The Mark of Athena _ Chương 11
Piper
NẾU KHÔNG NHỜ MẤY CON NGỰA THÌ PIPER CHẮC CHẾT MẤT RỒI.
Jason và Percy tấn công nhau, nhưng Tempest và Blackjack đã trì hoãn đủ lâu để Piper lao khỏi đường chạy.
Cô lăn đến rìa đường và nhìn lại, choáng váng và hoảng hốt khi hai cậu so chéo gươm, vàng đấu đồng. Tia lửa tóe ra. Lưỡi kiếm của họ loang loáng - đánh và gạt - rồi mặt đường rung lên. Màn giao chiến đầu chỉ có một giây, nhưng Piper không tin nổi nổi tốc độ giao gươm của họ - Tempest triệu sấm sét phản kích, Blackjack vỗ cánh phành phạch.
“Dừng ngay!” Piper hét.
Qua một thoáng, Jason chú ý tới tiếng cô. Đôi mắt vàng kim quay về phía cô và Percy tấn công, nện lưỡi gươm Jason. Tạ ơn thần thần thánh, Percy xoay gươm - có khi cố tình, cũng có thể là vô ý - nên mặt phẳng của lưỡi gươm đập vào ngực Jason, nhưng sự va chạm vẫn đủ khiến Jason ngã văng khỏi yên ngựa.
Blackjack nhảy nước kiệu lùi lại khi Tempest bối rối vươn dậy hai chân trước.
Con mã tinh[1] phóng về phía những cây hoa hướng dương và tan thành sương khói.
Percy nỗ lực điều khiển con pegasus[2]của mình.
“Percy!” Piper hét. “Jason là bạn cậu. Bỏ vũ khí xuống!”
[1] Horse spirit, tinh linh ngựa, dịch là mã tinh cho dễ nhớ.
[2] Ngựa có cánh, con của medusa và poseidon, sinh ra từ máu ở vết chém Perseus đã chém đầu medusa (percy được đặt tên theo tên anh này đây).
Tay gươm của Percy thõng xuống. Piper hẳn đã kiểm soát được cậu, nhưng đột nhiên Jason trở lại bình thường.
Jason đứng dậy. Một tia sét phóng ra giữa bầu trời xanh trong. Nó dội vào thanh gladius của cậu và đánh bật Percy khỏi lưng ngựa.
Blackjack hí vang và vụt lẩn vào đồng lúa mạch. Jason tấn công Percy, người đang nằm lăn lóc với quần áo bốc khói vì bị sét đánh.
Một thoáng kinh hoàng, Piper không thể tìm đâu ra giọng nói của mình. Gaea như đang thì thầm vào tai cô: Ngươi phải chọn một. Sao không để Jason giết nó đi?
“Không!” Cô la lớn. “Jason, dừng tay lại!”
Cậu bất động, gươm của cậu chỉ cách mặt Percy 6 inch. [3]
[3] 1 inch = 2.54 cm.
Jason quay lại, ánh vàng trong mắt chớp lóe chớp tắt. “Ta không thể dừng. Một phải chết.”
Cái gì đó trong giọng nói… không phải Gaea. Không phải Jason. Dù ai đang nói thì cũng rất ngắc ngứ, như thể tiếng Anh chỉ là ngôn ngữ thứ hai của hắn.
“Ngươi là ai?” Piper gặng hỏi.
Miệng Jason vặn vẹo thành một nụ cười khủng khiếp. “Chúng ta là các eidolon. Chúng ta sẽ hồi sinh.”[4]
“Eidolon…?” Đầu óc Piper rối tung. Cô đã học về tất cả các loài quái vật ở Trại Con Lai, nhưng kiểu này xa lạ quá. “Ngươi... ngươi là một loại ma hả?”
“Nó phải chết.” Jason lại chú ý vào Percy, nhưng Percy đã hồi phục tốt hơn cả hai tưởng. Cậu quét ngang và đánh Jason bật ngã sõng soài.
[4] Eidolon trong thần thoại là những linh hồn, những cái bóng, hình ảnh… của những người đã chết hay còn sống.
Đầu Jason đập xuống mặt đường với tiếng kịch đáng sợ.
Percy đứng dậy.
“Dừng lại!” Piper lại hét lên, nhưng chẳng có chút lời nói mê hoặc nào trong giọng cô. Cô đang la hét tuyệt vọng cùng cực.
