cổ áo Hàn Lương, cất cao giọng, lời lẽ chính đáng: “Chàng quen biết nàng ấy thế nào, mau nói cho ta!”
Hàn Lương cong khóe miệng đầy ý cười, bất đắc dĩ nói, “Nói ra thì rất dài, thật ra… Cũng không có gì đáng nói, chỉ là duyên phận bèo nước gặp nhau thôi, nàng ấy trông thế nào ta cũng quên từ lâu rồi…” Chàng chậm rãi nói bên tai Thê Chủ của mình.
Không ngờ tới Hàn Lương hóa ra lại xuất thân từ đại gia tộc ở kinh đô, cũng từng là một tiểu lang quân vô tư vô lự, cẩm y ngọc thực. Mẫu thân Cố Thanh của chàng khi ấy đảm nhiệm chức vụ ở Hộ Bộ, trong nhà có ba tỷ tỷ, năm mẫu thân chàng gần 40 mới sinh ra chàng, cho nên chàng nhỏ nhất cũng được yêu thương nhất. Cố thị mấy đời làm quan trong triều, trưởng tỷ và nhị tỷ đều đã là quan văn, tam tỷ là người duy nhất muốn theo con đường võ nghệ, đồng thời là người thân với chàng nhất.
Năm đó Tần Châu thiên tai không ngừng, dân chúng lầm than, triều đình phái mẫu thân chàng tới giúp đỡ Ngô Vương khai thương cứu tế, nhưng chuyến này vốn là tốn công vô ích, sau đó còn bị quan viên địa phương phản đối, dẫn tới Tần Châu phát sinh bạo động, hơn vạn tá điền tụ tập, cướp bóc nổi lên bốn phía, do Thường Tiểu Liên, Trương Tiếu cầm đầu, đánh vào quan phủ, giết chết huyện lệnh, chiếm Thanh Lang, tự lập làm vương, sau đó tiếp tục đánh sang Thanh Du, áp sát Tần Châu, cuối cùng tạo nên hoảng loạn, khiến triều đình tổn hại nặng cả về binh và thương.
Cuối cùng Ngự sử thượng thư dâng sớ buộc tội, tiên đế giận dữ, tước phong hiệu của Ngô Vương, kết án toàn bộ những người liên quan, kinh đô nhất thời rơi vào cảnh máu chảy thành sông, Cố gia theo đó mà bị liên lụy suy tàn. Gia nô trong nhà liều mạng bảo về chàng chạy trốn tới thôn Hàn Gia, Tam tỷ không rõ tung tích, trước khi chia tay đã dặn dò chàng phải sống tốt, nhất định có một ngày tỷ đệ đoàn tụ, nhưng những người còn lại…
Vì vậy mười mấy năm này Hàn Lương sống rất cẩn thận, ác mộng luôn bao trùm giấc ngủ của chàng. Khi đó chàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng tới bây giờ, chàng vẫn không hiểu vì sao mẫu thân phải gánh chịu đại tội như vậy, có lẽ đây vốn không phải lỗi của nàng. Triệu tiên sinh dạy học trong thôn thường đi qua đi lại nhiều nơi, ngẫu nhiên sẽ nhắc tới Thánh Thượng đã quyết định thẩm tra lại một số đại án, trong đó tất nhiên có án cứu tế ở Tần Châu mười hai năm trước, điều này làm cho Hàn Lương thấy được chút hy vọng, nếu thật sự bị oan uổng, vậy chàng phải hành động trước chứ không phải mai danh ẩn tích, ngồi chờ tỷ tỷ tìm tới.
Thu Diệp vốn chỉ loáng thoáng cảm thấy Hàn Lương so với những người khác không giống nhau, không nghĩ tới thân thế chàng lại khúc chiết như vậy, tiểu quan nhân phải lưu lạc tới bước đường này, thật là nhân sinh vô thường.
Còn Thôi Tĩnh, theo Thu Diệp biết, ngày đó nàng ấy cũng chỉ là một người vô danh tiểu tốt ở Hộ Bộ, làm người chính trực, kết bằng giao hữu, nếu từng gặp gỡ người Cố gia vậy cũng hợp lý, huống hồ sau đó nàng ấy còn dùng thời gian mười mấy năm muốn giúp đồng liêu lật lại án cũ, mấy lần tao biến, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng, nhưng vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu, tâm tính của nàng đúng là làm người khâm phục.
“Không nghĩ tới chàng cũng là một người mệnh khổ!” Thu Diệp cảm khái thế sự biến ảo vô thường.
“Đã qua cả rồi, hiện giờ chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được.” Hàn Lương nhẹ giọng nói.
“A Lương, chàng yên tâm, có ta ở đây, một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được tỷ tỷ của chàng.” Thu Diệp khẽ vuốt mi tâm nhíu chặt Hàn Lương, đau lòng nói.
“Thê Chủ?” Hàn Lương hình như nhớ tới cái gì, hỏi.
“Ừ?”
“Có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, từ lâu lắm rồi…” Hàn Lương hạ quyết tâm, rốt cuộc cũng nói ra.
Thu Diệp nhìn ánh mắt né tránh của Hàn Lương, chủ động hỏi: “Chàng muốn hỏi chuyện Tích Triều, đúng không?”
Hàn Lương nghe được hai chữ “Tích Triều” liền ngẩn ra, trịnh trọng gật gật đầu, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng tới chàng, cần phải làm rõ ràng mới được.
“Aiz… Đều đã qua rồi, nhắc tới hắn làm gì?” Thu Diệp ngượng ngùng, gẩy gẩy tóc.
“Không được! Chuyện quá khứ… đến ta cũng còn… không bỏ qua được!” Hàn Lương nhìn nàng, nắm bàn tay đang nghịch tóc của nàng.
Không ngờ tiểu tử này lại so đo như vậy, Thu Diệp thầm nghĩ, trừng mắt liếc chàng một cái: “Ta vốn đã định nói cho chàng, ai ngờ sau đó lại… Aiz, nói ra thì rất dài, thật ra cũng không có gì đáng nói. “Thu Diệp học điệu bộ của Hàn Lương nói.
“Nàng! Nàng lôi lôi kéo kéo với hắn, quan hệ nhất định không kém, hắn lớn lên lại đẹp như vậy!” Hàn Lương buồn bực quay đầu đi, không để ý tới Thu Diệp.
“Nhìn huynh này! Ta là người phẩm hạnh đoan chính đó! Lần trước là lúc ta trả tiền trà cho hắn, hắn không nhận, đẩy qua đẩy lại vài cái mà thôi, sao lại thành lôi lôi kéo kéo?” Thu Diệp nghiêng đầu ngắm chàng.
“Vậy vì sao hắn không nhận tiền? Bây giờ kiếm tiền rất không dễ!” Hàn Lương vẫn chưa nguôi giận.
Thu Diệp: “Ờ, là thế này, Tích Triều ấy à, vốn là một cầm sư ở Thanh Bình Phường tại kinh đô, này, hắn chơi đàn hay lắm đó!” Thu Diệp nói, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, chọc Hàn Lương tức ngứa răng.
Thu Diệp trong lòng lộp bộp kêu một tiếng, vội rũ mi mắt, tiếp tục nói: “Tuy hắn đàn hay, nhưng ta nghe cũng không hiểu, ha ha. Khi đó Thôi đại nhân thường giao du với Tề Vương. Ở đó ấy hả, thật sự là ca vũ nhộn nhịp, đàn sáo không dứt. Ừm, ý ta là Tích Triều luôn ở trong vương phủ đánh đàn, Thôi đại nhân vì vậy mới quen biết hắn, đại nhân ngày thường rất thích luận âm luật, sau đó thi thoảng sẽ mời hắn vào trong phủ đánh đàn, ta theo đó mà quen biết hắn, thường xuyên qua lại, nói nhiều mấy câu, hỏi ra mới biết là đồng hương, sau khi chạy nạn xong không trở về quê cũ, đây gọi là tha hương gặp cố hương mà, aiz, lúc ấy ta rất vui…”
Hàn Lương liếc nàng một cái, cười một tiếng: “Sợ là không phải đơn giản như vậy đúng không?”
Thu Diệp rất muốn nói là chàng nghĩ nhiều rồi, nhưng lại cảm thấy không ổn, quyết định thành thật nói ra: “Ừm! Thôi đại nhân từ trước đến nay không đi tới mấy nơi như Thanh Bình Phường, muốn luận cầm thưởng vũ đều sẽ cho gọi người đến trong phủ, mỗi lần đều do ta đi mời Tích Triều. Chỉ là Tích Triều đa số thời gian luôn ở Tề Vương phủ, cho nên ta đành đi theo đại nhân tới…”
Thu Diệp dong dài mãi, không vào đến trọng tâm, không biết sao cứ cảm thấy sai sai, cũng may Hàn Lương cũng để ý tới điểm này: “Tề Vương nàng nói, là Thánh Thượng hiện giờ đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thu Diệp gật gật đầu, nàng thật sự thấy cảm khái, ai cũng không thể tưởng được tỷ muội mấy người họ vốn là nhàn vân dã hạc* cuối cùng lại thành như vậy. Tề Vương đăng cơ, đây hẳn chính là giấu tài chăng.
* Nhàn vân dã hạc: Chỉ những người ung dung tự tại, không màng danh lợi
Thu Diệp tiếp tục nói: “Sau đó sự việc có chút mất kiểm soát, trong Tề Vương phủ có một công tử rất được sủng ái ghen ghét với Tích Triều, cảm thấy Tích Triều muốn bám lấy Vương chủ nhà hắn. Có một lần từng cùng Tích Triều xung đột, chàng nghĩ xem, Tích Triều chỉ là một cầm sư thôi, làm sao đọ được mấy công tử trong phủ Tề Vương? Tề vương yêu quý cầm kỹ của Tích Triều, lại cũng luyến tiếc tên công tử kia, dưới tình thế cấp bách liền ném tới trên đầu Thôi đại nhân, Thôi đại nhân đành phải mượn cái bậc thang này, cầm nhạc tịch của Tích Triều, đưa Tích Triều cùng trở về phủ.”
“Vậy nàng sao lại thông đồng với hắn, nàng không sợ Thôi đại nhân giết nàng sao?” Hàn Lương bực tức nói.
“Ây! Nói kiểu gì vậy? Ai thông đồng ai? Sao có thể gọi là thông đồng chứ! Còn nữa nha, nhân phẩm của Thôi đại nhân rất tốt, nàng bình thường tính tình lạnh nhạt, mãi không cưới lang phu, một mực chờ người trong lòng của nàng ấy, đưa Tích Triều hồi phủ cũng chỉ là vì thể diện của Tề vương, đại quan quý nhân lại si tâm như vậy, thật sự là hiếm thấy…”
Thu Diệp dừng một chút, thở dài: “Ta đi theo Thôi đại nhân, khi đó cũng từng phong quang vô hạn, đặc biệt là sau khi kim thượng kế vị, Thôi đại nhân liền trở thành hồng nhân bên cạnh bệ hạ, còn…”
“Nói chuyện cầm sư! Ai muốn nghe cái này?” Hàn Lương trừng nàng một cái, quyết tâm không hỏi ra nhẽ không thôi.
“À,… Sau đó ta về quê, Thôi đại nhân ngày thường ngồi nghe gảy cầm xong liền bỏ quên Tích Triều, có một ngày Tích Triều nói với ta hắn rời khỏi nhà lâu lắm, cũng muốn về nhà, sau đó hắn đi cầu xin Thôi đại nhân, có thể là đại nhân cảm thấy lãng phí cho tuổi xuân của hắn nên đồng ý.” Thu Diệp nói, nàng chìm trong hồi ức, nhất thời không cách nào nói tiếp.
“Sau đó?” Hàn Lương hỏi.
“Không có sau đó… Ta bị thương, một số việc không nhớ rõ, sau đó chúng ta gặp lại ở huyện thành, vậy thôi.” Thu Diệp nói. Khi đó nàng trúng độc, nhặt về được cái mạng, chỉ một loàng muốn về nhà, Tích Triều hỏi nàng: Ta và muội cùng trở về được không, nàng nói: Được chứ, trên đường lại có thêm đồng bạn. Tích Triều lại nói: Ý ta là ta muốn gả cho muội sống những ngày tháng bình thường được không? Nàng ngây ra một lúc lắp bắp nói được, thật ra lúc đó, nàng cũng rất vui vẻ, áo gấm về làng, còn mang theo một phu lang xinh đẹp. Tích Triều không nghĩ tới nàng sẽ đáp ứng nhanh như vậy, do dự một chút, hỏi: Thân phận ta thế này, muội cưới ta liệu người khác có thể chê cười hay không? Nàng lúc ấy nói như thế nào nhỉ? Nàng nói người nhà quê nào có ai chú ý cái này chứ!
Sau đó Tích Triều cười, lộ ra má lúm đồng tiền, như xuân phong ấm áp, làm nàng nhớ tới thảm hoa rực rỡ nở trên vách núi Thanh Lang ở quê nhà, vốn nên được nở rộ dưới thái dương chứ không phải bị nhốt trong tòa kim ốc.
Nếu nàng không thất ước, câu chuyện này có lẽ sẽ có một kết cục khác, cái này có phải cũng nên nói cho Hàn Lương không, đang lúc Thu Diệp do dự, không nghĩ tới Hàn Lương lại hỏi: “Thì ra là vậy, vậy vị công tử kia của Tề vương hiện giờ thế nào?”
Thu Diệp thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, ngàn vạn lần không nghĩ tới chàng sẽ hỏi vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói như thế nào: “À, hắn hiện giờ là chính ngũ phẩm Bảo Lâm đại nhân, trước khi ta rời đi là như thế, sau đó thế nào ta cũng không biết.”
“Thì ra hắn chính là chất tôn (cháu trai)… của Thánh Thượng? Aiz,… sau khi nàng nói ra chuyện này, người trong thôn đều muốn biết rốt cuộc tường tận thế nào đó!” Hàn Lương vẻ mặt tò mò.
Thu Diệp che mặt, bất đắc dĩ: “Một nam nhân như chàng hỏi cái này làm gì? Ấy, đã trễ thế này rồi, ngủ đi ngủ đi.”
“Nàng có điều không biết rồi, từ sau lần trước nàng nói ra ở từ đường, mọi người ai cũng muốn hỏi nàng cả, nhưng nàng mãi không chịu hé lời, vì vậy họ liền đánh chủ ý tới ta, Thê Chủ à,… nàng nỡ để ta phụ kỳ vọng của cả thôn sao?” Hàn Lương mặt ủ mày ê, đáng thương mà nhìn Thu Diệp.
Thật, thật là rảnh rỗi không có chuyện gì! Thu Diệp khóc không ra nước mắt, “Cụ thể ta cũng không biết, như vậy đi, lần sau ai tới mua đậu hủ ta sẽ kể cho người đó một đoạn!”
“Chủ ý này không tồi! Vậy hay là nàng nói cho trước cho ta một chút đi.” Hàn Lương chờ mong nhìn nàng.
Aiz, phu lang ôn nhuận sao biến thành tò mò dong dài như vậy? Thu Diệp bắt đầu ngáp liên miên, nước mắt rươm rướm: “Ngủ đi ngủ đi, A Lương, còn không ngủ nữa thì trời sáng mất.” Tuy nói trời cao hoàng đế xa nhưng dám bàn luận chuyện nhà đế vương bị bắt được vẫn đầu rơi khỏi cổ đó.
“Ừm… Được rồi, Thê Chủ… vậy… ta ôm nàng ngủ, được không?” Hàn Lương không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt bắt đầu tỏa sáng.
Thu Diệp:…
Từ lần trước Thu Diệp bị Hàn Lương dọa tới hộc máu, đại phu ngàn dặn vạn dặn muốn giữ mạng thì không được làm việc quá sức, ít nhất tới trước tiết lập xuân, kiêng kỵ chuyện phòng the, lần đó Hàn Lương bị dọa sợ không ít, giờ sao đã quên rồi?
“Thê Chủ…” Hàn Lương ôm nàng, tựa đầu dựa vào cổ nàng, ở bên tai thấp giọng gọi nàng: “…Cứ mặc ta đi.”
Thu Diệp cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, Hàn Lương ôm nàng, thanh âm khàn khàn cùng hơi thở ái muội phả vào tai nàng, trong thoáng chốc đã làm tai nàng nóng như lửa đốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...