Đầu hàng trước em

Khi Cố Thiên Lập trở về, toàn bộ đồ ăn đã được hoàn thành.
 
Đào Yêu Yêu lấy bánh sinh nhật từ trong tủ lạnh ra, cắm nến rồi đi đến trước mặt Cố Văn Chính: "Anh có bật lửa đúng không? Anh châm nến đi."
 
Cố Thiên Lập mong chờ nhìn về phía Cố Văn Chính, nhiều năm rồi con trai không đón sinh nhật cùng ông, hiếm lắm lần này anh mới đến, nếu có thể châm nến giúp ông, vậy không thể tốt hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vẻ mặt Đào Toàn Chân ảm đạm không rõ.
 
Cố Văn Chính khựng lại một lúc, rồi lấy bật lửa ra, anh cúi người, "tách" một tiếng, ngọn lửa màu lam bùng lên. Anh châm vào ngọn nến, ngọn nến màu vàng sáng lên, Đào Yêu Yêu thở phào, cũng may anh đồng ý.
 
Đào Yêu Yêu dẫn đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật, dì Lâm và quản gia cũng hét theo, Đào Toàn Chân cũng tạm thời dẹp bỏ sự nghi hoặc trong lòng vì hôm nay là sinh nhật Cố Thiên Lập. Chỉ có Cố Văn Chính không mở miệng, thế nhưng không sao, chỉ chuyện kia đã khiến Cố Thiên Lập rất vui vẻ.
 
Hát xong, Đào Yêu Yêu nói: "Bác Cố ước đi."
 
Cố Thiên Lập tươi cười: "Được."
 
Không biết ông ước gì, trên mặt vẫn chứa ý cười, sau đó thổi nến một hơi.
 
Mấy người ăn một miếng bánh ngọt nhỏ tượng trưng, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một bàn đầy ắp đồ ăn, có món dì Lâm nấu, có món Đào Toàn Chân nấu, cũng có món Đào Yêu Yêu nấu.
 
Dì Lâm nhiệt tình giới thiệu món nào bà chủ nấu, món nào cô Đào nấu, Cố Thiên Lập đều nếm thử, ông khen ngon không ngớt.
 
Cố Văn Chính bỗng múc một chén nhỏ súp trước mặt mình đưa cho Cố Thiên Lập: "Món súp này là Yêu Yêu nấu, mùi vị không tệ lắm, ông nếm thử xem."
 
Trong lòng Cố Thiên Lập ấm áp, quả thật gần đây con trai thay đổi rất nhiều, càng ngày càng hiểu chuyện. Ông cảm thấy mỹ mãn nhận lấy, uống một ngụm rồi dơ ngón tay cái lên: "Ngon quá! Trình nấu nướng của Yêu Yêu rất được, có thể mở nhà hàng được."
 
Đào Yêu Yêu cười híp mắt: "Bác Cố quá khen rồi, thế nhưng kỹ năng nấu nướng của cháu đều học từ mẹ, nếu bàn về chuyện này, vẫn là mẹ cháu lợi hại hơn."
 
Bữa cơm được ăn xong trong không khí hòa thuận vui vẻ, bởi vì buổi tối phải đến nhà cũ nhà họ Cố nên Đào Yêu Yêu đã tặng quà cho Cố Thiên Lập trước. Đương nhiên Cố Thiên Lập rất vui mừng, ông mở ngay tại chỗ, thấy là khuy cài áo cũng rất vui vẻ, những đồ vật nhỏ này ông không chê nhiều, bởi vì ông thường mặc áo sơ mi.
 
Cố Thiên Lập ngạc nhiên mừng rỡ hơn cả, vậy mà năm nay Cố Văn Chính cũng chuẩn bị quà cho ông.
 
Đào Yêu Yêu chú ý, thấy khóe mắt ông thậm chí còn có nước mắt.
 

Quà Cố Văn Chính chuẩn bị là một chiếc áo sơ mi, Đào Yêu Yêu tặng khuy cài áo, vừa vặn rất xứng đôi.
 
Cố Thiên Lập thay áo sơ mi, áo hơi nhỏ nên mặc hơi chật.
 