Percy giương thanh Thủy Triều chĩa vào ngực Jason.
Nỗi sợ chẹn ngang họng Piper. Cô muốn tấn công Percy bằng con dao găm, nhưng cô biết nó chẳng giúp ích được gì. Dù thứ gì đang kiểm soát Percy, nó cũng có mọi kĩ năng của cậu. Cô chẳng thể nào đánh bại cậu bằng cách đấu tay đôi.
Cô ép mình tập trung. Cô dồn mọi nỗi giận của mình vào giọng nói. “Eidolon, dừng lại.”
Percy bất động.
“Nhìn ta,” cô ra lệnh.
Đứa con biển cả quay lại. Mắt cậu vàng rực thay vì xanh biếc, mặt cậu xanh nhợt và độc địa, chẳng giống Percy chút nào.
“Ngươi chưa chọn,” cậu nói. “Nên tên này phải chết.”
“Ngươi là linh hồn từ Địa ngục,” Piper đoán. “Ngươi đang ám Percy Jackson. Phải không?”
Percy nhếch mép. “Ta sẽ hồi sinh trong thân xác này. Mẹ Đất đã hứa rồi. Ta sẽ tới đâu ta thích, điều khiển kẻ nào ta muốn.”
Cơn lạnh lan khắp người Piper. “Leo… đó là điều xảy ra với Leo. Cậu ấy đã bị một Eidolon khống chế.”
Thứ bên trong hình dáng Percy cười chẳng chút hài hước. “Nhận thức quá muộn màng. Ngươi không tin được ai đâu.”
Jason vẫn không cử động. Piper không giúp gì được, không có cách nào bảo vệ cậu.
Phía sau Percy, thứ gì đó sột soạt trong đám lúa mạch. Piper thấy một đầu cánh màu đen và Percy quay về phía phát ra tiếng động.
“Kệ nó đi!” Cô hắng lên. “Nhìn ta này.”
Percy theo lời. “Ngươi không cản nổi ta đâu. Ta sẽ giết Jason Grace.”
Phía sau cậu, Blackjack ló ra từ cánh đồng lúa mạch, di chuyển khẽ khàng tới đáng ngạc nhiên so với một con thú lớn.
“Ngươi sẽ không giết cậu ấy,” Piper ra lệnh. Nhưng cô không nhìn Percy. Cô dán mắt vào con pegasus, dồn toàn sức mạnh vào lời nói và hi vọng Blackjack sẽ hiểu. “Ngươi sẽ hạ gục cậu ấy.”
Lời nói mê hoặc lướt qua Percy. Cậu ngờ vực không hiểu. “Ta… sẽ hạ gục nó?”
“Ồ, xin lỗi.” Piper mỉm cười. “Ta không nói với ngươi.”
Blackjack vươn mình tung lên hai chân trước và giáng vó xuống thẳng đầu Percy.
Percy lăn ra mặt đường cạnh Jason.
“Ôi trời!” Piper chạy về phía các cậu. “Blackjack, mày không giết cậu ấy phải không?”
Con pegasus khì mũi. Piper không nói tiếng ngựa được, nhưng cô nghĩ có lẽ nó mới bảo: Cho xin, tôi tự biết sức mình.
Chẳng thấy Tempest đâu. Chiến mã sét đó chắc đã quay lại chỗ những tinh linh bão cư ngụ vào những ngày trời quang mây tạnh.
Piper kiểm tra Jason. Cậu đang thở đều đặn, nhưng hai cú đánh vào sọ trong hai ngày hẳn không hay hớm gì với cậu cho cam. Rồi cô kiểm tra đầu Percy. Cô không thấy tí máu nào cả, nhưng có một hình cái u tổ tướng ở ngay chỗ bị ngựa đá. “Chúng ta phải đưa cả hai người họ về tàu,” cô bảo Blackjack.
Con pegasus gật gù cái đầu tỏ ý tán đồng. Nó khụy gối xuống mặt đất để Piper có thể xếp Jason với Percy qua lưng nó. Sau bao vất vả cực nhọc (hai anh chàng bất tỉnh nạng khiếp), cô cũng đặt họ sao cho hợp lí rồi tự mình trèo lên lưng Blackjack và khởi hành quay trở lại tàu.
