The Mark of Athena _ Chương 46
Percy
MỌI THỨ TRỞ NÊN KHÔNG SUÔN SẺ NGAY LẬP TỨC. Hai gã khổng lồ tan biến theo hai làn khói hệt nhau. Chúng xuất hiện chỗ nửa đường đến phía kia căn phòng, mỗi gã ở một chỗ. Percy chạy nước rút về phía Ephialtes, nhưng những cái rãnh trên sàn mở ra bên dưới chân cậu và những bức tường kim loại vụt lên hai phía, tách cậu khỏi bạn mình.
Những bức tường bắt đầu ép tới quanh cậu như hai gọng kìm. Percy nhảy lên và chộp lấy đáy lồng con hydra. Cậu thoáng thấy Piper nhảy qua mấy ô lò cò kiểu hầm lửa, hướng đến chỗ Nico, đang choáng váng, không có khí giới và bị rình rập bởi cặp báo hoa mai.
Trong khi đó Jason tấn công Otis, gã đang kéo cây giáo và thở hổn hển, như thể gã thà nhảy điệu Hồ Thiên Nga còn hơn giết thêm một tên á thần khác.
Percy nắm được tất cả mọi chuyện trong khoảnh khắc, nhưng cậu chả làm được gì để giúp. Con hydra đớp vào tay cậu. Cậu đu người và rơi xuống, hạ cánh ở lùm cây bằng gỗ ép sơn màu chả biết mọc ở đâu ra. Những cái cây thay đổi vị trí khi cậu cố gắng chạy qua chúng, vì vậy cậu chặt cả cái lùm cây bằng thanh Thủy Triều.
“Tuyệt vời!” Ephialtes gào lên. Hắn đứng ở bảng điều khiển cách Percy sáu mươi bộ về phía trái. “Bọn ta sẽ coi như đây là buổi tổng duyệt. Liệu ta có nên phóng thích con hydra cho nó nhảy Điệu Tây Ban Nha bây giờ không nhỉ?”
Hắn kéo một đòn bẩy và Percy liếc ra phía sau cậu. Cái lồng cậu vừa bám vô bây giờ đang tiến lên cửa hầm trên trần nhà. Trong ba giây nữa thôi, mọi thứ coi như xong. Nếu Percy tấn công gã khổng lồ thì con hydra sẽ hủy hoại thành phố.
Lầm bầm chửi thề, cậu ném thanh Thủy Triều như một chiếc boomerang. Thanh kiếm không được thiết kế để làm việc đó, nhưng lưỡi dao bằng đồng Thiên Thai lướt ngang qua dây xích treo con hydra. Cái lồng nhào sang một bên. Cánh cửa bị phá tung và con quái vật nhào ra – ngay trước mặt Percy.
“Ồ, mày đúng là đồ phá đám, Jackson!” Ephialtes gọi. “Tốt thôi. Đánh nhau với nó ở đây, nếu mi phải làm thế, nhưng cái chết của mi sẽ chẳng hay ho nữa nếu thiếu đám đông cổ vũ.”
Percy bước lên trước đương đầu với con quái vật – sau đó nhận ra cậu chỉ vừa mới ném vũ khí đi. Một kế hoạch tồi tệ của cậu.
Cậu lăn sang một bên khi cả tám cái đầu của con hydra phụt axit, biến mặt sàn chổ cậu vừa đứng thành miệng hố bốc khói đầy đá tan chảy. Percy thật sự căm ghét tụi hydra. Mất kiếm gần như là một việc tốt, vì bản năng gan góc của cậu hẳn đã chém bay mấy cái đầu kia và con hydra dễ dàng mọc thêm hai cái đầu mới thay cho mỗi cái bị mất.
Lần cuối cùng cậu đối mặt với một con hydra, cậu được giải cứu bởi một chiến hạm có đại bác đồng nổ tung con quái vật thành từng mảnh. Hiện giờ chiến lược đó không thể giúp được cho cậu… hay là có nhỉ?
Con hydra lao vọt tới. Percy cúi người xuống phía sau bánh xe hamster khổng lồ và nhìn khắp căn phòng, tìm kiếm cái hộp cậu đã nhìn thấy trong giấc mơ. Cậu nhớ gì đó về ống phóng tên lửa.