Cố Văn Chính nhíu mày: "Bị nhỏ rồi, đừng mặc, để rồi đổi cái khác."
 
Cố Thiên Lập không nỡ cởi ra: "Không sao, hai năm nay ba béo hơn một chút, dạo này cũng không rèn luyện. Ba chú ý rèn luyện nhiều hơn là có thể mặc vừa."
 
Buổi tối, Cố Thiên Lập sẽ mặc chiếc áo sơ mi này về cũ nhà họ Cố.
 
Năm ngoái, khi tổ chức sinh nhật cho Cố Thiên Lập ở nhà cũ, Cố Văn Chính không đến, năm nay cũng không đi.
 
Ông cụ Cố thở dài: "Chính Nhi vẫn chưa tha thứ cho con."
 
Vẻ mặt Cố Thiên Lập vui mừng, ông nói: "Con cảm thấy thằng bé sắp tha thứ cho con rồi, trưa nay thằng bé về nhà ăn sinh nhật với con! Hơn nữa còn tặng quà sinh nhật cho con, chiếc áo sơ mi con đang mặc là do thằng bé mua."
 
Cố Thiên Lập xoay một vòng trước mặt ông cụ Cố, biểu diễn rất tận tình, ông cụ Cố cũng thấy vui vẻ.
 
Đến khi ngồi xuống, Cố Thiên Lập không nhịn được hỏi: "Anh cả không tới sao?"
 
Vẻ mặt ông cụ Cố không vui, giọng cũng thấp xuống: "Thằng khốn nạn đó đến để làm gì, gọi điện bảo đến đây thì nó nói phải chăm sóc cho con nhóc kia, hôm nay sẽ không đến, ba thấy nó bị quỷ hút hồn rồi."
 
"Bỏ đi, anh cả không đến thì thôi, ba đừng tức giận, chúng ta ăn cơm thôi."
 
Không khí nhà cũ nhà họ Cố yên lặng hơn trước kia rất nhiều.
 
Mà lúc này, Đào Yêu Yêu rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, gõ cửa phòng Cố Văn Chính.
 
Cố Văn Chính ở bên trong mở cửa ra rất nhanh.
 
Tay Đào Yêu Yêu cầm thứ gì đó vắt sau lưng.
 
Đương nhiên Cố Văn Chính nhìn thấy động tác của cô, nghiêng người cho cô vào, anh đóng cửa lại rồi nói: "Tay cầm gì đó?"
 
Đào Yêu Yêu chờ anh quay đầu lại, chìa chiếc hộp được đóng gói kỹ xảo ra trước mặt Cố Văn Chính, cô nói: "Quà... Quà tặng anh!"
 
Khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, có thể nhìn ra hình bóng của anh trong đôi mắt trong veo kia. Đôi mắt long lanh gợn sóng, ở đó chứa vài phần chờ mong, còn có vài phần bất an, cũng có sự hồi hộp. Lông mi dài chớp chớp thể hiện sự lo lắng.
 

Thực tế, lúc này Đào Yêu Yêu rất hồi hộp, hồi hộp đến miệng khô lưỡi khô, tay gần như run rẩy.
 
Cố Văn Chính dịu dàng nói: "Tại sao đột nhiên lại tặng quà cho tôi?”
 
Đào Yêu Yêu: "Em... Em cảm thấy nó rất hợp với anh, rất xứng với anh nên mua làm quà tặng anh."
 
Anh nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Là cái gì vậy?"
 
Miệng hỏi nhưng tay đã bắt đầu bóc hộp ra.
 
Đào Yêu Yêu nói: "Anh mở ra sẽ biết."
 
Vì thế, cuối cùng cũng mở xong, thì ra là một chiếc cà vạt, Cố Văn Chính lấy nó ra, nhìn rất quen mắt: "Đây là chiếc cà vạt hôm chúng ta đi mua sắm sao? Em mua lúc nào vậy?"
 
Tay Đào Yêu Yêu chà vào quần: "Lúc em đi vệ sinh, thuận tiện mua luôn, anh thích không?"
 