Những người khác khá ngạc nhiên khi Piper trở về trên lưng con pegasus với hai á thần bất tỉnh. Khi Frank và Hazel lo cho Blackjack, thì Annabeth với Leo giúp đưa Piper và hai tên con trai vào bệnh xá trên tàu.
“Cứ thế này thì ta sắp hết bánh thánh mất rồi,” HLV Hedge lầm bầm khi xem vết thương cho họ. “Sao tôi chả bao giờ được mời tham gia mấy chuyến bạo lực này thế nhỉ?”
Piper ngồi phía bên Jason. Cô thấy ổn sau khi uống một ngụm rượu tiên và chút nước, nhưng cô vẫn lo cho hai cậu chàng.
“Leo,” Piper nói, “chúng ta sẵn sàng giương buồm chưa?”
“Rồi nhưng...”
“Hướng tới Atlanta. Mình sẽ giải thích sau.”
“Nhưng… thôi được.” Cậu vội vã rời đi.
Annabeth cũng không giận Piper. Cô quá bận kiểm tra vết sưng hình móng ngựa sau đầu Percy.
“Cái gì đánh cậu ấy vậy?” Cô gặng hỏi.
“Blackjack,” Piper nói.
“Cái gì?”
Piper cố gắng giải thích trong khi HLV Hedge đắp mấy miếng thuốc lên đầu cậu chàng. Cô chưa từng ấn tượng với tài chăm sóc người bệnh của thầy Hedge trước đây, nhưng hẳn là ông làm đúng. Hoặc thế hoặc là bị ma ám cũng khiến hai cậu liền vết thương nhanh hơn. Họ cùng rên lên và mở mắt ra.
Trong vài phút, Jason và Percy ngồi thẳng dậy được và nói trọn câu. Cả hai đều chỉ nhớ mơ hồ về việc đã xảy ra. Khi Piper miêu tả cuộc đọ kiếm trên đường cao tốc của hai người, Jason nhăn mặt.
“Bị đánh gục hai lần trong hai ngày,” cậu lẩm bẩm. “Á thần mà.” Cậu liếc Percy ngại ngùng. “Xin lỗi, mình không định gọi sét đánh cậu đâu.”
Áo Percy loang lổ các lỗ cháy đen. Tóc cậu trông còn rối tung rối mù hơn cả bình thường. Tuy vậy, cậu vẫn cố cười yếu ớt. “Cũng không phải lần đầu. Chị gái cậu từng chơi tôi một vố ở trại.”
“Ờ, nhưng mình… suýt giết cậu rồi.”
“Hay mình cũng suýt làm thế nữa,” Percy bảo.
Jason nhún vai. “Nếu có một đại dương ở Kansas, có lẽ vậy.”
“Mình cần quái gì đại dương...”
“Các cậu,” Annabeth ngắt lời. “Mình chắc các cậu giết nhau tuyệt lắm. Nhưng giờ thì các cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Ăn đã,” Percy nói. “Được không? Với lại bọn mình thực sự cần nói chuyện. Bacchus nói cái gì mà không...”
“Bacchus?” Annabeth đưa tay ngăn lại. “Thôi được. Chúng ta cần nói chuyện. Nhà ăn tập thể. Mười phút nữa. Và làm ơn, Percy… thay đồ đi nhé. Cậu có mùi như vừa bị một con ngựa điện giẫm qua đấy.”
Leo lại đưa lái cho HLV Hedge sau khi bắt thần rừng hứa là sẽ không đưa họ tới căn cứ quân sự gần nhất “cho vui”.
Họ họp lại quanh bàn ăn tối và Piper giải thích việc đã xảy ra ở TOPEKA 32 - cuộc đôi thoại của họ với Bacchus, cái bẫy Gaea đã giăng sẵn và mấy tên Eidolon đã ám các chàng trai.
“Phải rồi!” Hazel vỗ bàn đánh rầm làm Frank giật bắn cả mình, đánh rơi chiếc bánh burrito[5]. “Đó là cái xảy ra với Leo.”
[5] Là món cuộn của người Mexico, bánh tráng cuộn những đồ ăn bên trong như thịt, trứng, rau, sốt cà chua,…
“Thế đó không phải lỗi của mình.” Leo thở phào nhẹ nhõm. “Mình đã không khơi nguồn Chiến Tranh Thế Giới Thứ Ba. Mình chỉ bị một ác linh ám. Nhẹ hết cả người!”
“Nhưng người La Mã không biết thế,” Annabeth nói. “Và sao họ lại tin lời ta chỉ vì thế kia chứ?”
“Mình có thể liên lạc với Reyna,” Jason đề nghị. “Cô ấy sẽ tin chúng ta thôi.”
Nghe cách Jason gọi tên cô ấy như đó là một sợi dây cứu sinh dẫn về quá khứ của cậu khiến tim Piper trầm xuống.
Jason quay sang cô với một tia long lanh hi vọng trong mắt. “Cậu có thể thuyết phục cô ấy, Pipes. Mình biết cậu làm được mà.”
Piper cảm thấy như máu trong người mình dồn hết xuống chân. Annabeth nhìn cô đầy thông cảm như muốn nói: Bọn con trai chả biết cái quái gì cả. Ngay cả Hazel cũng nhăn mặt.
“Mình có thể thử,” cô miễn cưỡng nói. “Nhưng Octavian là kẻ đáng lo ngại. Trên mặt dao mình đã thấy hắn ta khống chế người La Mã. Mình không chắc Reyna ngăn được hắn.”
Nét mặt Jason tối sầm lại. Piper chả thoải mái gì khi làm cậu vỡ mộng, nhưng những người La Mã khác- Hazel và Frank gật đầu tán thưởng.
“Cô ấy nói đúng,” Frank bảo. “Chiều nay khi chúng tớ đang dò thám xung quanh thì lại thấy đại bàng nữa. Chúng còn ở xa, nhưng sẽ tới gần nhanh thôi. Octavian đang cho tiến quân.”
Hazel nhăn mặt. “Đây chính xác là cơ hội mà Octavian luôn mong muốn. Hắn sẽ nắm lấy quyền lực. Nếu Reyna phản đối hắn sẽ bảo chị ấy quá mềm lòng với người Hy Lạp. Còn lũ đại bàng… có vẻ như chúng đánh hơi được chúng ta đấy.”
“Có thể chứ,” Jason bảo. “Đại bàng La Mã thậm chí có thể săn á thần nhờ khướu giác thần diệu còn tốt hơn cả lũ quái vật ấy. Con tàu này có thể che giấu bớt cho chúng ta vài phần, nhưng không hoàn toàn thoát khỏi chúng được.”
Leo gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn. “Tuyệt. Đáng ra mình phải cài đặt một màn khói khiến con tàu bốc mùi giống như miếng thịt gà nugget [6] khổng lồ. Nhớ nhắc mình chế tạo cái đó vào lần sau nhé.”
[6] Món gà nạc rút xương rồi chiên theo nhiều kiểu.
Hazel nhướn mày. “Một miếng gà nugget là gì?”
“Ô trời…” Leo kinh ngạc lắc đầu. “Phải rồi. Em đã bỏ lỡ những bảy mươi năm kia. Thế nhé, đệ tử của anh, một miếng gà nugget...”
“Không quan trọng,” Annabeth cắt ngang. “Quan trọng là chúng ta sẽ có một dịp khó khăn để giải thích cho người La Mã hiểu sự thật. Thậm chí họ có tin chúng ta chăng nữa...”
“Cậu nói phải.” Jason rướn người ra trước. “Chúng ta nên đi tiếp. Một khi vượt Đại Tây Dương rồi thì chúng ta mới an toàn - ít nhất không cần lo tới quân đoàn.”
Giọng cậu nghe thật khổ não, Piper không biết nên thấy thương hay giận cậu. “Sao cậu chắc?” Cô hỏi. “Sao họ lại không đi theo chúng ta?”
Cậu lắc đầu. “Cậu đã nghe Reyna nói về những miền đất cổ xưa rồi đấy. Chúng thật quá nguy hiểm. Á thần La Mã bị cấm tới đó đã biết bao thế hệ nay. Ngay cả Octavian cũng không lách được luật ấy.”
Frank nuốt một miếng burrito như thể nó đã biến thành bìa các tông trong miệng cậu. “Thế nếu chúng ta tới đó…”
“Ta sẽ thành kẻ ngoài vòng pháp luật cũng như kẻ phản bội,” Jason xác nhận. “Bất cứ á thần La Mã nào cũng có quyền giết chúng ta ngay khi thấy mặt. Nhưng mình chẳng lo thế đâu. Nếu chúng ta vượt Đại Tây Dương, họ sẽ từ bỏ việc đuổi bắt chúng ta. Họ sẽ cho rằng chúng ta chết ở Địa Trung Hải - Mare Nostrum.”