Trên bục, Piper đứng bảo vệ Nico khi lũ báo hoa mai tiến đến. Cô chĩa chiếc sừng sung túc vào chúng và bắn thịt om vào đầu con vật họ mèo. Chắc mùi thơm lắm, bởi tụi báo hoa mai đuổi theo chỗ thịt đó.
Khoảng tám mươi bộ phía bên phải Piper, Jason đấu với Otis, kiếm đấu với giáo. Otis đã mất miện kim cương và trông giận dữ vì chuyện đó lắm. Hắn đã có thể đâm xiên Jason nhiều lần, nhưng gã khổng lồ kiên quyết phải múa tròn mỗi lần tấn công, việc đấy làm hắn chậm lại.
Trong khi đó Ephialtes cười hả hê khi hắn nhấn những cái nút trên bảng điều khiển, quay băng tải vào những bánh răng trên cao và ngẫu nhiên mở mấy lồng thú.
Con hydra đột kích xung quanh bánh xe hamster. Percy đu người ra phía sau cây cột, túm một túi rác chứa đầy bánh mì Wonder[1] và ném nó vào con quái vật. Con hydra phun axit, đó là một sai lầm. Cái túi và giấy gói tan chảy giữa không trung. Bánh mì Wonder thấm axit như bọt bình cứu hỏa và vãi tung tóe vào con hydra, bao phủ nó trong lớp chất nhờn giàu calo nhớp nháp, bốc hơi.
[1] Wonder Bread – một nhãn hiệu bánh mì nổi tiếng ở Mỹ.
Lúc con quái vật uốn éo, lắc đầu và chớp mắt đẩy axit Wonder ra khỏi mắt nó, Percy nhìn quanh tuyệt vọng. Cậu không nhìn thấy hộp đựng máy phóng tên lửa, nhưng bị xếp xó ở bức tường phía sau là thứ thiết bị kì lạ giống như giá vẽ của họa sĩ, được trang bị với các hàng bệ phóng tên lửa. Percy phát hiện một khẩu phá tăng, súng phóng lựu đạn, pháo bông khổng lồ[2] và một tá những loại vũ khí trông-nguy-hiểm khác. Tất cả chúng dường như được buộc với nhau, chỉ vào cùng một hướng và liên kết với một đòn bẩy đồng ở bên cạnh. Phía trên giá vẽ viết một dòng chữ màu hồng nhạt, là những chữ: MỪNG NGÀY HỦY DIỆT, ROME!
[2] Một loại pháo hoa truyền thống.
Percy nhảy bổ tới chổ thiết bị. Con hydra rít lên vào tấn công phía sau cậu.
“Ta biết!” Ephialtes gào lên thích thú. “Bọn ta có thể bắt đầu bằng các vụ nổ dọc theo Via Labicana[3]! Bọn ta không thể để khán giả đợi mãi được.”
[3]Via LabicanaNam
Percy trườn ra phía sau cái giá và quay nó về phía Ephialtes. Cậu không có những kỹ năng về máy móc như Leo, nhưng cậu biết cách nhắm mục tiêu cho vũ khí.
Con hydra lao về phía cậu, chặn tầm nhìn giữa cậu với gã khổng lồ. Percy hy vọng thứ thiết bị này có đủ thuốc súng để hạ hai mục tiêu cùng một lúc. Cậu kéo đòn bẩy. Nó không nhúc nhích.
Cả tám cái đầu của con hydra lờ mờ hiện ra phía trên cậu, sẵn sàng làm cậu tan thành vũng bùn. Cậu kéo đòn bẩy lần nữa. Lần này giá vẽ rung lên và mấy món vũ khí bắt đầu rít lên.
“Cúi xuống và núp đi!” Percy hét lên, hy vọng các bạn cậu nghe thấy lời nhắn.
Percy nhảy sang một bên khi giá vẽ khai hỏa. Âm thanh nghe như ngày hội giữa một nhà máy sản xuất thuốc súng bịnổ. Con hydra bốc hơi ngay tức khắc. Không may là cú dội lại làm giá vẽ bật sang một bên và khiến đạn bắn ra khắp căn phòng. Một phần trần nhà sụp đổ và đè bẹp một bánh xe nước. Nhiều lồng nhốt tuột khỏi dây xích, phóng thích hai con ngựa vằn và một bầy linh cẩu. Một quả lựu đạn phát nổ trên đầu Ephialtes, nhưng nó chỉ làm hắn ngã xuống. Bảng điều khiển thậm chí trông còn chả bị hư hại gì.
Bên kia căn phòng, bao cát trút xuống xung quanh Piper và Nico. Piper cố gắng kéo Nico đến nơi an toàn, nhưng một trong số mấy cái túi giáng vào vai cô và đánh ngã cô.
“Piper!” Jason gào lên. Cậu chạy về phía cô, hoàn toàn quên mất Otis đang chĩa cây giáo vào lưng Jason.
“Coi chừng!” Percy hét.
Jason phản xạ nhanh. Khi Otis phóng giáo, Jason lăn tròn. Mũi nhọn sượt qua cậu và Jason búng tay, triệu hồi một cơn gió làm đổi hướng của cây giáo. Nó bay ngang qua căn phòng và xiên qua mặt Ephialtes ngay khi hắn vừa đứng dậy.
“Otis!” Ephialtes nhảy khỏi bảng điều khiển, nắm chặt cây giáo khi gã bắt đầu vụn ra thành bụi quái vật. “Mày vui lòng ngừng giết chết tao có được không!”
“Không phải lỗi của tao!”
Otis chưa kịp nói xong thì thiết bị phóng tên lửa của Percy phóng ra một khối cầu pháo bông cuối cùng. Khối cầu hồng rực lửa chết chóc (tất nhiên là nó có màu hồng) bắn trúng trần nhà phía trên Otis và nổ bung ra màn ánh sáng đẹp mắt. Những tia lửa sặc sỡ xoáy tròn duyên dáng quanh gã khổng lồ. Sau đó phần mái nhà tầm mười bộ sụp xuống và đè bẹp hắn.
Jason chạy đến chỗ Piper. Cô hét lên khi cậu chạm vào tay cô. Vai cô trông cong vẹo không tự nhiên, nhưng cô lầm bầm, “Không sao. Mình không sao.” Bên cạnh cô, Nico ngồi dậy, nhìn xung quanh trong hoang mang như thể vừa nhận ra cậu bỏ lỡ một trận chiến.
Thật đáng buồn, gã khổng lồ không bị kết liễu. Ephialtes đã tái tạo lại, đầu và vai hắn trồi lên từ đống bụi. Hắn duỗi mạnh tay và trừng mắt nhìn Percy.
Bên kia căn phòng, đống đổ nát chuyển động và Otis bật dậy. Đầu hắn hơi dúm dó. Tất cả pháo trên tóc hắn ló ra và bím tóc hắn đang bốc khói. Quần áo nịt của hắn rách bươm, đấy là cách duy nhất để khiến bộ đồ của hắn trông bớt hấp dẫn đi.
“Percy!” Jason hét lên. “Bảng điều khiển!”
Percy sực tỉnh. Cậu lại tìm thấy thanh Thủy Triều trong túi, mở nắp thanh kiếm và lao tới bảng điều khiển trung tâm. Cậu vung kiếm ngang đầu, rạch bảng điều khiển bắn lên một loạt những tia lửa đồng.
“Không!” Ephialtes kêu gào. “Mày hủy mất buổi trình diễn rồi!”
Percy quay lại quá chậm. Ephialtes vung giáo như một cây gậy và đập vào ngực cậu. Cậu khuỵu xuống, cơn đau khiến bụng cậu quặn thắt như dung nham sôi ùng ục.
Jason chạy đến chỗ cậu, nhưng Otis nặng nề đuổi theo phía sau. Percy cố gắng đứng lên và nhận ra cậu đang vai kề vai với Jason. Trên bục, Piper vẫn nằm trên sàn, không thể đứng lên. Nico hầu như mất đi ý thức.
Mấy gã khổng lồ được chữa lành, trở nên mạnh hơn sau từng phút. Percy thì không.
Ephialtes cười vẻ hối lỗi. “Mệt sao, Percy Jackson? Như ta đã nói, mi không thể giết bọn ta. Vì vậy ta đoán bọn ta đang ở trong thế tiến thoái lướng nan. Ồ, chờ đã… không bọn ta thì không! Vì bọn ta còn có thể giết tụi bay!”
“Đó,” Otis gầm thét, nhặt lên cây giáo bị rơi, “là điều hợp lý đầu tiên mà anh nói trong cả ngày nay đấy, anh traiạ.”
Bọn khổng lồ chĩa vụ khí ra, sẳn sàng biến Percy và Jason thành thịt-á-thần-xiên-nướng.
“Bọn ta sẽ không bỏ cuộc,” Jason gầm gừ. “Bọn ta sẽxẻ các ngươi thành từng mảnh như Jupiter đã từng làm với Saturn.”
“Đúng vậy,” Percy nói. “Cả hai ngươi phải chết. Ta không quan tâm có vị thần nào ở phe bọn ta hay không.”
“Ưm, xấu hổ chết đi được,” một giọng xa lạ vang lên.
Bên phải cậu, một cái bục hạ xuống từ trần nhà. Đang dựa vào cây mộc trượng có quả-thông-trên-đầu là người đàn ông mặc áo thun trại hè màu tím, quần sọc kaki và đôi dép xăng-đan đi với đôi tất trắng. Ông giơ chiếc mũ rộng vành lên và ngọn lửa màu tím nhấp nháy trong mắt. “Ta ghét phải nghĩ rằng mình thực hiện một chuyến đi đặc biệt mà chả được cái tích sự gì.”
The Mark of Athena _ Chương 47
Percy
PERCY CHƯA TỪNG NGHĨ NGÀI D lại có ảnh hưởng dễ chịu đến vậy, nhưng đột nhiên tất cả mọi thứ rơi vào im lặng. Máy nghiền dừng nghiền. Thú hoang không gầm.
Hai con báo hoa mai đi tới đi lui – vẫn liếm môi thòm thèm món thịt om của Piper và húc đầu trìu mến vào chân vị thần. Ngài D gãi tai chúng.
“Thiệt sao, Ephialtes,” ông trách. “Giết á thần là một chuyện. Nhưng dùng báo hoa mai cho màn trình diễn của ngươi ư? Vượt quá giới hạn rồi đấy.”
Gã khổng lồ kêu the thé. “Việc này – việc này là không thể. D... D...”
“Thực ra là Bacchus, bạn cũ ạ,” vị thần nói. “Và tất nhiên là có thể chứ. Có người nói với ta là đang có tiệc.”
Ông thần trông giống hệt lúc ở Kansas nhưng Percy vẫn không thể vượt qua nổi bất ngờ về sự khác biệt giữa Bacchus và người-không-giống-bạn cũ mấy của cậu là Ngài D.
Bacchus trông tầm vóc và gọn gàng hơn, bụng cũng ít to hơn. Tóc ổng dài hơn, bước chân ổng khiến mùa xuân nở rộ hơn và mắt ổng chứa nhiều thịnh nộ hơn. Ông thậm chí còn xoay sở gắn được một quả thông lên cái gậy trông rõ sợ.
Giáo của Ephialtes run lên. “Lão... mấy lão thần các người tiêu rồi! Xéo đi, nhân danh Gaea!”
“Hừm.” Bacchus nghe có vẻ không bị ấn tượng cho lắm. Ông tản bước qua những đạo cụ hư hại, bục đứng và những thứ tạo hiệu ứng đặc biệt.
“Lòe loẹt.” Ông vẫy tay về phía một võ sĩ giác đấu bằng gỗ sơn màu rồi quay sang một cái máy trông như cái ghim cắm quá khổ khảm đầy dao. “Rẻ mạt. Nhàm chán. Và đây…” Ông kiểm tra thiết bị phóng tên lửa vẫn còn bốc khói. “Hoa hòe, rẻ tiền và nhàm chán. Thành thực mà nói, Ephialtes. Nhà người chả có tí phong cách gì cả.”
“PHONG CÁCH?” Mặt gã khổng lồ đỏ bừng. “Ta có cả núi phong cách. Ta định nghĩa phong cách. Ta – ta…”
“Anh trai ta rỉ ra phong cách,” Otis gợi ý.
“Cảm ơn!” Ephialtes hét toáng.
Bacchus bước về trước và tụi khổng lồ sảy chân bước về sau. “Hai người lùn đi hả?” vị thần hỏi.
“Ồ, thế là chơi bẩn,” Ephialtes cằn nhằn. “Ta vẫn đủ cao để tiêu diệt lão, Bacchus! Thần thánh các người, luôn trốn sau tụi anh hùng phàm trần, tin tưởng đặt số phận Olympus vào tay cái loại này đây.”
Gã chế nhạo Percy.
Jason nhấc gươm lên. “Chúa tể Bacchus, chúng ta sẽgiết hai gã khổng lồ này hay làm gì?”
“Phải, chắc chắn ta mong là thế,” Bacchus. “Làm ơn, cứ tiếp tục.”
Percy chằm chằm nhìn ổng. “Ông không đến để giúp sao?”
Bacchus nhún vai. “Ồ, ta đánh giá cao tế phẩm ở biển đấy. Một tàu toàn Coca Ăn kiêng. Rất tuyệt. Dù ta thích Pepsi Ăn kiêng hơn.”
“Và vàng cùng trang sức trị giá sáu triệu nữa,” Percy càu nhàu.
“Phải,” Bacchus bảo, “mặc dù với nhóm á thần từ năm người trở lên thì tiền boa đã được tính, nên cái đó là không cần thết.”
“Gì cơ?”
“Đừng để ý,” Bacchus bảo. “Dù sao thì cậu cũng làm ta chú ý. Ta ở đây đây. Giờ ta cần phải xem các cậu có xứng đáng được ta giúp không. Tiếp tục đi. Đánh đi. Nếu ấn tượng, ta sẽ tham gia vào cái kết ngoạn mục.”
“Chúng tôi đâm một gã,” Percy bảo. “Thả mái nhà đè lên gã còn lại. Ông thấy thế nào mới là ấn tượng?”
“A, hỏi hay lắm…” Bacchus gõ cây mộc trượng. Rồi ổng cười theo cái kiểu khiến Percy nghĩ đấy là, Ố... à. “Có lẽ các cậu cần cảm hứng! Sân khấu không được lắp đặt đúng cách gì cả. Ngươi gọi đây là trình diễn à, Ephialtes? Để ta chỉ cho ngươi phải làm thế nào nhé.”
Vị thần tan biến vào làn sương màu tím. Piper và Nico biến mất.
“Pipes!” Jason hét. “Bacchus, ông đã…”
Toàn bộ sàn nhà ầm rung và bắt đầu nâng lên. Trần phòng mở ra thành hàng loạt các tấm trần. Ánh nắng đổ vào. Khoảng không lung linh như ảo ảnh và Percy nghe có đám đông phía trên mình.
Gian âm trạch nâng lên qua một rừng những cột đá bị phong hóa, vào chính giữa một hý trường đổ nát.
Tim Percy lộn cái nhào. Đây không phải một hý trường vớ vẩn nào đó. Nó là Đại Hý Trường. Những cỗ máy tạo hiệu ứng đặc biệt của tụi khổng lồ làm việc thêm giờ, đặt những tấm vãn gỗ vắt ngang qua các dầm chống hư hại nên đấu trường đã có thêm trọn vẹn một tầng nữa. Các khán đài tự sửa chữa cho tới khi trắng sáng lấp lánh thì thôi. Một mái che đỏ-và-vàng tản ra trên đầu để che mát khỏi ánh mặt trời buổi chiều. Khán đài hoàng đế được phủ lụa, hai bên treo biểu ngữ và đại bàng bằng vàng. Tiếng ào ào của những tràng vỗ tay đến từ hàng ngàn bóng ma màu tím lung linh, các Lar của Rome đã quay lại vì một màn diễn theo yêu cầu.
Lố thông khí mở ra trên sàn nhà và phun cát khắp đấu trường. Những đạo cụ khổng lồ mọc ra – hàng núi những cột đá và thạch cao kích cỡ gara để xe và (vì lí do nào đấy) những vật nuôi bằng nhựa. Một hồ nước nhỏ xuất hiện một bên. Các con hào chạy khắp sàn đấu trường phòng khi ai đó có hứng chơi đấu trong chiến hào. Percy với Jason cùng đứng bên nhau đối mặt với hai tên khổng lồ sinh đôi.
“Đây là một show diễn đích thực!” giọng Bacchus vang ầm ầm. Ổng ngồi trong khán đài hoàng đế[1], mặc áo chùng tím và đội vòng nguyệt quế[2] bằng vàng. Nico với Piper ngồi bên trái ông ta, tay Piper đang được một thần nữ mặc đồng phục y tá chăm sóc. Bên phải Bacchus có một thần rừng cúi hầu, dâng Doritos[3] và nho. Vị thần giương cao một lon Pepsi Ăn kiêng và đám đông im bặt một cách kính trọng.
Percy liếc nhìn ông ta. “Ông chỉ định ngồi đấy thôi sao?”
“Tên á thần nói phải đấy!” Ephialtes gầm lên. “Tự ra mà đấu với bọn ta, đồ hèn! Ừm, mà không có á thần coi.”
Bacchus uể oải nhoẻn cười. “Juno bảo bà ấy đã tập hợp một đội á thần xứng đáng. Cho ta thấy đi. Mua vui cho ta, các anh hùng của đỉnh Olympus. Cho ta một lí do để làm nhiều hơn đi chứ. Làm thần là có đặc quyền mà.”
Ông ta bật nắp can nước ngọt của mình và đám đông nhiệt liệt hoan hô.
[1] Khán đài dành cho Hoàng Đế, hoàng gia ngồi riêng ở Đấu trường
[2] Nguyệt quế thực thụ hay nguyệt quế Hy Lạp (danh pháp hai phần: Laurus nobilis, họ Lauraceae), là một loài cây thân gỗ hoặc cây bụi lớn với lá thường xanh có mùi thơm, cao tới 10–18 m, có nguồn gốc tại khu vực ven Địa Trung Hải.
Lá nguyệt quế dài khoảng 6–12 cm và rộng khoảng 2–4 cm, với mép lá nhăn và có khía răng cưa đều đặn rất đặc trưng. Nó là một loài cây có hoa đơn tính nhung hoa đực và hoa cái mọc trên các cây khác nhau; các hoa có màu vàng-lục nhạt, đường kính khoảng 1 cm, mọc thành các cặp cạnh kẽ lá. Quả là loại quả mọng nhỏ màu đen dài khoảng 1 cm, bên trong chứa một hạt.
Trong thần thoại Hy Lạp thần Apollo được thể hiện là đội vòng nguyệt quế trên đầu, và thời Hy Lạp cổ đại thì các vòng nguyệt quế được dùng để tặng thưởng cho những người chiến thắng, cả trong những cuộc thi đấu thể thao, bao gồm cả Olympic cổ đại cũng như các cuộc thi thơ dưới sự bảo trợ của vị thần này. Một số vị hoàng đế cũng đội vòng nguyệt quế. Trong khi các vòng nguyệt quế cổ đại thường được mô tả là có hình móng ngựa thì các vòng nguyệt quế ngày nay lại thường có dạng hình tròn. Từ để chỉ người được giải thưởng trong một số ngôn ngữ nước ngoài như tiếng Anh là laureate, tiếng Nga là лауреат (từ tiếng La tinh lаureatus) đều có nghĩa là đội vòng nguyệt quế.
Trong thành ngữ thông dụng ngày nay, vòng nguyệt quế dùng để chỉ chiến thắng. Thành ngữ “Ngủ trên vòng nguyệt quế của mình” dùng để chỉ những người dựa vào những thành công trong quá khứ để che đậy những điều kém cỏi của họ trong thời hiện tại.
[3] Một loại đồ ăn vặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...