Cố Văn Chính cầm cà vạt để vào chiếc hộp, anh mỉm cười nói: "Ừ, thích."
 
Lúc này, Đào Yêu Yêu mới thở phào, khuôn mặt mới có chút ý cười, mắt híp lại giống như con thỏ nhỏ được thỏa mãn.
 
Thấy Cố Văn Chính để chiếc hộp vào ngăn kéo, Đào Yêu Yêu lại bắt đầu do dự.
 
Cố Văn Chính thấy dáng vẻ đó của cô, anh chủ động nói: "Sao thế? Còn gì muốn nói sao? Nhìn em như vậy, chắc chắn là có."
 
Đào Yêu Yêu do dự một lát, cuối cùng can đảm nói.
 
"Cố Văn Chính, em có lời muốn nói với anh."
 
"Ừ, em nói đi, tôi nghe."
 
"Em muốn nói với anh rằng, em thích anh!" Đào Yêu Yêu gần như nhắm mắt lại nói ra những lời này.
 
Một khoảng im lặng.
 
Đào Yêu Yêu mở to mắt, nhìn về phía Cố Văn Chính. Cô thấy vẻ mặt anh bình tĩnh như nước, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh.

 
Cuối cùng, khóe miệng anh cong lên: "Ừ, tôi biết."
 
Đào Yêu Yêu mở to hai mắt nhìn.
 
Lại nghe thấy anh nói: "Cho nên?"
 
Đào Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào ánh mắt chứa ý cười của Cố Văn Chính: "Cho nên, anh nguyện ý ở bên em không? Đồng ý làm bạn trai của em không?"
 
Mặt cô đã đỏ đến nỗi như sắp bị thiêu cháy, sau khi nói ra những lời này, cô cảm thấy mình dũng cảm hơn tưởng tượng rất nhiều.
 
Cô lấy tay vỗ mặt để mong giảm nhiệt độ.
 
Cố Văn Chính nhìn Đào Yêu Yêu bằng ánh mắt phức tạp, từ trước đến nay, anh không thiếu phụ nữ thích, cũng nhận được không biết bao nhiêu lời tỏ tình.
 
Anh nghĩ bản thân đã tê dại từ lâu.
 
Nhưng mà anh không biết cảm giác sắp phá tan lồng ngực bây giờ là cảm giác gì, là tâm tình gì, nhưng anh biết mình muốn làm gì.
 
Anh cười, nhìn kỹ có thể thấy đó là một nụ cười ẩn chứa sự tàn nhẫn.
 
"Chẳng lẽ em cho rằng tôi thích em?"
 
Lòng Đào Yêu Yêu trùng xuống.
 
"Thật ra, tôi chưa hề thích em, tôi vẫn luôn chán ghét em, chạm vào em cũng chỉ là vì phát tiết mà thôi."
 
"Thế nhưng..." Những giọt nước mắt của Đào Yêu Yêu đã chảy xuống: "Trước kia anh không nói như vậy, anh nói chúng ta thử tiếp cận nhau, biểu hiện của anh cũng không phải như vậy, em không tin trong khoảng thời gian chúng ta ở chung, bầu không khí đó là do ảo giác của em."
 
"Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng." Cố Văn Chính lấy tay lau đi nước mắt của cô: "Có phải như vậy không? Bầu không khí như vậy? Vậy nên em hiểu lầm rồi, thật là ngượng ngùng, tôi thích nhìn dáng vẻ ngày càng lún sâu của em, rất thú vị, còn tưởng rằng em sẽ kiên trì một khoảng thời gian nữa, không ngờ lại đầu hàng nhanh như vậy. Vậy không có ý nghĩa, tôi chỉ muốn vứt bỏ."
 
Anh coi cô như đồ chơi, như đối tượng có thể trêu đùa.
 
Đào Yêu Yêu khổ sở, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy.
 
Nước mắt chảy ra càng dữ dội hơn, giống như sợi hạt châu bị cắt đứt vậy. Khi Đào Yêu Yêu khóc vẫn rất xinh đẹp, im lặng rơi lệ, hoa lê đái vũ, hai mắt đẫm lệ mông lung khiến người khác phải đau lòng.
 