Percy cầm miếng pizza chỉ Jason. “Cậu, bạn thân mến, cậu là một ánh dương hi vọng đấy.”
Jason không giận. Những á thần khác chăm chăm nhìn đĩa của mình, trừ Percy vẫn tiếp tục thưởng thức bánh pizza của cậu ấy. Cậu nhồi ngần nấy thức ăn vào đâu, Piper không biết. Anh chàng có thể ăn như một thần rừng vậy.
“Vậy lên kế hoạch trước đi,” Percy đề nghị, “và đảm bảo chúng ta không chết nhé. Ngài D – Bacchus - Ừm, mình có phải gọi ổng là Ngài B bây giờ không nhỉ? Kệ nó, ông ấy đã nhắc tới cặp song sinh trong lời tiên tri của Ella. Hai tên khổng lồ. Otis và, à, cái gì bắt đầu bằng chữ F ấy nhở?”
“Ephialtes,” Jason bảo.
“Khổng lồ song sinh, như Piper đã thấy trên lưỡi dao của cô ấy…” Annabeth xoa ngón tay quanh vành tách. “Mình nhớ một câu chuyện về cặp khổng lồ song sinh. Chúng đã cố leo lên đỉnh Olympus bằng cách chất các ngọn núi chồng lên nhau.”
Frank suýt sặc. “Thế thì tuyệt. Những tên khổng lồ có thể dùng các ngọn núi như những khối nhà. Và cậu bảo Bacchus đã giết những tên đó bằng một quả thông gắn vào đầu gậy hả?”
“Kiểu kiểu như thế,” Percy nói. “Mình không nghĩ chúng ta nên trông chờ vào ông ấy bây giờ. Ông ấy muốn có tế phẩm và đã nói rất rõ nó là một thứ mà ta không tài nào tiến cống nổi.”
Sự im lặng sà xuống cả bàn. Piper có thể nghe thấy HLV Hedge ở boong trên đang hát bài “Đánh Gục Hắn Ta Đi,” trừ việc ông ấy không thuộc lời nên hầu như chỉ hát, “la-la-la-ư-ơ-đư-đư.”
Piper không hề cảm thấy Bacchus có ý giúp họ. Cặp khổng lồ song sinh ở Rome. Chúng đang giữ thứ gì đó mà các á thần cần - thứ gì đó trong cái hạp đồng kia. Dù nó là gì thì cô cũng cảm thấy nó giữ đáp án cho việc đóng lại các Cửa Tử - chìa khóa tới cái chết vĩnh hằng. Cô cũng cảm thấy chắc chắn rằng họ sẽ chẳng thể nào đánh bại nổi những tên khổng lồ, nếu không có Bacchus giúp. Và nếu họ không tìm thấy nó trong vòng năm ngày, Rome sẽ bị hủy diệt và em trai Hazel, Nico sẽ chết.
Mặt khác, nếu cảnh Bacchus đưa cô một cái chén bạc là sai thì có lẽ những cái khác cũng sẽ không thành hiện thực - đặc biệt là cô, Percy và Jason đang bị nhận chìm. Có lẽ chỉ là tượng trưng thôi.
“Máu của một nữ á thần,” Gaea nói, “và một nam á thần. Piper cưng à, chọn anh hùng nào chết cùng người đây.”
“Bà ta muốn hai người trong số chúng ta,” Piper thì thầm.
Mọi người quay cả lại nhìn cô.
Piper ghét trở thành tâm điểm của sự chú ý. Có lẽ hơi lạ đối với một đứa con của Aphrodite’ nhưng cô đã thấy cha mình, ngôi sao điện ảnh, giải quyết tiếng tăm hàng năm trời. Cô nhớ khi Aphrodite thừa nhận cô bên đống lửa trước toàn trại, phủ lên cô một lớp phục sức thần diệu của nữ hoàng sắc đẹp. Đó là thời khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời cô. Dù là ở đây chỉ với sáu á thần, Piper vẫn thấy lúng túng.
Họ là bạn mình, cô tự nhủ. Ổn cả mà.
Nhưng cô có cảm giác lạ lùng… như thể có nhiều hơn sáu cặp mắt đang dõi theo cô.
“Hôm nay trên đường cao tốc,” cô nói, “Gaea bảo mình là bà ta cần máu của hai á thần - một nam. một nữ. Bà ta - bà ta hỏi mình chọn nam á thần nào sẽ chết.”
Jason siết chặt tay cô. “Nhưng không ai trong bọn mình chết cả. Cậu đã cứu bọn mình.”
“Mình biết. Chỉ là… Sao bà ta muốn thế?”
Leo huýt lên một tiếng ngắn. “Các cậu, nhớ Nhà Sói không? Công chúa băng giá yêu thích của tụi mình, Khione ấy? Cô ta đã nói về chuyện khiến Jason đổ máu và thế nào việc đó lại làm ô uế nơi đấy qua nhiều thế hệ. Có khi máu á thần lại có sức mạnh gì đó.”
“Ồ…” Percy bỏ miếng pizza thứ ba xuống. Cậu dựa mình ra sau và nhìn vào khoảng không như thể mới nhận ra vết ngựa đá vào đầu mình.
“Percy?” Annabeth nắm lấy tay cậu.
“Thôi hỏng,” cậu lẩm bẩm. “Hỏng. Hỏng.” Cậu nhìn vào Frank và Hazel qua cái bàn. “Các cậu nhớ Polybotes chớ?”
“Tên khổng lồ đã tấn công Trại Jupiter,” Hazel nói. “Tên chống-Poseidon bị anh nện vào đầu bằng tượng của Terminus. Có, em nghĩ là em nhớ.”
“Anh đã mơ,” Percy bảo, “khi chúng ta đang bay tới Alaska. Polybotes nói với lũ Gorgon, hắn bảo - hắn bảo muốn bắt anh làm tù binh, không giết. Hắn bảo: “Tao muốn thằng đó bị xích ở chân tao để tao có thể giết nó khi thời cơ chín muồi. Máu nó sẽ tưới lên những tảng đá ở đỉnh Olympus và đánh thức Đất Mẹ!”
Piper tự hỏi có phải điều hòa nhiệt độ trong phòng hỏng rồi không vì đột nhiên cô không ngừng run lên. Hệt như kiểu cô đã cảm thấy trên đường cao tốc ngoài Topeka. “Cậu nghĩ lũ khổng lồ dùng máu chúng ta… máu hai trong số chúng ta... ”
“Mình không biết,” Percy bảo. “Nhưng tới khi chúng ta biết được’ mình đề nghị tất cả chúng ta cố tránh để bị bắt.”
Jason lầm bầm. “Cái đó thì mình đồng ý.”
“Làm sao chúng ta tìm hiểu về nó được?” Hazel hỏi. “Dấu hiệu Athena, cặp song sinh, lời tiên tri của Ella… làm sao mà khớp với nhau được?”
Annabeth tì tay vào cạnh bàn. “Piper, cậu bảo Leo hướng tầu tới Atlanta.”
“Phải,” Piper nói. “Bacchus bảo tụi mình nên tìm… tên ông ta là gì nhỉ?”
“Phorcys,” Percy nói.
Annabeth trông có vẻ ngạc nhiên như thể cô không quen thấy cậu bạn trai mình có lời đáp. “Cậu biết hắn hả?”
Percy nhún vai. “Mình lúc đầu không nhận ra cái tên. Rồi Bacchus nhắc tới nước mặn và đó là hồi chuông cảnh tỉnh. Phorcys là một lão thần biển trước thời cha mình. Chưa từng gặp’ nhưng mình cho rằng ông ta là con của Gaea. Mình vẫn không hiểu một thần biển làm gì ở Atlanta cơ.”
Leo cười khẽ. “Thế một thần rượu làm chi ở Kansas hở? Các vị thần quái lắm. Dù sao thì chúng ta cũng nên tới Atlanta trước trưa mai, trừ phi có chuyện bất chắc gì đó khác.”
“Đừng bao giờ nói thế,” Annabeth làm bầm. “Muộn rồi đấy. Chúng ta nên đi ngủ thôi.”
“Đợi đã,” Piper nói.
Một lần nữa mọi người lại nhìn cả vào cô.
Cô nhanh chóng mất đi dũng khí, tự hỏi có khi nào trực giác của mình đã sai, nhưng cô vẫn ép mình phải nói. “Lũ Eidolon - những ám hồn. Chúng vẫn đang ở đây, trong phòng này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...