Trong lòng Cố Văn Chính dâng lên sự bực bội.
 
Anh lại hỏi: "Có phải bây giờ em rất đau lòng, rất khó chịu không?"
 
Ngược lại Đào Yêu Yêu nở nụ cười, vừa cười vừa khóc: "Đúng vậy, như anh chứng kiến, em rất đau lòng, rất khó chịu. Anh thật sự rất lợi hại, có thể trêu đùa một người tàn nhẫn như vậy, em đắc tội anh như thế nào, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"
 
Cố Văn Chính bắt đầu thấy bất an, nhưng anh vẫn nói: "Em không đắc tội tôi, muốn trách thì trách mẹ em, trách em có một người mẹ như vậy, trách em xuất hiện ở nhà họ Cố, trách em gặp tôi."

 
"Đi nói với Đào Toàn Chân về hành vi tôi làm với em, nhìn xem bà ta có đau khổ hay không." Anh cười rất xấu xa.
 
Mặt Đào Yêu Yêu trắng bệch, cô hiểu ra, hiểu được tại sao anh lại làm như vậy, còn có vấn đề anh từng hỏi, anh muốn tổn thương cô để khiến mẹ đau khổ mà thôi.
 
Cô vẫn trốn tránh vấn đề kia, cô nghĩ sẽ chôn sâu quá khứ, nhưng Cố Văn Chính chắc hẳn là đã biết rồi.
 
Nước mắt vô thức chảy xuống, đây là phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được của Đào Yêu Yêu. Đôi mắt của cô đỏ bừng, cô khẽ nói: "Rất xin lỗi."
 
Cố Văn Chính nghĩ bản thân mình nghe lầm.
 
Anh hỏi: "Em nói gì?"
 
"Em nói, rất xin lỗi, Cố Văn Chính rất xin lỗi, em sẽ không nói chuyện này với mẹ. Rất xin lỗi, anh sẽ không nhìn thấy kết quả mà anh muốn đâu."
 
Cố Văn Chính sững sờ.
 
Đào Yêu Yêu lau nước mắt: "Bây giờ em không thể ngây ngốc ở đây được, cho nên em đi trước."
 
Tim giống như có một lỗ thủng, đau đến mức khó chịu, tình cảm cô dành cho anh sâu nặng như vậy từ khi nào? Giống như bị mê muội vậy, rõ ràng nghĩ rằng ít nhất bản thân có thể sẽ bị từ chối, nhưng tại sao lại khổ sở như thế này.
 
Cô mở cửa phòng mình ra, khóa trái, tắt đèn, một mình nằm trên giường bật khóc trong bóng đêm.
 
Ban đầu không có tiếng, nhưng dần dần bắt đầu có tiếng nức nở, cô lấy giấy lau nước mắt nước mũi, ném đầy một cái sọt. Cô rất bái phục bản thân, vì duy trì hình tượng trước mặt Cố Văn Chính mà không dám khóc ra tiếng.
 
Khóc một lúc lâu, cảm giác buồn bực trong lòng vơi đi không ít, cô lập tức gửi tin nhắn cho Tô Linh.
 
[ Đặt cho tôi một vé máy bay đi nước M, càng nhanh càng tốt. ]
 
Lúc này Tô Linh đang cầm điện thoại lướt xem video trai đẹp đến nỗi chảy nước miếng thì bỗng thấy tin nhắn Đào Yêu Yêu gửi tới, cô ấy vội vàng nhắn lại.
 
[ Sao thế, nói chuyện rồi? ]
 
Mắt Đào Yêu Yêu sưng to, nhanh chóng đánh chữ.
 
[ Ừ, anh ấy không thích tôi, tôi bị từ chối, rất mất mặt.]
 
[ Không sao đâu chị yêu, người sau sẽ ngoan hơn.]
 
Nhìn thấy tin nhắn trêu chọc của Tôi Linh, cô lắc đầu, ít nhất trước mắt mà nói, cô không nhìn thấy hy vọng.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui